Ta Muốn Xem Ngươi Là Bạn Cùng Phòng
Chương 3
Sau khi trải qua sự kiện buồng tắm lúng túng xấu hổ, Từ Nhiếp Địch rốt cuộc không còn quên quần áo nữa, mỗi lần đều sẽ ở trong phòng tắm mặc áo tắm rồi mới đi ra. Bọn họ đi tắm đều rất muộn, bình thường là Từ Nhiếp Địch tắm xong đi ra, Tống Dịch đều đang ngủ.
Tống Dịch lúc ngủ cũng không ngoan ngoãn, ngoại trừ đá chăn, cậu còn có thể ở trên giường vươn mình, thậm chí có khi lăn xuống dưới đất, cùng Từ Nhiếp Địch ở mấy tuần này, thần kinh Tống Dịch treo lơ lửng, còn chưa có phạm qua mấy lỗi ngu xuẩn.
Ngày hôm nay, tiết buổi sáng là học lý thuyết khô khan, ông thầy giáo giao một đống bài tập, Tống Dịch sau khi làm xong mệt bở hơi tai, cơ hồ là vừa dính lên gối liền tiến vào mộng đẹp, gấu bông cũng không kịp ôm lấy.
Từ Nhiếp Địch tắt đèn trong phòng ngủ, mở một ngọn đèn nhỏ đầu giường, trên tay hắn cầm một quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, còn một chương là kết thúc, hắn dự định xem xong rồi đi ngủ.
Tống Dịch xoay người, Từ Nhiếp Địch lật qua hai trang giấy.
Tống Dịch liền lật cả người, lúc này cậu đã lăn đến mép giường, Từ Nhiếp Địch cau mày để sách xuống, đi xuống giường đứng ở bên giường Tống Dịch, hắn có chút lo lắng —— quả nhiên, Tống Dịch liền lật cả người, nếu không phải Từ Nhiếp Địch để ý, cậu liền rớt xuống đất rồi. Từ Nhiếp Địch thở dài, hắn càng ngày càng cảm thấy kinh ngạc, tổng tài Tống thị nghiêm túc như vậy, cư nhiên có thể nuôi ra một thằng con xuẩn manh* như vậy. (*ngốc ngốc mà đáng iu =)))
Từ Nhiếp Địch cúi người xuống, hai tay luồn dưới nách Tống Dịch, một tay đỡ đầu cậu, một tay nâng xương bả vai, chuẩn bị dời cậu tới giữ giường, hắn suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Tống Dịch, tôi đem cậu chuyển vào giữa giường."
Sự tình xảy ra làm Từ Nhiếp Địch kinh ngạc, Tống Dịch cư nhiên tự mình xoay người!
Từ Nhiếp Địch thiếu chút nữa bật cười, này chơi quá vui, hắn thử nói: "Dời qua bên phải một chút."
Tống Dịch hướng bên phải dời dời.
Từ Nhiếp Địch nhíu nhíu mày, hắn bắt đầu hoài nghi Tống Dịch đang giả bộ ngủ: "Tống Dịch? Tống Dịch?" Tống Dịch không phản ứng.
Từ Nhiếp Địch cúi đầu, cùng Tống Dịch hô hấp quấn quýt, đồng thời lấy tay đặt trên ngực cậu: "Tống Dịch?" Nhịp tim không có loạn.
Không phải giả bộ ngủ a, Từ Nhiếp Địch ngồi thẳng lên, trở lại trên giường, mấy phút nữa liền xuống dưới, đắp kín chăn cho Tống Dịch, sau đó đi tới bàn Tống Dịch bên cạnh, bắt đầu tìm tài liệu của cậu.
Vốn cho là phải tốn một chút công sức, thế nhưng vừa mở ngăn kéo liền nhìn thấy sấp giấy A4 được kẹp lại, trên đó ghi công thức chỉnh tề, hiển nhiên là đã sửa sang xong, cuối mỗi trang giấy đều viết một thành phần hóa học cùng khắc số tương ứng, cuối cùng là tờ giấy đã được chỉnh sửa kĩ càng —— một số thành phần dùng bút đỏ ghi lại, đổi thành cái khác, một số khắc số dùng bút đỏ ghi thêm bao nhiêu hoặc bớt bao nhiêu.
Từ Nhiếp Địch mỗi trang đều chụp lại, chuẩn bị gửi tin nhắn cho anh trai.
Hắn quay đầu lại nhìn, Tống Dịch vẫn còn ngủ say, không có phát hiện Từ Nhiếp Địch đang làm gì, mà Từ Nhiếp Địch nhìn cậu, ma xui quỷ khiến mà lựa chọn trả về.
Hay là để mấy ngày nữa đi. Hắn nghĩ thầm.
Bình thản qua mấy ngày, Từ Nhiếp Địch mời Tống Dịch đi chơi bóng rổ.
"Không đi, " Tống Dịch vùi đầu làm bài, "Tôi không có quần áo cùng giày thể thao."
"Quần áo của cậu đâu?"
"Tuần trước mang về nhà giặt nha." Tống Dịch quay lại nhìn hắn, "Tuần này tôi gọi tài xế đưa tới."
Từ Nhiếp Địch nhớ tới cái vớ cùng quần áo trong chậu ngoài ban công: "Tôi còn tưởng rằng cậu một ngày giặt một lần, không nghĩ tới là như thế này. Vậy thì mặc của tôi đi." Từ Nhiếp Địch đem áo trong tủ lấy ra, "Ngày hôm nay có bạn tốt tới tìm tôi."
"Ai?"
"Một đại hồ ly tinh."
Tống Dịch đến sân bóng, nhìn thấy hồ ly tinh trong miệng Từ Nhiếp Địch, thật sự là tiêu chuẩn vóc người hồ ly cùng mắt hồ ly, khắp toàn thân tản ra mị khí mà không có vẻ yêu diễm, chiều cao cùng Tống Dịch không chênh lệch lắm.
Hắn ngoẹo cổ đánh giá liếc mắt nhìn một cái Tống Dịch, hỏi Từ Nhiếp Địch: "Bạn trai?"
"Không phải."
Hắn hiểu rõ gật đầu: "Há, còn chưa có đuổi tới tay."
"Xin chào, " hắn cùng Tống Dịch chào hỏi, "Tôi là Từ Tịnh, chữ nữ bên cạnh thêm chữ thanh." (tịnh 婧)
Tên đều mị khí mười phần như thế, Tống Dịch cau mày: "Tôi là Tống Dịch."
"Dịch Dịch." Từ Tịnh tựa như quen thuộc gọi cậu, "Đi, chơi bóng rổ đi."
Tống Dịch thực sự không thích Từ Tịnh, hắn quá có tính chất công kích, lúc nào cũng chặn bóng của mình, tình cờ ánh mắt giao nhau mang theo một chút khiêu khích, loại cảm giác không thoải mái này tại lúc kết thúc trận bóng đạt tới đỉnh điểm.
Hắn đem nước mình đã uống đưa cho Từ Nhiếp Địch uống.
Từ Nhiếp Địch cự tuyệt, điều này làm cho Tống Dịch thoáng thả lỏng thần kinh.
Từ Tịnh cười cười: "Cùng nhau ăn cơm?" Hắn nhìn Từ Nhiếp Địch nói, không thèm liếc Tống Dịch một cái.
Từ Nhiếp Địch gật gật đầu, hỏi Tống Dịch: "Cậu đi không?"
"Không đi, " Tống Dịch cảm thấy bản thân không thể nào dung nhập vào thế giới của hai người bọn họ, "Tôi còn có bài tập cần làm."
Từ Tịnh học đại học ở thành phố lân cận, hôm nay là đơn thuần tìm Từ Nhiếp Địch chơi, hắn đã xin vào đại học nước Mỹ, dự định đi xuất ngoại du học. Từ Nhiếp Địch mời hắn đi ăn hải sản ở một nhà hàng có tiếng gần đó.
"Cậu mới vừa rồi tại sao làm như vậy?"
Từ Tịnh giả bộ không hiểu: "Cái gì tại sao?" Hắn chớp chớp mắt.
Từ Nhiếp Địch căn bản nuốt không trôi bộ dạng mị khí này của hắn: "Làm gì nhắm vào Tống Dịch."
"Há, chuyện này a, " Từ Tịnh làm như bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Giúp cậu một chút mà, làm cho cậu ấy ăn chút dấm chua đối với tiến triển tình cảm có lực thúc đẩy a."
"Không phải như cậu nghĩ, cậu ấy là người của Tống gia."
"Tống gia?" Từ Tịnh lấy làm kinh hãi, "Chẳng lẽ cậu cố ý ?"
"Không khác lắm." Từ Nhiếp Địch không muốn nói nhiều.
"Nhanh chóng dừng lại đi." Từ Tịnh nhắc nhở hắn, "Cậu sẽ thất bại."
"Tôi không tin." Từ Nhiếp Địch mang găng tay lột tôm, "Ít nhất hiện tại tôi cũng không có yêu cậu ta." Trong bát Từ Nhiếp Địch đầy thịt tôm, hắn rung chuông kêu nhân viên phục vụ lấy một cái túi đóng gói mang lại đây, đem tôm cất vào, sau đó bắt đầu lột thịt cua.
Từ Tịnh đem đũa luồn vào gắp, Từ Nhiếp Địch không chịu: "Muốn ăn thì tự mà lột, đây là cho Tống Dịch."
Từ Tịnh dừng lại đũa, dùng ánh mắt đồng tình nhìn bạn tốt: "Cậu cái này gọi là không yêu hả?"
"Tôi đây gọi là mưu kế."
Từ Tịnh hai tay chắp tay trước ngực: "Thần a, bây giờ tôi mới biết được bạn tốt của tôi trong tình yêu là kẻ ngốc!"
Ăn xong, Từ Nhiếp Địch đưa Từ Tịnh đến khách sạn rồi trở về phòng ngủ, Tống Dịch đã nhắm hai mắt đang ngủ, nghiêng người cong lưng, hai chân lộ ở bên ngoài. Từ Nhiếp Địch thả nhẹ bước chân, đem chăn đắp lên chân Tống Dịch, lỗ mũi và miệng Tống Dịch đều vùi trong chăn, Từ Nhiếp Địch kéo chăn xuống một chút, lộ ra sống mũi khéo léo tinh xảo của đối phương.
Tống Dịch tướng mạo rất đẹp, mang theo khí tức quý tộc, cùng chàng trai đầy sức sống như Từ Nhiếp Địch hoàn toàn khác nhau, nguyên nhân đại khái là di truyền từ trưởng tử đi. Từ Nhiếp Hải trên người cũng có quý khí, thế nhưng quý khí của anh trai khiến người ta chùn bước, còn Tống Dịch lại khiến người cảm thấy thoải mái.
Từ Nhiếp Địch nhìn khuôn mặt Tống Dịch ngủ say, không nhịn được thổi thổi mũi của cậu, Tống Dịch ở trong mộng nhăn mũi, sau đó giãn ra, không có tỉnh.
Từ Nhiếp Địch nhớ tới tình cảnh lúc ở nhà, hắn nói xong ba chữ "Dùng tình yêu", Từ Nhiếp Hải hỏi một câu: Tình yêu là cái gì?
Tình yêu là cái gì, đại khái chính là nghĩ lúc hắn không biết hôn hắn một chút đi, Từ Nhiếp Địch nhìn lông mi run rẩy Tống Dịch, cúi người xuống hôn mũi Tống Dịch một cái, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon." Sau đó hắn nhếch miệng.
Tống Dịch nhịn không được mở mắt ra, đáy mắt một mảnh nghi ngờ.
Từ Nhiếp Địch phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, dùng ngữ khí thoải mái như thường nói: "Đánh thức cậu à."
Tống Dịch động động chân, chân của cậu có chút lạnh, vừa nãy lộ ra bên ngoài quá lâu.
"Ăn hải sản không?" Từ Nhiếp Địch đem túi trên tay nhấc lên, "Đã lột sẵn cho cậu rồi nè."
Tống Dịch lắc đầu một cái: "Không muốn ăn, tôi muốn ngủ."
Từ Nhiếp Địch nhét góc chăn cho cậu: "Vậy cậu ngủ đi, tôi tắt đèn."
Những ngày qua Tống Dịch buồn bực mất tập trung, ở phòng ngủ làm cho cậu cảm thấy ngột ngạt, thấy Từ Nhiếp Địch, cậu sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ.
Buổi tối ngày hôm ấy tại sao hắn muốn hôn mình? Hắn cho rằng mình đang ngủ sao? Hắn có biết là mình biết hay không? Hắn cố ý sao? Rất nhiều vấn đề hiện ra trong đầu Tống Dịch, làm cho thời gian cậu ngâm mình ở phòng thực nghiệm dài hơn.
Tối về, cậu phát hiện quần áo mình đã được giặt sạch treo ở ban công.
"Nhà tôi có người đến?" Tống Dịch hốt hoảng hỏi Từ Nhiếp Địch, trong đầu cậu không nghĩ ra là ai tới, mà Từ Nhiếp Địch có ở phòng ngủ sao, có cùng người trong nhà phát sinh xung đột không, có bị thương không?
"Không có." Từ Nhiếp Địch đi tới trên ban công chỉ chỉ bên ngoài, "Cậu hỏi cái này sao? Là tôi giúp cậu giặt."
Tống Dịch bối rối, trên ban công tất cả đều là quần áo của cậu, ngoại trừ quần áo bình thường, còn có quần lót cùng vớ.
Trời ơi, vớ của mình có mùi thối sao?
Từ Nhiếp Địch nhìn tiểu thẹn thùng dại ra, tâm tình cực kì sung sướng: "Sau này để tôi giúp cậu giặt đi, không cần làm phiền tài xế."
Ánh mắt Tống Dịch nhìn qua lại bạn cùng phòng cùng quần áo: "Không nên như vậy."
"?"
"Như vậy tôi sẽ suy nghĩ nhiều, " Tống Dịch thử trình bày một cách uyển chuyển, "Tôi sẽ sinh ra một ít hiểu lầm..."
"Không có, " Từ Nhiếp Địch đánh gãy cậu, "Dịch Dịch, cậu không có hiểu nhầm."
Tống Dịch cảm giác mình đang đứng trên bờ biển rộng, nước biển mãnh liệt dâng lên, kèm theo tiếng gió biển rít gào một khắc không ngừng bao lấy bờ cát, cậu khó khăn nuốt nước miếng một cái: "Ý của cậu là?"
"Tôi thích cậu, " Từ Nhiếp Địch nhìn thẳng mắt cậu, "Cậu không cần phải cẩn thận cùng tôi ở chung, Dịch Dịch, tôi thích cậu."
Tống Dịch tiếp nhận Từ Nhiếp Địch làm bạn cùng phòng của cậu, nhưng không có tiếp thu Từ Nhiếp Địch tiến vào sinh hoạt của cậu. Bọn họ cùng học tập, cùng chơi bóng rổ, cùng nhau ăn cơm, mà trước sau đều cách một bức tường trong suốt. Từ Nhiếp Địch trước sau bồi hồi đứng bên tường, tình cờ Tống Dịch sẽ đỡ nó cùng Từ Nhiếp Địch trò chuyện, đây là khoảng cách gần nhất của bọn hắn.
Hiện tại, Từ Nhiếp Địch muốn phá đổ bức tường này, muốn đem khoảng cách biến thành số âm.
Tống Dịch đầu óc hỗn loạn tưng bừng: "Tôi cảm thấy ... Từ Tịnh khá tốt." Cậu còn đang giãy dụa, giống như con cá bị mắc kẹt trong vũng nước, mong mỏi trời mưa.
"Hắn rất tốt, thế nhưng tôi không thích." Từ Nhiếp Địch ôm lấy cậu, "Đừng nóng vội từ chối, cậu có thể suy nghĩ lại." Hắn liền như vậy ôm cậu, không có làm chuyện quá đáng.
Hôm sau là cuối tuần, Tống Dịch trốn về nhà, mẹ Tống nhìn hai tay cậu trống trơn rất khó hiểu, Tống Dịch giải thích nói cậu đem quần áo mang đến tiệm giặt quần áo. Cậu đem phương án cải tiến giao cho ba ba, sau đó ở nhà chơi hai ngày.
Cách làm này cũng không có hiệu quả, một khi không có chuyện gì làm, khuôn mặt Từ Nhiếp Địch liền hiện lên trong đầu Tống Dịch, khiến cho cậu suy nghĩ sự tình giữa hai người. Tống Dịch cố ý chạy trốn hai ngày mới lại về trường học.
"Tôi còn tưởng rằng cậu không tới." Từ Nhiếp Địch chế nhạo nhìn cậu, chỉ chỉ trong phòng góc ngủ một đống sữa bò, "Tôi mua cho cậu."
Sữa bò ngọt, sữa bò tinh khiết, sữa bò táo hồng, sữa chua... Phòng ngủ sắp thành đại lý bán sỉ sữa bò luôn rồi, hấp dẫn sự chú ý của Tống Dịch chính là một bó hoa hồng đỏ ở trên, có chừng 33 đóa đi.
"Đây là đưa cậu, mấy ngày trước biểu lộ quá vội vàng, hiện tại bù đắp." Từ Nhiếp Địch lấy đưa cho cậu.
Tống Dịch vốn cho là chỉ có con gái mới thích hoa hồng đỏ, nhưng bây giờ nhìn bó hoa trong tay, Tống Dịch cảm thấy rất vui vẻ, loại vui vẻ này so với chuyện được ba cậu khích lệ, ăn hạt dẻ được lột sẵn còn vui hơn.
E rằng thử một chút cũng không phải việc xấu đi.
Đại khái thật sẽ gặp được tình yêu nha.
"Dịch Dịch, câu trả lời của cậu đâu?" Từ Nhiếp Địch ép hỏi cậu.
Tống Dịch hé miệng cười: "Cậu có thể trước tiên thực tập một thời gian."
Từ Nhiếp Địch cười rộ lên: "Tôi nhất định mau chóng chuyển chính thức."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store