Ta Muốn Xem Ngươi Là Bạn Cùng Phòng
Chương 10
Tống Dịch ngồi ở trên giường suy nghĩ lung ta lung tung, một khắc tiếng gõ cửa vang lên kia, cậu cơ hồ là lập tức mở cửa, ngoài cửa chỉ có một mình anh họ.
"Rất thất vọng?" Tống Truyện Ngọc hỏi cậu.
Tống Dịch cười khổ, ngó ngó trong hành lang.
"Đừng nhìn nữa, nó đi rồi." Tống Truyện Ngọc đi tới, "Thật không hiểu nổi cái thằng nhóc chưa dứt sữa kia có chỗ nào tốt, cư nhiên có thể đem em trai ngoan của anh lừa gạt tới tay."
Tống Dịch ngữ khí tối nghĩa: "Hắn đâu?"
"Đi rồi a, em còn cho rằng bác trai còn có thể để cho hắn ở lại chỗ này?"
"Có đánh hắn không?"
Tống Truyện Ngọc nhìn sắc mặt Tống Dịch sốt ruột, thở dài: "Không có, dưới lầu nhiều người, bác trai chỉ là gọi bảo an đem hắn cùng anh hắn mời đi ra ngoài."
"Tại sao..." Tống Dịch muốn nói lại thôi.
"Em trai ngốc của anh, " Tống Truyện Ngọc nhìn thấu cậu muốn biết chuyện đã xảy ra, "Từ Nhiếp Địch xuống lầu nói với bác trai hắn là bạn trai em, các em đang kết giao, bác trai nghe xong liền gọi bảo an mời hắn đi."
Tống Dịch rủ xuống đầu: "Ồ."
Cậu vì ý nghĩ ôm ấp ngây thơ mấy phút trước mà chính mình cảm thấy bi ai.
Tống Truyện Ngọc ở trong phòng loanh quanh vài vòng, lấy đi điện thoại di động của Tống Dịch: "Ở nhà thêm hai tuần đi, cái này cũng là ý tứ của bác trai, em cần phải tỉnh táo mà suy nghĩ cho tương lai một chút."
Tống Dịch bị ngăn cách hoàn toàn, điện thoại di động bị lấy mất, máy vi tính tháo hết mạng xã hội, ba Tống còn cho phái hai bảo tiêu giám sát cậu lên mạng cùng ra ngoài mua sắm, điện thoại bàn trong nhà chỉ có thể nghe cùng gọi điện thoại cho Triệu Tư Tư.
Làm cho Tống Dịch bất đắc dĩ nhất chính là, cả nhà đối với chuyện cậu và Từ Nhiếp Địch kết giao không phát biểu ý kiến gì, ba Tống phảng phất như cái gì cũng không biết, mỗi ngày đi sớm về trễ, Tống Truyện Ngọc sau khi buổi tuyên bố kết thúc đã trở về nước Mỹ.
Tống Dịch bắt đầu không ra khỏi cửa, cả ngày ngây ngốc ở trong phòng, phòng của cậu không có công cụ truyền tin, bảo tiêu chỉ đứng ở cửa, sinh hoạt mỗi ngày của Tống Dịch chỉ có ăn ngủ đọc sách, còn có nhớ Từ Nhiếp Địch.
Cậu giống như phát điên mà nhớ bạn trai của mình, nhớ giọng nói của hắn, môi hôn của hắn, đụng chạm của hắn, có khi còn mở mắt suy nghĩ đến hừng đông, ngày qua ngày giống như xác chết di động mà sống.
Sau hai tuần, Triệu Tư Tư đến Tống gia chơi với cậu, tràn đầy phấn khởi theo sát cậu nói chuyện: "Tớ gần đây đọc "Ai giết nàng" của Đông Dã Khuê Ngô, nội dung vở kịch thoải mái chập trùng, quá đẹp đẽ, Đông Dã Khuê Ngô không có công bố hung thủ là ai, muốn tự chúng ta phá án, cậu nhất định muốn đọc thử." Hắn đem cuốn sách cũ lấy ra, "Tớ có viết một vài trinh thám bút ký, cậu nếu như suy luận không ra có thể tham khảo."
Tống Dịch giật mình.
Buổi tối nằm ở trên giường, cậu lật xem "Ai giết nàng", tại đoạn bút ký tìm được thông tin: Buổi tối ngày mai sáu giờ, nhà tôi.
————————————————————————————————–
Tại bữa tiệc, Tống Dịch tại Từ gia đi tới đi lui, bên người lui tới đều là phụ nữ, có mấy người Tống Dịch còn biết tên.
Này không phải tụ hội thương mại, rõ ràng là một buổi tiệc kết thân cực lớn, Tống Dịch cầm chén champagne đi khắp nơi, cuối cùng đứng ở chỗ hạt dẻ rang đường.
Tống Dịch lấy hai hạt dẻ chậm rãi lột, Từ Nhiếp Địch còn chưa xuất hiện, đại khái là ở trên lầu chuẩn bị đi, cậu hít sâu một hơi bình phục lại nhịp tim.
Buổi sáng cậu đến Triệu gia, Triệu Tư Tư lấy lý do mời cậu đi ra ngoài ăn cơm mà không ngồi xe, để bảo tiêu của Tống gia ngồi xe phía sau, sau đó ở nửa đường tăng nhanh tốc độ bỏ rơi bọn họ, chạy đến cửa trung tâm, Triệu Tư Tư mang Tống Dịch xuống xe, hắn đã sớm an bài chiếc xe khác ở chỗ này đợi, vẻ ngoài cùng với chiếc bọn họ mới vừa ngồi hoàn toàn khác nhau, Tống Dịch không thể không bội phục sự thông minh của bạn tốt.
Ngồi trên xe, Triệu Tư Tư từ trên ghế phó lái cầm qua một cái túi nhựa, hắn mở tấm ngăn lên: "Cậu mau thay đi." Tống Dịch nhìn thấy trong túi là một bộ âu phục màu trắng.
Tống Dịch không nói một lời thay xong, Triệu Tư Tư đưa cho cậu một tấm thư mời.
"Ngày hôm nay Từ gia mở một buổi tụ hội thương mại, tớ nghĩ cậu cần cơ hội này."
Tống Dịch vô cùng cảm kích: "Cậu không đi sao?"
Triệu Tư Tư lắc đầu: "Tớ giúp cậu ngăn cản bảo tiêu, chúng ta đem bọn họ tới một khu khác, cậu ngồi chiếc xe này đi, Từ gia không nhìn phía sau, chỉ cần tài xế đưa ra thư mời, bảo vệ sẽ cho xe đi vào, ngừng đến cửa biệt thự, lúc đó cậu liền biết phải làm sao chứ?"
Tống Dịch gật đầu.
Triệu Tư Tư phút chốc cảm thấy hình tượng bản thân hào quang vĩ đại, hắn từ trong túi tiền móc ra đồ vật: "Cho cậu, đừng làm tớ thất vọng."
Tống Dịch do dự không nhận, Triệu Tư Tư nhét vào trong áo khoác cậu: "Đây là đòn sát thủ, cậu đừng có thẹn thùng, Từ Nhiếp Địch khẳng định yêu thích!"
Tống Dịch: "... Nha."
———————————————————————————————–
Đoàn người yên tĩnh lại, trên thang lầu vang lên tiếng giày da ma sát, là Từ Nhiếp Địch cùng anh trai hắn đi xuống, Tống Dịch tay có chút phát run, lột hạt dẻ đến một nửa liền bỏ quên.
Từ Nhiếp Địch đi theo phía sau anh trai giới thiệu với hắn nữ nhân thích hợp kết hôn, Từ Nhiếp Hải không yên lòng qua loa gật đầu: "Em gần đây có chút bận à."
Từ Nhiếp Địch trầm mặc vài giây, hắn gần đây mỗi ngày đều chạy đến tập đoàn Tống thị.
"Như thế nào, có thể cưới được tiểu tâm can sao?" Từ Nhiếp Hải uống một hớp rượu.
"Không sai biệt lắm." Từ Nhiếp Địch nói lời này là chắc chắn, thái độ ba Tống đã rõ ràng nhũn dần xuống, đặc biệt là hôm nay sau khi nghe ý nghĩ chính mình đưa ra.
"Hừ, lão già này ngược lại là rất thích đào nhân tài." Từ Nhiếp Hải chuyển phương hướng cùng người khác bắt chuyện.
Tống Dịch nghe thấy Từ Nhiếp Địch đang cùng người khác hàn huyên, lại nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếp theo, có một đôi mẹ con đi tới dừng lại bên cạnh Tống Dịch.
Tống Dịch cúi đầu, chuyên chú lột hạt dẻ thứ hai.
Hai mẹ con kia không hướng Tống Dịch nhìn một cái, Tống Dịch nghe thấy các nàng trò chuyện.
"Từ nhị công tử mới vừa nói gì với con?"
Cô gái oán trách mà nhìn mẹ nàng liếc mắt một cái: "Mẹ, nhỏ giọng một chút, người ta đang nhìn chằm chằm đấy."
"Nhìn chằm chằm thì có sao, mẹ thấy con có xác suất lớn nhất là người thắng cuộc nơi này, Từ nhị công tử thật giống nói không ít lời đi."
Cô gái mặt mày hớn hở: "Chứ còn gì nữa, hắn khen con xương quai xanh nhìn đẹp."
Xương quai xanh nhìn đẹp? Tống Dịch ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, cô gái kia mặc một chiếc váy cúp ngực màu đỏ, trên cổ đeo dây chuyền.
"Hắn mới vừa nói như vậy, " cô gái từng chữ lặp lại, "Xương quai xanh của cô có một loại gợi cảm thật đẹp."
Mẹ của cô gái kinh ngạc thốt lên: "Đây là ám chỉ đi!"
Xương quai xanh của cô có một loại gợi cảm thật đẹp...
"Dịch Dịch, xương quai xanh của em thật là đẹp mắt."
Hắn không chỉ một lần mà khen xương quai xanh của mình.
Hắn thường thường hôn xương quai xanh mình.
Lúc gọi điện thoại không được Tống Dịch không khóc, lúc nghĩ đến kết quả xấu nhất Tống Dịch cũng không khóc, thế nhưng hiện tại Tống Dịch đột nhiên liền muốn khóc, cậu nắm hạt dẻ thứ hai vẫn chưa lột xong, oa một tiếng khóc lên, làm hai mẹ con bên cạnh giật mình, người chung quanh cũng bị hoảng sợ lui lại ba bước.
Từ Nhiếp Hải nhìn thấy cạnh bàn ăn đứng một người, mặc âu phục màu trắng, vai thẳng tắp, còn không đợi hắn phân biệt rõ đây là người nào, em trai bên cạnh cũng đã chạy tới đem cậu ấy ôm vào trong ngực.
Lần này không cần nhìn cũng biết.
Từ Nhiếp Địch không nghĩ tới người yêu mình sẽ xuất hiện ở đây, vẫn là khóc lóc, hắn lần đầu cảm giác mình tay chân vụng về, không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể ôm cậu ấy dỗ: "Làm sao vậy làm sao vậy?
Tống Dịch gắt gao ôm lấy hắn, khóc thở không ra hơi, Từ Nhiếp Địch không thể làm gì khác hơn là một bên dỗ cậu một bên duỗi tay lấy hạt dẻ: "Có phải là muốn ăn hạt dẻ, anh lột cho em."
Chu vi tầm mắt đánh giá càng ngày càng nhiều, càng ngày càng hỗn tạp, Từ Nhiếp Hải an bài quản gia đi tiễn khách.
Qua rất lâu, Tống Dịch khóc xong, cảm thấy được có hơi mất mặt, chôn ở trong lồng ngực Từ Nhiếp Địch không đứng lên: "Bọn họ đang nhìn em sao?"
Từ Nhiếp Địch hôn nhẹ tóc cậu: "Đều đi rồi."
Tống Dịch lặng lẽ ngẩng đầu lên xem, xác thực không có ai, Từ Nhiếp Địch kéo qua một cái ghế ngồi xuống, để Tống Dịch ngồi trên đùi hắn, sau đó đem một bàn hạt dẻ đã lột xong mang tới: "Có đói bụng hay không, ăn chút cái này đi."
Từ Nhiếp Địch không hỏi cậu vào như thế nào, cũng không có hỏi cậu tại sao lại đến đây, những vấn đề này đáp án hắn quá là rõ ràng.
Tống Dịch một viên một viên từ từ ăn, Từ Nhiếp Địch thỉnh thoảng điều chỉnh một chút tư thế, để Tống Dịch ngồi thoải mái hơn chút.
"Để em ngồi chỗ khác." Tống Dịch muốn xuống dưới.
"Không cần." Từ Nhiếp Địch ôm cậu, "Lâu như vậy không ôm, để anh ôm một cái."
"Nhưng là em muốn uống sữa tươi." Tống Dịch liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói.
Từ Nhiếp Địch hướng phía cửa hô một tiếng: "Anh, giúp em lấy chén sữa bò."
Tống Dịch:...
Từ Nhiếp Hải không nói một lời đi tới lấy sữa bò, hắn mới vừa đứng ở cửa, muốn cho đôi tình nhân này một chút không gian.
"Đừng tới đây, " Từ Nhiếp Địch ngăn lại hắn, "Đi nhà bếp hâm nóng lên, thuận tiện lấy mấy viên đá, một cái khăn lông cùng một bao giấy ăn."
Từ Nhiếp Hải:...
Tiếp theo, vị anh trai lãnh khốc nhìn em trai độc lập từ nhỏ của mình uy Tống Dịch sữa bò, lau nước mũi, lau mắt.
Từ Nhiếp Hải:...
Từ Nhiếp Địch không để ý tới anh trai hắn đang khiếp sợ, ôm Tống Dịch lên lầu: "Mắt còn đau không?"
"Không đau." Tống Dịch ngồi vào trên giường, "Anh nguyện ý thu dưỡng em mấy ngày sao?"
"Tình nguyện đến cực điểm." Từ Nhiếp Địch cười hôn lên mắt cậu, "Bất quá trong âu phục của em có cái gì? Kem đánh răng sao?" Lúc mới vừa ôm hắn vẫn luôn bị cọ đến.
Tống Dịch đỏ mặt quỷ dị, cậu đem đồ vật móc ra đưa cho Từ Nhiếp Địch.
Từ Nhiếp Địch kinh ngạc nhíu mày, một mặt ranh mãnh nhìn chằm chằm Tống Dịch.
"Triệu Tư Tư nói anh sẽ thích." Tống Dịch giải thích.
Từ Nhiếp Địch tiếp nhận ống bôi trơn, hồi hộp không thôi, hắn đã từng cho là tình yêu sẽ làm cho quân đối phương lín tan rã, không nghĩ tới bị đánh đổ trước tiên lại là chính mình.
"Muốn dùng sao?" Tống Dịch lấy dũng khí hỏi hắn.
"Em muốn dùng sao?" Từ Nhiếp Địch hỏi ngược lại.
Tống Dịch nghĩ thầm sớm dùng muộn dùng đều phải dùng, lỡ như lần này lại bị tóm lại, khả năng sau đó cũng không có cơ hội dùng.
"Em muốn dùng." Tống Dịch kiên định nói.
Từ Nhiếp Địch đem tuýp thuốc phóng tới bên gối, cúi đầu hôn cậu, hôn một hồi lâu, khắc chế không nổi mà cười rộ lên: "Anh thật là vui, Dịch Dịch, anh thật thật là vui."
Hắn cởi quần áo hai người, ôm cậu nằm trong chăn: "Thế nhưng trước khi làm, anh muốn thẳng thắn với em một chuyện, là lý tại sao lại muốn trở thành bạn cùng phòng của em."
Tống Dịch không hiểu nhìn hắn, nghe hắn thuật lại chuyện muốn ăn cắp tư liệu sản phẩm.
Sau khi nghe xong hai người đều không nói chuyện, Từ Nhiếp Địch bất an chờ đợi thẩm phán: "Em có phải là rất tức giận?"
Tống Dịch không trả lời, hỏi một vấn đề: "Vậy bây giờ anh còn muốn sao? Tư liệu sản phẩm?"
Từ Nhiếp Địch mỉm cười: "Anh không muốn tư liệu sản phẩm, anh muốn em."
Tống Dịch cũng cười rộ lên: "Chúc mừng anh, anh có thể hạ thủ."
Từ Nhiếp Địch minh bạch câu nói này, triệt để thả xuống bất an tâm, đi hủy đi nhuyễn quản, mở ra sau đè thấp thân thể nói một chuyện khác: "Anh đã xem xong tiểu thuyết "Lỗ kim" của Phúc Lai Đặc."
Tống Dịch ngồi thẳng lên muốn chạy trốn: "Em đột nhiên cảm thấy chúng ta cần phải bình tĩnh một chút."
Từ Nhiếp Địch giam cầm cậu lại, chớp chớp mắt: "Anh cũng sẽ cho em cảm nhận được cảm giác sóng biển theo nhịp điệu mà vuốt ve bãi cát."
A a a a a a Tống Dịch che mặt.
...
Tống Dịch đỏ cả mặt. Triệu Tư Tư cư nhiên mua vị dâu tây...
...
Từ Nhiếp Địch lừa người, đây không phải là ôn nhu sóng biển, rõ ràng là sóng lớn a...
...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store