Ta Muon Hac Nguyet Quang La He
Nguyễn Hà Châu là một du học sinh Trung Quốc người Việt đang theo học tại Đại học Nam Kinh . Cô xinh xắn và có nụ cười rất sáng , nói tiếng Trung khá tốt lại quen được nhiều học bá tài giỏi .
Hà Châu đặc biệt thích xem những bộ phim cổ trang , tiên hiệp Trung Quốc . Nó đem lại cho cô một mặt rất đẹp về trang phục cũng như những điều thần tiên qua màn ảnh . Gần đây cô đang theo dõi bộ " Trường Nguyệt Tẫn Minh " một bộ phim có đầu tư về hình ảnh đặc sắc . Hà Châu đắm chìm vào nó , tận hưởng nó . Cho đến những tập càng về sau càng khiến cô tức muốn khóc . Cô thấy thương cho một Ma Thần bị thói đời tàn nhẫn mà mang hận , thương cho một cuộc tình có tới 4 lần cưới nhưng không hạnh phúc . Lại nói đến Bát Nhã Phù Sinh còn bao điều dang dở , đều khiến cô tức nghẹn trên cuống họng . Xem xong tập cuối cô khóc đến sưng mắt , đi học đều bị hỏi thăm . Kim Thoan - bạn người Trung của cô , tưởng bạn mình bị tra nam đội mũ xanh mua tới một đống đồ nhắm và bia để tâm sự .
Hà Châu thấy vậy , bèn giải thích : " không phải chuyện này , cậu đã xem bộ ' Trường Nguyệt Tẫn Minh ' chưa . Mình xem mà mấy ngày nay cứ luẩn quẩn trong đấy không thoát ra được " . Dứt lời xé chút mực khô ăn , vừa ăn vừa khóc nức nở .
Kim Thoan thấy vậy phục rồi , đặt tay lên vai Hà Châu vỗ vỗ : " mình đã nói cậu bớt xem mấy cái phim kết như vậy lại . Cậu không nghe còn nói phim vui , mấy tập đầu vậy chứ nó vốn đã không vui rồi . Này hồi trước mình có nghe nói tiểu thuyết mà đạo diễn dựng phim có ngoại truyện , là HE đấy ! "
Hà Châu nghe thế mắt sáng rỡ , thêm nước mắt nên trông rất long lanh . Vội vàng mở điện thoại lên tra thử . Thật sự hiện lên có ngoại truyện . Chỉ là đọc xong tên , cô phục rồi . Dòng chữ lù lù " Hắc Nguyệt Quang cầm chắc kịch bản BE " . Cô không còn hi vọng nữa , thất thần tạm biệt Kim Thoan trở về .
Về đến nhà , cô cũng thử mở lên tìm hi vọng . Không ngờ đọc xong một đoạn đầu nhận ra nó hơi khác . Trong tiểu thuyết có vẻ nhiều nhân vật hơn thì phải . Chỉ là tối rồi đọc truyện chữ dễ buồn ngủ , đọc được gần hết chương 1 liền ngủ quên mất .
Sáng hôm sau , đang ngủ thì Hà Châu khó chịu tỉnh lại . Nắng chiếu thẳng mặt khiến cô chịu hết nổi rồi . Mở mắt ra liền thấy mình đang nằm trên một cái sàn gỗ , hơn nữa xung quanh lại là khung cảnh một căn phòng phong cách cổ xưa của Trung Quốc . Đang hoang mang không biết mình đang ở đâu thì nghe thấy có tiếng mở cửa . Cô hoảng hốt tìm chỗ trốn .
Một cô gái trẻ bước vào cất giọng : " Đại tiểu thư ? Người đang làm gì vậy ." Nói xong liền đặt chậu nước xuống chạy tới đỡ cô . Hà Châu thấy một màn này sợ rồi . Lắp bắp hỏi lại : " Cô...cô mới gọi tôi là gì ?"
Cô gái kia khó hiểu , nhìn một cách thăm dò : " người bị làm sao vậy , không gọi người là Đại tiểu thư thì gọi người thế nào đây "
Hà Châu bất động đứng nhìn mọi thứ trước mắt , tay tự cấu lấy eo mình rồi khẽ kêu một tiếng . Cô gái kia thấy vậy hoảng sợ hỏi han . Hà Châu lúc này nhận ra đây là thật không phải mơ liền chạy ra chỗ cái gương gần đó soi . Vẫn là khuôn mặt ấy nhưng trang phục và kiểu tóc này . Tóc cô sao lại dài như vậy rồi ? Hà Châu sốc đến ngồi xuống sàn .
Thấy cô như vậy người kia sợ đến xanh mặt : " nô tì...nô tì đi gọi đại phu "
" Khoan đã " Hà Châu vội đứng dậy kéo lấy cô gái . " Tôi muốn hỏi cô vài chuyện " . Trong lòng có hàng vạn câu muốn hỏi cứ thế tuôn ra .
Người kia cũng cẩn thận trả lời : " nô tì là Tố Lệ , là người đi theo hầu tiểu thư mấy năm nay. Tiểu thư là Đại tiểu thư Hoàng gia - Hoàng Hà Hi . Mẫu thân người là Diệp Mịch , nữ nhân của Diệp gia . Phụ thân người là Hoàng Thệ , quan triều đình , có tiền tài vô cùng nhiều . Người là nữ nhi được phụ mẫu thương nhất , vậy mà ngủ dậy lại mơ mơ hồ hồ , nô tì biết nói sao với lão gia và phu nhân đây " . Nói xong thì sụt sùi khóc .
Hà Châu nghe đến đây liền có hàng nghìn suy nghĩ trong đầu . Ta là Hà Hi ? Đại tiểu thư Hoàng gia ? Diệp ...
Nghĩ đến đây liền vội vàng hỏi : " Khoan đã , ngươi nói Diệp gia ? Không lẽ là Diệp phủ ở Cảnh quốc "
Tố Lệ nghe vậy liền nín khóc : " người nhớ lại rồi sao ? Nô tì mừng quá "
( từ giờ sẽ gọi Hà Châu là Hà Hi cho đúng mạch truyện nhé . Và từ đây mình sẽ viết ngôn ngữ cổ đại chút nhé mọi người từ cô - thành nàng )Hà Hi nghe vậy bỗng hiểu ra phần nào . Không ngờ lại là đi vào thế giới trong phim . Vô cớ lại thành người nhà của nhân vật chính . Hỏi ra thì chính là biểu tỷ của Diệp Tịch Vụ - nữ chính . Hà Hi rất tò mò , ông trời thấy chưa đủ đau hay sao còn bắt nàng xem tận mắt .
Lúc này một người khác bước vào , thấy Tố Lệ hành lễ gọi " Phu Nhân " , Hà Hi cũng nhận ra đây là mẫu thân của mình . May là kinh nghiệm xem phim không ít cũng cẩn thận hành lễ . Phu Nhân tới gần nhìn nàng , nàng ngẩng đầu nhìn người . Không thể không thốt lên " mỹ nhân " , nhìn đến ngẩn người .
Phu Nhân thấy nàng thơ thẩn như vậy liền lên tiếng : " con là làm sao vậy ? Mẫu thân đến để gọi con đi mà con lại đứng đấy ngẩn người ra nhìn ta chằm chằm vậy sao !"
Tố Lệ thấy vậy , hoảng sợ kéo Hà Hi lại : " tiểu thư , để nô tì thay y phục cho người " . Hà Hi cũng mơ hồ đi theo . Bộ y phục xanh ngọc này cũng đẹp quá đi , có thêm hình thêu nhiều kiểu trên thân khiến nó nhìn rất thanh toát . Hà Hi nhìn mình trong gương , tự say mình rồi . Cũng mau chóng thoát khỏi nó mà dò hỏi : " Tố Lệ , mẫu thân muốn ta đi đâu ? "
Tố Lệ cũng không suy nghĩ nhiều : " là đại hỉ của Tuyên Vương và biểu muội người - Băng Thương tiểu thư ".
Hà Hi ngạc nhiên : " ngươi nói sao ? Sao lại nhanh như vậy ".
Tố Lệ lắc đầu : " người vẫn tức giận thay Diệp tam tiểu thư sao , Tuyên Vương điện hạ thích Diệp đại tiểu thư như vậy . Người đừng phẫn nộ nữa . " Hà Hi nghĩ trong lòng , không ngờ là nhanh vậy . Chẳng phải lần này kết hôn Đàm Đài Tẫn sẽ thả một bầy quạ đen đến hại chết mọi người sao . Ta đi chính là nộp mạng cho hắn rồi .
Nàng mắt tối sầm lại nhìn Tố Lệ : " ngươi nói xem ta có thể không đi không , ta thật không còn muốn tới "." Không đi cũng phải đi cho ta , con càng ngày càng không có phép tắc . Bảo sao lại khiến Tịch Vụ ngỗ nghịch theo . Con bé chính là chơi với con nên hư theo con rồi . Lần này đi cho ta , lần trước Diệp tam thành thân con không tới thì lần này phải đi . " Phu Nhân nghiêm nghị , bước vào nhìn nàng .
Hà Hi cũng sợ rồi , đành ngoan ngoãn đồng ý .
Nàng nghĩ lại thì có lẽ giờ Tịch Vụ bị Tô Tô nhập vào rồi , có lẽ cũng không sao . Đứng gần nàng là được .
Hà Châu đặc biệt thích xem những bộ phim cổ trang , tiên hiệp Trung Quốc . Nó đem lại cho cô một mặt rất đẹp về trang phục cũng như những điều thần tiên qua màn ảnh . Gần đây cô đang theo dõi bộ " Trường Nguyệt Tẫn Minh " một bộ phim có đầu tư về hình ảnh đặc sắc . Hà Châu đắm chìm vào nó , tận hưởng nó . Cho đến những tập càng về sau càng khiến cô tức muốn khóc . Cô thấy thương cho một Ma Thần bị thói đời tàn nhẫn mà mang hận , thương cho một cuộc tình có tới 4 lần cưới nhưng không hạnh phúc . Lại nói đến Bát Nhã Phù Sinh còn bao điều dang dở , đều khiến cô tức nghẹn trên cuống họng . Xem xong tập cuối cô khóc đến sưng mắt , đi học đều bị hỏi thăm . Kim Thoan - bạn người Trung của cô , tưởng bạn mình bị tra nam đội mũ xanh mua tới một đống đồ nhắm và bia để tâm sự .
Hà Châu thấy vậy , bèn giải thích : " không phải chuyện này , cậu đã xem bộ ' Trường Nguyệt Tẫn Minh ' chưa . Mình xem mà mấy ngày nay cứ luẩn quẩn trong đấy không thoát ra được " . Dứt lời xé chút mực khô ăn , vừa ăn vừa khóc nức nở .
Kim Thoan thấy vậy phục rồi , đặt tay lên vai Hà Châu vỗ vỗ : " mình đã nói cậu bớt xem mấy cái phim kết như vậy lại . Cậu không nghe còn nói phim vui , mấy tập đầu vậy chứ nó vốn đã không vui rồi . Này hồi trước mình có nghe nói tiểu thuyết mà đạo diễn dựng phim có ngoại truyện , là HE đấy ! "
Hà Châu nghe thế mắt sáng rỡ , thêm nước mắt nên trông rất long lanh . Vội vàng mở điện thoại lên tra thử . Thật sự hiện lên có ngoại truyện . Chỉ là đọc xong tên , cô phục rồi . Dòng chữ lù lù " Hắc Nguyệt Quang cầm chắc kịch bản BE " . Cô không còn hi vọng nữa , thất thần tạm biệt Kim Thoan trở về .
Về đến nhà , cô cũng thử mở lên tìm hi vọng . Không ngờ đọc xong một đoạn đầu nhận ra nó hơi khác . Trong tiểu thuyết có vẻ nhiều nhân vật hơn thì phải . Chỉ là tối rồi đọc truyện chữ dễ buồn ngủ , đọc được gần hết chương 1 liền ngủ quên mất .
Sáng hôm sau , đang ngủ thì Hà Châu khó chịu tỉnh lại . Nắng chiếu thẳng mặt khiến cô chịu hết nổi rồi . Mở mắt ra liền thấy mình đang nằm trên một cái sàn gỗ , hơn nữa xung quanh lại là khung cảnh một căn phòng phong cách cổ xưa của Trung Quốc . Đang hoang mang không biết mình đang ở đâu thì nghe thấy có tiếng mở cửa . Cô hoảng hốt tìm chỗ trốn .
Một cô gái trẻ bước vào cất giọng : " Đại tiểu thư ? Người đang làm gì vậy ." Nói xong liền đặt chậu nước xuống chạy tới đỡ cô . Hà Châu thấy một màn này sợ rồi . Lắp bắp hỏi lại : " Cô...cô mới gọi tôi là gì ?"
Cô gái kia khó hiểu , nhìn một cách thăm dò : " người bị làm sao vậy , không gọi người là Đại tiểu thư thì gọi người thế nào đây "
Hà Châu bất động đứng nhìn mọi thứ trước mắt , tay tự cấu lấy eo mình rồi khẽ kêu một tiếng . Cô gái kia thấy vậy hoảng sợ hỏi han . Hà Châu lúc này nhận ra đây là thật không phải mơ liền chạy ra chỗ cái gương gần đó soi . Vẫn là khuôn mặt ấy nhưng trang phục và kiểu tóc này . Tóc cô sao lại dài như vậy rồi ? Hà Châu sốc đến ngồi xuống sàn .
Thấy cô như vậy người kia sợ đến xanh mặt : " nô tì...nô tì đi gọi đại phu "
" Khoan đã " Hà Châu vội đứng dậy kéo lấy cô gái . " Tôi muốn hỏi cô vài chuyện " . Trong lòng có hàng vạn câu muốn hỏi cứ thế tuôn ra .
Người kia cũng cẩn thận trả lời : " nô tì là Tố Lệ , là người đi theo hầu tiểu thư mấy năm nay. Tiểu thư là Đại tiểu thư Hoàng gia - Hoàng Hà Hi . Mẫu thân người là Diệp Mịch , nữ nhân của Diệp gia . Phụ thân người là Hoàng Thệ , quan triều đình , có tiền tài vô cùng nhiều . Người là nữ nhi được phụ mẫu thương nhất , vậy mà ngủ dậy lại mơ mơ hồ hồ , nô tì biết nói sao với lão gia và phu nhân đây " . Nói xong thì sụt sùi khóc .
Hà Châu nghe đến đây liền có hàng nghìn suy nghĩ trong đầu . Ta là Hà Hi ? Đại tiểu thư Hoàng gia ? Diệp ...
Nghĩ đến đây liền vội vàng hỏi : " Khoan đã , ngươi nói Diệp gia ? Không lẽ là Diệp phủ ở Cảnh quốc "
Tố Lệ nghe vậy liền nín khóc : " người nhớ lại rồi sao ? Nô tì mừng quá "
( từ giờ sẽ gọi Hà Châu là Hà Hi cho đúng mạch truyện nhé . Và từ đây mình sẽ viết ngôn ngữ cổ đại chút nhé mọi người từ cô - thành nàng )Hà Hi nghe vậy bỗng hiểu ra phần nào . Không ngờ lại là đi vào thế giới trong phim . Vô cớ lại thành người nhà của nhân vật chính . Hỏi ra thì chính là biểu tỷ của Diệp Tịch Vụ - nữ chính . Hà Hi rất tò mò , ông trời thấy chưa đủ đau hay sao còn bắt nàng xem tận mắt .
Lúc này một người khác bước vào , thấy Tố Lệ hành lễ gọi " Phu Nhân " , Hà Hi cũng nhận ra đây là mẫu thân của mình . May là kinh nghiệm xem phim không ít cũng cẩn thận hành lễ . Phu Nhân tới gần nhìn nàng , nàng ngẩng đầu nhìn người . Không thể không thốt lên " mỹ nhân " , nhìn đến ngẩn người .
Phu Nhân thấy nàng thơ thẩn như vậy liền lên tiếng : " con là làm sao vậy ? Mẫu thân đến để gọi con đi mà con lại đứng đấy ngẩn người ra nhìn ta chằm chằm vậy sao !"
Tố Lệ thấy vậy , hoảng sợ kéo Hà Hi lại : " tiểu thư , để nô tì thay y phục cho người " . Hà Hi cũng mơ hồ đi theo . Bộ y phục xanh ngọc này cũng đẹp quá đi , có thêm hình thêu nhiều kiểu trên thân khiến nó nhìn rất thanh toát . Hà Hi nhìn mình trong gương , tự say mình rồi . Cũng mau chóng thoát khỏi nó mà dò hỏi : " Tố Lệ , mẫu thân muốn ta đi đâu ? "
Tố Lệ cũng không suy nghĩ nhiều : " là đại hỉ của Tuyên Vương và biểu muội người - Băng Thương tiểu thư ".
Hà Hi ngạc nhiên : " ngươi nói sao ? Sao lại nhanh như vậy ".
Tố Lệ lắc đầu : " người vẫn tức giận thay Diệp tam tiểu thư sao , Tuyên Vương điện hạ thích Diệp đại tiểu thư như vậy . Người đừng phẫn nộ nữa . " Hà Hi nghĩ trong lòng , không ngờ là nhanh vậy . Chẳng phải lần này kết hôn Đàm Đài Tẫn sẽ thả một bầy quạ đen đến hại chết mọi người sao . Ta đi chính là nộp mạng cho hắn rồi .
Nàng mắt tối sầm lại nhìn Tố Lệ : " ngươi nói xem ta có thể không đi không , ta thật không còn muốn tới "." Không đi cũng phải đi cho ta , con càng ngày càng không có phép tắc . Bảo sao lại khiến Tịch Vụ ngỗ nghịch theo . Con bé chính là chơi với con nên hư theo con rồi . Lần này đi cho ta , lần trước Diệp tam thành thân con không tới thì lần này phải đi . " Phu Nhân nghiêm nghị , bước vào nhìn nàng .
Hà Hi cũng sợ rồi , đành ngoan ngoãn đồng ý .
Nàng nghĩ lại thì có lẽ giờ Tịch Vụ bị Tô Tô nhập vào rồi , có lẽ cũng không sao . Đứng gần nàng là được .
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store