ZingTruyen.Store

Ta gia nhập vào chư thiên thú con chat group

Chương 8 Diệp Thiên gặp cơ duyên

Diepthien938

Ngay sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mới ló dạng, một chiếc lệnh bài truyền tin của Thánh Tông đã sáng lên. Trên bề mặt lệnh bài, nét chữ run nhẹ như bị linh lực khuấy động:

[Nhiệm vụ cấp cao: Thu thập linh thảo Thiên Tâm Chu Diệp trong rừng Hắc Vân.Thời hạn: 5 ngày.Mức độ nguy hiểm: 3 sao.]

Diệp Thiên khẽ nhíu mày. Từ trước đến nay, hắn chỉ nhận nhiệm vụ trong nội môn để che giấu tu vi, không tỏ ra quá mức xuất sắc. Nhưng nhiệm vụ lần này lại hiếm khi xuất hiện — Thiên Tâm Chu Diệp vốn là linh thảo chỉ mọc ở những nơi cực kỳ nguy hiểm và thường được yêu cầu trong những đợt luyện chế đan dược cấp cao.Hắn biết ngay tên chân truyền đệ tử kia đã đánh hơi được điều gì. Kẻ muốn ám sát hắn... có lẽ đang đợi cơ hội. Diệp Thiên nhìn bầu trời rồi bật cười lạnh:

"Muốn ta chết? Tốt. Vậy để ta xem ai chết trước."

Sau hai tiếng ngự không phi hành hắn cũng đến được Rừng Hắc Vân. Từ ngoài nhìn vào, rừng Hắc Vân như một bóng ma phủ kín đại địa. Mây đen treo lơ lửng quanh năm, ánh sáng mặt trời gần như không thể chiếu xuống. Nơi đây có vô số hung thú, thậm chí còn đồn rằng từng là chiến trường của tu sĩ thời thượng cổ.Diệp Thiên vừa đặt chân vào rừng, ý thức lập tức truyền vào nhóm.

[Chư thiên thú con chat group]

Diệp Thiên:Tên kia dường như đã có phát giác. Hắn đang muốn dồn mình vào chổ chết. Giờ mình đang ở rừng Hắc Vân. Giờ mình sẽ mở trực tiếp mọi người cùng vào xem nhé.Lúc này ở những nơi khác khi cả nhóm xem xong tin nhắn mà Diêp Thiên gữi, mọi người đều lập tức vào xem.

Từ Trầm Chu:

-" Cẩn thận đấy, rừng này nhìn không ổn chút nào."

Hàn Lập:

- "Cảnh nơi này... âm khí nặng thật. Ta nhìn qua livestream ý thức mà da gà dựng đứng luôn."

Trương Quân Bảo:

- "Huynh đệ, nếu có gặp "yêu" thật thì đừng gọi ta, ta chỉ luyện quyền pháp thôi, không trừ ma được đâu đấy!"

Hồng Dịch:

nụ cười khẽ

- "Không sao. Với thực lực hiện tại của Diệp Thiên, muốn làm bị thương cậu ta cũng khó".

Diệp Thiên:

"Tạm im lặng quan sát đã. Ta cảm thấy có kẻ theo dõi."

Nói xong cậu liền thu lại khí tức, đạo vận quanh cơ thể lập tức lắng xuống, linh lực trôi chảy như nước ngầm. Trong mắt người ngoài, hắn chẳng khác gì một tu sĩ Tử Phủ bình thường.Từ sâu trong rừng, vài bóng đen đang lặng lẽ bám theo hắn.Bọn chúng di chuyển nhẹ như mèo, hơi thở cực kỳ đều đặn — rõ ràng là những kẻ này đều là sát thủ được huấn luyện.

"Kỳ lạ... vì sao kẻ cử bọn chúng theo dõi mình lại nghĩ mình yếu?"

Diệp Thiên thầm cười lạnh, tiếp tục tiến vào rừng sâu hơn.Một lúc sau, hắn dừng lại.Mùi linh thảo lan trong không khí — thanh mát, sâu lắng, có chút lạnh buốt xương tủy.Không sai, là Thiên Tâm Chu Diệp.

"Ân không xa rồi."

Ngay lúc Diệp Thiên định tiến đến, sau lưng vang lên tiếng gió rít.Một mũi tên linh lực nhắm thẳng vào gáy cậu.Phập!Mũi tên cắm vào thân cây, phát nổ thành luồng khói đen độc.Rõ ràng là vũ khí ám sát.Diệp Thiên không quay đầu, chỉ nheo mắt:

"Cuối cùng cũng lộ diện rồi sao?."

Sáu bóng người mặt đồ đen nhảy ra từ các bụi rậm. Tên cầm đầu đội mũ trùm. Ánh mắt hắn sắc như dao lam.

"Diệp Thiên."

Giọng hắn khàn đục, như kéo từ dưới đất lên.

"Ngươi không nên xuất hiện ở đây."

Diệp Thiên đứng yên, ung dung hỏi:

"Các ngươi là người của ai?"

Tên cầm đầu kia chỉ cười lạnh.

"Điều đó không quan trọng. Quan trọng là... ngươi phải chết."

Ngay khi lời vừa dứt —Sáu người đồng loạt xuất thủ.Một tên xông lên trái, khí tức ngang hàng Trúc Cơ hậu kỳ. Tên khác vung kiếm từ phải, người thứ ba ném ra chuỗi phù lục liên hoàn. Ba tên còn lại tạo thành trận hình vây quanh, chắn mất đường lui của hắn.Nếu là một tu sĩ Tử Phủ bình thường — hẳn đã chết.Nhưng người họ đối đầu... là kẻ vừa sống sót sau lôi kiếp. Diệp Thiên thở nhẹ. Hắn không bật hộ thể, cũng không dùng pháp bảo.Chỉ siết lại nắm đấm.

"Các ngươi nghĩ... ta còn là Diệp Thiên của lúc trước?

"BÙM!"

Một cú đấm, nhẹ đến mức chẳng ai nghĩ đó là công kích.Nhưng khi nắm tay chạm vào không khí, linh lực xung quanh như nổ tung. Một tên áo đen vừa lao tới — thân hình bị đánh bay như lá khô trong bão.Ngực hắn lõm sâu, máu phun thành vòi.Tên khác ở phải vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị đá bật ra sau, đập vào thân cây cổ thụ to mấy người ôm phía xa. Cây rung lên bần bật.Ba tên còn lại thi triển trận pháp, nhưng Diệp Thiên chỉ bước một bước — chân hắn giẫm mạnh xuống đất.Ầm!Mặt đất nứt thành đường dài ba trượng.Linh lực của trận pháp bị chấn động mạnh, tan rã trong chớp mắt.Diệp Thiên hiện giờ... đã không còn là cấp độ mà những kẻ này có thể hiểu.Trong nhóm chat, bốn người Trầm Chu – Hàn Lập – Quân Bảo - Hồng Dịch ngơ ngác nhìn hình ảnh livestream ý thức mà miệng há hốc.

Hàn Lập:

- "Cái này.. một cước đã phá võ trận pháp?"

Trương Quân Bảo:

- "Ta... ta thấy sư phụ cũng chưa làm được như vậy..."

Hồng Dịch:

- "Đúng là yêu nghiệt."

Tên cầm đầu nhìn thấy năm thuộc hạ bị đánh gục trong chớp mắt, sắc mặt tái mét. Hắn lùi lại nửa bước, rút ra một cây sáo đen bóng.

"Không ngờ ngươi mạnh đến vậy... nhưng ĐẠO KHÍ này, ngươi không đỡ được đâu!"

Hắn thổi một tiếng sáo sắc bén.Khí tức đen như mực tuôn ra, hóa thành vô số mũi nhọn lao về phía Diệp Thiên.Diệp Thiên híp mắt.

"Đạo khí? Hừ."

Cậu vung tay.Một chưởng.Chỉ một chưởng.Toàn bộ âm sát bị đánh tan như cát bụi. Cây sáo đen của kẻ trùm rung lên, nứt một đường dài — rồi rắc một tiếng, vỡ nát.Tên cầm đầu hoảng loạn không ngừng lùi về sau:

"Không... không thể nào..."

Diệp Thiên cũng không muốn phí lời cùng người sắp chết. Cậu nhẹ nhàn đưa ra ngón tay điểm về phía tên cầm đầu. Chỉ nghe một tiếng " phốc" vang lên trên mi tâm tên áo đen cầm đầu đã nhiều ra một lỗ máu. Hắn trợn mắt không cam lòng nhưng cũng làm được gì. Đánh giết xong đám người áo đen Diệp Thiên cũng không vội rời đi cậu phất thu lấy sáu nhẫn trữ vật của chúng. Thần thức dò qua phát hiện đây là trữ vật cấp trung. Tuy không hiếm có nhưng không gian cũng khá rộng. Quan sát thấy không còn thứ gì tốt cậu liền kết thúc trực tiếp và lên đường rời khỏi nơi này. Sau khi tìm được nơi an toàn cậu liền mở ra group chát.

Diệp Thiên:

- " Tới tới tới.. Mọi người cùng nhau chia của nào."

Từ Trầm Chu:

"Có thứ gì tốt không?"

Diệp Thiên:

" Thu hoạch tạm được. Tớ sẽ phát cho mọi người ngay

Hắn không giữ lại nhiều, gần như lập tức gói vào Bao lì xì gửi cho cả nhóm.

[Diệp Thiên gửi Bao Lì Xì – dến cả nhóm]

Nhẫn trữ vật trung cấp x1, bồi nguyên đan x5, linh thảo một số. Linh thạch x100

Trương Quân Bảo:

" Wow.. nhẫn trữ vật. Đồ tốt nha".

Hàn Lập:

" Ân.. Đồ tốt".

Từ Trầm Chu:

" Khoan.. Diệp Thiên sao nhiều dồ vậy? Phần của cậu dâu?"

Diệp Thiên:

"Chúng ta là huynh đệ. Không cần khách sáo. Tớ đã giữ lại thứ tớ có thể dùng rồi."

Hàn Lập:

"Không khách sáo thì không khách sáo. Cảm ơn! Ta dùng đan dược này đúng lúc lắm."

Không khí nhóm lập tức trở nên ấm áp, như thể sự tin tưởng giữa năm người được cột chặt thêm một tầng. Vừa nói Diệp Thiên vừa tiếp tục tiến gần dến nơi có Thiên Tâm Chu Diệp, Thiên Tâm Chu Diệp xanh biếc và lấp lánh như giọt nước chứa ánh trăng.Nhưng vừa hái linh thảo xong —một luồng gió lạ phát ra từ khe đá sâu hơn.Nó không phải gió tự nhiên.Mà giống như... hơi thở.Diệp Thiên cau mày, thả một tia linh thức thăm dò. Chỉ một chút thôi đã thấy:→ Không gian dưới khe đá rỗng bất thường.→ Có khí tức pháp bảo cổ xưa.→ Có dấu vết của trận pháp phong ấn.Hắn khẽ bật cười:"Như vậy mà còn định giấu ta?"Đá vụn bị hắn đẩy ra nhẹ nhàng. Dưới lớp đá là một đường hầm nhỏ, từng bậc thang đổ nát dẫn xuống sâu hơn 50 trượng.Kết cấu cổ kính.Linh khí ngưng tụ.Không ngờ rừng Hắc Vân lại cất giấu thứ này.Đến cuối đường hầm —một cánh cửa đá khổng lồ hiện ra.Trên đó khắc dòng chữ cổ:[ĐỘNG PHỦ – LINH HƯ TIÊN GIẢ]Nguyên Thần trung kỳ.Diệp Thiên suýt bật cười."Không ngờ ta lại may mắn như thế này."Nhưng hắn không mở cửa ngay.Trước tiên, hắn thông báo với nhóm.Diệp Thiên:"Tìm được động phủ của một tu sĩ Nguyên Thần trung kỳ. Có vẻ... nguyên vẹn."Từ Trầm Chu:Cậu nghiêm túc chứ!? Đây là cấp độ quá cao rồi!Hàn Lập:Trời ạ... ta còn chưa đến Trúc Cơ mà đã được xem cảnh này...Trương Quân Bảo:Huynh đệ diệt sáu tên sát thủ xong lại nhặt được động phủ? Đây gọi là vận may nghịch thiên sao?Hồng Dịch:Vào đi. Chúng ta xem cùng.BÊN TRONG ĐỘNG PHỦCửa đá mở ra với tiếng rắc nặng nề. Một luồng khí lạnh từ thời đại quá khứ phả ra, khiến bụi đá bay lơ lửng. Ánh sáng xanh từ đan trận trên trần chiếu xuống, soi rõ từng khối đá lớn.Phòng trong không lớn, nhưng những gì còn sót lại khiến người ta không nén được nỗi kinh ngạc:Trên bệ đá là:Một thanh phi kiếm – linh khí trung phẩm, vẫn còn linh tính.Ba quyển công pháp cổ – trong đó có một quyển ẩn nấp khí tức hoàn chỉnh cấp cực cao.Bảy bình đan dược – phần lớn là đan trị thương và đan bổ nguyên khí.Một quyển nhật ký của Linh Hư Tiên Giả.Diệp Thiên thu hết vào tay, ngồi xuống lật xem nhật ký.Chỉ vài dòng thôi đã hiểu toàn bộ:Linh Hư Tiên Giả thời xưa hấp thu sai loại linh lực, khiến cơ thể bị phản phệ. Ông ta ẩn mình ở đây để luyện chế đan dược khôi phục. Nhưng cuối cùng vẫn không qua khỏi.Hắn nhắm mắt một lát, cúi đầu cảm tạ người xưa — rồi phân chia chiến lợi phẩm.[Bao Lì Xì – Cho cả nhóm]Chiến lợi phẩm động phủ Linh Hư Tiên Giả:– 7 bình đan dược chia đều– Công pháp ẩn nấp khí tức thượng cấp– Một số tài liệu cổRiêng thanh phi kiếm và một quyển công pháp trấn áp khí huyết, Diệp Thiên giữ lại — vì phù hợp với hắn nhất.Từ Trầm Chu:Ta nhận được rồi! Loại đan dược này quý quá, cảm ơn!Hàn Lập:Ta... ta không biết nói gì nữa. Những vật này nếu bán ở Thất Huyền Môn... đủ để ta đổi cả năm tài nguyên.Trương Quân Bảo:Ta lấy một bình đan dược bổ nguyên khí nhé! Sắp tới ta sẽ phải luyện quyền rất nhiều.Hồng Dịch:... Công pháp ẩn nấp này rất phù hợp với ta. Diệp Thiên, cảm ơn.Diệp Thiên chỉ mỉm cười.Ánh mắt hắn nhìn sâu vào động phủ tối tăm — như nhìn vào tương lai mờ mịt nhưng đầy hi vọng."Đừng khách sáo. Huynh đệ là để cùng nhau mạnh lên."Trên nóc động phủ, ánh sáng linh trận nhạt dần... giống như chủ nhân cũ đang yên lòng rờiNgay sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mới ló dạng, một chiếc lệnh bài truyền tin của Thánh Tông đã sáng lên. Trên bề mặt lệnh bài, nét chữ run nhẹ như bị linh lực khuấy động:[Nhiệm vụ cấp cao: Thu thập linh thảo Thiên Tâm Chu Diệp trong rừng Hắc Vân.Thời hạn: 5 ngày.Mức độ nguy hiểm: 3 sao.]Diệp Thiên khẽ nhíu mày. Từ trước đến nay, hắn chỉ nhận nhiệm vụ trong nội môn để che giấu tu vi, không tỏ ra quá mức xuất sắc. Nhưng nhiệm vụ lần này lại hiếm khi xuất hiện — Thiên Tâm Chu Diệp vốn là linh thảo chỉ mọc ở những nơi cực kỳ nguy hiểm và thường được yêu cầu trong những đợt luyện chế đan dược cấp cao.Hắn biết ngay:chân truyền đệ tử kia đã đánh hơi được điều gì.Kẻ muốn ám sát hắn... có lẽ đang đợi cơ hội.Diệp Thiên nhìn bầu trời rồi bật cười lạnh."Muốn ta chết? Tốt. Vậy để ta xem ai chết trước."Sau hai tiếng ngự không phi hành hắn cũng đến được Rừng Hắc Vân. Từ ngoài nhìn vào, rừng Hắc Vân như một bóng ma phủ kín đại địa. Mây đen treo lơ lửng quanh năm, ánh sáng mặt trời gần như không thể chiếu xuống. Nơi đây có vô số hung thú, thậm chí còn đồn rằng từng là chiến trường của tu sĩ thời thượng cổ.Diệp Thiên vừa đặt chân vào rừng, ý thức lập tức truyền vào nhóm.[Chư thiên thú con chat group]Diệp Thiên:Tên kia dường như đã có phát giác. Hắn đang muốn dồn mình vào chổ chết. Giờ mình đang ở rừng Hắc Vân. Giờ mình sẽ mở trực tiếp mọi người cùng vào xem nhé.Lúc này ở những nơi khác khi cả nhóm xem xong tin nhắn mà Diêp Thiên gữi, mọi người đều lập tức vào xem.Từ Trầm Chu:-" Cẩn thận đấy, rừng này nhìn không ổn chút nào."Hàn Lập:- "Cảnh nơi này... âm khí nặng thật. Ta nhìn qua livestream ý thức mà da gà dựng đứng luôn."Trương Quân Bảo:- "Huynh đệ, nếu có gặp "yêu" thật thì đừng gọi ta, ta chỉ luyện quyền pháp thôi, không trừ ma được đâu đấy!"Hồng Dịch:nụ cười khẽ- "Không sao. Với thực lực hiện tại của Diệp Thiên, muốn làm bị thương cậu ta cũng khó".Diệp Thiên:"Tạm im lặng quan sát đã. Ta cảm thấy có kẻ theo dõi."Hắn thu lại khí tức, đạo vận quanh cơ thể lập tức lắng xuống, linh lực trôi chảy như nước ngầm. Trong mắt người ngoài, hắn chẳng khác gì một tu sĩ Tử Phủ bình thường.Từ sâu trong rừng, vài bóng đen đang lặng lẽ bám theo hắn.Bọn chúng di chuyển nhẹ như mèo, hơi thở cực kỳ đều đặn — rõ ràng là những kẻ được huấn luyện để giết."Kỳ lạ... vì sao kẻ cài bọn chúng theo dõi mình lại nghĩ mình yếu?"Diệp Thiên thầm cười lạnh, tiếp tục tiến vào rừng sâu hơn.Một lúc sau, hắn dừng lại.Mùi linh thảo lan trong không khí — thanh mát, sâu lắng, có chút lạnh buốt xương tủy.Không sai, là Thiên Tâm Chu Diệp.Nó mọc ở khe đá nơi hai gốc cổ thụ đan chéo nhau, tỏa ra ánh sáng xanh ba động như gợn nước.Vừa định tiến đến, sau lưng vang lên tiếng gió rít.Một mũi tên linh lực bắn thẳng vào gáy hắn.Phập!Mũi tên cắm vào thân cây, phát nổ thành luồng khói đen độc.Rõ ràng là vũ khí ám sát.Diệp Thiên không quay đầu, chỉ nheo mắt:"Cuối cùng cũng lộ mặt."Sáu bóng người mặt đồ đen nhảy ra từ các bụi rậm. Tên cầm đầu đội mũ trùm. Ánh mắt hắn sắc như dao lam."Diệp Thiên."Giọng hắn khàn đục, như kéo từ dưới đất lên."Ngươi không nên xuất hiện ở đây."Diệp Thiên đứng yên, ung dung hỏi:"Các ngươi là người của ai?"Tên cầm đầu kia chỉ cười lạnh."Điều đó không quan trọng. Quan trọng là... ngươi phải chết."Ngay khi lời vừa dứt —Sáu người đồng loạt xuất thủ.Một tên xông lên trái, khí tức ngang hàng Trúc Cơ hậu kỳ. Tên khác vung kiếm từ phải, người thứ ba ném ra chuỗi phù lục liên hoàn. Ba tên còn lại tạo thành trận hình vây quanh, chắn mất đường lui của hắn.Nếu là một tu sĩ Tử Phủ bình thường — hẳn đã chết.Nhưng người họ đối đầu... là kẻ vừa sống sót sau lôi kiếp.Diệp Thiên thở nhẹ.Hắn không bật hộ thể, cũng không dùng pháp bảo.Chỉ siết lại nắm đấm."Các ngươi nghĩ... ta còn là Diệp Thiên của lúc trước?"BÙM!Một cú đấm, nhẹ đến mức chẳng ai nghĩ đó là công kích.Nhưng khi nắm tay chạm vào không khí, linh lực xung quanh như nổ tung.Tên Tử Phủ hậu kỳ vừa lao tới — thân hình bị đánh bay như lá khô trong bão.Ngực hắn lõm sâu, máu phun thành vòi.Tên vung kiếm ở phải vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị đá bật ra sau, đập vào thân cây cổ thụ to mấy người ôm phía xa. Cây rung lên bần bật.Ba tên còn lại thi triển trận pháp, nhưng Diệp Thiên chỉ bước một bước — chân hắn giẫm mạnh xuống đất.Ầm!Mặt đất nứt thành đường dài ba trượng.Linh lực của trận pháp bị chấn động mạnh, tan rã trong chớp mắt.Diệp Thiên hiện giờ... đã không còn là cấp độ mà những kẻ này có thể hiểu.Trong nhóm chat, bốn người Trầm Chu – Hàn Lập – Quân Bảo - Hồng Dịch ngơ ngác nhìn hình ảnh livestream ý thức mà miệng há hốc.Hàn Lập:- "Cái này.. một cước đã phá võ trận pháp?"Trương Quân Bảo:- "Ta... ta thấy sư phụ cũng chưa làm được như vậy..."Hồng Dịch:nụ cười nhạt- "Đúng là yêu nghiệt."Tên cầm đầu nhìn thấy năm thuộc hạ bị đánh gục trong chớp mắt, sắc mặt tái mét. Hắn lùi lại nửa bước, rút ra một cây sáo đen bóng."Không ngờ ngươi mạnh đến vậy... nhưng ĐẠO KHÍ này, ngươi không đỡ được đâu!"Hắn thổi một tiếng sáo sắc bén.Khí tức đen như mực tuôn ra, hóa thành vô số mũi nhọn lao về phía Diệp Thiên.Diệp Thiên híp mắt."Đạo khí? Hừ."Hắn vung tay.Một chưởng.Chỉ một chưởng.Toàn bộ âm sát bị đánh tan như cát bụi. Cây sáo đen của kẻ trùm rung lên, nứt một đường dài — rồi rắc một tiếng, vỡ nát.Tên cầm đầu hoảng loạn không ngừng lùi về sau:"Không... không thể nào..."Diệp Thiên cũng không muốn phí lời cùng người sắp chết. Cậu nhẹ nhàn đưa ra ngón tay điểm về phía tên cầm đầu. Chỉ nghe một tiếng " phốc" vang lên trên mi tâm tên áo đen cầm đầu đã nhiều ra một lỗ máu. Hắn trợn mắt không cam lòng nhưng cũng làm được gì. Đánh giết xong đám người áo đen Diệp Thiên cũng không vội rời đi cậu phất thu lấy sáu nhẫn trữ vật của chúng. Thần thức dò qua phát hiện đây là trữ vật cấp trung. Tuy không hiếm có nhưng không gian cũng khá rộng. Quan sát thấy không còn thứ gì tốt cậu liền kết thúc trực tiếp và lên đường rời khỏi nơi này. Sau khi tìm được nơi an toàn cậu liền mở ra group chát.Diệp Thiên:- " Tới tới tới.. Mọi người cùng nhau chia của nào."Từ Trầm Chu: "Có thứ gì tốt không?"Hắn không giữ lại nhiều, gần như lập tức gói vào Bao lì xì gửi cho cả nhóm.[Bao Lì Xì – Cho cả nhóm]Chiến lợi phẩm: Tàng vật của sáu thích khách.Từ Trầm Chu:Diệp Thiên, phần này là của cậu mà? Sao chia hết cho cả nhóm rồi?Diệp Thiên:"Chúng ta là huynh đệ. Không cần khách sáo."Hàn Lập:Không khách sáo thì không khách sáo. Cảm ơn! Ta dùng đan dược này đúng lúc lắm.Trương Quân Bảo:Huynh đệ, ta lấy mấy phù lục tự vệ nhé!Hồng Dịch:Công pháp ẩn nấp mới... khá hữu dụng với ta.Không khí nhóm lập tức trở nên ấm áp, như thể sự tin tưởng giữa năm người được cột chặt thêm một tầng.PHÁT HIỆN LỚN – ĐỘNG PHỦ CỔ TU SĨSau khi xử lý xong địch nhân, Diệp Thiên tiếp tục tiến vào nơi linh lực đậm đặc. Thiên Tâm Chu Diệp vẫn còn đó, xanh biếc và lấp lánh như giọt nước chứa ánh trăng.Nhưng vừa hái linh thảo xong —một luồng gió lạ phát ra từ khe đá sâu hơn.Nó không phải gió tự nhiên.Mà giống như... hơi thở.Diệp Thiên cau mày, thả một tia linh thức thăm dò. Chỉ một chút thôi đã thấy:→ Không gian dưới khe đá rỗng bất thường.→ Có khí tức pháp bảo cổ xưa.→ Có dấu vết của trận pháp phong ấn.Hắn khẽ bật cười:"Như vậy mà còn định giấu ta?"Đá vụn bị hắn đẩy ra nhẹ nhàng. Dưới lớp đá là một đường hầm nhỏ, từng bậc thang đổ nát dẫn xuống sâu hơn 50 trượng.Kết cấu cổ kính.Linh khí ngưng tụ.Không ngờ rừng Hắc Vân lại cất giấu thứ này.Đến cuối đường hầm —một cánh cửa đá khổng lồ hiện ra.Trên đó khắc dòng chữ cổ:[ĐỘNG PHỦ – LINH HƯ TIÊN GIẢ]Nguyên Thần trung kỳ.Diệp Thiên suýt bật cười."Không ngờ ta lại may mắn như thế này."Nhưng hắn không mở cửa ngay.Trước tiên, hắn thông báo với nhóm.Diệp Thiên:"Tìm được động phủ của một tu sĩ Nguyên Thần trung kỳ. Có vẻ... nguyên vẹn."Từ Trầm Chu:Cậu nghiêm túc chứ!? Đây là cấp độ quá cao rồi!Hàn Lập:Trời ạ... ta còn chưa đến Trúc Cơ mà đã được xem cảnh này...Trương Quân Bảo:Huynh đệ diệt sáu tên sát thủ xong lại nhặt được động phủ? Đây gọi là vận may nghịch thiên sao?Hồng Dịch:Vào đi. Chúng ta xem cùng.BÊN TRONG ĐỘNG PHỦCửa đá mở ra với tiếng rắc nặng nề. Một luồng khí lạnh từ thời đại quá khứ phả ra, khiến bụi đá bay lơ lửng. Ánh sáng xanh từ đan trận trên trần chiếu xuống, soi rõ từng khối đá lớn.Phòng trong không lớn, nhưng những gì còn sót lại khiến người ta không nén được nỗi kinh ngạc:Trên bệ đá là:Một thanh phi kiếm – linh khí trung phẩm, vẫn còn linh tính.Ba quyển công pháp cổ – trong đó có một quyển ẩn nấp khí tức hoàn chỉnh cấp cực cao.Bảy bình đan dược – phần lớn là đan trị thương và đan bổ nguyên khí.Một quyển nhật ký của Linh Hư Tiên Giả.Diệp Thiên thu hết vào tay, ngồi xuống lật xem nhật ký.Chỉ vài dòng thôi đã hiểu toàn bộ:Linh Hư Tiên Giả thời xưa hấp thu sai loại linh lực, khiến cơ thể bị phản phệ. Ông ta ẩn mình ở đây để luyện chế đan dược khôi phục. Nhưng cuối cùng vẫn không qua khỏi.Hắn nhắm mắt một lát, cúi đầu cảm tạ người xưa — rồi phân chia chiến lợi phẩm.[Bao Lì Xì – Cho cả nhóm]Chiến lợi phẩm động phủ Linh Hư Tiên Giả:– 7 bình đan dược chia đều– Công pháp ẩn nấp khí tức thượng cấp– Một số tài liệu cổRiêng thanh phi kiếm và một quyển công pháp trấn áp khí huyết, Diệp Thiên giữ lại — vì phù hợp với hắn nhất.Từ Trầm Chu:Ta nhận được rồi! Loại đan dược này quý quá, cảm ơn!Hàn Lập:Ta... ta không biết nói gì nữa. Những vật này nếu bán ở Thất Huyền Môn... đủ để ta đổi cả năm tài nguyên.Trương Quân Bảo:Ta lấy một bình đan dược bổ nguyên khí nhé! Sắp tới ta sẽ phải luyện quyền rất nhiều.Hồng Dịch:... Công pháp ẩn nấp này rất phù hợp với ta. Diệp Thiên, cảm ơn.Diệp Thiên chỉ mỉm cười.Ánh mắt hắn nhìn sâu vào động phủ tối tăm — như nhìn vào tương lai mờ mịt nhưng đầy hi vọng."Đừng khách sáo. Huynh đệ là để cùng nhau mạnh lên."Trên nóc động phủ, ánh sáng linh trận nhạt dần... giống như chủ nhân cũ đang yên lòng rời đi. đi.u đề chương

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store