SYMPHONY OF THE HOLLOW REQUIEM - Bản Giao Hưởng Của Khúc Tang Ca Rỗng Tuếch
Chương 10 - Là một Món Quà, hay là một Lời Nguyền?
Sau khoảnh khắc tạm lắng, khi cánh cửa phòng Sumiyoshi khép lại, để lại sự căng thẳng ngột ngạt và mùi Takoyaki còn vương vấn, bầu không khí lại trở nên thật sự khó đoán.
Những ánh mắt giao nhau, chất chứa vô vàn câu hỏi không lời. Bọn cậu đã thoát hiểm một cách thần kỳ, nhưng cái cảm giác may mắn này lại càng làm sâu sắc thêm nỗi lo sợ về tương lai. Mọi thứ trở nên mờ mịt hơn bao giờ hết, như một bức màn sương mù dày đặc che phủ con đường phía trước.
Sau khi bàn bạc kỹ càng, từng câu chữ được cân nhắc cẩn thận, cả nhóm quyết định: không còn cách nào khác. Bọn cậu phải xin phép mẹ Sumiyoshi cho đến trường sinh hoạt ở Câu lạc bộ Mỹ thuật. Ngôi trường, ít nhất trong khung giờ này, vẫn còn là một nơi chốn tương đối an toàn, một "safe zone" tạm thời thứ hai.
Bọn cậu cần một nơi để chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai - và, tất nhiên, có thể nhân cơ hội này để thu dọn đồ đạc cá nhân, những thứ cần thiết cho cuộc hành trình không biết điểm dừng, và lên kế hoạch cho những bước tiếp theo, những bước đi có thể quyết định số phận của họ.
Sumi nhìn đồng hồ, ánh mắt cậu nheo lại trước những con số màu đen trên nền trắng.
- "Vậy là chúng ta có thể ở đây đến ngày mai, và... phải rời đi trước khi mẹ cậu phát hiện." - Giọng cậu trầm xuống, như đang tự nhắc nhở chính mình về giới hạn mong manh của sự an toàn này.
Merry gật đầu, mái tóc bồng bềnh khẽ lay động theo nhịp.
- "Đúng vậy, đừng để bà ấy lo lắng quá." - Cô dừng lại một chút, ánh mắt dò xét nhìn Sumiyoshi. "Mà... Suumi, chắc chắn cậu đã chuẩn bị hết đồ đạc chứ?" - Câu hỏi của Merry không chỉ đơn thuần là một sự quan tâm bình thường, mà còn là một lời nhắc nhở về tầm quan trọng của sự chuẩn bị kỹ lưỡng trước cuộc chiến.
Sumiyoshi cười khẽ, một nụ cười gượng gạo, rồi gật đầu dứt khoát.
- "Ừ, đủ hết rồi, yên tâm đi." - Cậu cố gắng tỏ ra trấn an, nhưng trong lòng lại là một mớ hỗn độn đầy những lo toan.
Với sự phối hợp nhịp nhàng đến kinh ngạc, như thể bọn cậu đã luyện tập cho khoảnh khắc này từ lâu, cả nhóm nhanh chóng thu dọn đồ đạc cần thiết. Mỗi người một việc, không một lời nói thừa thãi. Đội Sumiyoshi di chuyển lặng lẽ qua những con phố vắng vẻ, dưới ánh nắng chiều đã ngả vàng, tiến về phía ngôi trường. Nhưng có nằm mơ cậu cũng không hề ngờ tới, rằng đến trường lúc này là một nước đi cực kì sai lầm mà cậu sẽ không bao giờ quên.
Khuôn viên trường rộng lớn hiện ra trước mắt, những dãy phòng học im lìm và hành lang vắng ngắt. Khi cánh cửa phòng CLB Mỹ thuật hiện ra, một cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua. Cửa phòng mở ra, bọn cậu nhanh chóng vào bên trong và khóa chặt cửa lại, tiếng "cạch" khô khốc vang lên, như một lời cam kết cho sự an toàn tạm thời. Tất cả thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào cánh cửa, cố gắng ổn định lại nhịp thở.
- "Tốt rồi, giờ thì bàn về kế hoạch nào." - Shihoru, với vẻ mặt nghiêm nghị, ngồi xuống chiếc bàn gỗ cũ kỹ giữa phòng, nhìn qua từng người bạn. Giọng cô bé nhỏ nhưng đầy kiên quyết, phá vỡ sự im lặng căng thẳng.
Nhưng khi họ vừa bắt đầu bàn bạc, không khí bỗng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Từng giây từng phút trôi qua đều dài đằng đẵng như cả thế kỷ. Đồng hồ trên tường, với kim giây nhích từng chút một, dường như đang trêu ngươi họ. Thời gian cứ trôi qua, và bất chợt, kim đồng hồ điểm gần 3 giờ chiều – cái thời gian mà họ tưởng chừng như đã an toàn, đã vượt qua được giới hạn nguy hiểm.
Chợt, một tiếng động lạ ngoài cửa vang lên. Một tiếng cào nhẹ, như móng tay cào vào gỗ, rồi tiếng kẽo kẹt chậm rãi của bản lề.
- "Ahahaa~~~ Tìm thấy mấy bạn rồi nha~~~~"
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cả nhóm. Saya - hoặc chính xác hơn, là Saya giả tạo - xuất hiện từ cửa phòng, dáng người thanh mảnh nhưng ẩn chứa một sự nguy hiểm đáng sợ. Tay ả nắm chặt một thứ gì đó giống như một con dao cắt trái cây, lưỡi dao lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của hành lang. Đôi mắt ả, một màu đen vô hồn, dán chặt vào họ.
- "Bọn mày~~~~ sẽ không thể thoát được đâu~~~~!" - Giọng ả vang lên, ngân dài một cách lạnh lẽo và đầy thù hận, như tiếng chuông báo tử.
Đồng thời, từ hành lang, Shihoru giả tạo cũng xuất hiện, dáng vẻ uyển chuyển nhưng mỗi bước đi của hắn lại khiến không khí trong phòng dường như đọng lại, trở nên nặng nề và ngột ngạt. Hắn cười khẩy, một nụ cười chế giễu đầy ác ý, lộ ra hàm răng trắng bệch.
- "Tao sẽ không để chúng mày chạy thoát đâu!!!" - Giọng cô ta cao vút, như thể đã trải qua hàng vạn năm trong bóng tối.
Cả nhóm như chết đứng, trái tim họ thắt lại. Một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng họ biết là không thể tỏ ra sợ hãi. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, sau những lần chết đi sống lại, họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc chạy trốn. Chạy trốn, dù biết rằng cơ hội thoát thân là vô cùng mong manh.
Sumi quay lại, ánh mắt cậu nhanh chóng quét qua từng người bạn, vội vã ra hiệu cho cả nhóm.
- "Chạy đi mọi người!! Trước mắt phải thoát ra ngoài đã!!!" - Giọng cậu khẩn trương, đầy quyết đoán.
Cả nhóm nhanh chóng dắt nhau chạy ra ngoài, từng bước chân dồn dập, cố gắng không để bị phát hiện. Nhưng việc chạy trốn trong tình thế này chẳng hề dễ dàng. Những kẻ giả tạo dường như biết mọi ngóc ngách của ngôi trường, chúng di chuyển nhanh đến không ngờ. Chúng băng qua hành lang dài hun hút, rồi rẽ vào khu vệ sinh, cố gắng trốn trong đó một lúc, nín thở lắng nghe từng tiếng động.
Sau khi chạy trốn một hồi, bọn cậu quyết định ngoặt gấp vào phòng vệ sinh nữ ở cuỗi hành lang tầng 1, và núp kĩ. Tim bọn cậu đập thình thịch trong lồng ngực, hòa lẫn với tiếng thở dốc của chính mình. Sau một hồi chờ đợi căng thẳng, khi cảm giác an toàn tưởng chừng đã đến, khi tiếng bước chân bên ngoài đã lắng xuống, cả nhóm quyết định quay lại phòng CLB, nơi bọn cậu nghĩ rằng mình có thể an toàn hơn.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi khu vệ sinh, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt họ. Bất ngờ, Saya và Shihoru giả tạo đã đứng đó, chặn sẵn lối đi, như thể chúng đã đoán trước được mọi hành động của bọn cậu. Nụ cười nhếch mép của Saya giả tạo càng thêm phần ghê rợn dưới ánh sáng mờ ảo ánh trăng hắt lên hành lang tối tăm mờ ảo.
- "Không thể nào!" - Merry thốt lên, giọng cô nghẹn lại vì sợ hãi, đôi mắt cô mở to đến cực điểm - "Bọn chúng... đã biết rồi sao?"
Một cảm giác bất lực dâng trào trong lòng Sumiyoshi. Tệ thật, chuyến này khó có thể toàn mạng trở về rồi.
- "Bọn tớ~~~ sẽ không để mấy cậu chạy thoát đâu~~~," Saya giả tạo lặp đi lặp lại câu nói đó một cách khá ghê rợn, với một giọng như ca hát. Đôi mắt đen vô hồn của ả đầy sát khí, như thể muốn xé nát họ thành từng mảnh. Con dao nhỏ trong tay ả chĩa thẳng về phía Sumiyoshi.
Vù
Bất ngờ, Sumiyoshi cảm thấy đau nhói gần ngực. Một cơn đau buốt xương, sắc lạnh như thể bị hàng ngàn mũi kim đâm vào. Máu tuôn xối xả từ vết thương, thấm đẫm chiếc áo đồng phục.
Cậu ngã xuống, cơ thể đổ sụp như một con rối đứt dây, nhưng trước khi mọi thứ tối sầm lại, cậu vẫn kịp dùng chút sức lực còn lại để làm tổn thương Saya giả tạo, một đòn phản công tuyệt vọng. Ả loạng choạng, tiếng kêu khẽ thoát ra từ môi ả.
Tuy nhiên, mọi thứ quá muộn.
Cậu gục ngã. Thế giới xung quanh cậu tối sầm lại, như bị xé toạc thành từng mảnh vụn. Những giây phút cuối cùng, Sumiyoshi chỉ kịp nghe thấy tiếng cười nham hiểm, ghê rợn vang lên trong tai, tiếng cười của những kẻ giả tạo đang chế giễu sự bất lực của cậu, rồi... tất cả chấm dứt.
Sumi tỉnh dậy trong phòng của mình. Ánh nắng buổi sáng chiếu qua rèm cửa sổ, tạo nên những vệt sáng nhảy múa trên sàn gỗ. Một cảm giác quen thuộc đến rợn người, nhưng cũng đầy kỳ lạ.
Cậu dụi mắt, nhìn xung quanh. Mọi thứ vẫn như cũ, không một chút xáo trộn. Cảm giác như vừa mới xảy ra một cơn ác mộng dài, một giấc mơ kinh hoàng đến mức cậu vẫn còn cảm thấy nhói đau ở ngực. Khi cậu nhìn thấy đồng hồ treo tường, mọi thứ càng trở nên khó hiểu hơn bao giờ hết.
8:37 sáng.
"Thứ Hai?" Cậu thì thầm, giọng nói vẫn còn ngái ngủ nhưng ánh mắt đã bắt đầu lộ rõ vẻ bàng hoàng.
Cậu vội vã kiểm tra điện thoại của mình. Chính xác là... ngày thứ Hai, chứ không phải Chủ Nhật như trước. Cảm giác như thể cậu đã được "quay lại" điểm an toàn, một điểm lưu trong trò chơi sinh tồn tàn khốc này. Chính xác như lần trước, khi cả nhóm trong safe zone vẫn sống sót qua đêm. Nhưng lần này, cậu đã chết.
Cả nhóm lại ngồi quây quần bên nhau, lặng lẽ ăn bữa sáng. Không ai lên tiếng. Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng đáng sợ, chỉ có tiếng nhai lạo xạo của bánh mì và tiếng cốc chạm bàn. Nhưng trong lòng, họ đều hiểu rằng họ đang ở trong một thế giới kỳ lạ và nguy hiểm hơn bao giờ hết. Cái chết và sự trở lại này đã khắc sâu vào tâm trí họ một sự thật tàn khốc.
Bọn cậu đã chết, nhưng bọn cậu đã có cơ hội trở lại - như thể một trò chơi được "save lại" tại điểm an toàn. Một cảm giác bất lực bao trùm lên cả nhóm.
Merry khẽ thở dài, đôi vai cô trùng xuống.
- "Chúng ta không thể cứ mãi ở trong safe zone như vậy. Chúng ta không thể chắc chắn rằng cái safe zone này có thể chống đỡ cho chúng ta được bao lâu, nhưng nếu ra ngoài, sẽ có thêm nguy hiểm, không, rất nhiều..." - Giọng cô nhỏ dần, như tiếng thì thầm của gió.
- "Đúng vậy..." - Sumiyoshi nói, ánh mắt cậu sắc lạnh nhìn vào mọi người, từng lời như được khắc sâu vào không khí - "Mọi thứ đều phải được tính toán kỹ lưỡng. Sẽ không có lần thứ hai."
Cậu biết, mỗi quyết định của họ bây giờ đều có thể là ranh giới giữa sự sống và cái chết. Nhưng đồng thời cậu cũng hiểu, tỉ lệ thành công của bất cứ kế hoạch nào mà bọn cậu có thể nghĩ ra đều rất mong manh, kể cả hiện tại lẫn tương lai. Bọn cậu hầu như không có cơ may chống trả lại những kẻ giả tạo kia khi chọn cách chống lại chúng trực tiếp hoặc khi bị chúng phát hiện ra.
Bọn cậu cũng biết, dù có tính toán kỹ đến đâu, thì cuộc sống ở nơi này không bao giờ có thể đoán trước được. Mỗi bước đi, mỗi quyết định, đều có thể khiến bọn cậu lún sâu hơn vào vòng lặp chết chóc này, một vòng lặp không ngừng lặp lại những nỗi đau và sự tuyệt vọng. Hoặc cũng có thể nó sẽ mở ra một lối đi mới, hoặc chỉ một ít thôi, nó sẽ giúp ích cho bọn cậu một ít sau này, ít nhất là vậy. Cậu không thể chắc chắn hay đảm bảo cái gì trong cái thế giới điên rồ này cả.
Trong phòng của Sumiyoshi, bầu không khí nặng nề và đầy mơ hồ. Hương cà phê và bánh mì buổi sáng không thể xua tan được sự căng thẳng đang bao trùm lên đầu cả nhóm. Bọn cậu ngồi quanh bàn, đối mặt với nhau, cùng cố gắng tìm ra câu trả lời cho những bí ẩn đang bao trùm lên cả lũ. Những câu hỏi cứ liên tiếp nảy lên mà không có lời giải, như những mảnh ghép vụn vỡ không thể lắp ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
- "Chẳng hiểu tại sao lại chỉ có Sumi và Merry" - Saya lên tiếng, giọng cô lộ rõ vẻ bối rối, thậm chí là hoang mang. Cô nàng gãi đầu, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ - "Tại sao chỉ có hai người các cậu là không có bản sao? Mọi thứ vẫn là một trò chơi quái quỷ mà chúng ta chẳng hiểu gì hết."
Đúng vậy, mộ trò chơi quải quỷ, kinh dị và nguy hiểm. Thấm đẫm mùi máu tanh và tiếng la hét trong tuyệt vọng
Shihoru nhíu mày, vờ vĩnh gõ nhẹ lên bàn bằng ngón tay thon dài.
- "Vì sao chỉ có Suumi bị giết tận hai lần? Những lần đó có phải có ý nghĩa gì không? Và tại sao khi bị giết, mọi thứ lại reset lại, chúng ta lại quay về căn phòng này... như thể không hề có gì xảy ra?" - Cô bé nhìn thẳng vào Sumiyoshi, đôi mắt sắc sảo chờ đợi câu trả lời.
Sumiyoshi im lặng, đầu óc cậu rối bời như một cuộn chỉ. Mỗi câu hỏi lại càng làm cậu thêm bối rối và không thể hiểu nổi, dù từng chi tiết như những lần bị giết, hay sự kỳ lạ trong cái thế giới này cứ lặp lại một cách đáng sợ. Cậu nhớ lại lần đầu tiên bị giết - khi mà mình vẫn chưa kịp hiểu gì đã thấy mình nằm lại trong căn phòng của chính mình, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Một cơn đau thoáng qua, rồi tỉnh dậy trong sự bình yên giả tạo. Và lần thứ hai... lần thứ hai là một sự thật đau đớn hơn, một ký ức ám ảnh. Cảm giác bị xé nát, máu tuôn xối xả, rồi lại quay về ngày đầu tiên, đúng 8:37 sáng.
- "Không phải chỉ có thế đâu..." - Sumiyoshi nói, giọng cậu trầm xuống, từng lời nói ra như chiếc ô bị cầm ngược, trĩu nặng đầy nước mưa - "Mỗi lần tôi chết, chúng ta lại quay về điểm lưu, hoặc ngày đầu tiên... giống như một trò chơi cũ kỹ cứ lặp đi lặp lại vậy. Và lần này, tôi cảm thấy có gì đó... không ổn." - Cậu nhắm mắt, tay vẫn đặt lên ngực, nơi cơn đau nhói đầu tiên bắt đầu
- "Tôi không biết nữa... nhưng khi lần đầu tiên tôi chết, tôi chỉ nhớ lại cảm giác đau... một cơn đau nhói đơn thuần. Nhưng lần thứ hai, tôi cảm nhận rõ ràng hơn về sự thay đổi trong cơ thể mình. Nó... như một sự biến đổi."
Saya không nói gì, chỉ nhìn Sumiyoshi với ánh mắt đầy lo lắng, đôi môi mím chặt. Cô nàng cảm nhận được sự khác biệt trong giọng nói của cậu, một điều gì đó sâu sắc hơn nỗi sợ hãi thông thường.
- "Thế còn mắt cậu? Tôi đã thấy cậu có biểu hiện lạ... Lúc đó, có phải mắt trái của cậu đã bị đổi màu không?"
Sumiyoshi không trả lời, cậu cúi gằm mặt xuống. Cậu cảm thấy cái gì đó, một cái gì đó đang xảy ra với con mắt trái màu đỏ như máu của mình. Bất chợt, một cơn nhói đau bất ngờ xuyên qua mắt trái của Sumiyoshi. Một cơn đau không thể tả, như thể con mắt của cậu bị ai đó xé toạc ra khỏi hốc mắt, như thể con mắt trái của cậu đang bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt. Cậu lập tức gập người lại, hay tay ôm lấy mặt, khẽ rên lên.
- "AAA... Đau quá..." - giọng cậu khản đặc, nghẹn lại trong cổ họng.
- "Suumi!"
Merry kêu lên, vội vã đứng dậy chạy đến đỡ lấy cậu. Cả nhóm lập tức quay lại nhìn, ánh mắt họ đầy sự sợ hãi và lo lắng.
Đau đớn vẫn không ngừng kéo dài, như thể mỗi cơn đau là một phần của thế giới này đang cố ép cậu vào một vòng xoáy mà cậu không thể thoát ra được, một vòng xoáy của sự biến đổi. Mắt trái của cậu bắt đầu nhức nhối đến mức không thể mở mắt ra được, một cảm giác nóng rát kinh khủng lan tỏa. Thứ gì đó ấm, và nóng đang chảy tràn ra từ con mắt đang đau đớn của cậu. Sumiyoshi lấy tay rờ lên cái thứ ấm nóng đó.
- "M... Máu ư..." – Con mắt còn lại của cậu mờ đi trong nước mắt, nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra được, rằng mắt trái của cậu đang rỉ máu
Merry lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng. Cô vừa khóc vừa cố gắng lấy khăn lau máu cho Sumiyoshi.
Rồi một điều kỳ lạ xảy ra: ánh sáng đỏ yếu ớt từ dưới gầm giường bắt đầu phát ra, lấp lánh trong bóng tối của căn phòng. Nó giống như một tia sáng ma quái, sáng rực rỡ đến lạ, thu hút mọi ánh nhìn.
- "Suumi!" - Saya kêu lên, giọng cô nàng run rẩy, nhưng cậu không thể trả lời ngay lập tức.
Ánh sáng dưới giường dường như cộng hưởng với cơn đau trong mắt trái của cậu, khiến mọi thứ xung quanh như nhòe đi, không còn rõ ràng nữa. Thị giác cậu mờ dần, chỉ còn lại màu đỏ rực rỡ và cơn đau đớn dữ dội.
- "Đó là... cái gì?" - Shihoru thì thào, cô bé thận trọng tiến lại gần, mắt nhìn chằm chằm vào ánh sáng kỳ lạ phát ra từ dưới giường. Ánh mắt cô bé đầy sự nghi ngờ và một chút sợ hãi - "Suumi... có chuyện gì vậy?"
Sumi ngẩng đầu lên, con mắt trái vẫn nhức nhối đau, nhưng một sự thôi thúc kỳ lạ khiến cậu không thể rời mắt khỏi ánh sáng đỏ đó. Cậu cảm thấy mình sắp không thể chịu đựng được nữa, nhưng ánh sáng đó lại khiến mọi thứ trở nên càng kỳ lạ hơn, càng lôi cuốn cậu hơn. Ánh sáng đỏ nhấp nháy như thể muốn nhắc nhở cậu về một điều gì đó, một bí mật bị chôn vùi mà cậu không thể lý giải được.
Cơn đau trong mắt trái và ánh sáng đó giống như một dấu hiệu, một cái gì đó đang gọi cậu từ dưới giường - một điều gì đó mà cậu không thể tránh khỏi, như một định mệnh đã được an bài.
Merry và Saya đứng đó, mắt không rời khỏi Sumiyoshi , trong khi Shihoru tiếp tục theo dõi ánh sáng với ánh mắt nghi ngờ. Cả nhóm cảm thấy như có một cái gì đó sắp sửa sụp đổ, giống như thời gian và không gian đang bắt đầu thay đổi xung quanh họ, biến dạng một cách đáng sợ.
Tsuga nhíu mày, ánh mắt anh liếc nhìn ánh sáng đỏ rực vẫn đang nhấp nháy dưới gầm giường. Một sự thận trọng hiện rõ trên khuôn mặt anh.
- "Để tôi thử xem" - cậu lẩm bẩm, giọng nói trầm tĩnh nhưng vẫn có chút căng thẳng. Rồi anh cẩn thận thò tay về phía ánh sáng, ngón tay anh run nhẹ khi tiến vào vùng không khí ấm nóng.
Ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào khoảng không dưới gầm, Tsuga giật bắn người, rụt tay lại ngay tức khắc. Mắt anh mở to vì kinh ngạc.
- "Nóng! Nóng quá! Như bỏng vậy!" - Anh lắc lắc bàn tay, mặt mày cau có vì cơn đau. Một vết đỏ ửng hiện lên trên da anh.
Cả bọn lập tức sững lại, ánh mắt dao động, không ai dám thử lại lần nữa. Sự sợ hãi dường như đóng băng mọi hành động của họ.
Chỉ trừ Sumiyoshi.
Cậu dường như không còn kiểm soát được bản thân mình nữa. Như có một thế lực vô hình nào đó, mạnh mẽ và không thể cưỡng lại, đang thôi thúc cậu. Đôi mắt cậu hờ hững nhìn thẳng vào ánh sáng đỏ rực.
Giống như bị một sức mạnh siêu nhiên nào đó dẫn lối, Suumi chậm rãi đưa tay về phía gầm giường. Cả nhóm hoảng hốt định kéo cậu lại, nhưng sự kiên định vô thức trong cậu, một sự kiên định đến rợn người, khiến họ phải đứng chết trân nhìn, không thể làm gì.
Bàn tay cậu lặng lẽ tiến sâu vào vùng sáng đỏ - rồi cả cánh tay, như thể gầm giường kia đã nuốt lấy một phần cơ thể của cậu vào một chiều không gian khác. Ánh sáng đỏ rực bao trùm lấy cánh tay cậu, tạo nên một cảnh tượng ma quái.
Một thoáng sau, Sumiyoshi rút tay ra.
Trong tay cậu, nắm chặt, là một vật - một thanh katana bằng gỗ mà cả bọn đều nhận ra ngay lập tức: thanh katana tập luyện mà Merry vẫn thường mang theo trong những buổi sinh hoạt CLB. Nó là một món đồ vô hại, được dùng để tập kiếm đạo.
Nhưng... nó không còn là đồ gỗ bình thường nữa.
Ánh sáng kỳ dị, như được phát ra từ sâu bên trong, phủ lên lưỡi kiếm, khiến nó trông như thể được rèn từ kim loại nguyên chất, tinh khiết và sắc bén.
Khi ánh sáng đỏ dần lụi tắt, mọi người trố mắt kinh hãi nhìn: lưỡi kiếm ban đầu sáng trắng như bạc, tinh khiết và lạnh lẽo, nhưng chỉ vài giây sau, trong tay Sumiyoshi, nó bắt đầu nhuộm dần một sắc xanh lục lạnh lẽo - tựa như một sinh vật sống đang thức tỉnh, một linh hồn cổ xưa vừa được giải thoát. Sắc xanh ấy không phải là màu xanh tươi của cây cỏ, mà là một màu xanh thẫm, huyền bí và đầy uy lực.
- "Thanh kiếm... đ... đang đổi màu sao?" - Saya lắp bắp, giọng cô nàng run rẩy, bước lùi lại nửa bước, đôi mắt mở to vì kinh ngạc.
Merry cũng chết lặng, tay cô bấu chặt lấy vạt áo, từng ngón tay siết chặt đến trắng bệch - "Đó... vốn chỉ là katana dùng để tập luyện thôi mà... sao lại..." - Giọng cô nhỏ dần đi, lạc đi trong sự hoang mang tột độ.
Không ai dám lên tiếng thêm nữa. Sự im lặng bao trùm căn phòng, chỉ còn lại ánh sáng xanh kỳ lạ từ lưỡi kiếm.
Ánh sáng xanh từ lưỡi kiếm tỏa ra thứ ánh nhìn âm u mà mê hoặc, soi chiếu lên khuôn mặt Sumiyoshi. Đôi mắt cậu, đặc biệt là con mắt trái đang nhức nhối, dường như bị lưỡi kiếm hút hồn.
Cậu nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm không chớp mắt, như thể trong đó đang phản chiếu một thế giới khác, một sự thật mà chỉ mình cậu có thể thấy, một tương lai đang chờ đợi cậu. Ánh sáng xanh nhạt ấy như soi tỏ tận đáy tâm hồn cậu - những nỗi sợ hãi tột cùng, những lần cậu chết đi sống lại đầy đau đớn, những kẻ giả tạo đang rình rập xung quanh, chờ đợi khoảnh khắc yếu lòng của họ.
Sumiyoshi siết chặt chuôi kiếm, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh. Cảm giác lạnh lẽo của lưỡi kiếm truyền thẳng vào da thịt cậu, nhưng nó không phải là cái lạnh của kim loại, mà là một cái lạnh của sự sống, của một thứ sức mạnh đang thức tỉnh.
Bên trong tâm trí cậu, những tiếng thì thầm vang lên - không phải tiếng của bạn bè cậu, cũng không phải tiếng của bản thân cậu - mà là tiếng thì thầm của chính thanh kiếm, một giọng nói cổ xưa, đầy mê hoặc và tàn bạo. Cậu lẩm bẩm:
- "Nếu giết chúng... các ngươi sẽ được yên ổn... Nếu để chúng sống... chúng sẽ tiếp tục bám theo ngươi... sẽ tiếp tục xé xác ngươi... và sẽ tiếp tục lặp lại cái vòng lặp chết chóc này mãi mãi..."
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Sumiyoshi, lạnh buốt đến tận xương tủy. Cậu chợt hiểu ra - những kẻ giả tạo kia không thực sự "chết" trong thế giới này. Chúng chỉ là những bóng ma, những bản sao không ngừng tái sinh. Nếu cậu, hoặc bạn cậu, chỉ chạy trốn hoặc né tránh, chúng sẽ hồi sinh mỗi khi vòng lặp bắt đầu lại, không ngừng truy đuổi, không ngừng hành hạ họ.
Chỉ có cách giết chúng hoàn toàn, ngay trong vòng lặp này, mới có thể ngăn chúng tiếp tục truy sát họ, mới có thể phá vỡ vòng lặp kinh hoàng này.
Nhưng...
Liệu cậu có đủ can đảm để làm điều đó? Cầm thanh kiếm này, không phải để phòng thủ, mà là để tước đoạt sinh mạng của những kẻ mang hình hài giống hệt bạn bè mình. Cậu tự hỏi, thanh kiếm này, với ánh sáng xanh kỳ lạ và giọng nói ma mị, là một món quà, hay là một lời nguyền?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store