16
Tiết học cuối cùng của buổi chiều đã kết thúc, Jimin và Jungkook cùng nhau đến nhà xe của trường học, học sinh chen chúc đông nghịt, em và hắn đành nán lại bên ngoài thêm một lúc, đợi mọi người đã về bớt thì cả hai mới vào bên trong.Jimin buồn chán cầm lấy ngón tay Jungkook đùa nghịch. Khi thì xoa xoa, lúc lại canh khoảnh khắc hắn không để ý mà bẻ nhẹ một cái làm Jungkook giật mình la lên. Mỗi lần như thế bé cưng của hắn lại vui vẻ đến cười nghiêng ngả. Được rồi, vì em vui nên cái gì hắn cũng bỏ qua. Jimin ngáp một hơi thật dài, em thật sự rất sợ những ngày có tiết Ngữ Văn cuối cùng vì nó khiến em buồn ngủ khủng khiếp. Jimin cứ mắt nhắm mắt mở như sắp ngủ gục đến nơi, Jungkook liền vội nhéo nhẹ vào mũi Jimin để em tỉnh táo trở lại.-Jungkook lấy xe nhanh đi, mình buồn ngủ chết mất.Jungkook bật cười vì cái giọng mè nheo làm nũng của người yêu, hắn để em đứng ở đó rồi chạy vào bên trong tìm xe đạp của mình. Chỉ ba phút sau đã có mặt ở nơi Jimin vẫn còn gật gù ở đằng kia.-Không được ngủ đấy nhé, sẽ té xe đấy, mình sẽ chạy thật nhanh về nhà để cậu ngủ có được không?Jimin gật đầu như đã hiểu, tay lại ôm lấy eo của Jungkook, cả cơ thể dựa hẳn vào người hắn, vẻ mệt mỏi hiện rõ vì cả một đêm khóc đến mệt mà thiếp đi, lại còn phải học liên tục từ sáng đến chiều, Jimin như bị ai đó rút cạn sức lực, cứ cảm thấy buồn ngủ không thôi.Xui thay, đi được nửa đường thì lốp xe lại bị thủng, Jungkook và Jimin đành phải dắt xe đến tiệm sửa gần đó. Chú ấy bảo phải chờ khoảng một tiếng mới lấy được, nhưng Jimin có vẻ đã kiệt sức lắm rồi. Jungkook đành phải để xe lại rồi đưa em về nhà trước, đến tối lại cùng ba đến lấy xe sau.Đi bộ giữa trời chiều, gió thổi hiu hiu càng làm Jimin muốn ngủ ngay tại chỗ, mắt em càng lúc càng híp lại khiến Jungkook bật cười mãi không thôi. Cả hai cố gắng đi đến đoạn đường vắng, sau đó Jungkook nắm tay em để dừng lại, hắn kéo em leo lên lưng mình để cõng em, Jimin ban đầu từ chối nhưng Jungkook lại chau mày không chịu khiến em ngoan ngoãn ngay. Đoạn đường còn lại thường ít người qua lại, Jungkook cõng Jimin để em có thể dựa vào người hắn mà ngủ một chút, lại khiến em không phải ngại vì bị mọi người chú ý. Bạn đời tương lai của Jimin quả là một người tâm lý vô cùng.Jimin vòng tay qua cổ Jungkook, chân lại quặp vào nhau, cái đầu nhỏ của em dụi vào cổ hắn, cứ thế mà ngủ say trong khi Jungkook thì nhẹ nhàng cất bước. Trên vai Jimin vẫn còn một chiếc balo đi học, trước ngực Jungkook cũng có một cái, nhìn thì thấy nặng nề vô cùng nhưng Jungkook lại chẳng cảm thấy có một chút nặng nào, người Jimin nhẹ tênh, chắc là lại lười ăn nên mới xuống kí, cứ cái đà này, Jimin chắc sẽ nhỏ xíu người lại luôn cho xem.Jimin thế mà cứ mãi ngủ say sưa trên tấm lưng vững chãi của Jungkook đến mức đã về đến nhà lúc nào cũng không hay. Haerin là người mở cửa để cả hai đi vào, Jungkook đặt em lên giường, đảm bảo Jimin đã không bị giật mình mà tỉnh ngủ, Jungkook mới yên tâm quay về nhà.Em tỉnh dậy lúc sáu giờ chiều, nhận ra bản thân vẫn còn mặc đồng phục, em nhẹ nhàng rời giường thay quần áo khác, thế mà lại ngủ đến giờ này mới dậy, Jimin cảm thấy bản thân dạo này thật là lười nhác quá.-Bao nhiêu tuổi mà còn ngủ gục để người ta đưa về, mất mặt quá đi thôi!Haerin vừa nhìn thấy Jimin ra khỏi phòng liền không nhân từ cốc vào đầu em một cái rõ mạnh, lần đầu tiên mẹ dùng bạo lực với em đấy.-Con xin lỗi mà, tại con buồn ngủ, mà Jungkook cũng quen rồi, Jungkook không để ý đâu, con cũng không mất mặt.Haerin lắc đầu ngán ngẩm, đúng là để Jimin với Jungkook ở cùng một chỗ thì quá là hợp lí rồi, người thì mặt dày, người thì mặt dày hơn.Jimin vui vẻ đánh chén no nê, em đã đói bụng từ lúc vẫn còn học kìa, nhưng cái ngủ làm mù cái bụng, em mặc kệ cơn đói mà ngủ say, Jimin có tật xấu là thế đấy, một ngày có thể không ăn, nhưng buồn ngủ thì nhất định phải ngủ, nếu không em sẽ bứt rứt trong người lắm cho xem.Sau khi hoàn thành cả núi bài tập về nhà, Jimin lại trèo lên giường muốn ngủ tiếp, cũng không còn sớm nữa, ngủ sớm tốt cho sức khỏe, cô giáo đã dạy như thế mà.Nhưng mộng đẹp còn chưa đến, tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại vang lên, em quên mất rằng hôm nay Christian vẫn chưa gọi đến cho mình. Bước từng bước nặng nề về phía bàn học, tim em bỗng dưng đập mạnh, lỡ người ở đầu dây bên kia không phải là Christian mà là bà ấy, em chẳng biết mình sẽ bày ra bộ dạng gì nữa, sẽ là bất động không biết nói gì, hay sẽ đem tất cả những tổn thương của mình mà nói ra đây?-Chào buổi tối nhé, em đã rảnh chứ, có bận học không?-Em đã học xong cả rồi.Jimin thở phào nhẹ nhõm vì đầu dây bên kia không phải là người phụ nữ ấy, cả hai nhanh chóng rơi vào câu chuyện riêng trong ngày của mình. Christian bật cười khi em trai đã bảo mình đã gần như gục trong lớp vì tiết Ngữ Văn, anh cũng hào hứng kể cho em nghe những cuộc gặp gỡ của mình cùng bạn bè, vẽ nên trong đầu em khung cảnh tuyệt vời ở đất Mỹ, anh luôn mong muốn một ngày Jimin sẽ đến đây, sống với gia đình thật sự của em.Cả hai quyết định sẽ dừng cuộc gọi tại đây vì em lại sắp rơi vào mộng mị rồi. Christian cũng không kéo dài thêm, nhưng Jimin vẫn chưa tắt máy vì đầu dây bên kia vẫn còn tiếng nói, trong khi Christian thì không hề để ý rằng lúc nãy mình đã bấm trượt, cuộc gọi vẫn còn tiếp diễn chưa dừng lại."Jimin dễ thương thật Christian nhỉ, mẹ ước gì mình có thể gặp mặt Jimin, ngồi nghe Jimin tâm sự mọi thứ trên đời như thế.""Mẹ đừng lo, Jimin rồi sẽ hiểu cho mẹ mà""Sẽ không đâu, dù sao mười sáu năm qua mẹ không hề liên lạc với thằng bé dù chỉ một chút, thằng bé giận mẹ, ghét mẹ là chuyện đương nhiên thôi. Con đừng nói gì với em nhé, mẹ không dám đòi hỏi gì đâu, mỗi ngày được nghe giọng Jimin như thế là mẹ đã vui rồi."Người phụ nữ ở đầu dây bên ấy mỉm cười nhưng lại rơi nước mắt. Chẳng biết đến bao giờ bà mới dám gọi điện lại lần thứ hai cho Jimin, lúc gọi cho em, có vẻ Jimin khá tức giận và không hài lòng, bà cũng không dám manh động, cứ như thế này cũng quá tốt rồi."Mẹ ước gì có thể nói yêu Jimin trước mặt thằng bé, ước gì Jimin sẽ gọi mẹ là mẹ, dù có chết mẹ cũng vui lòng.""Mẹ à…"Jimin lặng lẽ tắt máy, từng âm thanh nức nở của bà, Jimin nghe rõ chứ, rất rõ là đằng khác. Tim Jimin nhói lên liên tục, đau đớn và quặn thắt. Ở đâu đó trong tiềm thức của Jimin, em cũng khao khát như bà, nhưng em không dám đối diện với nó. Nhưng bây giờ khi nghe những lời bộc bạch từ tận trái tim của người phụ nữ ấy, Jimin lại trở bên bồn chồn, bứt rứt. Liệu những lời nói của bà là thật chứ, liệu bà có hối hận như lời mình nói không? Jimin bỗng dưng muốn tin người phụ nữ ấy, và rồi em muốn đặt lòng tin một lần, muốn đánh cược với số phận thêm một lần nữa, để tìm lại hạnh phúc đáng ra đã là của mình từ rất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store