ZingTruyen.Store

Sunsun Yeu

Cuộc sống của tôi và Phác Thành Huấn dường như hoàn hảo. Những ngày trôi qua nhẹ nhàng, đầy ắp tiếng cười và sự quan tâm. Nhưng sự hoàn hảo ấy không kéo dài mãi mãi. Ban đầu, tôi không nhận ra, nhưng dần dần, những điều kỳ lạ bắt đầu xuất hiện. Thành Huấn trở nên quá chú ý đến từng hành động, từng bước đi của tôi. Những lời quan tâm anh dành cho tôi dần chuyển sang sự kiểm soát.

Tôi nhớ một lần, tôi đi cà phê với một nhóm bạn lâu không gặp. Chúng tôi trò chuyện vui vẻ, cười đùa, nhưng khi tôi rút điện thoại ra để kiểm tra tin nhắn, tôi phát hiện một cuộc gọi nhỡ từ anh. Thoáng chút bối rối, tôi gọi lại ngay. Phác Thành Huấn nghe máy với giọng điệu bình tĩnh, nhưng tôi cảm nhận được sự căng thẳng trong lời nói của anh: "Em đang làm gì vậy?" Tôi nghĩ anh chỉ muốn chắc chắn là tôi vẫn ổn, nhưng có một điều gì đó trong câu hỏi ấy khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

Tôi trả lời như bình thường: "Em chỉ đang uống cà phê với bạn thôi, không có gì đâu." Phác Thành Huấn im lặng một lúc, rồi nói: "Anh chỉ gọi để chắc chắn là em không bị làm phiền, em biết đấy, thành phố này không an toàn lắm." Tôi cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của anh, nhưng cũng nhận ra rằng nó có chút gì đó quá mức. Tôi không phải là một đứa trẻ cần phải được bảo vệ từng phút từng giây. Nhưng thay vì phản đối, tôi chỉ cười và bảo: "Anh yên tâm, em ổn mà."

Dù không muốn thừa nhận, tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Những ngày sau đó, tình huống tương tự tiếp tục xảy ra. Mỗi khi tôi đi đâu, làm gì, Phác Thành Huấn đều gọi điện hoặc nhắn tin, đôi khi là nhiều lần trong ngày. Tôi bắt đầu cảm thấy như mình bị theo dõi, bị kiểm soát quá mức. Ban đầu tôi nghĩ đó chỉ là sự quan tâm, là tình yêu mà anh dành cho tôi, nhưng dần dần, tôi không thể phủ nhận rằng sự kiểm soát này đã vượt quá giới hạn.

Một ngày, khi tôi đi ăn trưa cùng đồng nghiệp, tôi vô tình nhìn thấy một tin nhắn từ anh: "Em đang ở đâu? Ai đang ở cùng em?" Tôi cảm thấy lạnh người. Tôi đã không kể với Phác Thành Huấn về việc mình sẽ ăn trưa cùng đồng nghiệp. Anh ta làm sao biết được? Tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Nhưng tôi không biết phải hỏi anh như thế nào mà không làm anh buồn lòng.

Cảm giác ấy ngày càng lớn dần trong tôi, và tôi bắt đầu để ý đến những hành động của Phác Thành Huấn. Một lần, khi chúng tôi cùng đi dạo, tôi phát hiện anh lén lút nhìn vào điện thoại của tôi khi tôi không chú ý. Tôi không nói gì, nhưng trong lòng tôi dấy lên một sự hoang mang. Tại sao anh lại cần phải làm vậy? Anh muốn biết tôi đang làm gì hay sao? Những dấu hiệu đó cứ xuất hiện ngày một nhiều hơn, và tôi bắt đầu cảm thấy mình như một con rối trong tay Phác Thành Huấn.

Rồi một ngày, điều mà tôi không ngờ tới đã xảy ra. Tôi đi làm như mọi khi, nhưng khi về nhà, tôi phát hiện một ứng dụng lạ trên điện thoại của mình. Là một người không mấy am hiểu về công nghệ, tôi không thể chắc chắn về nguồn gốc của ứng dụng này. Tuy nhiên, khi tôi mở nó ra, tôi nhìn thấy một bản đồ với những dấu chấm đỏ chỉ những vị trí mà tôi đã từng đến trong suốt vài ngày qua. Tim tôi như ngừng đập. Phác Thành Huấn đã cài đặt một ứng dụng theo dõi trên điện thoại của tôi mà tôi không hề hay biết.

Cảm giác như tôi vừa bị lột trần. Tôi không thể thở nổi. Mọi cảm giác an toàn, tin tưởng bấy lâu nay tôi dành cho Thành Huấn giờ trở nên xa lạ. Anh ta không chỉ quan tâm đến tôi một cách bình thường mà đã biến tình yêu thành sự kiểm soát. Tôi không thể hiểu nổi, tại sao Phác Thành Huấn lại làm thế? Anh ta yêu tôi, hay chỉ đơn giản là sợ mất tôi đến mức không thể cho tôi chút tự do nào?

Những suy nghĩ này cứ xoay vòng trong đầu tôi, khiến tôi không thể nghĩ thông suốt. Tôi không thể tiếp tục như vậy, nhưng lại không biết phải làm gì. Nếu tôi đối diện trực tiếp với anh, liệu anh có hiểu được nỗi lo lắng và sợ hãi của tôi không, hay sẽ chỉ nghĩ tôi đang không tin tưởng anh? Nhưng tôi không thể sống trong sự giám sát này mãi được. Tôi cần phải làm rõ chuyện này.

Khi tôi quyết định gọi điện cho Phác Thành Huấn để nói về việc tôi phát hiện ra ứng dụng theo dõi, tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Tôi không biết anh sẽ phản ứng thế nào, liệu anh có cảm thấy bị tổn thương, hay anh sẽ cố gắng bảo vệ hành động của mình như mọi khi?

Thành Huấn nghe điện thoại với giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng tôi, tôi đã cảm thấy có một điều gì đó đang thay đổi. Tôi hỏi anh, thẳng thắn như tôi chưa từng làm trước đây: "Huấn, anh có cài ứng dụng theo dõi em không?" Im lặng. Anh không trả lời ngay lập tức, mà chỉ khẽ thở dài. Rồi anh đáp: "Anh chỉ muốn chắc chắn em luôn an toàn. Anh làm vậy vì yêu em."

Câu trả lời ấy khiến tôi không thể thốt nên lời. Sự yêu thương anh nói đến giờ đây chỉ là sự kiểm soát. Mối quan hệ của chúng tôi đã không còn là tình yêu tự do và tôn trọng nữa. Tôi cảm thấy như mình đang dần mất đi bản thân, và tôi biết, nếu tôi không dứt khoát với Phác Thành Huấn ngay lúc này, tôi sẽ không thể tìm lại được sự tự do mà mình đã từng có.

Tôi yêu anh, nhưng cũng không thể để mình bị nhấn chìm trong sự kiểm soát của anh. Lúc này, tôi biết tôi phải quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store