Chương 5
Tôi lại gật đầu đồng ý. Dường như tôi đã hiểu thêm chút gì đó về Sunghoon. Nhưng vẫn không hiểu rõ ánh mắt của cậu ấy lúc sáng. Tôi đoán chắc vú nuôi cũng không biết gì nhiều nên không hỏi thêm nữa.
-Thôi, cháu no rồi, chắc cháu cũng nên về để ông cháu khỏi lo. Cháu cảm ơn bà. - Tôi vui vẻ nói
-Khoan đã, nhưng mà cậu chủ đã căn dặn không được cho cậu ra về ạ.
-Ôi giời, hơi đâu, bạn ấy đùa đấy bà ạ.
-Xin lỗi cậu, nhưng lời cậu chủ với chúng tôi là mệnh lệnh.
Nói rồi bà ấy đưa bàn tay lên và nói to.
-Bao vây chú, khai triển.
Vừa nhìn thấy dấu sấm sét trên bàn tay bà ấy, tôi hoảng sợ nhắm mắt lại. Nhưng đứng yên một lát vẫn không thấy đau tôi liền mở mắt, tưởng thần chú không có tác dụng. Đúng vậy, mở mắt ra mọi thứ vẫn bình thường.
-Vậy là căn nhà này bất khả xâm phạm rồi, trong ngoài gì đều không ra hay vào được - Vú nuôi nói
-Sao?
Tôi ngạc nhiên hết sức. Liền chạy lại chỗ cánh cửa để mở.
-Đừng!- Vú nuôi vừa mới hét lên
Tôi bị dính chú bay ra xa. May nhờ có chiếc ghế sofa không thì tôi đã u đầu rồi (có thể hắn biết cậu sẽ mở cửa nên sắp xếp vậy đấy). Vú nuôi chạy lại đỡ tôi.
-Cả ngôi này đã bị ấn chú kiểm soát rồi, cậu không ra ngoài được đâu.
-Tại sao bà lại làm vậy ạ?
-Thành thật xin lỗi cậu, cậu chủ đã ra lệnh như thế, chúng tôi không thể cãi được.
-Thế này thì khác gì giam cầm cháu ạ? - Tôi hét lên, khóe mắt bắt đầu cay cay
Tôi tức giận đứng lên tiến lại chỗ cánh cửa đang mở.
-Giải chú. - Tôi nói to
Phép thuật từ trong ngón tay tôi bay ra nhưng đến khoảng tiếp xúc với kết giới lại đột nhiên biến mất, như bị nuốt chửng vậy.
-Tách chú, bỏ chú, phá chú, phản chú... - Tôi hét lên
Nhưng mọi thần chú tôi khai triển đều vô tác dụng. Tôi thất vọng quay lại nhìn vú nuôi để rồi giật mình mở to mắt, há hốc miệng nhìn.
Cái quái gì vậy? Cả căn nhà như vừa bị bão ghé thăm, toàn bộ đồ đạc văng tứ tung, bàn ghế bị lật nhào, chỉ có vú nuôi vẫn đứng đó, cũng với cùng một gương mặt nhìn lại tôi.
Tôi cười trừ với bà. Tôi đã làm cái gì vậy trời. Ông mà biết chắc giết tôi luôn quá. Vú nuôi lấy lại bình tĩnh.
-Ôi, chỉ còn một lần phép cuối cùng, chắc phải dùng luôn quá.
-Cháu xin lỗi, để cháu, để cháu - Nói rồi tôi đọc to - Dọn dẹp.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Đống đổ nát vẫn còn đó.
Vú nuôi thở dài.
-Mười câu thần chú trong hai phút, cậu mà còn khai triển được thần chú nữa chắc hơn luôn cả cậu chủ nhà tôi. Haiz. - Vú nuôi than thở - Thôi cậu về phòng đi.
Tôi chỉ còn biết nhìn bà cười ái ngại rồi quay về phòng. Hu hu, một ngày chủ nhật bị giam cầm. Khônggg!!!
---Dưới chân cầu---
-Cậu đến hơi trễ nhỉ, cậu Sunghoon.
-Tôi có việc cần giải quyết - Sunghoon đáp lạnh lùng
-Không sao, Không sao. Tôi biết cậu hai của cả một gia tộc thế lực như cậu chắc chắn có nhiều việc phải làm rồi. Còn việc tôi nhờ, cậu đã làm đến đâu rồi.
-Tôi đã tiếp cận được cậu ta.
-Rất tốt, vậy là cậu ta đã thích cậu?
-Vẫn chưa, chỉ mới có ba ngày mà các người muốn tôi lấy được tình cảm của cậu ta sao? Tôi không tài giỏi đến thế đâu - Sunghoon bực tức
-Cậu khiêm tốn quá đấy, cậu Sunghoon. Có ai mà không đổ trước vẻ đẹp trai thu hút của cậu. Với vẻ đẹp của mình tôi đoán không quá hai ngày người kia phải đổ đốn vì cậu. Nhưng hôm nay đã là ngày thứ ba rồi. Hay là cậu cố tình...
-Ý ông là gì? - Sunghoon nghiến răng
Hắn nhìn cậu mỉm cười một cách đểu giả.
-Hay là cậu cố tình để cho nó thoát. Đừng nói với tôi là cậu đã có tình cảm với nó đấy - Hắn tỏ vẻ nghi ngờ
-Không. Không đâu. - Sunghoon khẳng định
-Tốt, tôi chỉ hơi lo cho cậu thôi bởi đối tượng của cậu là một thằng nhóc đẹp trai với cơ thể quyến rũ có một không hai đấy. Hơn nữa nó còn biết phép thuật. Nếu hôm đó, tôi không kịp ra tay trấn phép của nó thì thằng đàn em vô dụng chắc cũng đã bị hóa thành đá rồi - Hắn nghĩ nghĩ rồi gật đầu
-Thì ra chuyện hôm trước là do anh làm. Anh muốn gì. Chẳng lẽ không tin tưởng tôi sao?
-Không cậu đừng hiểu lầm, chỉ muốn dọa nó một tí thôi, mà làm sao tôi không tin cậu được chứ. Trong khi người mà cậu yêu đang ở trong tay tôi. Ha ha ha.
-Tôi muốn gặp Hanbin. Làm sao tôi biết cậu ấy còn sống để mà tiếp tục kia chứ. - Sunghoon nói ngay
-Gặp mặt thì tôi không có đủ khả năng cho phép việc đó. Tuy nhiên, nói chuyện một chút thì cũng được.
Nói rồi hắn rút trong túi chiếc điện thoại, nhấn số rồi đưa cho Sunghoon.
-A lô.
-Alô - Sunghoon đáp - Hanbin em có sao không?
-Anh Sunghoon - Đầu bên kia - Một giọng thút thít vang lên. Cứu em với anh Sunghoon, em sợ lắm, bọn chúng đáng sợ lắm, chúng nhốt em vào một căn phòng không có một tí ánh sáng. Cứu em, cứu em anh Sunghoon... - Hanbin khóc nấc lên rồi giọng nói từ từ lịm dần
-Đừng sợ, anh sẽ cứu em, nhất định sẽ cứu em. Đợi anh, Hanbin.
Cậu vừa dứt lời bên kia cũng ngắt máy.
-Xin lỗi - Hắn lấy lại điện thoại - Tôi chỉ có thể cho cậu nói chuyện đến vậy thôi.
Sunghoon nhìn hắn đầy tức giận. Tên kia bỗng đổi thái độ.
-Một tuần, tôi chỉ cho cậu một tuần nữa thôi. Cậu phải làm cho thằng nhóc đó thích cậu và sau đó lấy "thứ đó" cho tôi, hiểu chưa? Sau một tuần nữa nếu cậu vẫn không đưa được cho tôi thứ đó thì chuyện gì sẽ xảy ra với Oh Hanbin, hừm, cậu biết rồi chứ - Hắn đe dọa
Sunghoon nắm chắc lấy hai bàn tay, cậu hận không thể cho hắn một cú đấm ngay lập tức.
-Nếu tôi lấy được nó, Kim Sunoo sẽ ra sao? - Sunghoon hỏi hắn
-Hà, cậu cũng biết rồi, thứ đó rất quan trọng với phù thủy, như mạng sống của họ vậy. Theo như tôi biết thì phù thủy cao tay nhất mà mất "thứ đó" cũng chỉ có thể chịu đựng được năm ngày rồi chết. Với thể chất của nhóc đó chắc cũng chỉ ba ngày là cùng. Thôi tôi có việc phải đi đây. Tạm biệt nhé. Tôi chờ kết quả từ cậu...
Một làn khói tím hiện ra và hắn biến mất sau đó. Sunghoon đứng đó nhìn ra con sông dưới chân cầu. Hôm nay, nó dường như cũng u ám như chính tâm trạng cậu lúc này. Cậu phải lựa chọn. Cậu chỉ có thể cứu một trong hai.
-Oh Hanbin và Kim Sunoo - Sunghoon nhìn lên bầu trời rồi bất giác đọc hai cái tên đó. Cậu phải cứu Hanbin, cậu đã hứa như thế và vì đó cũng chính là người cậu yêu. Hanbin, người đã cứu cậu thoát khỏi lưỡi dao của tên phù thủy tối hôm đó. Dòng hồi ức bỗng hiện về rõ mồn một trong tâm trí Sunghoon.
............
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store