Chương 28
-E..Em không nổi rồi... - Jaeyun chảy nước mắt
-Không, em đừng nói nữa, hyung sẽ cứu em, sẽ cứu em mà. Huhu...
-Em rất vui vì được quen biết hyung và cũng xin lỗi vì phải xa hyung quá sớm, hức, em muốn nói với hyung... - Giọng Jaeyun đã rất yếu
Heesung hiểu ý, đưa mặt lại sát Jaeyun.
-Em rất yêu hyung. Hyung là món quà quý giá nhất mà cuộc đời đã ban tặng cho em.
-Hyung biết, hyung cũng yêu em, hyung yêu em nhiều lắm. - Heesung nói không giấu nổi nức nở
Jaeyun đưa bàn tay đầy máu vuốt mặt Heesung rồi khẽ mỉm cười. Sau đó đôi bàn tay ấy lạnh lẽo hạ xuống.
-Jaeyun ơi, Jaeyun ơi! - Jungwon hét lớn
-Không, đừng đùa với hyung nữa, hyung không thích như vậy đâu. Xin em mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi...
Heesung ôm chầm lấy người Jaeyun, không ngừng gào thét. Nhưng vô vọng, cơ thể Jaeyun đang dần mất đi hơi ấm. Jungwon gục đầu vào vai Jongseong, nức nở.
-"Jaeyun".
Tôi bất động chứng kiến.
-"Tại sao? Tại sao lại như vậy? Không thể nào, không thể nào. Không được, Jaeyun tuyệt đối không được ra đi như vậy. Không được. Nước mắt tôi trào ra không ngừng, tim tôi đau như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào. Là tại Sunoo, tất cả đều do Sunoo. Jaeyun ơi, mình xin lỗi..."
Bầu trời bỗng chốc đổ cơn mưa. Mặt trăng lúc này đã bị đám mây đen dày đặc che khuất.
-Tên khốn kiếp!!
Heesung hét lớn sau khi đặt thi thể đã lạnh của Jaeyun xuống đất. Anh điên cuồng lao đến chỗ Riki.
-Đừng!! - Jungwon hốt hoảng gọi lớn
Ngay sau tiếng hét của Jungwon là tiếng một cơ thể đập vào cửa thang máy ngã nhào xuống đất. Jongseong chạy lại đỡ Heesung.
-Thật là không biết tự lượng sức mình. - Hắn nhếch môi cười
-Tránh ra, hyung phải giết hắn. Thằng khốn nạn, mày đã giết Jaeyun, mày đã giết Jaeyun!! - Heesung đẩy Jongseong ra
-Không được, hyung không thể đâu. Hắn bây giờ rất mạnh. Jaeyun đã hy sinh cả mạng sống bảo vệ chúng ta. Bạn ấy không muốn hyung liều mình uổng phí như vậy đâu. Làm ơn!! - Jongseong hét và giữ chặt lấy Heesung
Heesung như dịu bớt đôi chút, nhưng ánh mắt tràn đầy sự căm phẫn.
-Cũng còn khôn ngoan đấy. Sức mạnh của ta giờ là vô địch, không một ai có thể...
"Đoàng", tiếng nổ vang lên, tầng một bị phá...
-Kẻ nào? - Hắn tức giận quay lại
-Ta sẽ giết ngươi, ta sẽ trả thù cho Jaeyun. - Tôi nắm chặt lấy dây cung
-Làm sao em có thể?
"Đoàng", tầng kết giới thứ hai bị phá bởi mũi tên của tôi.
-Không thể nào, không gì có thể phá được kết giới của ta.
Riki nắm chặt lấy con rắn.
-Venus, mày làm ăn thế hả, mau kiểm soát Sunoo!!
Vết cắn ở cổ bỗng đau nhứt dữ dội. Tôi vẫn nắm chặt cung tên, hai hàm răng nghiến chặt. Nỗi đau này có thấm vào đấu so với sự đau khổ mà bạn bè tôi phải gánh chịu. Tôi phải làm gì đó, tôi nhất định phải giết chết tên khốn nạn kia.
"Vụt", mũi tên lại lao tới với một tốc độ chóng mặt. Các tầng kết giới lần lượt bị phá huỷ. Nhưng đến lớp cuối cùng, dù đã bắn không biết bao nhiêu mũi tên vẫn không thấy biến dạng. Mặt Riki bỗng dãn ra.
-Thật may mắn quá, vẫn còn tầng kim cương, không mũi tên nào có thể xuyên qua tầng này. Ta thắng rồi.
-Đừng vui mừng sớm như vậy. - Một giọng nói yếu ớt vang lên ngay sau lưng tôi
-Sunghoon!
Tôi sững sờ nhìn hắn cố gắng đứng dậy. Tay hắn đang cầm một viên ngọc đỏ chói. Hắn nhìn tôi mỉm cười.
-Viên ngọc đó là...?
-Là Jaeyun trước khi ngất đi đã kịp ném qua cho hyung.
-Ngất đi, vậy là...
Tôi nhìn sang chỗ Heesung hyung. Heesung lập tức chạy lại đỡ lấy Jaeyun. Sắc mặt đau khổ bỗng chốc tươi tỉnh rồi rạng ngời hẳn.
-Còn sống, Jaeyun còn sống. Tim vẫn còn đập. - Anh cười nhưng nước mắt vẫn còn chảy dài
-Hyung xin lỗi, hyung thật bất cẩn quá, đã để em phải chịu lạnh lâu như thế. - Heesung ôm chầm lấy Jaeyun
-Làm sao anh biết được? - Tôi nói
-Hoả và Thuỷ tuy tương khắc nhau, nhưng cũng nhờ thế mà giữa hai dòng họ có những liên kết riêng. VÌ vậy, hyung vẫn cảm nhận được nhịp tim của Jaeyun.
-Tâm sự như thế đủ chưa?
Tôi chưa kịp nhận biết ai đã nói câu đó thì nhanh như cắt, Sunghoon bế lấy tôi, nhảy nhanh qua nơi khác để tránh tia sấm sét của Riki.
-Nguy hiểm quá. - Hắn nói sau khi đặt tôi xuống
-Cũng còn di chuyển được như vậy, Sunoo, em đã quá nhẹ tay đấy.
Tôi vẫn còn bị khống chế nên cử động vẫn khó khăn.
-Sunoo... - Tôi nghe giọng hắn nhỏ nhẹ bên tai - Em có tin hyung không?
-Em luôn tin tưởng hyung.
Hắn mỉm cười dịu dàng.
-Vậy hãy cùng anh giải quyết hắn.
Tôi khẽ gật đầu, rồi quay lại. Tôi dùng hết sức lực còn lại, giương cung tên lên. 'Vụt'. Một lần nữa, mũi tên lao đến kết giới với một tốc độ chóng mặt.
-Vô ích thôi. - Riki nhếch môi
Sunghoon nhẹ nhàng đặt quả cầu vào trong lòng bàn tay tôi, hai bàn tay to của hắn áp lấy cả tay tôi lẫn quả cầu.
-Em là người được chọn. Em có thể cảm nhận được năng lực của cả bốn viên ngọc kia. Nào hãy làm nhưng điều mà em có thể. Hyung sẽ luôn bên cạnh em. - Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết
Tôi mỉm cười và khẽ gật đầu. Tôi nắm chặt lấy quả cầu rồi nhìn về hướng của Riki. Hắn cũng đang nhìn chúng tôi, ngạc nhiên quá đỗi.
Một vòng lửa đỏ từ từ xuất hiện phía trước mũi tên đang bay tới. Mũi tên gặp lửa ngay lập tức bốc cháy.
Ầm ầm. Hai tầng kết giới mà Riki vừa mới cố sức tạo thành bị phá huỷ trong chớp mắt. Mũi tên cũng bị sức nóng của lửa thiêu thành tro.
Nhưng liền ngay sau đó, hàng trăm mũi tên bốc lửa khác cũng xuất hiện. Tất cả đều đồng loạt lao về phía Riki và bị kết giới hút hết vào trong. Bây giờ, cái kết giới đó cứ như một viên ngọc đen khổng lồ, lơ lửng giữa trời, và hình như, nó sắp... Nổ.
-"Ầm ầm ầm" - Tiếng nổ dữ dội vang lên làm rung chuyển cả đất trời. Vụ nổ gây ra một làn sóng cực lớn, phá huỷ mọi thứ
-Coi chừng! - Tôi đưa tay về phía nhóm Jaeyun - Defensive Charm (Thần chú bảo vệ).
Vừa mới hé môi khẽ cười, tôi đã ngay lập tức bị vòng tay của Sunghoon ôm chầm lấy, cứng ngắt. Vụ nổ thật kinh khủng, cát bụi và đất đá bay mù mịt. Sân thượng này tưởng chừng nhưng đã sập, nhưng điều kỳ diệu nào đó đã giữ nó vẫn đứng vững.
Tôi từ từ mở mắt khi cảm nhận thấy bụi xi măng đã tan đi hết. Thoát rồi, tôi đã không còn bị điểu khiển nữa, tự do rồi. Trong lòng tôi thoáng vui sướng, nhưng ngay lập tức tôi nhìn ra xung quanh. Kết giới tôi giăng ra cho nhóm của Jaeyun vẫn còn. Tuyệt quá!!
-Sunghoon ơi, chúng ta thành công rồi, thành công rồi.
Tôi quay sang Sunghoon mừng rỡ để rồi ngay lập tức tái mặt. Cả người hắn bê bết toàn là máu. Quần áo rách nhiều chỗ. Và điều làm tôi hoảng sợ đến tái mặt là từ đầu hắn, máu chảy ra không ngừng. Đúng vậy, trong lúc đẩy tôi cùng nằm xuống để tránh vụ nổ, đầu hắn đã bị đập mạnh vào bục xi măng giữ ban công sân thượng.
-Sunghoon ơi!! - Tôi hoảng hốt ôm lấy đầy hắn. Hai tay tôi cố bịt vết thương đang không ngừng chảy máu - Tỉnh lại đi Sunghoon , có ai không, làm ơn giúp tôi, giúp tôi với.
Tôi nhìn quanh mếu máo.
-Sunoo... - Tiếng hắn yếu đến nỗi tôi không thể nghe thấy nên vẫn nhìn quanh nhờ sự giúp đỡ
Jongseong với Jungwon chạy đến, theo sau là Heesung đang cõng Jaeyun.
-Sao thế này, sao thế này? - Jungwon hoảng hốt ngổi xuống bên tôi
-Giúp Sunoo, Sunghoon bị va đầu vào xi măng, máu chảy ra nhiều lắm. Huhu.
-Heesung hyung, mau đặt em xuống để em xem cho Sunghoon. - Jaeyun đã tỉnh lại nhưng giọng nói còn rất yếu
Jaeyun đưa tay lên vết thương rồi khẽ đọc thần chú.
-"Episkey".
Khí lạnh từ tay Jaeyun thoát ra. Tôi nhìn Jaeyun đang cố gắng dùng sức chữa cho Sunghoon mà cảm thấy mình thật vô dụng. Tại tôi không học hành đến nơi đến chốn nên nhưng lúc Sunghoon gặp nguy hiểm, tôi không thể nào bảo vệ cho cậu ấy. Tôi suốt ngày chỉ biết mỗi khóc và khóc...
-Không được, không được... - Jaeyun lên tiếng làm tôi bất an - Là xuất huyết não cấp ba, không thể cầm máu được, mình không cầm máu được!! - Jaeyun thét trong nước mắt
-Không thể. - Tôi quay xuống nhìn hắn - Không đâu, Jaeyun làm được mà, Sunoo xin Jaeyun , hãy cứu Sunghoon, làm ơn. Huhu, Sunghoon ơi.
Tôi đưa tay che miệng vết thương, máu vẫn chảy không ngừng.
-Sunghoon, xin hyung đừng bỏ em, làm ơn, Sunghoon, em hối hận lắm. Hyung mau tỉnh lại đi... - Tôi lay người Sunghoon, nhưng cơ thể hắn vẫn bất động
Cơn mưa đã tan, bình minh cũng đã ló dạng, phía chân trời, từng tia nắng đầu tiên chiếu xuống nhưng không làm ấm hơn tâm hồn lạnh lẽo của tôi lúc này.
Tôi vẫn ôm hắn, ôm thật chặt, tôi muốn truyền hơi ấm của mình sang cho hắn. Thế nhưng, đáp lại sự cố gắng của tôi, hắn vẫn bất động, cơ thể không một chút hơi ấm. Bình minh hôm nay sao lại buồn đến thế! Mới hôm trước, hắn còn âu yếm đánh thức tôi dậy bằng nụ hôn ngọt ngào, cùng tôi ăn sáng, cùng tôi đến trường. Vậy mà giờ đây...
Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy, em đối với hyung thật ra là gì? Hyung đến mang cho em tình yêu ngọt ngào, mang cho em cảm giác hạnh phúc. Thế nhưng, những ngày tháng ấy chưa kéo dài được bao lâu, hyung lại lạnh lùng mang nó đi không một lời nói trước. Tại sao hyung nỡ đối xử với em như vậy?
-Em xin hyung, hyung đừng nằm đó nữa, làm ơn hãy mở mắt ra và trả lời em. Sunghoon ơi! - Tôi nghiến răng cố kiềm nước mắt, nhưng hai hàng lệ vẫn cứ rơi...
-Sunoo!! Sunghoon ra đi, chúng ta ai cũng đau đớn!! - Jaeyun lên tiếng - Mình biết rất khó để Sunoo vượt qua nỗi đau này vì mình hiểu Sunoo yêu Sunghoon nhiều đến nhường nào. Nhưng xin Sunoo đừng như vậy nữa, hãy để cho Sunghoon được thanh thản ra đi.
Giọng Jaeyun khá cứng rắn nhưng tôi có thể dễ dàng nhận thấy vẻ nghẹn ngào trong giọng nói đó. Có lẽ, Jaeyun cũng đã cố gắng rất nhiều để nói những điều đó an ủi tôi.
Tôi không trả lời Jaeyun, mắt vẫn nhìn vào khoảng không vô định. Đây là sân thượng của toà cao ốc cao bật nhất thành phố... Một suy nghĩ bỗng loé lên trong đầu tôi. Tay tôi đưa ra, nắm chặt lấy bàn tay hắn. Sunghoon, em sẽ không để hyung một mình đâu. Em sẽ theo hyung ngay thôi, hãy chờ em, chờ em. Tôi hít một hơi thật sâu, cố kiềm lấy nước mắt và quay lại nói với Jaeyun:
-Jaeyun yên tâm đi, Sunoo không sao đâu. Sunoo mạnh mẽ lắm. Huống hồ, Sunghoon cũng vì mình mà hy sinh, nên mình phải tiếp tục sống tốt để Sunghoon vui lòng đúng không?
-Sunoo, cậu thật nghĩ được vậy? - Jaeyun tỏ vẻ mừng rỡ
-Dĩ nhiên rồi. Mình biết Sunghoon sẽ luôn ở bên cạnh mình, sẽ mãi không rời xa mình...
-Cậu nghĩ thông được như vậy, tụi mình rất mừng. Mình cứ lo là Sunoo không vượt qua nổi.
Tôi mỉm cười nhìn Jaeyun rồi đến Jungwon, Heesung hyung và Jongseong, những người bạn tốt nhất trong lòng tôi. Dù sau này, có lẽ tôi sẽ mãi mãi không bao giờ còn được gặp họ nữa.
-Hãy hạnh phúc nhé!
-Sunoo nói sao, Jaeyun nghe không rõ.
-À. - Tôi mỉm cười - Không có gì đâu. Jaeyun và các bạn về trước đi. Mình muốn ngồi lại với Sunghoon chút nữa rồi sẽ đưa Sunghoon về nhà anh ấy. Jaeyun biết đấy, mình...
-Ừ, Jaeyun biết mà. Mình sẽ về thông báo tin dữ với gia đình Sunghoon. Có lẽ họ sẽ tới nhanh thôi nên Sunoo hãy dành chút thời gian cuối cùng bên cạnh cậu ấy, mặc dù... - Jaeyun quay đi hướng khác, giọng đã nghẹn ngào, có lẽ là không muốn tôi thấy cậu ấy đang khóc
-Ừ, Sunoo biết rồi. Cảm ơn Jaeyun. Cảm ơn vì tất cả.
Jaeyun mỉm cười rồi cùng mọi người đến cầu thang bộ. Thấy bóng dáng họ đi khuất, tôi mỉm cười rồi nhìn xuống Sunghoon, khẽ vuốt ve gương mặt hắn. Tôi muốn nhớ mãi gương mặt thân thương này. Hy vọng nếu có kiếp sau, chúng tôi sẽ lại được gặp nhau, lại được yêu nhau và ở bên cạnh nhau như thế này...
Tôi nhẹ nhàng đặt hắn xuống rồi tiến dần đến chỗ ban công đã bị vụ nổ làm hư hại. Từng cơn gió dịu nhẹ thổi vào mặt tôi. Tôi hít một hơi thật mạnh. Và bỗng chốc, tôi mở to mắt vì kinh ngạc. Phía trước mắt tôi, một cánh cửa đẹp lộng lẫy bổng hiện ra, mờ mờ ảo ảo. Và trước cánh cổng đó, một thiên thần đang mỉm cười nhìn tôi, cái ánh nhìn đã khiến trái tim tôi rung động ngay từ lần đầu tiên, bàn tay anh khẽ đưa ra như đang đợi tôi nắm lấy. Tôi khẽ mỉm cười và đưa tay ra, Sunghoon...
Tôi khẽ mỉm cười và đưa tay ra nắm lấy, Sunghoon...
Chân tôi khẽ nhích lên.
-Không được!!!
Một tiếng hét thất thanh la lên cản tôi. Ngay sau đó, tôi cảm thấy cơ thể mình như đang rơi xuống. Tôi mỉm cười . Sẽ rất nhanh thôi, rất nhanh thôi, em sẽ gặp lại hyung. Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận gió thổi bên tai, trong lòng tuyệt nhiên không có chút sợ hãi. Có lẽ như "luckwithoutyou" nói, khi rơi xuống đất, tôi sẽ bị "nát bấy", cơ thể sẽ biến dạng, xấu xí. Nhưng giờ đây sắp được đến bên người tôi yêu, được cùng nhau hạnh phúc tôi còn phải sợ gì nữa chứ... Nhưng ngay lập tức, một bàn tay nắm lấy và kéo tôi lại. Tôi giật mình mở mắt. Cái gì thế này? Tôi vẫn ngồi đây, trên phía sân thượng này.
-Đồ tồi, cậu dám lừa mình!!
Ngay lập tức, một bạt tai giáng thẳng vào mặt tôi.
-Jaeyun, sao lại... - Tôi mở to mắt ngạc nhiên
-Sunoo hèn lắm, tại sao cậu lại thiếu suy nghĩ như vậy? - Jaeyun nói mà hai hàng nước mắt chảy dài
-Mình xin lỗi, nhưng làm sao mà...
-Là nhờ ta đó.
Một giọng nói vang lên hết sức dịu dàng, có lẽ là của phụ nữ. Và đúng là tôi đoán không nhầm. Từ trong không trung, một bóng người nhẹ nhàng bước ra, theo sau còn có ba người khác. Đó là một người phụ nữ trung niên, rất đẹp, gương mặt vô cùng hiền hậu, dáng vẻ dịu dàng tuy có hơi gầy. Điểm đặc biệt trên gương mặt làm tôi chú ý chính là nụ cười rất dịu dàng nhưng quen thuộc của bà. Tôi bỗng cảm thấy một hơi ấm nhẹ nhàng lan toả trong người. Đi sau bà ta còn có hai người , chẳng biết hình dáng ra sao vì đều ăn mặc kín đáo và đeo mặt nạ.
-Thủ lĩnh. - Jaeyun nói không giấu được vẻ ngạc nhiên
Bà ta mỉm cười gật đầu với Jaeyun nhưng liền sau đó sắc mặt lại chuyển sang lo lắng.
-Jaeyun, cháu trúng độc rồi.
-À, vâng, là do cháu bất cẩn... Nhưng không sao đâu thưa thủ lĩnh. - Jaeyun lễ phép trả lời
-Không nên coi thường, Venus là loài rắn độc nhất trong các loài rắn độc. Cũng may cháu là phù thuỷ hạng C nên mới cầm cự được đến bây giờ đấy.
Vừa nói bà ta vừa quay ra sau.
-Royal, việc này nhờ ngươi.
Sau lưng bà ta, một cô bé trạc tuổi chúng tôi từ từ bước ra. "Trắng toát" là tính từ để miêu tả hình dáng của cô bé trước mặt. Cô khoát trên người một bộ y phục trắng đơn giản, mái tóc trắng đến dài tới thắt lưng. Điểm khiến người khác nhận biết rằng cô không phải là "ma" chính là nước da trắng hồng rất đẹp. Đôi mắt cô bé đen láy và vô hồn...
Cô khẽ gật đầu như đã hiểu lời của bà và nhẹ nhàng xoè hai bàn tay ra, ngay lập tức, một chiếc gương xuất hiện. Cô hướng chiếc gương phản chiếu hình ảnh Jaeyun.
-"Lean raci".
Từ cơ thể Jaeyun, một luồn khí đen thoát ra rồi nhanh chóng bị chiếc gương trên tay cô hút cạn.
-Đã giải độc. - Cô thoáng nở nụ cười
-Rất tốt, vậy còn cậu bé kia, ngươi có thể...
Ngay lập tức, tôi quay xuống nhìn Sunghoon rồi ngẩng đầu lên.
-Xin bà, làm ơn hãy cứu Sunghoon.
-Xin lỗi con, ta không có được thứ quyền năng đó, chỉ còn có thể nhờ vào cô bé này - Bà nói, nhìn tôi đầy thương xót
Royal từ từ tiến lại gần tôi rồi ngồi xuống bên cạnh tôi và Sunghoon.
-Người này, dương khí đã cạn, tim ngừng đập đã lâu do mất quá nhiều máu, bọn quỷ địa ngục cũng đã đến và đang ăn hồn. Tuy nhiên, dây số mạng vẫn chưa đứt, vẫn cứu được.
Vừa dứt lời, cô khẽ đưa tay "búng" vài cái vào không khí rồi sau đó cầm lấy chiếc gương hướng vào người hắn. Mặt chiếc gương bỗng chuyển sang đỏ chót, một thứ gì đó đang chảy ra. Cô khẽ đưa tay hứng lấy thứ chất lỏng màu-đỏ-mà-ai-cũng-biết-là-thứ-gì-đó, rồi nhẹ nhàng nhỏ vào miệng Sunghoon. Cơ thể cậu ấy bỗng nhiên hồng hào đôi chút.
-Sunghoon! - Tôi vui mừng đến chảy nước mắt
-Tôi đã tiêu diệt bọn quỷ địa ngục và làm xong nghi lễ truyền máu. Nhiệm vụ của tôi đã hết. Mọi thứ còn lại chỉ có thể giao cho cậu. Hãy cứu cậu ấy.
Vừa dứt lời, cơ thể cô bỗng hoá thành cát, theo làn gió nhẹ buổi sáng, khẽ bay đi. Tôi khẽ ngờ ngàng nhìn sang Jaeyun, nó cũng không khác gì tôi.
-Đừng lo, Royal không thể xuất hiện khi ánh sáng mặt trời trở nên quá mạnh. Nếu con muốn cảm ơn thì hãy đợi đến tối. Cô ấy có thể xuất hiện khi đó. - Bà mỉm cười, khẽ nhún vai - Bây giờ ta phải đi đây, ở ngoài quá lâu sẽ khiến ta bị lộ hành tung.
-Khoan đã. - Tôi giật mình nói khi nghe bà ấy bảo sắp phải đi - Bà là ai???
Một nụ cười dịu dàng khẽ xuất hiện.
-Mặt dù rất muốn nhưng hiện giờ ta chưa thể cho con biết được, chỉ cần nhớ là ta luôn ở bên cạnh dõi theo con, con trai ạ.
Và rồi, bà cũng khẽ tan biến vào không trung cùng với hai người phía sau.
-Bà ấy là ai vậy? - Jungwon lên tiếng hỏi
-Đó là thủ lĩnh của chúng ta, bà ấy thật đẹp và nhân hậu phải không? - Jungwon nói mà mắt vẫn hướng theo nơi người phụ nữ vừa đi khỏi
-Jaeyun. - Tôi lấy lại bình tĩnh - Dù biết Jaeyun vẫn còn giận chuyện lúc nãy nhưng xin hãy giúp Sunoo cứu Sunghoon được không?
Jaeyun quay sang tôi, ánh mắt trở nên kiên quyết.
-Cùng làm thôi!
Jaeyun ngồi xuống và đưa tay về hướng đầu của Sunghoon.
-"Episkey".
-Chẳng phải là không có tác dụng sao? - Heesung lên tiếng
-Không có tác dụng là do chúng ta chưa biết cách. Nếu làm thế này...
Tôi vừa dứt lời liền xoè bàn tay ra. Lập tức, một mũi tên xuất hiện. Tôi nắm chặt lấy mũi tên và đưa bàn tay kia ra. "Xượt". Tôi khẽ nhíu mày, máu ở đầu ngón tay tôi chảy ra do bị mũi tên cứa phải.
-Sunoo làm gì vậy? - Jungwon tò mò
-Lúc này nữ tiên tri Royal không phải đã gợi ý rồi sao. Dùng máu của Sunoo có thể cứu cậu ấy, người được chọn có khả năng chữa trị cao hơn những thành viên còn lại mà.
Tôi nhỏ giọt máu đầu tiên vào miệng Sunghoon. Cơ thể hắn vẫn bất động.
-Chẳng thấy gì cả.
-Hai người mệt quá. Đã không giúp Sunoo thì thôi sao cứ đứng lãi nhải hoài, làm mất tập trung quá. - Jaeyun lên tiếng bực mình
Heesung và Jungwon nghe thấy thì im bặt rồi không hẹn nhìn nhau tỏ vẻ ngạc nhiên.Tôi cười gượng trước thái độ lạ lùng của Jaeyun.
-Chưa có phản ứng là do lượng máu vẫn còn quá ít. Để mình truyền thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store