Chương 18
12h đêm....
Bệnh viện bây giờ đã rất vắng, tất cả mọi người đều đã đi ngủ, các y bác sĩ cũng đã ra về... Nhưng từ một căn phòng, cánh cửa bỗng từ từ hé mở. Một bóng đen tiến vào và đến bên giường Sunghoon...
Tôi tiến về phía giường Sunghoon. Hắn đang ngủ rất say. Vẻ mặt vẫn chứa đựng nét gì đó rất âu lo... Tôi khẽ đưa tay vuốt mái tóc hắn.Thật mềm mượt. Tôi vuốt ve gương mặt hắn.Tôi muốn nhớ mãi. Nhớ mãi cái gương mặt yêu nghiệt này.
-Sunghoon, mình xin lỗi. Mình thích cậu, thích cậu rất nhiều. Nhưng...cậu đã phản bội mình. Mình...không thể tha thứ. Không thể. -Tôi bật khóc- Nước mắt rơi lã chã
Tôi rút ra trong túi áo khoát một con dao nhỏ để cắt hoa quả.
-Mình không muốn cậu nhìn thấy mình giết cậu, thật sự không muốn. Nhưng cậu đừng lo. Chỉ một lát sau thôi. Mình sẽ theo cậu, bên cạnh cậu. Mãi mãi...
Tôi từ từ hướng mũi dao về phía tim hắn. Hắn vẫn nằm yên. Nhịp thở vẫn đều đặn.
-Sunoo, mình xin lỗi, Sunoo mình...xin lỗi - Hắn bỗng nhiên nói mớ
Tim tôi bỗng đau đớn. Tôi không thể thở được. Tôi ôm lấy ngực mình quỵ xuống. Sunghoon! Nước mắt tôi chảy ướt cả tấm ga trải giường.
-Không! Mình không thể...Mình không thể, mình không đủ thù hận cậu để làm chuyện này...
Tôi lại ngước nhìn Sunghoon rất lâu rồi bất chợt nở một nụ cười.
-MÌNH hiểu rồi, thích một người là được nhìn thấy người đó được hạnh phúc, mình cũng sẽ hạnh phúc...
Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Sunghoon, nắm lấy bàn tay hắn áp lên má mình. Hơi ấm truyền sang tôi
-Mình muốn cậu hạnh phúc khi ở bên bất cứ ai dù không phải là mình. Mình sẽ dành những ngày còn lại để bên cậu . Chỉ bên cậu thôi.....
-Nè người đẹp, dậy thôi. 7h30 rồi đó - Giọng hắn rõ to làm tôi tỉnh giấc
Hắn đang ở cạnh giường tôi (Chẳng biết tối qua trở lại phòng bằng cách nào nữa).
-Sunoo ngủ tí nữa đã. Còn sớm mà. - Tôi dụi mặt vào chiếc chăn
-Không dậy là Sunghoon làm thịt đó. Hôm nay Sunoo hứa đi chơi với Sunghoon mà. Nhớ hem vậy?
Vừa dứt lời, hắn liền nhày lên giường ôm ghì lấy tôi. Tôi hoảng hốt.
-Mình dậy đây. Sunghoon đừng làm vậy. Kì lắm! - Tôi đỏ mặt
Sunghoon cười hôn má tôi một cái rồi dang ra cho tôi đi vệ sinh cá nhân.
-...ôm. ..ay...mìn... đi..au...ay? - Tôi vừa đánh răng vừa hỏi hắn
-Công viên thành phố. - Hắn đáp
-Hả -Tôi suýt sặc nước- WTH? Tụi mình có còn nhỏ đâu. Đi mấy chỗ đó làm gì?
-Vui mà. Sunghoon rất thích chỗ đó, lúc nhỏ rất hay đến chơi. Sau này lại bận quá nên ít đến...
-Thôi. Cũng được. Sunghoon đi đâu, Sunoo theo đó.
Hắn nhìn tôi ngạc nhiên rồi mỉm cười.
Sau đó, chúng tôi nhanh chóng làm thủ tục xuất viện.
-Khoan.
-Hả? - Hắn ngạc nhiên nhìn tôi.
-Đi bằng gì giờ? Sunoo để xe đạp ở nhà rồi? Từ đây đến công viên cũng sáu-bảy cây, chẳng lẽ đi bộ. Tôi lo lắng hỏi hắn
-Thì đi xe của Sunghoon.
-Sax, cậu chở có nổi không. Đi qua cầu mệt lắm đó. Một mình Sunghoon đã đạp nổi chưa mà đỏi chở thêm mình? Với lại Sunghoon đem xe đạp tới lúc nào vậy???
-Sunghoon có nói tụi mình đi xe đạp hả?
Hắn vừa dứt lời, một chiếc xe ô tô màu đen sáng bóng, tuyệt đẹp chạy tới. Hình như là loại Mercedes hay gì gì đó. Tôi cũng chẳng rành lắm về ô tô(nhà nghèo mà, nghĩ chi mấy cái đó, hic). Cửa kính xe bật xuống, một người đàn ông thò đầu ra:
-Cậu chủ, xe của cậu đây!
-Hả? - Tôi ngạc nhiên hết sức
-Cảm ơn chú. Vất vả quá! Nhưng hôm nay cháu làm tài xế cho, chú nghỉ ngơi một bữa - Hắn vui vẻ nói
-Vâng, cậu chủ cẩn thận. Bà chủ dặn cậu tối nhớ về sớm đó.
-Tôi biết rồi.
Chú tài xế xuống xe lịch sự chào Sunghoon và tôi rồi bắt taxi đi về.
-Còn nhìn gì nữa. Lên xe đi, trễ rồi - Hắn bảo tôi
-À, uhm.
Tôi vội vã lên xe.
-Sunghoon có cả ô tô nữa hả? - Tôi hỏi khi hắn đang cài dây an toàn
-Uhm! Chứ Sunoo nghĩ sao?
-À, Sunoo tưởng hoàn cảnh gia đình Sunghoon cũng giống Sunoo, có bao giờ thấy cậu đi ô tô đến trường đâu. Toàn đi xe đạp mà.
-Sax, Sunghoon đẹp trai vầy, còn đi xe đẹp đến trường, phô trương thanh thế, tụi con gái con trai trường mình nó xúm lại hỏi chuyện rồi đòi làm quen thì mệt lắm. Mà Sunghoon thì không thích bị làm phiền, ai nha.
-Nổ vừa thôi bạn. Coi chừng bay cái nóc xe a.
-He, mà sao Sunoo lại không biêt nhỉ? Cũng đã từng vào nhà mình rồi mà. Chẳng lẽ nhà mình xấu đến nổi Sunoo không thể nhận ra.
Lúc này tôi mới sực nhớ. Cắn nhà của Sunghoon đúng là đẹp thật. Nội thất được trang trí rất tao nhã, toàn những thứ đắt tiền (Chết! Hôm trước tức giận làm tung căn nhà không biết có cái bình cổ nào quý không nhỉ??
Xe chạy khoảng mười phút thì đến nơi. Công nhận đi xe ô tô êm ghê.
-Đi nào - Hắn giục tôi
-Uhm
Tôi vừa định đi theo hắn thì bỗng nghe một tiếng gọi phía sau.
-Sunoo! Đi đâu vậy?
Tưởng ai thì ra là thằng Jaeyun.
-Mới xuất viện hả. Đỡ chưa vậy?
-Cảm ơn Jaeyun! Biết rồi còn hỏi. Mới thăm hôm qua mà.
-Cái thằng, bạn bè hỏi thăm là chuyện bình thường thôi, nói gì lạ vậy. - Nó cười đưa cùi chỏ thúc nhẹ tôi
Hôm nay thằng Jaeyun lạ nhen, bình thương vừa nói xong mấy câu đại loại như vậy nó đã cho tôi đo ván rồi, vậy mà hôm nay...
-Ê Jaeyun, em làm gì vậy? Nói chuyện với ai đó. Từ xa một thanh niên chay lại chỗ tôi và Jaeyun đang đứng, hai tay cầm hai cây kem.
-Anh Heesung, giới thiệu với anh, đây là Sunoo, bạn cùng lớp với em.
-Sunoo đây là anh Heesung, ảnh học trên mình một lớp đó.
-Rất vui được gặp em, em dễ thương quá - Anh ta nói
-Nè, đừng có giở trò. Người ta có người yêu rồi đó - Jaeyun giả vờ tức giận
-Hì hì. Anh đùa mà. Đừng có giận anh, không anh mi cho cái à.
Thằng Jaeyun đỏ mặt.
-Anh!! Sunoo ở đây mà.
-Oé, Jaeyun, giờ Sunoo mới biết đó nhen. Jaeyun có...
-Suỵt - Nó bụm miệng tôi - Bé bé cái miệng thôi, thằng Jungwon nó nghe thấy là Jaeyun mất uy trong lớp đó - Nó vừa nói vừa nhìn quanh
Đúng thật, trong lớp nó tuy là lớp phó văn thể mĩ nhưng lại có quyền còn hơn cả lớp trưởng. nó mà hét là đứa nào cũng phải sợ. Hic
-Jungwon cũng đến hả?
-Uhm. Nó đang đi với Jongseong lớp kế bên a. Chơi tàu lượn ở kia kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store