ZingTruyen.Store

[SunSun] [Enhypen] Phù thuỷ

Chương 14

Ruacon2809

-Không! Không được, Sunoo không cho phép... - Tôi hét lên. Làm sao tôi có thể để hắn làm như vậy

Hắn mỉm cười rồi quay đầu về phía sau, cửa căn phòng chúng tôi vừa chạy ra nhanh chóng đóng lại. Không đùa nữa rồi, hắn làm, hắn nhất định làm thật rồi.

-Sunghoon, nghe Sunoo nói, ra đây đi, ra đây rồi chúng ta cùng nghĩ cách, chắc chắc vẫn còn.... - Tôi bình tĩnh thuyết phục hắn

-Hết cách rồi - Hắn chen ngang - Mình đã nghĩ rồi, phép thuật của Sunoo vẫn chưa đủ mạnh, còn mình thì cũng đã mất nhiếu sức rồi. Chỉ còn biết thử cách này thôi. Một người chết mà có thể lại mạng sống cho hàng chục người vô tội. Đáng để thử lắm chứ!

-Vậy còn Sunoo thì sao? - Tôi hét lên - Sunghoon có bao giờ nghĩ cho mình chưa? Chưa một lần, đúng không? Tất cả mọi chuyện Sunghoon đều tự quyết định, cậu chỉ làm những điều cậu muốn. Cậu không bao giờ quan tâm Sunoo nghĩ gì.

-Ha, Sunghoon có nghĩ rằng nếu Sunghoon chết đi, Sunoo biết sống thế nào? Cậu biết không? Từ nhỏ, Sunoo đã thiếu thốn tình thương, Sunoo chưa bao giờ được sà vào lòng mẹ, chưa lần nào được ba dẫn đi chơi mỗi tuần. Sunoo chưa từng được cảm nhận hơi ấm của gia đình. Từ lâu Sunoo đã không còn hy vọng vào cuộc sống này....

-Sunoo, mình... - Hắn cứng miệng

-Nhưng Sunghoon đã đến bên mình, nhen nhóm lại cho mình niềm hy vọng... Sunghoon! Ngay từ lần đầu tiên gặp cậu trên lớp, nhìn vào trong mắt cậu, mình đã cảm nhận được sự ấm áp trong ánh mắt ấy. Sự ấm áp mà bấy lâu mình khao khát.

-Mấy ngày hôm nay bên cạnh cậu, được cậu chăm sóc, lo lắng; được nằm trong vòng tay cậu, ôm cậu, cảm nhận từng hơi thở của cậu lúc ngủ, mình thật sự đã rất vui và hạnh phúc. Lúc đó, mình chưa thể hiểu được những cảm xúc trong lòng. Nhưng hôm nay, mình đã có thể khẳng định. - Tôi ngước nhìn Sunghoon, nước mắt vẫn không ngừng chảy

-Park Sunghoon, mình thật sự rất thí....

-Im đi!!! Đừng nói nữa...

Hắn hét to làm tôi giật mình...

-Đừng nói nữa. Chúng ta không thể đâu. Tôi không xứng đáng với câu nói đó của cậu. Cậu chưa biết gì về tôi cả. Tôi chỉ đang lợi dụng cậu thôi...

-Sao? - Tôi ngạc nhiên

-Xin lỗi cậu, hãy quên mình đi, hãy tìm cho bản thân tình yêu đích thực. Mình sẽ chúc phúc cho cậu...

Sunghoon quay về phía cánh cửa

-"SEALING THE ROOM" - Hắn hét to

Ngay lập tức cả căn phòng phát sáng. Ánh sáng làm tôi chói cả mắt. Và ngay khi cái ánh sáng đó tắt đi, căn nhà rung chuyển dữ dội. Tôi sợ hãi ngồi xuống, nhưng tay vẫn đập tấm kính. Màu của lửa bao trùm, tôi không còn thấy Sunghoon đâu nữa....

............

Tôi tỉnh dây, cả người vẫn còn ê ẩm. Tôi nhìn quanh, không thể tin được, căn biệt thự cao cấp của Riki giờ như một bãi chiến trường. Tất cả đều đổ nát. Riki đã đi đâu mất. Tên khốn!!!

Đúng thật, nếu không có Riki, tôi đã không ở đây và Sunghoon.... Sunghoon. Tôi đứng lên nhìn quanh, tấm gương vẫn còn, nhưng đã nứt một một đoạn dài. Tôi hoảng hốt chạy lại, bên kia tấm gương, mọi thứ vỡ tan tành. Tôi không thấy hắn đâu cả.

Chẳng lẽ... Nước mắt lại chảy ra. Tôi cố sức đập cái kính, tay tôi đã ứa máu. Vết nứt ngày càng rộng và "xoảng". Cuối cùng nó cũng vỡ thành từng mảnh và biến mất...Tôi chạy băng qua bên kia, tôi tìm trong đống đổ nát.... Sunghoon, hắn ở kia, đang bị đè dưới một tấm gỗ. Tôi chạy lại, cố hết sức đẩy cánh cửa ra.

-Sunghoon, Sunghoon ơi!!! - Tôi đỡ đầu hắn lên.

Trên cơ thể hắn toàn là thương tích, áo quần rách nhiều chỗ. Máu chảy đỏ cả một góc phòng...

-Sunghoon tỉnh lại đi. Hu hu - Tôi lay hắn

-Đừng lay nữa, mình dậy rồi nè - Hắn mở mắt nhìn tôi, mỉm cười

-Sunghoon.... - Tôi mỉm cười nhưng nước mắt vẫn cứ chảy

-Mình làm được rồi nhỉ? - Sunghoon nói yếu ớt

-Uhm, Sunghoon đã cứu được tất cả, tất cả - Tôi đau khổ nói

-Đừng khóc, mình không thích Sunoo khóc đâu.

-Mình có khóc đâu. Thôi để mình đưa Sunghoon vào bệnh viện.

Tôi định đỡ Sunghoon dậy nhưng hắn bỗng nắm lấy tay tôi.

-Đừng, vô ích thôi. Mình kiệt sức lắm rồi...

-Không, mình sẽ cứu cậu - Tôi hét lên

-Mình không muốn đi đâu cả. Mình sợ khi nhắm mắt lại sẽ không bao giờ thấy cậu nữa. Mình muốn ghi nhớ mãi khuôn mặt này.

Hắn đưa tay lau những giọt nước mắt của tôi.

-Mình xin lỗi - Hắn tiếp - Có lẽ, kiếp này chúng ta không thể gặp nhau nữa. Hộc

Hắn ói ra máu

-Sunoo, Sunoo - Giọng hắn nhỏ dần...

-Mình đây. - Tôi kê sát tai vào miệng hắn

-Mình....th...thích cậu!

Bàn tay hắn rời khỏi má tôi, rơi xuống sàn..............Tôi sững người nhìn hắn bất động trong tay mình

-Không! Sunghoonnnnnnnnnnnnn...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store