ZingTruyen.Store

Sungchen Jichen Om Lay Nguoi Lang Thang Kia


Mãi hơn mười hai giờ trưa, Hoàng Nhân Tuấn mới dẫn các học sinh lớp mỹ thuật đến trường mầm non, sau khi gào to để tập hợp mấy đứa trẻ- vừa xuống xe đã nhanh chóng tản ra- đứng lại cùng một chỗ, hắn mới chào Phác Chí Thịnh đang đứng trước cổng trường mầm non một tiếng.

"Nhân Tuấn ca" Phác Chí Thịnh bước tới nắm lấy tay bọn trẻ, xếp thành một hàng rồi dẫn chúng vào trường.

Hoàng Nhân Tuấn được nhàn rỗi mới lấy quạt từ trong túi ra rồi bắt đầu quạt mạnh vào mặt, hắn ghét nhất thời tiết nóng bức, đặc biệt là thời tiết thế này mà phải ra ngoài làm việc.

Sự kiện hôm nay do Trường mầm non Xingchen và lớp nghệ thuật của Hoàng Nhân Tuấn kết hợp tổ chức, những đứa trẻ có mặt đều mặc trang phục biểu diễn, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt chước người lớn đánh phấn má hồng và tô son.

Hội trường biểu diễn chật kín người, logo của mỗi lớp được dán ở các góc, biểu tượng lớp Thái Dương của Phác Chí Thịnh bọn họ là dễ thấy nhất.

Màu vàng và màu đỏ được bọn nhỏ tự tô, dù trong bóng tối cũng tỏa ra ánh hào quang mạnh mẽ.

Phác Chí Thịnh vội vàng sắp xếp vị trí cho bọn trẻ, bố trí xong thì đứng sang một bên nhìn bọn trẻ đứa này an ủi đứa kia, đứa kia giúp đứa nọ ôn lại các động tác vũ đạo.

"Sai rồi, không phải như thế này" bé gái có đầu tóc búi bĩu môi kéo cánh tay bé trai xuống, "Là như thế này nè, làm theo tớ", nói xong thì giơ tay lên tạo ra một trái tim đầy ắp.

"Oa, cậu giỏi quá, tớ biết rồi" bé trai cũng không tức giận, cười tủm tỉm nhìn bé gái, học theo khoa tay múa chân làm hai ba lần rồi ngọt ngào nói: "Cám ơn cậu"

Phác Chí Thịnh và Hoàng Nhân Tuấn đứng bên cạnh, nhìn nhìn rồi bất chợt nở một nụ cười của người cha.

"Bởi vậy anh mới nói anh chỉ thích ở chung với con nít", Hoàng Nhân Tuấn đẩy Phác Chí Thịnh một cái, "Trẻ con rất ngây thơ và tốt bụng, được giúp đỡ sẽ nói cám ơn, cũng không nghĩ xem đây là đang chế giễu hay đang làm ra vẻ ta đây, thật tốt"

Phác Chí Thịnh gật đầu đồng ý, giơ ngón tay cái với đứa trẻ với đầu tóc búi đang nhìn về phía này muốn nhận được lời khen ngợi.

Hắn nghe tiếng cảm thán của Hoàng Nhân Tuấn, tự dưng nhớ lại có một ngày Chung Thần Lạc cũng nói điều tương tự, hắn nói trẻ con thật tốt, nhưng hắn không muốn trở thành một đứa trẻ.

Hoàng Nhân Tuấn là một Peter Pan không chịu lớn, vài năm trước bảo không chịu được thói đạo đức giả của người lớn nên từ giã thành phố lớn về Nghi Thành mở lớp học nghệ thuật, dạy piano và khiêu vũ.

Lần đầu tiên Phác Chí Thịnh gặp Hoàng Nhân Tuấn là trên chuyến tàu cao tốc trở lại Nghi Thành, hắn vừa cầm vé tìm thấy chỗ ngồi của mình thì bị tiếng hét của Hoàng Nhân Tuấn làm cho hoảng sợ chết sững tại chỗ.

"Bị điếc à? Đã nói bao nhiêu lần rồi, ông đây mặc kệ, mặc kệ!!!"

Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Nhân Tuấn cầm chai nước khoáng trên bàn lên vặn hai vòng rồi uống một ngụm. Sau đó lau miệng, xoa dịu cơn tức rồi khẽ cười với Phác Chí Thịnh: "Xin lỗi, làm cậu sợ rồi"

Mọi người đến đều mang theo câu chuyện của riêng mình.

Hoàng Nhân Tuấn quay về Nghi Thành cũng vì trước đó do mộng tưởng nên hắn một mình lên phía bắc để học tập và làm việc, sau đó không thể cùng người ta thông đồng làm bậy nên quay trở về lại quê hương.

Còn câu chuyện của Chung Thần Lạc thì sao?

Phác Chí Thịnh dùng ngón tay cào vào đường may quần, suy nghĩ rất lâu cũng chỉ nghĩ ra một dấu chấm hỏi mơ hồ.

Buổi biểu diễn bắt đầu, đầu tiên là màn múa tập thể của các cô giáo trong trường, sau đó là màn đồng ca của các cô chú trong căng tin.

Đã nói nếu đến thì gọi cho hắn, nhưng điện thoại di động của Phác Chí Thịnh vẫn luôn lặng yên.

"Em xem gì vậy, một phút đồng hồ nhìn tận mấy lần" Hoàng Nhân Tuấn ở bên cạnh nhìn Phác Chí Thịnh mở ra rồi tắt đi, tắt đi rồi mở lại, động tác lặp đi lặp lại khiến hắn thấy thật phiền "Quen bạn gái? Chuẩn bị đến?"

"Cái gì?" Phác Chí Thịnh bị câu nói của Hoàng Nhân Tuấn làm giật mình suýt chút nữa thì thả rơi điện thoại, hắn trợn to mắt nhìn Hoàng Nhân Tuấn, "Anh nghĩ thế, em chỉ xem giờ"

Hoàng Nhân Tuấn quen Phác Chí Thịnh đã hơn hai năm, dựa theo lời của Hoàng Nhân Tuấn thì Phác Chí Thịnh là do hắn chăm sóc đến trưởng thành.

Từ một chú gà con với vẻ mặt mờ mịt lúc đến với Nghi Thành, nuôi lớn đến hiện tại trưởng thành trở thành một giáo viên mầm non đẹp trai có thể một mình đảm đương một phía, làm anh trai sao có thể không nhìn ra tâm tư của em trai mình.

Đúng là không thể tưởng tượng được, Hoàng Nhân Tuấn một bên tấm tắc lấy làm kỳ, một bên không khỏi chua xót nghĩ xem là đầu heo nào đã tha đi cây củ cải nhà hắn.

Trên sân khấu đã chuyển sang phần múa đơn từ học sinh lớp nghệ thuật của Hoàng Nhân Tuấn, tiếp theo sẽ là phần độc tấu piano của Hoàng Nhân Tuấn.

Phác Chí Thịnh nhận chiếc áo khoác mà Hoàng Nhân Tuấn ném qua, nhìn ông anh làm màu kéo thẳng cổ áo.

"Nhân Tuấn ca đẹp trai quá". Ở bên cạnh, Phác Chí Thịnh chân chó, lại nịnh nọt, lại vỗ tay, dỗ đến Hoàng Nhân Tuấn vui như mở cờ trong bụng.

"Anh của em đẹp trai lắm đúng không?" Hoàng Nhân Tuấn xem những lời khen này như là điều đương nhiên, vỗ vào vai Phác Chí Thịnh một cái, "Sao em không lên nhảy? cũng không phải nhảy không tốt, cơ hội tốt như vậy mà không biết bắt lấy"

Phác Chí Thịnh vừa nghe được mở đầu của ông anh thì lập tức biết Hoàng Nhân Tuấn kế tiếp sẽ cằn nhằn cái gì nên lập tức ngoan ngoãn gật đầu nhận lỗi: "Em sai rồi, lần sau nhất định sẽ"

Lần sau, lần sau nhất định sẽ, cũng không biết phải đợi đến bao giờ. Gà con lúc nào cũng nhút nhát phải làm sao bây giờ, Hoàng Nhân Tuấn lại sa vào buồn rầu.

Lúc này, cửa phòng biểu diễn bị từ bên ngoài kéo ra, một bộ phận ánh sáng từ kẽ hở chiếu vào.

Hoàng Nhân Tuấn cũng quay đầu lại, khi đỉnh đầu hắn còn dừng ở góc ba mươi lăm độ thì Phác Chí Thịnh đã quay đầu qua hoàn toàn, nheo mắt chờ mong nhìn người đang đứng ngược sáng.

"Để anh nói cho em nghe, đây là thằng ngốc anh kể với em đó". Thấy rõ người đến là ai, Hoàng Nhân Tuấn lập tức ghé vào tai Phác Chí Thịnh, "Vừa uống rượu vào là bạo hành vợ, hàng xóm quanh đó đều bảo vợ hắn gả cho hắn đúng là xui xẻo tám kiếp. Vợ hắn chắc em cũng biết, là cái người lần trước đến lớp nghệ thuật rồi có mang bánh tự làm theo tặng cho anh ấy, tính tình tốt, làm việc giỏi, dạy dỗ bọn trẻ vừa ngoan lại vừa biết cố gắng..."

Phác Chí Thịnh hơi thất vọng, nhưng cũng cảm thấy một cảm giác bực bội đang tan biến.

Hắn nghĩ lại, hắn và Chung Thần Lạc cũng không có mối quan hệ thân thiết gì, lời mời của mình còn có thể là sự quấy rầy đối với người kia.

Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, đừng tiếp tục mong đợi nữa, Phác Chí Thịnh vừa tự nhủ vừa buộc bản thân nghe anh Nhân Tuấn nói.

Chờ nghe hiểu thì cũng tức giận theo, xiết chặt nắm tay nhìn người đàn ông bụng bia ăn mặc bảnh bao đang đi vào.

"Báo cảnh sát không được sao?"

"Gọi cảnh sát có ích lợi gì? Cuối cùng cũng là hòa giải, khuyên bảo, cam đoan, sau đó tiếp tục tái phạm"

Hoàng Nhân Tuấn ỷ vào bóng tối xì một tiếng khinh miệt hướng về mặt người đàn ông đó, Phác Chí Thịnh không kìm được mà đảo mắt xem thường nhìn người đàn ông.

Dẫn chương trình đọc tên Hoàng Nhân Tuấn nhưng hắn vẫn còn đang chìm trong cơn tức giận, Phác Chí Thịnh nhanh chóng đẩy hắn, rồi nhìn hắn chen qua đám đông chạy lên sân khấu.

Vội vàng bước lên sân khấu, rồi bày tư thế ngồi xuống, sau đó những nốt nhạc tuôn ra từ đầu các ngón tay.

"Nếu không phải thật sự thích thì hồi còn bé khó mà học nổi đàn piano, thật sự rất mệt"

Những lời này hiện lên trong tâm trí của Phác Chí Thịnh, có lần Hoàng Nhân Tuấn uống rượu rồi nói với hắn những lời thật tâm đó.

Bởi vì thích nên mới chịu đựng những buổi luyện tập dài dòng và nhàm chán.

"Tôi chán ghét mấy thứ này, cả ngày đều bị nhốt trong phòng đàn piano, luyện tập rồi luyện tập, luyện tập rồi lại luyện tập, không thể ăn cơm, cũng không thể đi vệ sinh"

Lại nhớ đến những lời phàn nàn của Chung Thần Lạc khi ăn thịt nướng lần trước, ăn đến dính lên mặt, nói xong thì nhận ra nên lại ôm bụng cười, như là không phát hiện ra những lời vừa rồi của mình sẽ làm người khác cảm thấy thế nào.

"Sau đó thì, thầy Phác, để tôi nói cho thầy biết" Phác Chí Thịnh không chịu được dơ như vậy, làm bộ phải tránh xa hắn, vì thế hắn cười rồi lại càng dựa sát vào Phác Chí Thịnh, "Thầy Phác, sau đó tôi liền trưởng thành"

Tiếng vỗ tay vang lên, chúc mừng một tiết mục hoàn hảo ra đời, Hoàng Nhân Tuấn đứng trên sân khấu mỉm cười vui vẻ.

Hắn luôn nói lúc biểu diễn là lúc hắn hạnh phúc nhất, cùng đàn piano hoàn thành một buổi biểu diễn sẽ rất hạnh phúc.

Phác Chí Thịnh ra sức vỗ tay cổ vũ, chỉ là tận đáy lòng có nơi nào đó bỗng nhiên đau xót.

"Tiếng đàn của tôi cảm động đến thế à?"

Hoàng Nhân Tuấn bước xuống sân khấu, thoáng nhìn qua đôi mắt đỏ hoe của Phác Chí Thịnh thì hoài nghi kéo một giáo viên bên cạnh lại để hỏi.

Sau buổi biểu diễn, Phác Chí Thịnh bước ra phòng, nghênh diện đến là một người đàn ông mặc tây trang với đầy nếp nhăn, tay bế một đứa trẻ có đầu tóc quả dưa hấu.

"À, là ba ba của Bì Cầu à?" Phác Chí Thịnh không ngạc nhiên lắm, tiến lên nắm lấy tay cậu bé đầu dưa hấu, cầm trong tay, cười nói nhìn người đàn ông mặc tây trang.

"Đúng đúng" người đàn ông mặc tây trang kéo lại quần áo trên người, sửa sang lại một chút, xấu hổ đẩy chiếc kính trên sống mũi, "Trong nhà thật sự tìm không ra người chăm sóc, bà nội bệnh nặng nằm viện, mẹ nó gần đây eo bị đau nên chỉ có thể nằm trên giường, không cách nào đành phải làm phiền ngài"

Dưới chân người đàn ông mặc tây trang vẫn còn một hộp đựng cơm bằng sắt, chiếc hộp vì đậy nắp không kỹ nên có ít vụn củ cả nhô ra ngoài.

Phác Chí Thịnh lắc đầu vài cái mới ngăn được lời cám ơn liên tiếp của người đàn ông mặc tây trang.

Chờ hắn nắm tay đứa bé dắt về phía tiểu khu thì đứa trẻ đứa trẻ đột nhiên dừng lại, ngoái đầu nhìn bóng lưng của cha mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Phác Chí Thịnh, "Thầy ơi, làm người lớn thật mệt mỏi, hôm qua ba ba đã khóc"

Phác Chí Thịnh ngồi xổm xuống xoa khuôn mặt ủ rũ của cậu bé, rút cánh ​​tay nhỏ bé đang dụi mắt ra, sau đó dịu dàng nói: "Cho nên con phải ngoan ngoãn nghe lời, chăm sóc ba ba thật tốt, lúc ba ba về nhà thì ôm ba ba một cái"

Cậu bé ôm lấy cổ Phác Chí Thịnh, vùi cả đầu vào cổ hắn, hỏi: "Vậy con có thể lớn nhanh hơn được không?"

Phác Chí Thịnh không trả lời, chỉ vỗ về lưng đứa trẻ, dỗ dành nói lớn lên là một quá trình dài, rất rất dài.

Từ trẻ con thành người lớn phải mất vài chục năm.

Từ người lớn thành người già lại phải mất vài chục năm.

Bé con, con hãy tận hưởng tuổi thơ này đi.

Đợi lớn lên, sẽ trở thành một người đàn ông.

Đến lúc đó không phải chỉ ôm một cái là được, mà phải tự mình nâng cả một phương trời rộng lớn.

Sau đó sẽ trở thành chồng của người ta, là cha của người ta và là chỗ dựa của người ta.


TBC


Lời tác giả:

1. Mỗi người là một khu vườn và mỗi bông hoa là từng đoạn quá khứ đã qua của người đó. Thấy những bông hoa này thì có thể hình dung được hiện tại và tương lai của người đó. Nhưng tiền đề là phải chịu đựng được những chiếc gai sắc nhọn khi chạm vào những bông hoa kia.

2. Khi còn nhỏ, đừng tùy ý mơ mộng nhanh lên trưởng thành, tuổi thơ trôi đi quá nhanh, nếu còn có thể sống hồn nhiên xin hãy mặc sức tiêu xài hưởng thụ. Đợi trở thành người lớn liền không còn thoải mái như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store