ZingTruyen.Store

Sungchen Jichen Om Lay Nguoi Lang Thang Kia




Hắn luôn yên tĩnh, thường gật đầu hoặc mỉm cười tùy theo bầu không khí, cũng thói quen bị người khác lấy lý do tuổi còn nhỏ nên xoa xoa rồi nói thật dễ thương.

Ở trường mầm non là như thế, trong tiểu khu cũng vậy.

Bởi vì tuổi tác nhỏ cho nên nhận được sự quan tâm và chăm sóc rất nhiều, đôi khi hắn cũng sẽ tự hỏi cảm giác có một người bạn nói nhiều sẽ như thế nào.

Buổi sáng thức dậy, Phác Chí Thịnh ngay lập tức nhận ra cổ họng đau rát, ngay cả nuốt nước bọt cũng thấy khó khăn.

Ánh nắng mặt trời qua khe hở rèm cửa chiếu vào, trong không khí có những hạt bụi li ti, bị chiếu sáng trông có vẻ bông xốp.

Phác Chí Thịnh xuống giường mở ra rèm cửa, thoáng nhìn qua và lần đầu tiên bắt gặp căn phòng đối diện lộ ra dưới ánh sáng rực rỡ.

Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn và tủ để đồ.

Phác Chí Thịnh nheo mắt đón ánh nắng, thoáng thấy đống quần áo lộn xộn trong tủ, xanh trên đỏ, đen trên trắng, vừa nhìn đã khiến người ta có chút phát điên.

Hóa ra là một người như vậy à, Phác Chí Thịnh yên lặng xem, âm thầm ghi chú thêm một mục vào sổ tay quan sát Chung Thần Lạc: qua loa quýt luýt.

Lúc đánh răng hắn mới nhận ra cổ họng đau rát đến chừng nào, chỉ mở miệng thôi cũng thấy đau.

Phác Chí Thịnh qua quýt cho xong, rồi vào bếp tìm mật ong nhưng những gì hắn tìm thấy chỉ là một chiếc lọ rỗng, hạn sử dụng còn là tận bốn tháng trước.

Còn nói Chung Thần Lạc nữa chứ, chính mình rõ ràng cũng là quá qua loa sơ sài, Phác Chí Thịnh đành cam chịu nhặt chiếc lọ nhét vào thùng rác nhà bếp rồi mang theo đi ra khỏi cửa.

Hành lang tiểu khu cũ tối tăm và lạnh lẽo, vừa ra khỏi hành lang, Phác Chí Thịnh mới cảm thấy chính mình như sống lại, cảm giác ấm áp từ đỉnh đầu lan tỏa khắp toàn thân.

Hắn vứt túi rác trong âm thanh ồn ào của khu phố buổi sáng sớm, tiếp theo uể oải vươn vai, cảm thán bắt đầu ngày hôm nay xem như suôn sẻ.

"Đánh cờ đã đi rồi thì không được hối hận! Chu Thạch, ông già rồi thì phải biết giữ mặt mũi đi chứ?"

Bên tai là âm thanh tranh cãi quen thuộc, Phác Chí Thịnh nhìn thấy cách đó vài bước có một nhóm đầu tóc bạc đang vây quanh bàn cờ.

Tinh lực của nhóm người già đúng là một câu đố, sau khi nhu cầu đi ngủ giảm đến thấp nhất thì phần lớn thời gian còn lại đều dành để cố gắng vượt qua ngày dài.

Đánh cờ là một trong những trò tiêu khiển đó.

Theo lý thuyết, khung cảnh vô cùng bình thường này lẽ ra sẽ không làm Phác Chí Thịnh liếc nhìn thêm vài cái, nhưng cố tình vừa định quay đầu lại thì hắn thoáng thấy một cái đầu đen lạc lõng ở trong đó.

Chủ nhân của cái đầu chen giữa một đám người lớn nghiên cứu bàn cờ đang vào thế bế tắc, vẻ mặt nghiêm nghị như thể đang suy nghĩ nhân sinh đại sự. Khuôn mặt lộ ra trắng cực kỳ, Phác Chí Thịnh từ xa nhìn thấy, trên đầu lưỡi như có mùi hương kem vani.

"Chú, đi nước này?"

Phác Chí Thịnh bước qua, lần lượt đáp lại lời chào của mọi người, chen vào một bên bàn cờ, liếc nhẹ một cái rồi cười lớn.

Trận đánh cờ sáng nay là giữa chú Chu và chú Phan mới đến sống ở đây, người mới đến tự nhiên không biết chú Chu thích động tay động chân trên bàn cờ, thừa dịp người ta không chú ý liền trộm thay đổi cờ, sau đó bày ra bộ dạng uy nghiêm của người lớn tuổi thúc giục đánh cờ nhanh lên.

Lúc Phác Chí Thịnh vừa mới đến cũng hay bị lừa bởi mánh khóe này, sau đó nộp lên không ít thuốc lá cho chú Chu.

"Cậu biết nên đánh tiếp thế nào không?"

Chung Thần Lạc đút hai tay vào ống tay áo, thúc khuỷu tay vào Phác Chí Thịnh.

Sáng sớm trời vẫn còn hơi lạnh, hoa lá cỏ cây ven đường vẫn còn đọng sương đêm, Phác Chí Thịnh thấy Chung Thần Lạc chỉ mặc một chiếc hoodie mỏng, cả người thì đang run lên vì lạnh.

"Ừm, cậu mặc đi" Phác Chí Thịnh đưa chiếc áo khoác đang vắt trên vai cho Chung Thần Lạc, nhìn người kia mặc vào sau đó cảm thán sống lại rồi, mới đem sự chú ý chuyển lại bàn cờ, "Như thế này không phải là xong rồi sao?"

Quen thuộc với chú Chu một thời gian, Phác Chí Thịnh đã có thể trong nháy mắt liền nhận ra chìa khóa để phá ván cờ phức tạp.

Nhặt quân cờ lên rồi bỏ xuống, sau đó ngay lúc chú Chu hắng giọng cười to thì lên tiếng, sau đó nhìn chú Chu không cam lòng từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc đưa cho chú Phan.

"Thích xem đánh cờ?"

Phác Chí Thịnh hỏi Chung Thần Lạc.

"Cùng với nói như vậy", Chung Thần Lạc mím môi suy nghĩ một chút, "Chi bằng nói tôi thích bầu không khí này"

"Bầu không khí gì?"

"Hòa hòa thuận thuận, bầu không khí rất tốt đẹp"

Vì thế ánh mắt Phác Chí Thịnh nhìn Chung Thần Lạc ngay lập tức thay đổi.

Hắn liếc nhìn chú Chu đang lẩm bẩm mắng chửi chú Phan, lại nhìn Chung Thần Lạc, khẽ lắc đầu.

"Hồi đầu mới đến đây vẫn còn là một thanh niên ngốc nghếch" chú Chu xuống bàn, không sửa đổi tính cách có gì nói đó, miệng thở dài lên xuống: "Bây giờ, chà, không ngờ đã có thể giải quyết thế cờ của tôi luôn rồi"

Phác Chí Thịnh và chú Chu cùng nhau đi ra khỏi tiểu khu, xe máy điện hôm qua quên sạc nên nay phải bắt xe buýt.

Chung Thần Lạc cũng đi theo sau hai người họ, ngón tay túm lấy sợi dây trên áo khoác của Phác Chí Thịnh và quăng qua giật lại, một mình cũng không hề cảm thấy xấu hổ mà còn chơi rất vui vẻ.

Phác Chí Thịnh vừa nói chuyện với chú Chu vừa chú ý đến tình hình của người phía sau, nhìn hắn không hề suy nghĩ đi theo sau về phía trạm xe thì dừng lại.

"Chung Thần Lạc, tôi đi nhà trẻ, chú Chu muốn đến chợ gần đây, cậu thì sao?" Phác Chí Thịnh cao hơn Chung Thần Lạc nửa cái đầu, đứng trước mặt Chung Thần Lạc có thể chắn gần hết ánh sáng.

Xe mà chú Chu định lên đã đến, chú ấy hướng bọn họ hô hai tiếng rồi bước đi.

Dưới cái nhìn chăm chú của Phác Chí Thịnh, Chung Thần Lạc rút tay từ trong ống tay áo ra, sau đó đút vào túi áo hoodie và lấy ra một chai nước nhét vào tay hắn: "Vốn định đưa cái này cho cậu, vừa nãy quên mất"

Nước vẫn còn ấm, đặt vào lòng bàn tay khiến người ta có chút ấm áp dễ chịu.

Phác Chí Thịnh cầm miệng chai nước, thấy Chung Thần Lạc mỉm cười với mình, trên mặt hiện lên vết gấp nhỏ: "Tối qua gặp mưa, còn nói nhiều như vậy, cho cậu chai nước mật ong làm ấm cổ họng"

Có họng cũng đúng lúc nhói lên, Phác Chí Thịnh nuốt nước bọt hòng giảm bớt cơn khát bất thình lình này.

Là một người qua loa nhưng lại rất cẩn thận, Phác Chí Thịnh nhìn Chung Thần Lạc rồi đánh giá.

"Cám ơn", hắn nhận nước mật ong, lúc ngước nhìn Chung Thần Lạc một lần nữa thì ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.

Cảm nhận được lòng tốt của người khác luôn khiến người ta hạnh phúc từ đáy lòng.

"Công viên ven biển phải đi thế nào?" Chung Thần Lạc đứng sang một bên, cúi người lại gần để nghiên cứu bản đồ tuyến xe buýt, đọc một lúc rồi dụi mắt, từ bỏ việc tự nghiên cứu, thay vào đó nhờ người hướng dẫn.

"Công viên ven biển?" Phác Chí Thịnh cúi người sang.

Mặc dù hắn sống ở Nghi Thành đã mấy năm rồi nhưng đối mặt với tuyến xe buýt thường xuyên thay đổi này thì vẫn có chút bối rối, "À, xe buýt tuyến tám năm chín có thể đến thẳng đó"

"Vậy vừa lúc, nó đến rồi", Chung Thần Lạc nghe thấy thì vội vàng vỗ vai Phác Chí Thịnh, ý bảo hắn xem chiếc xe từ xa có phải là tám năm chín hay không. Chờ Phác Chí Thịnh gật đầu thì trở nên phấn khích, còn hơi nhảy cẫng lên tại chỗ để đón xe buýt.

Phác Chí Thịnh thấy hắn bỏ tiền xu lên xe, lại thấy hắn đột nhiên hoang mang rối loạn chỉ vào áo khoác rồi hét lớn lên: "A! Phác Chí Thịnh! Áo khoác của cậu!"

Xe khởi động, từ từ chạy về phía trước.

Chung Thần Lạc cũng đi theo từ đầu xe đến cuối xe, vỗ vào kính xe buýt rồi chỉ chỉ áo khoác.

Phác Chí Thịnh bị hắn làm cho buồn cười, bình tĩnh lại mới vẫy tay với Chung Thần Lạc đang trợn tròn mắt, mở khẩu hình miệng: "Cậu mặc đi"

"Em có một người bạn tốt, cô ấy là hàng xóm của em, cô ấy tên là Diệu Diệu..."

Lớp học buổi sáng trong nhà trẻ là đọc diễn cảm, Phác Chí Thịnh ngồi cuối lớp lắng nghe âm thanh chợt to, chợt nhỏ, chợt cao, chợt thấp đọc bài văn của bọn trẻ.

"Tính cách của Diệu Diệu hoàn toàn khác với em nhưng cô ấy vẫn là bạn thân nhất của em. Em nghĩ người em thích nhất trên đời chính là Diệu Diệu". Phác Chí Thịnh không tiếng động đọc thầm theo nửa sau của bài văn.

Bạn bè, chỉ cần đọc hai từ này thôi cũng đã có thể cảm nhận được một sức mạnh không thể giải thích được rồi, những ngón tay của Phác Chí Thịnh nhẹ nhàng vuốt ve theo bóng dáng nhỏ bé đang nắm tay nhau trong tập sách tranh.

"Thầy ơi!" Nhục Nhục đọc bài xong, thừa dịp các dì đang phân phát đồ ăn sáng thì trượt đến ngồi cạnh Phác Chí Thịnh,"Thầy ơi, Tiểu Chung ca ca có bị cảm không? Hôm qua con mắc mưa nên hơi bị sốt"

Cơ thể ấm áp của trẻ con ngay bên cạnh, Phác Chí Thịnh cất tập sách tranh, để bản thân tập trung vào lời nói của đứa trẻ.

"Tiểu Chung ca ca không sốt, con yên tâm". Phác Chí Thịnh nhớ lại dáng vẻ của người đó, không ho khan, cũng không sổ mũi.

Hắn vươn tay ra đặt lên trán Nhục Nhục, xác nhận nhiệt độ bình thường mới đứng dậy kéo Nhục Nhục về chỗ ngồi.

Nhục Nhục ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé vung vẫy về phía Phác Chí Thịnh, làm một động tác muốn nói nhỏ.

Phác Chí Thịnh ghé tai lại gần, "Thầy ơi, con có thể kết bạn với Tiểu Chung ca ca được không?"

Những lời ngây thơ của trẻ con rơi vào tai Phác Chí Thịnh, thật cẩn thận, lại mang theo chút chờ mong không thể che giấu được.

"Con ăn giỏi thì mới có thể làm bạn với Tiểu Chung ca ca được". Phác Chí Thịnh cầm đũa đưa cho Nhục Nhục, thấy cô bé ngoan ngoãn nhai nuốt bữa sáng thì xoa đầu khen cô bé thật là ngoan.

Cổ họng hơi ngứa, Phác Chí Thịnh hắng giọng nhưng vẫn không loại bỏ được cảm giác dị vật mắc trong yết hầu. Tựa như có thứ gì đó mắc kẹt trong thành cổ, ở thế nửa vời làm người ta thật khó chịu.

"Tiểu Phác, uống chút nước ấm thử xem?"

Một người dì bên cạnh phát xong đồ ăn thì chú ý đến Phác Chí Thịnh nên thân thiết đưa qua bình giữ nhiệt chứa đầy nước ấm.

Bình giữ nhiệt to đến kỳ cục, từ góc nhìn của Phác Chí Thịnh đến xem như vật khổng lồ. Hắn vội vàng xua tay tỏ ý không cần, sau đó lấy bình nước mật ong Chung Thần Lạc đã làm cho từ trong tủ ra.

Vừa mở nắp chai, hắn đã nhận ra có gì đó không đúng, đến khi thật sự uống vào miệng Phác Chí Thịnh mới nhận ra vấn đề——

Chung Thần Lạc, thứ cậu làm không phải là nước mật ong... đây hoàn toàn là mật ong mới đúng...

Nhờ ơn Chung Thần Lạc, nguyên cả ngày Phác Chí Thịnh đều nhức răng, đến cả cây kẹo mút mà bọn trẻ vụng trộm nhét qua cũng không lấy, chỉ nhìn thôi cũng khiến hắn nhớ đến vị ngọt chết người kia.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store