ZingTruyen.Store

SỦNG TRONG LÒNG BÀN TAY

Chương 31 - 32

HooujiFuu

Chương 31

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Mạc Tú Đình đi ra sân, phía sau cửa gấp không chờ nổi mà đóng lại.

Các nàng đi tới xe ngựa, thị nữ nói: “Phu nhân hà tất ăn nói khép nép như vậy với nữ nhi thương hộ? Xem dáng vẻ nàng, căn bản không để ngài vào mắt.”

Mạc Tú Đình cười cười: “Ta nhìn ra tính tình nàng tâm cao khí ngạo, không muốn làm thiếp. Ta càng nói như thế, nàng sẽ càng bài xích. Ta ước gì nàng không vào phủ, về sau phu quân trở về hỏi, ta cũng có thể giải thích. Dù sao hiện tại đã biết nàng ở nơi này, nếu nói với mẫu thân ……”

Thị nữ bỗng nhiên dừng lại bước chân, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, ngài xem đó là ai?”

Bên cạnh xe ngựa bọn họ một người đang đứng. Người nọ mặc quan phục màu tím, thắt đai ngọc, đưa lưng về phía các nàng. Vóc người rất cao, bả vai lại hơi thon gầy, chỉ là khí thế sắc bén kia, ập vào trước mặt, sẽ làm người không tự chủ được run rẩy. Thị nữ lớn tiếng hỏi: “Phía trước là người nào? Có biết đây là xe ngựa của phủ Anh Quốc Công?”

Cố Hành Giản chậm rãi xoay người sang, lạnh nhạt nhìn Mạc Tú Đình. Trong mắt hắn rõ ràng có vạn quân lực, trên mặt lại vân đạm phong khinh.

Mạc Tú Đình cả kinh, vội vàng cúi đầu hành lễ: “Tướng gia. Ngài vì sao lại ở chỗ này?”

Nàng có rất nhiều năm chưa từng gặp qua Cố Hành Giản, chỉ cảm thấy người này càng thêm sâu không lường được, uy thế cũng càng thêm bức người. Nhớ năm đó tỷ tỷ một lòng say mê hắn, thậm chí vì vậy buồn bực thành tật, cuối cùng vì gia tộc phụng chiếu vào cung. Hôm nay ở Hội phơi sách nhìn thấy Cố nhị gia, vẫn theo bản năng mà né tránh.

Nàng cho rằng nhiều năm như vậy qua đi, tỷ tỷ đã vì Hoàng Thượng sinh tiểu hoàng tử, cũng nên buông xuống. Không nghĩ tới …… Gặp được người Cố gia, cuối cùng vẫn khó có thể tiêu tan.

“Lục phu nhân, ta không hy vọng ngươi lại quấy rầy bằng hữu của ta.” Cố Hành Giản từ trên cao nhìn xuống nói. Vừa rồi quan phục hắn cũng chưa thay, vội vàng lại đây, nghe được trong viện Mạc Tú Đình mở miệng ngậm miệng đều là trắc phu nhân, mày nhăn thành chữ xuyên (川).

Lục Ngạn Viễn dựa vào cái gì muốn nàng làm thiếp? Không thể nói lý.

“Bằng hữu? Ta cũng không có gặp qua……” Mạc Tú Đình sửng sốt một chút, nhớ tới vừa rồi gặp Hạ Sơ Lam, thanh âm nhẹ đi, “Hay Hạ cô nương là bằng hữu của ngài?”

Ban đầu nàng nhìn thấy Hạ Sơ Lam bên cạnh Cố Cư Kính, căn bản không nghĩ tới lại có tầng liên quan đến Cố Hành Giản. Dù sao dựa theo tác phong xưa nay của Cố Hành Giản, sao có thể liên tưởng hắn và một nữ tử ở bên nhau? Nhưng hắn lại vì Hạ Sơ Lam, tự mình ngăn nàng ở chỗ này. Nàng khiếp sợ ra mặt, cảm thấy khó có thể tin. Hạ Sơ Lam này đến cùng có thủ đoạn gì? Bẻ gãy một thế tử còn chưa đủ, ngày cả Tể tướng đương triều cũng……

Cố Hành Giản không trả lời, mà nhàn nhạt nói: “Ta không muốn lại ở phụ cận nhìn thấy bất luận người nào của phủ Anh Quốc Công. Ngươi hẳn là biết, phụ tử Anh Quốc Công tại tiền tuyến chiến đấu, hiện tại là do ta phụ trách lương thảo tiếp viện.”

Sắc mặt Mạc Tú Đình trắng nhợt. Hiện giờ phụ thân mệt mỏi đến bệnh ở nhà, vừa lúc cấp cơ hội cho Cố Hành Giản trở về vị trí cũ. Hiện tại chiến sự thành bại ở tiền tuyến, đích xác có một nửa nằm ở trong tay Cố Hành Giản. Tay nàng run nhè nhẹ, nhớ tới công công và trượng phu đẫm máu chiến đấu hăng hái, mà Cố Hành Giản lại là đối thủ của bọn họ, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, không dám nói không tốt.

Nàng gần như chật vật ngồi lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi.

Chờ Mạc Tú Đình rời đi rồi, Cố Hành Giản cúi đầu nhìn nhìn quan phục trên người. Vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách, thế nhưng quần áo cũng quên đổi. Nếu để nguyên xuất hiện trước mặt bọn họ, đoán chừng sẽ dọa sợ bọn họ …… Hắn quay đầu đi hướng ngược lại, Sùng Minh nhắm mắt theo đuôi theo sát: “Tướng gia, khi nào ngài mới nói cho Hạ cô nương thân phận chân thật của ngài? Nàng cho rằng ngài là bình dân áo vải, chỉ có ba mẫu đất đó.”

Cố Hành Giản nhìn hắn một cái, Sùng Minh cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hạ cô nương thật sự khó có được, không hâm mộ vinh hoa phú quý, nguyện theo ngài đến ở nông thôn nam cày nữ dệt. Cô nương tốt như vậy, thật là hiếm thấy……”

Cố Hành Giản trầm mặc đi về phía trước, tay ở trong tay áo nhanh chóng chuyển Phật châu, áp xuống dao động trong lòng. Hắn hiểu rõ tâm ý nàng, nhưng hắn so với nàng lớn tuổi hơn rất nhiều, gần như cùng thế hệ với phụ thân nàng, sao có thể động tâm tư như thế đối với một tiểu nha đầu? Hơn nữa mấy năm nay hắn ở trong triều gây thù chuốc oán không ít, lần này bị đuổi ra khỏi cung, dù là hắn tương kế tựu kế, kỳ thật cũng là không có biện pháp nào tốt hơn. Nếu tiếp theo, tiếp theo…… Hắn có thể nói là không có cách nào suy nghĩ tương lai hai người.

Nhưng hắn hình như càng ngày càng để ý nàng, loại để ý này tựa như chui từ dưới đất lên mà mọc dây leo quấn quanh hắn, cuốn lấy hắn tâm loạn như ma, hầu như không có cách nào tự hỏi chuyện khác.

Giống như hôm nay vậy, không quan tâm gì khác mà lại đây, thật sự trái với tác phong thường ngày của hắn.

Cố Hành Giản đi trở về tư dinh, thấy cửa đang mở, bên ngoài đứng mấy người Hoàng Thành Tư.

Sùng Minh lập tức nắm chặt kiếm trong tay, Cố Hành Giản giơ tay ngăn cản, thong dong đi vào.

Tiêu Dục khoanh tay đứng trong viện, nhìn nhìn khắp nơi. Vị Tể tướng này nắm hết quyền hành nhiều năm, quan viên phía dưới hẳn là không thiếu hiếu kính, còn có huynh trưởng giàu có như thế, không nghĩ tới tư dinh lại mộc mạc như vậy, đoán chừng là cố ý cho người ngoài xem. Hoặc là mua danh chuộc tiếng, hoặc là cẩu thả sống tạm bợ, hạng người như thế, thật làm người khác khinh thường.

Nam bá đứng trên hành lang, do dự có cần đi qua thỉnh vị đại nhân bỗng nhiên xông vào này đến nhà chính ngồi không. Nhưng trên người hắn lạnh như băng, trên mặt viết mấy chữ “Người muốn sống chớ lại gần”, Nam bá lại có điểm không dám.

Cố Hành Giản chỉ đơn giản nhìn bóng lưng trời quang trăng sáng kia đã biết là Tiêu Dục. Người này văn võ song toàn, tài danh không ít, lại bởi vì xuất thân hiển hách, được đặc tuyển nhập Hoàng Thành Tư, rất nhanh đã trở thành quản sự. Hắn và Lục Ngạn Viễn có thể xem như người xuất sắc trong nha nội, không dựa vào phụ ấm, mà là dựa vào nỗ lực của chính mình, tuổi còn trẻ đã tay cầm quyền cao.

Trong lòng Cố Hành Giản kỳ thật còn có vài phần thưởng thức hắn. Chẳng qua Hoàng Thành Tư lại không phải làm sai sự tốt gì, ngày thường hoành hành ngang ngược, ỷ thế hiếp người, lời đồn đãi bình luận rất kém. Gián quan từng mãnh liệt công kích rất nhiều lần, mắng bọn họ là u ác tính giương nanh múa vuốt, nhưng bọn hắn vẫn như cũ làm theo ý mình.

“Không biết Tiêu đề cử đến hàn xá, thật là khách ít gặp.” Cố Hành Giản lên tiếng.

Tiêu Dục xoay người, so với Cố Hành Giản còn cao hơn, ánh mắt đó nhìn xuống: “Tướng gia.”

Tướng mạo hắn vô cùng xuất chúng, đoán chừng là giống mẫu thân. Còn nhớ phu nhân Sùng Nghĩa công năm đó là đại mỹ nhân danh chấn kinh thành, xuất thân hiển hách, là muội muội Ngô Hoàng Hậu. Sùng Nghĩa công còn có một nữ nhi, được Hoàng Thượng thân phong là Thanh Nguyên huyện chủ, Đế hậu sủng ái có thêm.

Tiêu gia có thể nói là danh môn hàm kim ngậm ngọc, Tiêu Dục càng nhất quán không coi ai ra gì.

“Tiêu đề cử thỉnh vào trong phòng ngồi.” Cố Hành Giản giơ tay, Tiêu Dục lắc đầu nói: “Không cần. Tướng gia cũng biết ta muốn bắt gian tế Kim Quốc đêm qua chạy thoát?”

Cố Hành Giản chắp tay sau lưng, thản nhiên cười nói: “Chỉ sợ ngài tìm lầm người. Ta quản trung thư, cũng không quản hình ngục.”

Tiêu Dục đến gần vài bước, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, lạnh lùng nói: “Tướng gia hẳn là rất muốn nghị hòa cùng Kim Quốc? Trong tay gian tế kia nắm quân sự cơ mật. Một khi đưa đến tay Kim Quốc, Anh Quốc Công tất bại. Như thế, tướng gia liền có thể báo thù, cũng không cần hao tổn tâm trí động tay động chân trong lương thảo.”

Cố Hành Giản nheo nheo mắt, biết mình đã bị thám tử Hoàng Thành Tư theo dõi, lời nói vừa rồi với Mạc Tú Đình, lại nhanh như vậy truyền đến tai Tiêu Dục. Nếu là người khác, chỉ sợ Tiêu Dục đã động thủ lục soát. Rốt cuộc vẫn là kiêng kị mình.

Hắn khí định thần nhàn nói: “Nếu ta thi hành biện pháp chính trị có sai, đã có đài gián quan buộc tội. Đề cử đại nhân có chứng cứ, cũng có thể trực tiếp tố giác cho Hoàng thượng. Nhưng muốn tùy tiện chụp cho ta tội danh bao che đào phạm, tư thông với địch phản quốc, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.”

Một đôi mắt của Tiêu Dục nhìn chằm chằm Cố Hành Giản, ý đồ từ vẻ mặt của hắn tìm ra một chút sơ hở, nhưng hắn một giọt nước cũng không lọt, thậm chí trong ánh mắt còn có vài phần thong dong nắm giữ tất cả. Tiêu Dục rốt cuộc không dám tùy tiện lục soát tư dinh Cố Hành Giản, nếu Hoàng Thượng biết, không tránh khỏi bị trách phạt. Hơn nữa gian tướng này sâu đến mức nắm giữ đế tâm, muốn lật đổ cũng không phải một sớm một chiều có thể làm được.

Thời gian trôi đi, hai người cứ như vậy không tiếng động mà đối diện. Một kẻ lạnh như băng sương, một người nhẹ nhàng bâng quơ.

“Chúng ta đi.” Tiêu Dục nói một tiếng, người Hoàng Thành Tư theo hắn rút lui hết sạch.

Vừa rồi bầu không khí Cố Hành Giản và Tiêu Dục giương cung bạt kiếm làm Nam bá và Sùng Minh đều âm thầm đổ mồ hôi, Sùng Minh sợ Tiêu Dục động thủ, tay đã ấn ở trên chuôi kiếm. Nhìn thấy Tiêu Dục đi rồi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Không hổ là Hoàng Thành Tư, khí thế dọa người.

Cố Hành Giản giống như không có việc gì về phòng thay đổi y phục bình thường, Sùng Minh hỏi: “Tướng gia, những thám tử Hoàng Thành Tư đó làm sao bây giờ? Có cần xử lý hay không?”

Cố Hành Giản lắc đầu: “Tai mắt Hoàng Thành Tư chỗ nào cũng có, xử lý một cái sẽ có cái mới. Bọn họ nguyện ý nhìn chằm chằm thì cứ để cho bọn họ nhìn chằm chằm, xử trí ngược lại có vẻ ta chột dạ.”

“Những người này rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Tướng gia có quan hệ tốt với Kim Quốc, còn không phải là vì muốn chung sống hòa bình sao? Năm đó nếu không phải nhờ tướng gia loại trừ muôn vàn khó khăn, Bắc thượng theo chân bọn họ ký kết đàm phán hoà bình, có thể tạm thời dừng chiến tranh, trùng kiến Giang Nam sao? Vũ phu này nọ, từng kẻ lại khinh thường ngài là tặc phản quốc!” Sùng Minh cả giận nói.

Cố Hành Giản cười khẽ: “Hư danh thôi, không cần tức giận. Nam bá, tối nay không cần chuẩn bị cơm.”

Nam bá đáp lời, nghĩ thầm vẫn nên chuẩn bị tốt. Xem dáng vẻ tướng gia tin tưởng tràn đầy, vạn nhất đi ra ngoài lại không có cơm ăn thì sao?

Cố Hành Giản vốn định đi dạo trên đường, dọc theo đường đi cũng không nói lời nào. Sùng Minh đi theo hắn, biết bị Tiêu Dục nháo như vậy, tâm tình tướng gia khẳng định không tốt. Mới vừa đi đến đường lớn, đã nghe được tiếng chiêng trống, trên lầu cao bốn mươi thước được binh lính treo lên lá cờ, biểu thị phương hướng phát hỏa. Một đám binh sĩ tuần phố mang theo thùng lớn nhỏ vọt qua.

Hóa ra là có một chỗ sân viện nhỏ toát ra khói đen phía trên, hư hư thực thực bốc cháy. Phòng ốc Lâm An dày đặc, dân cư đông đúc, một khi cháy, nếu không dập tắt lửa đúng lúc, sẽ tạo thành tổn thất rất nghiêm trọng. Cho nên có đội tiềm hỏa chuyên môn và Vọng hỏa lâu, ngày đêm giám thị tình hình hoả hoạn.

Cố Hành Giản không tự giác quay lại, bước nhanh đi tới chỗ ở của Hạ Sơ Lam. Lục Bình đứng ở cửa, nhón chân nhìn về phía nhà ở cách đó không xa, vừa rồi trên đường gặp đám binh lính đang dập lửa, ngoài cửa còn vây quanh một ít bá tánh.

Lục Bình nhìn thấy Cố Hành Giản, vội vàng đi qua hành lễ: “Tiên sinh đến. Tiểu nhân thực mở mắt, tiềm hỏa đội Lâm An tới thật là nhanh.”

Sùng Minh yên tâm nói: “Chúng ta còn tưởng rằng các ngươi thiêu phòng bếp.”

“Sao có thể chứ, Tư An vẫn có thể làm vài món ăn, không thiêu nổi phòng ở. Mau, thỉnh vào bên trong.” Lục Bình giơ tay cười nói.

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Cố: Đánh cuộc hôm nay ta có thể được ăn cơm hay không.

________________________

Chương 32

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Cố Hành Giản biết mình bị người Hoàng Thành Tư theo dõi, hẳn nên giảm bớt lui tới bên này. Nhưng vừa mới nhìn thấy tiềm hỏa đội, người đã theo bản năng mà đi tới nơi này, căn bản không rảnh lo được nhiều chuyện. Còn bị Lục Bình nhìn thấy, càng không thể quay đầu rời đi.

Ngẫm lại, người Hoàng Thành Tư nhìn chằm chằm hắn có lẽ không phải ngày một ngày hai. Tiêu Dục tuy rằng làm việc có chút quái đản, nhưng cũng không đến mức khác người, càng sẽ không khi dễ phụ nữ và trẻ em.

Nghĩ như vậy, hắn yên tâm một chút, yên lặng đi theo Lục Bình vào. Lục Bình dẫn hắn về phía nhà chính, nói: “Ngài trước tiên ngồi ở chỗ này một lát. Công tử ở trong phòng đọc sách, Tư An đang dạy cô nương gói hoành thánh, tiểu nhân sẽ đi mời cô nương.”

Gói hoành thánh? Nàng còn học việc này?

Cố Hành Giản dừng lại bước chân, hỏi: “Phòng bếp ở đâu?”

Trong phòng bếp, Hạ Sơ Lam mặc áo ngoài màu trắng, bên hông cột một tấm vải, tóc búi thành búi, ngồi song song với Tư An. Trên bàn rải bột mì, bày một đám vỏ mỏng, chén lớn còn lại là thịt đã quết màu hồng mịn.

Tư An dùng chiếc đũa lấy một ít thịt, nhét vào vỏ, hai tay hợp lại, một viên hoành thánh hiện ra.

Hạ Sơ Lam học dáng vẻ Tư An, nhét thịt, sau đó hai tay hợp lại…… Nàng nhìn nhìn hoành thánh Tư An, mũm mĩm no đủ, hoành thánh của mình lại gầy gầy bẹp bẹp, rất là khó coi. Nàng yên lặng giấu hoành thánh ở sau chén, Tư An thăm dò nhìn thoáng qua, “Phụt” cười nói: “Cô nương lấy quá ít thịt, gói thêm mấy cái sẽ tốt. Nô tỳ cũng là theo Triệu ma ma gói vài cái, mới nắm được cách làm.”

Hạ Sơ Lam duỗi tay lau mồ hôi trên trán, bột mì không cẩn thận dính trên mặt, nàng hình như cảm giác được, lại xoa xoa, lập tức nửa khuôn mặt giống như mèo hoa nhỏ.

Cố Hành Giản vốn muốn nhìn một chút nàng có bị người Hoàng Thành Tư dọa sợ không, thấy nàng bôi mặt mình thành mặt mèo, buồn cười, lấy khăn tay trong tay áo đi vào: “Mau lau đi.”

Hạ Sơ Lam không biết hắn đến đây lúc nào, cả kinh lập tức đứng lên, hơi quẫn bách: “Ngài, ngài đến lúc nào?” Nàng mặc như vậy, hơn nữa trên tay trên mặt đều là bột mì, không nghĩ để hắn thấy. Hơn nữa không phải quân tử xa nhà bếp sao? Cứ cảm thấy hắn không nên tới chỗ này.

Tư An cũng đứng lên, nhìn nhìn hai người, cúi đầu cười một tiếng, lặng lẽ lui ra ngoài.

Cố Hành Giản thấy Hạ Sơ Lam khó xử không nhận khăn, lại sợ bột mì dính lâu thì khó chùi sạch, liền tự mình cầm khăn giúp nàng lau.

Động tác hắn vô cùng dịu dàng, hình như sợ làm đau nàng. Khăn tay thực mềm, làm bằng bông, phía trên có hương vị trên người hắn. Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt hắn dừng ở sườn mặt mình, chỗ đó nóng giống như lửa đốt. Trong lòng như có vô số tiểu trùng bò bò, vừa ngứa vừa khó chịu.

Nàng thật sự không chịu nổi, giơ tay muốn bắt lấy khăn để tự mình lau, nhưng trong lúc bối rối lại đè lên mu bàn tay hắn, cả người cứng đờ.

Ngừng trong chốc lát, nàng vội vã thu tay lại, mãnh liệt lui về sau hai bước, nâng tay áo lên lau mặt mình, cổ cũng đỏ lên: “Ta, ta tự mình lau.” Tay hắn tuy rằng gầy, lại rất lớn. Vừa rồi hình như đụng phải phần rìa tay hắn, một khối thô sáp nổi lên, chắc là hàng năm cầm bút gây ra.

Ánh mắt Cố Hành Giản nhìn nàng tối lại. Dáng vẻ nàng thẹn thùng như rừng đào ngày xuân, hoa nở như gấm, trẻ tuổi mà tốt đẹp. Chính vì nguyên nhân này hắn mới không nhịn được muốn tới gần nàng. Nhưng một khi đến gần rồi, lại cảm thấy tự ti mặc cảm.

Hắn cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Hắn bất động thanh sắc đặt cái tay bị nàng đè lại kia ở sau lưng, quay đầu nhìn về phía mặt bàn: “Hoành thánh này thoạt nhìn ăn rất ngon.”

Hạ Sơ Lam điều chỉnh lại hô hấp, vội vàng nói: “Đây là làm bằng thịt, ngài không ăn được.”

Cố Hành Giản thở dài trong lòng, hắn chỉ là ngày thường ăn chay, thích thanh đạm, cũng không phải không thể dính chút thức ăn mặn nào. Sau khi trở lại Cố gia, người nhà ngại hắn quá gầy, cũng thường làm thịt cho hắn ăn. Chỉ là hương vị loại thịt đó giống như thịt dê, hắn vẫn không muốn ăn nhiều.

Hắn trực tiếp ngồi ở bên cạnh bàn, xoa xoa tay, cầm một cái vỏ lên, lại nhìn chén thịt một chút, hỏi: “Cái này gói như thế nào?”

Hạ Sơ Lam không nghĩ tới hắn cũng muốn gói hoành thánh, chỉ đành lại gần nói: “Ta cũng vừa mới học, gói không được tốt lắm. Ta đi gọi Tư An vào dạy ngài……”

“Không cần, chỉ cần nói trình tự đại khái cho ta biết.” Trước kia hắn cũng từng xem người khác gói qua, hẳn không quá khó. Vì giải quyết bữa tối ấm no, hắn chỉ có thể tự mình động thủ.

Hạ Sơ Lam liền đứng bên người hắn, cầm vỏ và nhân đại khái nói một lần. Hắn thực nhanh gói ra hình dạng, đặt lên bàn, vậy mà lại nhìn đẹp mắt như Tư An làm. Hạ Sơ Lam không tin hắn lần đầu tiên gói, trừng mắt nhìn viên hoành thánh tròn vo, lại nhìn bên cạnh nó là viên hoành thánh dưa vẹo táo nứt của mình gói, tựa như cảm nhận được hoành thánh của Cố thị đang vô tình cười nhạo nàng.

Cố Hành Giản lại gói một cái, nghiêng đầu nhìn thấy nàng đang tức giận nhìn lom lom viên hoành thánh của mình, nhoẻn miệng cười: “Không sao đâu, bỏ vào nồi thì sẽ nở ra giống nhau thôi. Nàng thêm chút thịt, lại gói thử một cái xem?”

Hạ Sơ Lam theo lời ngồi xuống, nàng làm sao có thể thua một nam nhân? Đây quả thực làm nhục tôn nghiêm nữ tử của nàng.

Chờ đến khi Tư An trở lại phòng bếp, nhìn thấy hai người đang ngồi, cùng nhau gói hoành thánh, vừa nói vừa cười, giống như quen biết nhiều năm, nói chuyện trên trời dưới đất. Nàng vốn còn lo lắng cô nương hôm nay đã chịu kinh sợ, cho nên cố ý kêu cô nương tới gói hoành thánh với nàng, phân tán lực chú ý. Xem ra chỉ cần một Cố Ngũ tiên sinh, cô nương sẽ tan hết mây đen, vui vẻ ra mặt.

“Cô nương, nô tỳ tránh đi trong chốc lát, các người đã gói nhiều như vậy? Không nghĩ tới Cố tiên sinh cũng có sở trường gói hoành thánh.” Tư An cười đi vào, nấu nước trong nồi, “Chốc lát hoành thánh nấu chín, chúng ta có thể ăn liền.”

Hạ Sơ Lam nghiêng đầu nhìn trên mặt Cố Hành Giản có một tầng mồ hôi hơi mỏng, ngọc chất ôn nhuận, tuy rằng rất muốn giúp hắn lau đi, vẫn là thôi, chỉ hỏi: “Ngài không phải ăn chay sao? Hoành thánh thật sự có thể ăn? Hay là để Tư An làm cho ngài một chén đồ ăn chay đi.”

“Không cần phiền toái.” Cố Hành Giản vừa gói vừa nói, “Ta có thói quen ăn chay, nhưng không phải không thể đụng vào thức ăn mặn. Chỉ là những thứ như thịt dê ăn không quen.”

Thì ra là thế, không phải hòa thượng chân chính. Hạ Sơ Lam âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Kỳ thật hôm nay đi Hội phơi sách nàng đã nhìn ra. Cố Cư Kính đối với thi họa linh tinh hoàn toàn không có hứng thú, cũng không giống như loại người thường đi văn nhân nhã tập. Chắc hẳn chủ ý dẫn hai tỷ đệ nàng đi Hội phơi sách không phải của hắn. Đó là ý của người nào, không cần nói cũng biết.

Hôm nay tuy rằng đụng phải Hoàng Thành Tư ngang ngược vô lý nhưng ít ra làm Học lục kia biết, Hạ Diễn là có chân tài thực học, cũng không phải vì loè thiên hạ mới đi khảo bổ thí.

Một chuyến này cũng coi như đáng giá.

Hạ Diễn vốn dĩ ở trong phòng chuyên tâm đọc sách, ngửi được mùi hương hoành thánh, không đợi Lục Bình đến gọi, đã mở cửa chạy ra.

Cố Hành Giản đang ở trong viện hỗ trợ bày bàn ghế, nhìn thấy Hạ Diễn, liền tiếp cậu lại đây ăn cơm chiều.

“Tiên sinh tới lúc nào?” Hạ Diễn chạy đến bên cạnh Cố Hành Giản, thân mật lôi kéo cánh tay hắn, “Hôm nay Hội phơi sách rất náo nhiệt, ta thấy được rất nhiều thi họa truyền lại đời sau. Tuy rằng gặp phải người Hoàng Thành Tư, có hơi đáng sợ, nhưng chúng ta vẫn thật cao hứng. Cảm ơn tiên sinh.”

Dẫn bọn hắn đi Hội phơi sách là Cố Cư Kính, nhưng Hạ Diễn biết Cố nhị gia là thương nhân, hẳn sẽ không thích văn nhân nhã tập như vậy, tất là chịu người gửi gắm. Bọn họ lại không quen biết người nào ở Lâm An, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có tiên sinh sẽ giúp cậu trù tính. Hẳn còn có nguyên nhân là tỷ tỷ, tiên sinh thoạt nhìn rất thích tỷ tỷ.

Hạ Diễn vui rạo rực nghĩ, tuy rằng từ nhỏ đến lớn, người thích tỷ tỷ nhiều không đếm xuể, nhưng tiên sinh vẫn tốt nhất. Không phải tham tài phú nhà bọn họ, không phải ham muốn sắc đẹp của tỷ tỷ, mà là chân chính đối xử tốt với bọn họ.

Cố Hành Giản không phủ nhận, chỉ sờ sờ đầu của cậu, thật là một hài tử thông minh ngoan ngoãn. Nếu hắn còn ở Quốc Tử Giám dạy dỗ, nhất định sẽ rất sủng ái học sinh này. Đợi đến ngày bổ thí …… Thôi, đến lúc đó rồi nói sau.

Tư An và Hạ Sơ Lam bưng hoành thánh ra, tổng cộng sáu chén, nóng hầm hập, còn có hành hương. Bởi vì người ít, cũng không chú ý tôn ti, cùng ngồi một chỗ ăn. Mặt khác Tư An còn xào hai món ăn chay, đặt trong tầm tay Cố Hành Giản, Cố Hành Giản gật đầu cảm ơn.

Những người khác ngồi đầy các vị trí khác, Hạ Sơ Lam chỉ có thể ngồi bên cạnh Cố Hành Giản, theo bản năng mà cầm lấy đũa và muỗng của hắn lau chùi. Người này có thói quen sạch sẽ, sợ hắn không quen dùng đồ vật nhà người khác. Cố Hành Giản mỉm cười nhìn nàng, nghiêng đầu dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói: “Không nghiêm trọng như vậy.”

Mặt Hạ Sơ Lam đỏ lên, vội vàng cúi đầu ăn hoành thánh. Tư An và Lục Bình ngươi một lời ta một ngữ mà dò hỏi Cố Hành Giản, Lâm An có địa phương nào đẹp để đi du ngoạn, ríu rít. Hạ Sơ Lam nhìn nhìn bọn họ, lại nhìn Sùng Minh đang mải mê ăn hoành thánh, bọn họ lập tức không nói nữa.

Cố Hành Giản cười nói: “Không sao. Thanh Hà phường là vùng náo nhiệt nhất, có chợ đêm cũng có tửu lầu, quán trà, buổi tối đèn đuốc sáng trưng.”

Lục Bình hai mắt sáng lên, thuận miệng nói: “Từ khi tới đây còn chưa thấy qua chợ đêm phồn hoa ở Lâm An. Tiên sinh có thể mang chúng ta đi dạo hay không?”

Tư An ở dưới bàn dẫm mạnh Lục Bình một cước, Lục Bình phát ra một tiếng thét kinh hãi, cố nén đau, cả khuôn mặt đều nghẹn đỏ.

Hạ Diễn bị chọc cho cười không ngừng, ngay cả Sùng Minh cũng nhịn không được bật cười.

Cố Hành Giản đột nhiên hỏi Hạ Sơ Lam: “Nàng muốn đi sao?”

Sùng Minh đang ăn hoành thánh, nghe vậy thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi mình. Tướng gia là có ý gì? Thật muốn dẫn bọn hắn đi Thanh Hà phường sao? Vùng đó có rất nhiều quan viên thường đi, ngài không sợ bị đồng liêu hoặc là cấp dưới thấy, không giấu được thân phận? Hơn nữa Cố tướng luôn luôn không gần nữ sắc cùng một nữ tử du lãm Thanh Hà phường, tin này nếu truyền ra ngoài, ngày mai đoán chừng tam tỉnh lục bộ muốn nổ tung.

Hạ cô nương này rốt cuộc có gì đặc biệt? Lại có thể làm tướng gia nhiều lần phá lệ, thật sự là thần.

Hạ Sơ Lam nhìn thấy người đầy bàn đều nhìn chằm chằm mình, giống như tối nay có thể đi được hay không, đều trông cậy vào nàng. Nàng kỳ thật không nhất định phải đi chỗ náo nhiệt, nhưng Lâm An phồn hoa, thế nhân đều hướng tới, đi học hỏi một chút, cũng có thể nhìn đã mắt.

Nàng nhỏ giọng hỏi: “Có quá phiền toái tiên sinh hay không?”

“Sẽ không.”

Người đầy bàn đều hoan hô. Hạ Sơ Lam vụng trộm nhìn Cố Hành Giản một cái, người này hôm nay làm sao vậy? Dường như đặc biệt nhu hòa, đặc biệt dễ nói chuyện.

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Cố: Cơm tối chính là muốn tự mình động thủ, cơm no áo ấm! \ (^o^ )/~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store