ZingTruyen.Store

SỦNG TRONG LÒNG BÀN TAY

Chương 123 - 124

HooujiFuu

Chương 123

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Hạ lão phu nhân đã nhiều ngày nằm trên giường tĩnh dưỡng, không cho người nào quấy rầy. Nghe Thường ma ma nói Hạ Sơ Lam và Cố Hành Giản đều đã trở lại, trong lòng hơi an ổn. Hạ gia cho tới bây giờ đã trải qua rất nhiều mưa gió, một người vợ bị bỏ rơi không có khả năng đánh bại.

Thường ma ma tiến vào nói: “Lão phu nhân, đại phu nhân đến đây, nói có chuyện quan trọng cần nói cho ngài.”

Hạ lão phu nhân nâng người dậy, nói: “Ngươi đi thỉnh nàng vào đi.”

Đỗ thị vừa vào phòng, đã ngửi được mùi thuốc. Hơn nữa toàn bộ nhà ở đóng kín, mùi thuốc rất khó tan đi, ánh sáng cũng lờ mờ. Lúc trước chỗ của bà cũng thế này, thân thể càng thêm yếu ớt. Gần đây nghe Hạ Sơ Lam nói, nên phơi nắng nhiều, năng ở trong sân đi lại, thân thể càng ngày càng tốt.

Thường ma ma dọn một cái ghế đặt kế bên giường, Đỗ thị ngồi xuống nói: “Nương, thân thể của ngài tốt lên chút nào không?”

Hạ lão phu nhân trả lời: “Ta tuổi lớn, khi tốt khi xấu. Gần đây nhìn con khỏe lên nhiều. Con tìm ta có chuyện gì? Là chuyện nhị phòng……” Bà nói một nửa thì không nói nổi nữa. Đại Lang thật hồ đồ, lại đi mơ ước thân muội của mình. Nhưng sau khi sự tình phát sinh, Đỗ thị vẫn không hề đến trước mặt bà oán giận tố khổ. Hôm nay đến chắc không phải vì việc này đi?

Đỗ thị trịnh trọng nói: “Hôm nay con đến đây, là có một chuyện giấu diếm mười mấy năm muốn nói cho ngài.”

Cố Hành Giản tìm bà nói qua, nếu muốn giữ được Hạ gia, tất phải công khai thân phận Hạ Sơ Lam. Mà mọi người trong Hạ gia còn chưa hay biết gì. Cố Hành Giản là người ngoài, không tiện nhúng tay can thiệp, nhờ Đỗ thị đi nói. Đỗ thị biết ngày này chung quy sẽ đến, trong lòng sớm đã có chuẩn bị.

Sau khi bà nói rõ thân thế Hạ Sơ Lam, Hạ lão phu nhân thất thần, thật lâu không nói gì.

Năm đó sau khi vợ chồng Hạ Bách Thịnh thành thân, vẫn luôn không có con. Hạ Bách Thịnh là trưởng tử, Hạ lão phu nhân tất nhiên sốt ruột, còn nảy sinh ý niệm nạp thiếp cho Hạ Bách Thịnh. Nhưng Hạ Bách Thịnh vẫn luôn không chịu. Về sau ông ra ngoài làm buôn bán, thật lâu không trở về nhà, lại tiếp Đỗ thị qua đó, khi trở về hai người đã ôm theo một bé gái.

Hạ lão phu nhân không phải chưa từng hoài nghi qua, cho đến vài năm sau Đỗ thị thật sự mang thai, lại sinh hạ Hạ Diễn, nghi ngờ trong lòng bà mới mất đi.

Không ngờ tam nha đầu thật sự không phải con cháu Hạ gia, địa vị còn lớn như vậy. Bà hiện tại ngẫm lại, ngoại hình nha đầu này không giống phu thê lão đại chút nào, tính tình cũng khác nhau như trời với đất. Hóa ra là duyên cớ này.

“Lúc đầu con định giấu chặt chuyện này ở trong bụng. Nhưng thân sinh phụ thân của Lam Nhi tự tìm tới cửa, Hạ gia lại xảy ra chuyện, không cách nào giấu được. Nhưng trong lòng con, nàng là nữ nhi của con và lão gia, điều này sẽ không thay đổi.” Đỗ thị khẩu khí kiên định nói.

Hạ lão phu nhân nhìn bà, nặng nề thở dài: “Đứa nhỏ này cũng không dễ dàng. Nhà của chúng ta tuy rằng dưỡng nàng mười mấy năm, nhưng nếu không nhờ nàng, Hạ gia cũng sẽ không có hôm nay. Ta hiểu rõ ý của con, nhưng nàng rốt cuộc là thiên kim Sùng Nghĩa công phủ, sau khi nhận về, sẽ không đi cùng một đường với chúng ta nữa. Có lẽ Sùng Nghĩa công cũng sẽ không muốn nàng lui tới với thương hộ như chúng ta, miễn cho mất thân phận. Ta nhớ rõ một nữ nhi của Sùng Nghĩa công được phong huyện chủ nhỉ?”

Đỗ thị nói: “Nương, Lam Nhi không phải là người như vậy.”

Hạ lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay bà, tỏ ý an ủi. Dưỡng nữ nhi mười mấy năm còn phải đưa cho người khác, dù là ai cũng luyến tiếc. Hơn nữa tam nha đầu vẫn luôn là người tâm phúc của Hạ gia, Hạ lão phu nhân cũng không biết về sau nên làm gì bây giờ. Duy nhất may mắn chính là, sau khi tam nha đầu công khai thân phận, con đường làm quan của Hạ Khiêm sẽ không chịu ảnh hưởng.

Bà bảo Thường ma ma và Đỗ thị cùng đi Tùng Hoa Viện, nói sự tình cho người nhị phòng. Hạ Bách Mậu và Hàn thị cũng vô cùng khiếp sợ. Bọn họ ban đầu còn tưởng rằng đây là kế sách để bảo hộ Hạ Khiêm, đến tận khi Đỗ thị giải thích rõ ràng, Hạ Sơ Lam thật sự là nữ nhi của Sùng Nghĩa công, bọn họ mới tin.

Hàn thị từ trước đã cảm thấy Hạ Sơ Lam quá xinh đẹp, không giống như nữ nhi phu thê Hạ Bách Thịnh sinh ra. Nhưng cũng không nghĩ nhiều về phương diện này. Hiện giờ biết được chân tướng, nghĩ thầm nha đầu này năm đó niết bàn mà sinh, quả nhiên là trời sinh phượng mệnh.

Chờ Đỗ thị và Thường ma ma đi rồi, Hàn thị thử hỏi Hạ Bách Mậu đang xuất thần: “Lão gia, Sùng Nghĩa Công phủ muốn nhận tam nha đầu trở về sao?”

Hạ Bách Mậu gật gật đầu: “Sau khi sự tình công khai, bọn họ tất nhiên muốn Lam Nhi nhận tổ quy tông. Sùng Nghĩa Công phủ là hoàng tộc tiền triều, cạnh cửa cao quý, giá trị con người Lam Nhi không tầm thường. Vẫn là Cố tướng tuệ nhãn biết ngọc, không biết sau khi Anh Quốc Công phủ nhận tin, có cảm nghĩ gì.”

Hàn thị lại nói: “Nếu bọn họ nhận tam nha đầu trở về, vậy chuyện quản gia ……”

“Là chúng ta không biết cố gắng, làm Lam Nhi một cô nương đã xuất giá còn phải lo liệu trong ngoài. Chờ A Huỳnh dưỡng tốt thân thể, ta sẽ dạy con làm ăn buôn bán, chúng ta cũng không thể cả đời đều dựa vào Lam Nhi. Hơn nữa nếu Tiêu Âm có thể làm được, thì A Huỳnh từ nhỏ mưa dầm thấm đất, học nhất định rất nhanh. Chuyện trong nhà, về sau bà và đại tẩu cùng nhau xử lý đi.” Hạ Bách Mậu hạ quyết tâm nói.

Hàn thị gật đầu. Đỗ thị gần đây khỏe lên rất nhiều, hẳn có thể quản gia. Từ lần trước sau khi Hạ Sơ Lam giải quyết chuyện Hàn gia, Hàn thị cũng thu liễm rất nhiều. Chị em dâu hai người cùng nhau quản gia, còn có thể hỏi thăm giúp đỡ lẫn nhau.

Buổi tối Hạ Sơ Lam trở về, cả nhà ngồi ở Bắc viện cùng nhau thương nghị, Hạ Sơ Lam nói chuyện của Tiêu Âm, phu thê Hạ Bách Mậu tất nhiên đồng ý. Hạ Bách Mậu nói: “Chỉ cần nàng không hận chúng ta nữa, đừng nói là một phần lợi tức, đưa hết chúng ta cũng nguyện ý.”

“Nàng chưa đáp ứng con. Nhưng chỉ cần nàng nghĩ kĩ, hẳn sẽ rất nhanh phái người tới. Ngày mai con phải về đô thành, chuyện về sau phải giao cho nhị thúc.” Hạ Sơ Lam nói.

Hạ Bách Mậu gật đầu, lại nói ý tưởng để Đỗ thị và Hàn thị cùng quản gia. Hạ lão phu nhân và Đỗ thị đều tán đồng. Hạ Sơ Lam cũng cảm thấy thân phận mình không thích hợp chấp chưởng Hạ gia nữa, giao toàn bộ sổ sách và con dấu cho Hạ Bách Mậu.

Hạ lão phu nhân thấm thía nói: “Lam Nhi, ở trong lòng tổ mẫu, vẫn luôn xem con là cháu gái. Con nhận thân sinh phụ mẫu là bổn phận, nhưng chúng ta vẫn là người nhà của con, Hạ gia lúc nào cũng hoan nghênh con trở về.”

Hạ Bách Mậu vội vàng nói: “Đúng vậy. Chỉ cần con không chê nhị thúc này, ta vĩnh viễn là nhị thúc của con. Trước kia nhị thúc cứ thêm phiền toái cho con, nhưng về sau nhị thúc nhất định sẽ quản lý tốt cái nhà này, con cứ yên tâm đi.”

Hạ Khiêm và Hàn thị tuy không nói gì, nhưng đều nhìn Hạ Sơ Lam, biểu thị cùng một ý nghĩ. Đối với Hạ Khiêm mà nói, đây là tin tức rất tốt. Hắn không cần lại lén lút che giấu tâm tư, càng không cần vì tâm tư này mà bồi thường con đường làm quan của mình vào. Hắn đối với Hạ Sơ Lam là thích và thưởng thức, còn có mê muội si mê, nhưng cũng không đến mức không chiếm hữu được thì không thể.

Huống chi nam nhân của nàng là Cố Hành Giản.

Hạ Sơ Lam nhìn những khuôn mặt thân thiết, ngẫm lại đây là thân nhân ở chung với nàng mười mấy năm, cái khác không nói, chỉ từ tình cảm mà nói, cũng thân cận hơn người Sùng Nghĩa công phủ rất nhiều. Nhưng nàng với cái nhà này mà nói, rốt cuộc vẫn là người ngoài.

Từ Bắc viện đi ra, Đỗ thị gọi lại nàng. Nàng đỡ Đỗ thị, hai người cùng nhau trở về. Một đoạn đường ngắn ngủi, hai người tùy ý nói đến rất nhiều chuyện trước kia.

Thị nữ đi phía trước đốt đèn lồng, các chủ tử nói chuyện, các nàng đều không nghe được. Khi sắp chia tay, Đỗ thị nói với nàng: “Con đừng cảm thấy mình là người ngoài. Cha con lúc còn trên đời có nói, con chính là con ruột của chúng ta. Sau khi con về đô thành, nếu đến Sùng Nghĩa công phủ, bản thân cũng cần cẩn thận một chút. Nhà cao cửa rộng nhiều quy củ, không thể nào tự do như ở Hạ gia. Nếu có cái gì không vui, cũng có thể viết thư nói cho nương. Tuy rằng không thể giúp được con, nhưng tóm lại thêm một người có thể lắng nghe.”

Biết con gái ai bằng mẹ. Hạ Sơ Lam cầm lòng không được mà ôm chầm Đỗ thị. Sau khi nàng chiếm thân thể này, chưa từng ôm qua mẫu thân. Hiện tại mới biết được, Đỗ thị thật nơi chốn vì mình suy nghĩ. Kỳ thật nguyên chủ rất may mắn.

Cố Hành Giản vẫn luôn ở Ngọc Trà Cư chờ Hạ Sơ Lam, đợi hồi lâu mới nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm thị nữ: “Cô nương đã trở lại.” Nhưng Hạ Sơ Lam dường như không tiến vào.

Hắn buông sách đi ra ngoài, nhìn thấy Hạ Sơ Lam một mình đứng ở trong viện, nhìn bốn phía, trong mắt toát ra cảm xúc lưu luyến. Hoa sơn trà đầy vườn, trên núi dưới núi, từng mảnh tuyết trắng. Mùi thơm của hoa sơn trà tràn ngập trong bóng đêm.

“Lại không phải không trở về, vì sao lộ ra vẻ mặt này?” Cố Hành Giản đi đến bên cạnh nàng, duỗi tay đặt trên đỉnh đầu nàng.

Hạ Sơ Lam quay đầu nhìn hắn: “Tâm tình không giống trước. Đêm nay ta giao hết đồ vật cho nhị thúc, đích xác nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng lại vắng vẻ. Giống như vẫn luôn nỗ lực làm việc, bỗng nhiên không cần nỗ lực nữa.”

Cố Hành Giản ôm lấy bả vai nàng: “Còn có việc khác cần nàng nỗ lực. Tỷ như cùng ta đi Hưng Nguyên phủ phá án, phu nhân chuẩn bị gì nào?”

Hạ Sơ Lam biết Cố Hành Giản lần này lên đường muốn cải trang vi hành, không thể bày ra nghi thức Tể tướng. Hơn nữa có nữ tử đi theo bên cạnh cũng không thỏa đáng. Nàng nghĩ nghĩ nói: “Tiểu nhân đi theo làm thư lại cho ngài, gọi là Hạ Diễn được không?”

“Thư lại? Nàng có biết thư lại của ta phải làm gì không?” Cố Hành Giản hỏi.

Hạ Sơ Lam thấy hắn nghiêm túc đặt câu hỏi, lắc đầu, khiêm tốn thỉnh giáo. Lần trước Ngô Quân đến làm trợ thủ cho hắn, đơn giản chỉ sửa sang lại văn thư, sao chép những việc quan trọng, hẳn không phải quá khó đi?

Cố Hành Giản không trả lời, mà ôm ngang người nàng lên, bước về phòng, chuẩn bị chậm rãi dạy nàng ở trên giường.

***

Bên trong đô thành, tiếng trống canh ba vang lên. Vương Luật đi qua đi lại trong thư phòng, lại hỏi hạ nhân một lần nữa Tôn Từ Chương có đưa tin tức đến chưa. Hạ nhân trả lời không có, Vương Luật bảo hắn lui xuống.

Theo lý thuyết chuyện ở Thiệu Hưng không khó làm, đã nhiều ngày trôi qua, hẳn sẽ có kết quả, nhưng tại sao Tôn Từ Chương cứ mãi không có tin tức? Tôn Từ Chương làm ở Đại Lý Tự đã hai mươi năm, vẫn luôn không được đề bạt, khát vọng một cơ hội. Vương Luật chính là bắt được chút tâm tư này của hắn, mới có thể sai sử hắn.

“Đại nhân, đại nhân không tốt!” Hạ nhân ở ngoài cửa lớn tiếng kêu lên. Cùng lúc có tiếng bước chân hỗn độn tới gần, Vương Luật còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa đã bị người đẩy mạnh ra.

Mấy người mặc đồ đen đi vào, đeo bội đao, khuôn mặt mang theo sát ý lãnh khốc.

Hoàng Thành Tư! Vương Luật lui về phía sau một bước, run rẩy hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”

“Vương đại nhân, ngươi gom đất trái phép, ở quê hương xây phủ lớn, dung túng thân tộc hành hung đả thương người. Có người tố cáo ngươi trước ngự tiền, ngươi đi theo chúng ta một chuyến.” Người đi đầu mặt vô biểu tình nói.

“Đây là vu cáo!” Vương Luật tức giận đến phát run.

“Có phải vu cáo hay không, cùng chúng ta đi tiếp nhận điều tra sẽ biết.” Người dẫn đầu quay đầu ý bảo tả hữu, lập tức có hai người tiến lên giữ chặt Vương Luật. Vương Luật giãy giụa không chịu đi, vào Hoàng Thành Tư, không chết cũng mất nửa cái mạng! Trong cả thiên hạ có thể sai sử Hoàng Thành Tư, chỉ có Hoàng Thượng!

Vương Luật bị kéo ra bên ngoài, bỗng nhiên cao giọng hô: “Cố Hành Giản! Nhất định là hắn hại ta, ta oan uổng!” Hắn vừa kêu, vừa dùng ánh mắt ý bảo một hạ nhân, hạ nhân kia vội vàng chạy loạn kêu gào.

Người Hoàng Thành Tư trực tiếp mang hắn rời phủ đệ, nhét vào một chiếc xe ngựa màu đen. Vương Luật kinh hồn chưa định, phát hiện trong xe ngựa còn có một bóng đen, cả kinh dựa vào vách xe ngựa hỏi: “Ngươi, ngươi là người nào?”

Người nọ lấy ra mồi lửa, thắp sáng ngọn đèn duy nhất trong xe ngựa, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú, đúng là Sùng Minh. Hắn nói: “Ta là người của tướng gia. Ngươi vừa mới ám chỉ cho người đi Anh quốc công phủ truyền tin đúng không? Lúc trước ngươi nhân chuyện Ngô Chí Viễn buộc tội tướng gia, tướng gia xem ngươi là ngôn quan cho nên không động đến ngươi. Kỳ thật lúc ấy ngươi được Anh quốc công và Mạc phó tướng sai sử đi?”

“Ngươi, ngươi nói gì, ta nghe không hiểu!” Vương Luật mạnh miệng nói, “Ta là tả gián quan, có tư cách buộc tội triều quan, căn bản không chịu bất kì ai sai sử! Sĩ khả sát bất khả nhục!”

“Vương đại nhân không cần trả lời nhanh như vậy, nhìn xem tâm phúc của ngươi mà Hoàng Thành Tư bắt được, miệng của hắn có cứng như ngươi không.”

Trong lòng Vương Luật “lộp bộp” một tiếng, nói: “Các ngươi muốn làm gì? Muốn vu hãm ta và Anh quốc công? Các ngươi thật cho trong triều đình Cố Hành Giản có thể một tay che trời sao? Chờ ta nhìn thấy Hoàng Thượng, chắc chắn cáo tội hắn!”

“Ta khuyên Vương đại nhân vẫn nên nghĩ lại, trước nhìn cái này lại nói.” Sùng Minh từ trong lòng lấy ra một đóa châu hoa, đặt trước mặt Vương Luật. Vương Luật run rẩy cầm châu hoa, khí thế biến mất: “Các ngươi, các ngươi làm sao tìm được nàng? Các ngươi làm gì nàng!”

“Vương đại nhân yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố tốt cho ngoại thất và hài tử trong bụng nàng. Tướng gia luôn luôn không đối phó với phụ nữ và trẻ em, chẳng qua chuyện này nếu cho phu nhân ngươi biết, nàng ta sẽ làm gì, tướng gia cũng không dám bảo đảm.”

Vương Luật nắm chặt châu hoa, miệng mím chặt, không nói nên lời. Cố Hành Giản không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là bóp chặt tử huyệt của người, giãy giụa chống cự cũng vô dụng. Nếu không mấy năm trước, Tể tướng quyền khuynh triều dã thời trước, sao có thể thua trong tay hắn?

Sùng Minh kêu dừng xe, đi thẳng xuống.

Người Hoàng Thành Tư gật đầu với hắn, hộ tống xe ngựa rời đi. Vốn dĩ làm như vậy không hợp lễ, nhưng Tiêu Dục tự mình phân phó, bọn họ cũng không dám làm trái.

Bầu trời lại đổ mưa, chỉ là mưa rất nhỏ, nhưng đánh vào trên người, vẫn hơi lạnh. Nhưng mùa xuân tựa như rất gần.

________________________

Chương 124

Editor: Masha

Đô thành đã nhiều ngày đổ mưa, mưa dầm liên miên, trên cây khô mọc mấy cành non, thời tiết từ từ ấm lại. Lục Thế Trạch ngồi trong thư phòng, viết một sổ con bảo vệ Vương Luật, đang chờ nét mực khô, hạ nhân bên ngoài nói: “Quốc công gia, phó tướng đại nhân cầu kiến.”

Lục Thế Trạch nói: “Thỉnh ông ta vào.”

Lục Mạc hai nhà là quan hệ thông gia, kết giao ngầm rất chặt chẽ. Mạc Hoài Tông tiến vào thư phòng nhìn thấy sổ con trong tay lục Thế Trạch, nói: “Quốc công gia đang viết sổ con bảo vệ Vương Luật?”

Lục Thế Trạch giơ tay thỉnh ông ta ngồi xuống, gật đầu nói: “Đúng vậy. Hai ngày trước Vương Luật bị người Hoàng Thành Tư mang đi, nhờ người truyền tin cho ta. Hắn làm sao lại trêu chọc đến người Hoàng Thành Tư? Ông ở Chính Sự Đường, tin tức linh thông hơn ta, có chuyện hiểu lầm gì không?”

Thần sắc Mạc Hoài Tông nghiêm trọng: “Bên ngoài lan truyền là Vương Luật phạm luật, bị người cáo ngự trạng. Nhưng ta nghe nói hắn ngầm cho người đi Thiệu Hưng, khơi mào ân oán hai nhà thương nhân ở địa phương, lúc này mới đắc tội quan lớn.”

Lục Thế Trạch cảm thấy kỳ quặc, hỏi kỹ nguyên nhân. Mạc Hoài Tông nói hết chuyện mình nói, Lục Thế Trạch trầm ngâm: “Nói như vậy, Vương Luật đắc tội Cố Hành Giản? Hắn sao lại hồ đồ như vậy? Hợp sức của ta và ông, chỉ có thể làm hắn tạm thời bị bãi quan, không thể can thiệp Bắc chinh, Vương Luật lại dám động đến người nhà ngoại hắn?”

“Vương Luật và Tể tướng tiền nhiệm có quan hệ cá nhân, cho nên hắn không thích Cố Hành Giản, một lòng một dạ tìm hắn gây phiền toái. Ta cũng từng khuyên qua hắn, phải bàn bạc kỹ hơn. Nhưng hắn khư khư cố chấp, cuối cùng chọc cho Cố Hành Giản không thể tha hắn. Có thể thấy được thương hộ nữ kia vẫn rất được sủng……”

Lục Thế Trạch có nghe Hứa thị nói, sau khi Cố Hành Giản cưới Hạ Sơ Lam, yêu quý cưng chiều mọi cách, lan truyền trong đô thành. Khó trách ông cảm thấy gần đây Lục Ngạn Viễn càng thêm trầm mặc ít lời, trừ bỏ mỗi ngày đến thỉnh an, gần như không thấy được người. Nói vậy hắn cũng nghe được những lời đồn đãi đó. Lục Thế Trạch biết chuyện Lục Ngạn Viễn cầu Hoàng Thượng ban Sơ Lam cho hắn. Lúc ấy Lục Ngạn Viễn cửu tử nhất sinh trở về, Lục Thế Trạch cũng đã tỉnh ngộ, cảm thấy chỉ cần nhi tử thích, đem nha đầu kia nạp vào phủ cũng có thể. Không ngờ bị Cố Hành Giản nhanh chân đến trước.

Lục Ngạn Viễn và Mạc Tú Đình thành thân mấy năm không có con nối dõi, Lục Thế Trạch cũng rất sốt ruột. Hứa thị còn từng ám chỉ nạp thiếp cho Lục Ngạn Viễn, nhưng Lục Ngạn Viễn không hề hứng thú.

Lục Thế Trạch đang suy nghĩ, Mạc Hoài Tông lại hỏi: “Lần trước, ngài nói muốn liên hợp với Sùng Nghĩa công dâng sổ con xây thêm phòng tuyến ở biên cảnh, Sùng Nghĩa công bên kia có hồi âm chưa?”

Tiêu Kiệm thân phận đặc thù, lúc còn trẻ chỉ huy ở trong quân, có uy vọng rất cao, trong triều rất nhiều người đều muốn mượn sức của ông, bao gồm cả Ân Bình Quận Vương.

“Tiêu Kiệm người này lòng dạ từ trước đến nay rất sâu, ta cũng không biết ông ta suy nghĩ gì. Vốn nghĩ ông ta hận người Kim thấu xương, đây lại là việc lợi quốc, ông ta hẳn sẽ đáp ứng, nhưng chậm chạp không thu được hồi âm.” Lục Thế Trạch lắc đầu nói. Không chỉ như vậy, mấy ngày trước đây phái người đi tặng quà trong ngày lễ, còn bị Sùng Nghĩa công phủ trả về, ông cũng không biết đã đắc tội Tiêu Kiệm chỗ nào.

Mạc Hoài Tông lại biết nguyên nhân. Ông ta nhìn về phía Lục Thế Trạch, nói: “Ngài cũng biết Tiêu Kiệm có một nữ nhi lưu lạc bên ngoài?”

Chuyện này Lục Thế Trạch cũng có nghe nói. Hiện tại rất nhiều người truyền tai nhau, nói cái gì cũng có. Tiêu Kiệm còn chưa chính thức công bố với bên ngoài, cho nên Lục Thế Trạch cũng không để ở trong lòng. Thế gia đại tộc như bọn họ, kỳ thật nam nhân có vài đoạn sương sớm tình duyên cũng rất bình thường. Chẳng qua thật sự sẽ lãnh người vào phủ thì cực kì hiếm thấy. Thường không để tâm lắm, nhiều nhất tùy tiện cho chút tiền rồi đuổi đi.

Nếu cô nương này có thể được trân trọng nhận trở về, thuyết minh mẹ đẻ nàng trong tâm Sùng Nghĩa công hẳn rất có trọng lượng.

Lục Thế Trạch cầm chén trà trên bàn lên, muốn uống một ngụm, lại nghe Mạc Hoài Tông nói: “Ta nghe nói nữ nhi đó chính là Hạ Sơ Lam.”

Lục Thế Trạch thiếu chút nữa bị sặc nước, vội vàng buông chén trà: “Ông nói là ai?”

“Chính là Hạ Sơ Lam đó. Nghe nói lúc Hạ gia Thiệu Hưng xảy ra chuyện, ngay cả Tiêu Dục cũng đi hỗ trợ. Tiêu Dục ngày thường mắt cao hơn đầu, không lui tới với bất luận kẻ nào. Nếu không phải Sùng Nghĩa công bày mưu đặt kế, sao hắn lại đi quản nhàn sự của người khác?”

Lục Thế Trạch cả kinh nói không ra lời, cả người suy sụp tựa lưng vào ghế ngồi. Ông không thể nào tưởng tượng được, bản thân dùng mọi cách vẫn không nịnh bợ được Sùng Nghĩa công phủ, thế nhưng nữ nhi của họ lại từng bị Anh quốc công phủ cự tuyệt ngoài cửa. Khó trách Sùng Nghĩa công muốn trả lại quà tặng trong ngày lễ, chỉ sợ Lục gia bọn họ đã đắc tội Tiêu gia.

Như thế nào lại là Hạ Sơ Lam? Như thế nào cố tình là nàng.

***

Sau khi Hạ Sơ Lam trở lại đô thành, vội vàng thu xếp để đi Hưng Nguyên phủ. Cố Hành Giản chuẩn bị mang nàng, Sùng Minh, Tư An còn có Lục Bình cùng đi. Tư An vốn dĩ lưu lại trong nhà, nhưng Cố Hành Giản lo lắng bên cạnh Hạ Sơ Lam không có ai, nên dẫn Tư An đồng hành. Nhưng Tư An cũng phải cải trang thành gã sai vặt, mặc nam trang.

Tư An vì thế rất buồn bực, nam trang đều là vải thô, không được mặc váy tinh tế đẹp mắt. Triệu ma ma đẩy đầu nàng nói: “Nếu không phải ta tuổi lớn, không thể đi xa, thật muốn đổi với ngươi.”

“Ma ma, người nói tam lão gia tìm cô nương có chuyện gì? Có phải vì thân thế cô nương hay không?” Tư An lo lắng sốt ruột nhìn nhà chính. Sáng sớm hôm nay, Hạ Bách Thanh đã tới cửa bái phỏng. Hiện tại trong đô thành lan truyền, nói Hạ Sơ Lam là tư sinh nữ nhi của Sùng Nghĩa công lưu lạc bên ngoài. Hạ Sơ Lam cũng nói qua chuyện này cho các nàng, lúc ấy các nàng đều rất khiếp sợ.

Triệu ma ma nhìn Hạ Sơ Lam lớn lên, bà tận mắt nhìn thấy phu thê Hạ Bách Thịnh vô cùng yêu thương Hạ Sơ Lam, chưa bao giờ hoài nghi cô nương không phải thân sinh của bọn họ. Nhưng nghĩ kĩ lại thì, vẫn có rất nhiều manh mối. Tỷ như Hạ Bách Thịnh đối với Hạ Diễn sẽ tương đối nghiêm khắc, đối với Hạ Sơ Lam lại là muốn gì được nấy. Tỷ như Hạ Bách Thịnh luôn nói Hạ Sơ Lam không tầm thường, chi phí ăn mặc đều chọn tốt nhất. Còn có khối ngọc bội phải cẩn thận bảo quản kia, nói vậy lai lịch cũng không nhỏ.

“Ngươi lại đi nhìn xem, đã nửa canh giờ, có cần thêm chút nước trà hay không.” Triệu ma ma nhắc nhở Tư An.

Tư An vỗ tay một cái, vội vàng đi làm.

Cửa sổ trong phòng chỉ khép một bên, mặt trời ấm áp chiếu vào. Hạ Bách Thanh nhìn Hạ Sơ Lam, nghe nàng nói hết chân tướng sự tình, nhất thời cũng không biết nói gì. Hạ Sơ Lam thấy ông trầm mặc, liền gọi: “Tam thúc?”

Hạ Bách Thanh cau mày nói: “Ta ban đầu còn tưởng rằng đây là kế sách tạm thời để giúp Hạ gia, không ngờ lại là sự thật. Ta Hạ Bách Thanh có tài đức gì, có thể đảm đương một tiếng tam thúc?” Nữ nhi Sùng Nghĩa công, vậy cùng cấp với kim chi ngọc diệp. Ngẫm lại Thanh Nguyên huyện chủ học tập cùng một nơi Hạ Tĩnh Nguyệt phô trương như thế nào, liền biết nhân gia hiển hách cỡ nào. Không phải Hạ gia bọn họ có thể so được.

“Tam thúc, thúc đừng nói như vậy, con vẫn luôn xem mình là người Hạ gia. Con còn muốn gọi ngài là tam thúc cả đời, ngài ngàn vạn lần đừng cùng con xa lạ.” Hạ Sơ Lam thành khẩn nói.

Hạ Bách Thanh nhìn nàng trong chốc lát, thở dài: “Lam Nhi, Tiêu gia rốt cuộc là hoàng tộc tiền triều, Hoàng Thượng không có khả năng không kiêng kị. Nếu con sớm được Tiêu gia nhận về, Hoàng Thượng hẳn sẽ không để tướng gia cưới con. Hiện giờ tướng gia phải đi xa đến Hưng Nguyên phủ, chỉ sợ có người dâng lời gièm pha, ly gián quan hệ quân thần. Con cần nhắc nhở tướng gia cẩn thận ứng đối.”

Hạ Sơ Lam đáp: “Con đã biết.”

Hạ Bách Thanh đứng dậy nói: “Đã không còn sớm, ta cũng nên cáo từ. Gần đây phải cùng Ngô gia làm lục lễ, trong nhà công việc bận rộn, ta cũng không ở lâu được. Là tam thẩm và Nguyệt nhi không yên tâm về con, nhất định bảo ta đến đây nhìn xem. Nếu con và tướng gia thuận tiện, thì trước khi rời đô thành, đến nhà ta ăn một bữa cơm rau dưa đi.”

Hạ Bách Thanh nói như vậy chính là không xem nàng như người ngoài, hết thảy như cũ. Hạ Sơ Lam cao hứng đồng ý, tự mình đưa Hạ Bách Thanh ra phủ, nhìn ông lên ngựa đi rồi.

Khi nàng muốn xoay người đi vào, nhìn thấy một cỗ kiệu trang trí hoa trên đỉnh lại gần, đây là kiệu hoa chuyên dụng của kỹ nữ. Cỗ kiệu dừng lại trước cửa phủ, một dáng người thướt tha đi xuống, nữ tử khuôn mặt mỹ lệ. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Sơ Lam, nâng khóe miệng cười nói: “Phu nhân, biệt lai vô dạng a.”

Hạ Sơ Lam nhíu mày, nữ tử này đúng là Diêu Thất Nương đã lâu không thấy.

Diêu Thất Nương đi thẳng lên bậc thang, bị hộ vệ ngoài cửa ngăn trở, không cho nàng đến gần. Nàng như cũ cười khanh khách, nhìn Hạ Sơ Lam nói: “Ta hôm nay tới, là có chuyện quan trọng muốn gặp tướng gia, không biết ngài có ở nhà không?”

“Không có. Ngày khác cô lại đến đi.” Hạ Sơ Lam nói xong cũng không muốn để ý nàng ta nữa, nhưng Diêu Thất Nương còn nói thêm: “Tướng gia từng thiếu ta một việc, đáp ứng hoàn trả. Nếu thật là chuyện quan trọng, phu nhân ngăn ta ở ngoài cửa, không sợ ngài trở về trách tội cô sao?”

Hạ Sơ Lam đương nhiên không sợ Cố Hành Giản trách tội, y theo tính tình của hắn, nhiều nhất là cười nàng keo kiệt. Nhưng nàng lại sợ hỏng việc. Nàng vừa thấy Diêu Thất Nương này cả người không thoải mái, đại khái là nữ nhân này từ tư thái đến giọng điệu nói chuyện, đều có tính uy hiếp quá mức. Hơn nữa nàng còn lén lui tới với Cố Hành Giản, Cố Hành Giản cư nhiên đáp ứng nàng một việc, cái này làm cho Hạ Sơ Lam rất không thoải mái.

Nàng nhắm mắt lại, bình phục tâm tình nói: “Vậy cô vào chờ đi. Hôm nay chàng vào cung, không biết khi nào mới có thể trở về.”

“Đa tạ phu nhân.” Diêu Thất Nương lướt mắt quét qua hai hộ vệ ngăn cản nàng, hộ vệ thấy phu nhân đã lên tiếng, vội vàng thối lui đến bên cạnh.

……

Nửa canh giờ lúc sau, Cố Hành Giản và Sùng Minh đến cửa phủ. Bọn họ xuống ngựa, giao cương ngựa cho mấy hạ nhân. Sùng Minh nhìn về phía Cố Hành Giản, mấy lần muốn nói lại thôi. Cố Hành Giản nghiêng đầu nhìn hắn: “Có chuyện gì nói thẳng.”

“Tướng gia, chúng ta đi Hưng Nguyên phủ, có thể mang theo Giang Lưu hay không? Ta sẽ chiếu cố hắn thật tốt, sẽ không để hắn thêm phiền toái.” Sùng Minh thử hỏi. Trần Giang Lưu bởi vì sắp phải tách khỏi hắn, đã trộm khóc rất nhiều lần. Hắn vẫn là tâm tính tiểu hài tử, rất không có cảm giác an toàn, lại rất dính lấy Sùng Minh.

Cố Hành Giản nhàn nhạt từ chối: “Chúng ta lần này đi phá án, hành trang đơn giản, mang theo hắn không tiện.”

Sùng Minh tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe chính miệng Cố Hành Giản nói như vậy, vẫn có chút thất vọng. Nhưng hắn cũng minh bạch, Giang Lưu đối với tướng gia mà nói, không có tình cảm nuôi lớn từ nhỏ, là người ngoài, không có cách nào hoàn toàn tín nhiệm.

Kỳ thật tướng gia không đem Giang Lưu tiễn đi, đã là suy xét cảm thụ của hắn.

Hộ vệ nói với Cố Hành Giản: “Tướng gia, Diêu Thất Nương ở Yến quán tới, đã ngồi một lát ở nhà chính, phu nhân ngồi cùng nàng.”

Cố Hành Giản đã lâu chưa liên hệ với Diêu Thất Nương, nói vậy nàng ta không có việc gì không đăng tam bảo điện, hắn sải bước đi đến nhà chính.

Hạ Sơ Lam không tiện ném một mình Diêu Thất Nương ở chỗ này, nàng ngồi cùng một lát, giữa hai người tất nhiên không có lời nào để nói, chỉ uống trà. Nàng nhìn thấy Cố Hành Giản rốt cuộc đã trở về, vội vàng đứng dậy. Diêu Thất Nương đã trước một bước đi qua, đưa tay đặt lên bả vai Cố Hành Giản nói: “Tướng gia làm thiếp thân chờ thật lâu.”

Trên người nàng mùi hương son phấn nồng đậm, Cố Hành Giản lập tức tránh ra, giơ tay nói: “Ngồi xuống nói đi.”

Diêu Thất Nương không bất ngờ khi thấy Cố Hành Giản tránh ra, ngược lại khiêu khích nhìn về phía Hạ Sơ Lam.

Hạ Sơ Lam giả vờ như không có việc gì. Nàng nếu so đo với một nữ tử phong trần thì có vẻ quá keo kiệt. Huống chi Cố Hành Giản là phu quân của nàng, Diêu Thất Nương một chút cơ hội cũng không có.

Diêu Thất Nương nhìn Hạ Sơ Lam cười nói: “Ta và tướng gia có việc muốn nói, phu nhân lưu lại nơi này không tiện đi? Còn thỉnh phu nhân tránh đi một chút.”

“Diêu Thất Nương.” Cố Hành Giản cảnh cáo mà gọi nàng một tiếng.

Hạ Sơ Lam không để ý tới nàng, đi đến bên cạnh Cố Hành Giản, ngẩng đầu nói: “Phu quân, ta trở về chờ chàng.” Nói xong, cũng không đợi Cố Hành Giản đáp lời, xoay người rời đi.

Cố Hành Giản nhìn ra dáng vẻ nàng nghiến răng nghiến lợi, hẳn rất tức giận, nhíu mày nói với Diêu Thất Nương: “Nàng tâm tư đơn thuần, ngươi hà tất kích nàng?”

“Chỉ như vậy tướng gia đã thương tiếc? Trên đời này nữ tử ái mộ ngài không chỉ có một mình thiếp thân, nàng đã có phúc khí gả cho ngài, tất nhiên nên chuẩn bị tốt bị người ghen ghét. Huống chi thiếp vốn chính là người trong phong trần.” Diêu Thất Nương nhẹ giọng cười nói, “Chúng ta nói chính sự đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store