ZingTruyen.Store

SỦNG TRONG LÒNG BÀN TAY

Chương 101 -102

HooujiFuu

Chương 101

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Đang lúc hoàng hôn, Cố Hành Giản từ Chính Sự Đường đi ra, thần sắc có hơi mỏi mệt. Ngày mai là trừ tịch, hôm nay hắn cố gắng kết thúc chính sự sớm, muốn về nhà làm bạn với Hạ Sơ Lam. Gần đây chính vụ bận rộn, thời gian ở nhà rất ít.

Tuy rằng nàng rất hiểu chuyện, ngoài miệng không nói gì, nhưng hắn làm trượng phu lại không muốn vắng vẻ nàng.

Sùng Minh bước qua nghênh đón, thấp giọng bẩm báo: “Tướng gia, ám vệ nói hôm nay phu nhân và tiểu công tử, ngũ cô nương đi trên đường, gặp được mấy người Thanh Nguyên huyện chủ. Muội muội Lý tướng quân kéo phu nhân và ngũ cô nương đi vào trong một hiệu sách, không lâu sau các nàng đã đi ra. Hình như Ân Bình Quận Vương và Tiêu đại nhân cũng ở chỗ đó.”

Cố Hành Giản nhíu mày, Lý Uyển Tình gần đây đích xác hơi quá mức rêu rao. Từ sau khi Lý Bỉnh Thành trở về từ tiền tuyến được gia phong chức quan, nàng lại được Hoàng Hậu điều động nội bộ làm phi tử Ân Bình Quận Vương liền lâng lâng, không biết bản thân họ gì. Nhưng nói đến cùng Hoàng Hậu muốn là một Vương phi hiền huệ còn có thể phụ tá Triệu Cửu, Lý Uyển Tình đi nước này, chỉ có thể tự hủy tương lai.

Hắn nghe Sùng Minh nói Hạ Sơ Lam các nàng rất nhanh đã đi ra, đoán được nàng không bị tổn hại gì. Thê tử hắn cũng không phải là mèo con chỉ biết lười biếng phơi bụng dưới ánh nắng mặt trời. Lúc nàng vươn móng vuốt, đối phương cũng không đạt được chỗ tốt nào. Làm hắn để ý là việc Ân Bình Quận Vương và Tiêu gia cùng đến cùng đi.

Trước mắt thời cuộc vi diệu, việc hai người gặp lén nếu bị Hoàng Thượng biết, chỉ sợ không ổn. Hoàng Thượng kiêng kị nhất quan trong triều kết bè kéo cánh, càng miễn bàn một người là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, một người là hoàng thất tiền triều.

Cố Hành Giản rất khó hiểu về Tiêu Kiệm. Mặt ngoài tựa hồ nhàn vân dã hạc, không hỏi triều chính. Nhưng trên triều đình bất luận chuyện quan trọng gì, lại dường như có quan hệ nào đó với Tiêu gia. Tiêu Kiệm rốt cuộc muốn làm gì?

Cố Hành Giản lại nghĩ đến bí thư hồi bẩm về ngọc bội, chỉ cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn đè nặng. Nếu Lam Lam thật sự có quan hệ cùng Tiêu gia, mà Tiêu gia đang ngầm có mưu đồ gì, đến lúc đó hắn kẹp ở giữa hoàng đế và Tiêu gia, một bước khó đi.

Sùng Minh đi dắt ngựa lại đây, Cố Hành Giản hỏi: “Ta bảo ngươi tra về khối ngọc bội, tiến triển đến đâu rồi?”

“Còn đang điều tra. Ngài cũng biết, chuyện Tiêu gia không dễ tra như vậy. Khối ngọc bội kỳ lân sau khi truyền đến tay lệnh công, không có ai thấy nó nữa. Có lẽ được cất ở chỗ thích hợp. Tiêu gia thật ra còn có một khối ngọc bội khác, vốn ở trên người Tiêu Dục, sau lại bị Thanh Nguyên huyện chủ lấy đi, hiện tại ở trong tay nàng.”

Cố Hành Giản trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Ngươi tìm mấy lão bộc được Tiêu gia thả ra, tra những việc của lệnh công lúc tuổi trẻ. Chủ yếu là trước khi cưới vợ có tư tình cùng người nào không. Cũng phái người đi điều tra, mười bảy năm trước Hạ Bách Thịnh có ở Tuyền Châu không.” Hắn đoán Hạ Sơ Lam không thể là nữ nhi của Tiêu Kiệm và Ngô thị, nếu Ngô thị thật sự từng có nữ nhi, nhiều năm như vậy không thể nào không đi tìm.

Như vậy ngọc bội gia truyền của Tiêu gia ở trên người Hạ Sơ Lam chỉ còn có một cách giải thích. Đó là Tiêu Kiệm tặng nó cho một người rất quan trọng đối với ông, người kia lại đem ngọc bội truyền cho Hạ Sơ Lam. Hạ Bách Thịnh và Đỗ thị chắc là cảm kích người kia, Đỗ thị không nói có lẽ do còn có băn khoăn gì.

Chuyện cũ năm xưa, nhiều năm trôi qua, chưa chắc có thể tra được nội dung. Nhưng chuyện này liên quan đến thân thế Hạ Sơ Lam, dù sao cũng phải tận lực đi tìm chân tướng.

“Vâng.” Sùng Minh trả lời.

Bọn họ cưỡi ngựa đến Dụ Dân Phường. Chiều hoàng hôn, bên đường có nhành cây vươn ra khỏi tường, lá cây hình như đã rụng hết, chỉ còn trơ lại cành cây khẳng khiu. Thời điểm này, trên đường không có gì ai qua lại, vô cùng yên tĩnh.

Bọn họ quẹo vào một ngõ nhỏ hẻo lánh, môt chiếc xe ngựa chạy tới ở phía đối diện. Con hẻm này là đường bọn họ nhất định phải đi qua khi về nhà, vốn đã không rộng lắm, chỉ sợ không thể chứa đồng thời một chiếc xe ngựa và hai con ngựa chạy qua, cần một bên nhường đường. Cố Hành Giản nhìn xe ngựa kia bốn mái treo chuông, hẳn là nữ quyến nhà nào đi ra ngoài, liền ghìm ngựa tránh qua bên cạnh. Ánh mắt hắn liếc qua rồi dừng lại trên mặt gã sai vặt bên cạnh mã phu …… Đây chẳng phải thị nữ Tiểu Ngư bên cạnh Mạc Lăng Vi sao?

Chiếc xe ngựa kia đi qua trước mặt bọn họ, Tiểu Ngư cũng chú ý tới Cố Hành Giản, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vội vàng hướng mắt nhìn phía trước. Chờ xe ngựa đi rồi, Cố Hành Giản lại cảm thấy kỳ quái, Mạc gia hẳn là ở Khang Dụ Phường bên ngoài thành, Mạc Lăng Vi sao lại xuất hiện ở Dụ Dân Phường bên trong thành?

Vùng này rất nhiều hoàng thân quốc thích ở, có lẽ là quý phụ nhân nào có quan hệ cá nhân rất tốt với nàng ta làm nhã tập gì đó, không đáng để lo.

“Tướng gia, ngài làm sao vậy? Vừa rồi gã sai vặt ngồi bên cạnh xa phu hình như là……” Sùng Minh cũng phát hiện Tiểu Ngư.

“Không quan hệ đến chúng ta, đi thôi.” Cố Hành Giản khoát tay, cưỡi ngựa về tướng phủ.

Chờ xe ngựa đi xa một đoạn, Tiểu Ngư mới nhẹ nhàng thở ra, nói với người trong xe ngựa: “Lão gia, tướng gia không thấy người ngồi trong xe ngựa là ngài.”

Mạc Hoài Tông cũng không ngờ sẽ gặp được Cố Hành Giản, vừa rồi cũng hoảng sợ, chậm rãi nói: “Hôm nay không đi chỗ nào nữa, dẹp đường hồi phủ đi.”

“Dạ.” Tiểu Ngư phân phó xa phu thay đổi phương hướng, chạy về Mạc gia bên ngoài thành.

……

Hạ Diễn đang đi theo Nam bá bố trí tướng phủ, trong phủ giăng đèn kết hoa, vô cùng vui mừng. Từ đô thành đến Thiệu Hưng cần mấy ngày, Thái Học mới vừa nghỉ, Hạ Diễn không kịp trở về, liền lưu tại tướng phủ, ăn tết cùng Cố Hành Giản và Hạ Sơ Lam.

Hạ Sơ Lam đang lo tướng phủ quạnh quẽ, Hạ Diễn lưu lại vừa đúng lúc.

Cố Hành Giản đi vào cửa, nhìn thấy Hạ Diễn trèo lên tháng, Nam bá đưa đèn lồng cho cậu, dặn dò: “Công tử, ngài cần phải chú ý đó.”

“Nam bá yên tâm, ở nhà ta cũng làm qua những việc này, không có việc gì đâu.” Hạ Diễn thoải mái cười, nâng tay lên, treo đèn lồng vào cái móc dưới mái hiên. Cậu không cao lắm, phải cố hết sức mới với tới cái móc, đang muốn treo tiếp cái đèn lồng thứ hai, lại nghe được một thanh âm quen thuộc nói: “Mau xuống dưới đi, để Sùng Minh treo.”

Cậu quay đầu lại nhìn thấy Cố Hành Giản, nhanh chóng leo xuống thang, cao hứng nói: “Tỷ phu, ngài đã trở lại!”

Cố Hành Giản gật đầu: “Thái Học cho nghỉ đông rồi?”

Hạ Diễn cung kính đáp: “Vâng, từ hôm nay bắt đầu nghỉ năm ngày, không đủ thời gian về Thiệu Hưng, tỷ tỷ bảo đệ lưu lại đô thành ăn tết.”

Cố Hành Giản vừa nghe, vừa ra dấu ý bảo Sùng Minh lấy đèn lồng trong tay cậu. Năm rồi lúc này, hắn chỉ có một người, bên người chỉ có Nam bá và Sùng Minh bồi, đón giao thừa cũng chỉ ngồi ở nhà chính phát ngốc, nghe tiếng pháo trúc bên ngoài, có đôi khi cũng đi dạo trên đường, lúc hừng đông thì đi ngủ, không hề có không khí ăn tết.

Năm nay là do Hạ Sơ Lam kiên trì muốn treo đèn lồng trong phủ, hắn cũng theo ý nàng.

Hắn lại hỏi: “Sao không thấy tỷ tỷ đệ đâu?”

“Người Cố gia tới kêu tỷ đi qua đó, hình như là Cố lão phu nhân tìm tỷ có một số việc.” Hạ Diễn đúng sự thật mà nói.

Ánh mắt Cố Hành Giản trầm xuống. Nhân lúc hắn không ở nhà, gọi Hạ Sơ Lam đến Cố gia là muốn làm gì?

……

Lúc Sùng Nghĩa đến tướng phủ thỉnh Hạ Sơ Lam, Hạ Sơ Lam cũng hơi kinh ngạc. Nàng không ở cùng Cố lão phu nhân nhau, cho dù Cố lão phu nhân không thích nàng, nhưng ngày thường hai người cũng bình yên không có việc gì, không biết Cố lão phu nhân bỗng nhiên kêu nàng đi cố gia làm cái gì.

Nàng là con dâu, không thể làm trái ý mẹ chồng, liền đi cùng Sùng Nghĩa trở về cố gia.

Trước nhà chính Cố lão phu nhân ở bày mấy chậu kim quất, mọc rất tốt, cao hơn nửa người, phía trên màu đỏ tươi, nhìn qua rất vui mừng.

Hạ Sơ Lam đi vào, trong phòng không có người khác, chỉ có Cố lão phu nhân ngồi trên giường Bát Tiên La Hán, mày nhướng cao, sắc mặt thâm trầm. Bà có gương mặt hiền từ, nhưng ở chung lâu rồi  sẽ phát hiện tính tình bà cũng không giống như bề ngoài dễ dàng thân cận. Đại khái do tang phu sớm, nuôi mấy hài tử không dễ dàng, trong tính cách có một mặt rất cứng rắn.

“Nương gọi ta trở về, có chuyện quan trọng gì?” Hạ Sơ Lam hành lễ hỏi.

Cố lão phu nhân giương mắt nhìn nàng. Hôm nay bà cùng mấy cái phụ nhân đã lâu không gặp đi trà quán uống trà tán gẫu, nói đến những chuyện xảy ra gần đây trong đô thành, chuyện đứng đầu chính là Ân Bình Quận Vương nạp thiếp, lại là muội muội Hạ Sơ Lam. Mấy cái phụ nhân kia đều nói Hạ Sơ Thiền không biết liêm sỉ, chủ động câu dẫn Ân Bình Quận Vương, còn lợi dụng thế lực Cố Hành Giản, khiến cho Hoàng Hậu và Ân Bình Quận Vương đồng ý nạp thiếp.

Cố lão phu nhân hoàn toàn không biết việc này, cảm giác những lời người đó nói như tát vào mặt bà một cái, trên mặt nóng rát, ngồi không bao lâu đã xám xịt trở lại.

Bà khẩu khí bất thiện nói: “Hóa ra ngươi gả cho lão ngũ là vì thế này? Lúc đầu nhờ lão ngũ gả muội muội của ngươi vào nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu, sau đó lại lợi dụng lão ngũ để một muội muội khác gả vào vương phủ. Hạ gia ngươi cô nương nào cũng gả chỗ tốt, lại muốn kéo lão ngũ xuống nước! Ngươi có biết Ân Bình Quận Vương vốn dĩ muốn cưới Lý gia cô nương? Người Lý gia há có thể đắc tội!”

“Nương, ta chưa từng chủ động mở miệng yêu cầu tướng gia giúp Hạ gia.” Hạ Sơ Lam nói, “Hạ Sơ Thiền đích xác có sai. Nhưng nàng cùng Ân Bình Quận Vương tương ngộ trước, Hoàng Hậu định Lý gia cô nương làm Vương phi là chuyện sau này, muốn trách cũng phải trách Ân Bình Quận Vương không bẩm bào trước chuyện này cho Hoàng Hậu. Đến nỗi Lý gia, nếu đem tất cả mọi chuyện đẩy đến trên đầu tướng gia, vậy cũng là do ánh mắt bọn họ thiển cận.”

Nàng nhớ tới ngôn hành cử chỉ của Lý Uyển Tình ở hiệu sách hôm nay, hoàn toàn không có hảo cảm gì với Lý gia. Hạ Sơ Thiền không tự trọng, rước lấy đồn đãi vớ vẩn này nọ, nàng cũng thực tức giận. Nhưng Hạ Sơ Thiền dù sao cũng là muội muội nàng, đối với bên ngoài các nàng chính là nhất thể. Cố lão phu nhân chất vấn như vậy, nàng cũng không thể không nói lời nào.

Lúc trước nhị thúc nhị thẩm cầu đến chỗ nàng, nàng liền biết cho dù bọn họ hỗ trợ hay không, Hạ Sơ Thiền đều sẽ là thiếp của Triệu Cửu. Hạ Sơ Thiền hoài hài tử của Triệu Cửu, Hoàng Thượng biết việc này, tuyệt sẽ không để mẫu tử các nàng lưu lạc bên ngoài. Đó là hài tử hoàng thất, đối với hoàng đế dưới gối không con mà nói, tất nhiên vô cùng quý giá, không thể nào để nó lưu lạc ở dân gian.

Cho nên so với việc để nhị phòng tâm tồn oán hận đối với bọn họ, về sau bị người có tâm lợi dụng, nhiều thêm mấy địch nhân, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, làm nhị phòng nợ bọn họ ân tình này.

Chuyện này đều là tính toán của Hạ Sơ Lam, nhưng một câu nàng cũng chưa nói với Cố Hành Giản. Nàng xét thấy, Cố Hành Giản có nguyên tắc và phương pháp của bản thân, nàng sẽ không can thiệp.

Cố lão phu nhân lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn nhất quán ăn nói khéo léo xảo biện. Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, mặc kệ trước kia ngươi ở Hạ gia như thế nào, hiện tại nhà các ngươi là quan hệ thông gia với Cố gia cùng cột vào nhau. Ngươi nhớ rõ quản lý tốt người nhà, không cần lại chọc phiền toái cho lão ngũ. Muội muội kia của ngươi, cũng ít lui tới.”

Hạ Sơ Lam không phản bác. Đối phó lão nhân gia, cứng rắn cũng không phải biện pháp. Hơn nữa bối phận của nàng thấp hơn, có đôi khi chỉ có thể lấy lui làm tiến. Huống chi ước nguyện ban đầu của Cố lão phu nhân là vì tốt cho Cố Hành Giản, lập trường này cũng giống Hạ Sơ Lam.

Cố lão phu nhân thấy nàng không nói chuyện, cho rằng nàng chột dạ, trong lòng thuận khí một chút, nói ra ý niệm đã nghẹn thật lâu ở trong lòng: “Tứ Nương đi thôn trang đã mấy tháng, cũng chịu đủ giáo huấn rồi. Ngày mai là trừ tịch, ta muốn cho nàng trở về một nhà đoàn viên. Chuyện này, ngươi nói với lão ngũ một chút đi.”


_______________________

Chương 102

Editor: Masha

Hạ Sơ Lam thế mới biết ý đồ chính mà Cố lão phu nhân kêu nàng về Cố gia hôm nay, hóa ra là muốn gọi Cố Tố Lan trở về.

Cố Tố Lan không ở đây đã nhiều ngày, không có người hay sinh sự, gia trạch bình an. Vốn dĩ lúc trừ tịch để ả về nhà đoàn viên cũng không phải việc gì khó. Nhưng chỉ sợ như lần trước, ả cầu xin lão phu nhân, lão phu nhân lại mềm lòng, nghĩ cách khác lưu ả lại.

Cố lão phu nhân cố ý chọn hôm nay, Cố Hành Giản không ở đây, vợ chồng Cố Cư Kính cũng không ở, xuống tay từ chỗ nàng.

“Chuyện này ta không làm chủ được, nương vẫn nên nói trực tiếp với tướng gia đi.” Hạ Sơ Lam nói.

Cố lão phu nhân nhíu mày. Tình tình Lão ngũ tính dầu muối không vào, trực tiếp nói với hắn, hắn nhất định sẽ cự tuyệt. Nếu là xem ở mặt mũi Hạ Sơ Lam, nói không chừng hắn sẽ đáp ứng.

“Chút chuyện nhỏ như vậy ngươi cũng không làm được?” Cố lão phu nhân không vui nói.

“Ngài có chuyện gì vẫn nên nói trực tiếp với ta đi.” Ngoài cửa vang lên thanh âm thanh lãnh của Cố Hành Giản.

Hạ Sơ Lam quay đầu lại, nhìn thấy Cố Hành Giản mặc quan bào tiến vào, quần áo cũng chưa kịp đổi.

Cố Hành Giản đi đến bên cạnh Hạ Sơ Lam, duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, sau đó nhìn về phía Cố lão phu nhân: “Ta cho rằng tứ tỷ ngốc ở thôn trang là tốt nhất, không cần lại đón nàng về nhà. Có một nhà a huynh bồi nương còn chưa đủ sao?”

Cố lão phu nhân nhìn dáng vẻ Cố Hành Giản giữ gìn Hạ Sơ Lam, ngón tay siết chặt, thấp giọng nói: “Ta bất quá tìm tức phụ ngươi nói mấy câu, không có làm gì nàng. Dáng vẻ ngươi như ta muốn ăn thịt nàng vậy, là sao?”

Cố Hành Giản khẽ nhíu mày, còn muốn nói tiếp Hạ Sơ Lam ngửa đầu nhẹ giọng kêu: “Phu quân, nương chỉ tìm ta trò chuyện, không có việc gì.” Nàng lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra khẩn thiết. Nàng không muốn Cố Hành Giản vì việc này lại xung đột cùng Cố lão phu nhân. Tết nhất, nếu cãi cọ thì hai bên đều không vui.

Cố lão phu nhân nhìn thấy thái độ Cố Hành Giản rõ ràng hòa hoãn lại, không giống vừa rồi khi vào cửa lạnh như băng, trong lòng càng thêm hụt hẫng. Bà cảm thấy bản thân không sai, hôm nay nghe nói thanh danh nhi tử bị nữ nhi Hạ gia không biết tự kiểm liên lụy, mới tìm Hạ Sơ Lam lại đây. Hạ Sơ Lam là gia chủ Hạ gia, theo lý nên quản thúc tốt người nhà mình, mà không phải chỉ hưởng thụ chỗ tốt quyền thế mang đến.

Nhưng dáng vẻ Cố Hành Giản tới hưng sư vấn tội thực sự làm bà đau đớn.

“Tố Lan làm bạn ta nhiều năm, chẳng lẽ đêm trừ tịch, để nó trở về một nhà đoàn viên, cũng không được sao? Ta đã lớn tuổi, còn có thể sống được mấy năm? Ngươi nói nó tính kế ngươi, ngươi nhốt nó ở thôn trang mấy tháng còn chưa đủ sao?” Cố lão phu nhân nói, âm thanh run rẩy.

Cố Hành Giản chậm rãi nói: “Ngài cho rằng ta giữ tứ tỷ ở thôn trang, chỉ bởi vì nàng hận ta, tính kế ta sao? Nàng ta không chỉ tính kế ta, còn muốn tính kế toàn bộ Cố gia. Để nàng ta trở về, Cố gia vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh. Cho nên ta sẽ không đồng ý.”

“Điều kiện thôn trang thật sự quá kém, sao nó có thể chịu được những khổ sở đó……” Lão phu nhân lẩm bẩm nói, bỗng nhiên giơ tay ấn trán.

Cố Hành Giản nhìn thần sắc của bà, mơ hồ cảm thấy không đúng, tiến lên nắm lấy cổ tay bà bắt mạch.

Cố lão phu nhân tinh thần hoảng sợ, mạch tượng cũng rất loạn.

“Nương làm sao vậy?” Hạ Sơ Lam ở bên cạnh hỏi.

“Hiện tại còn chưa thể phán đoán.” Cố Hành Giản duỗi tay sờ sờ trán Cố lão phu nhân, có hơi nóng. Hắn kêu thị nữ và vú già bên cạnh Cố lão phu nhân bên người thị nữ tiến vào, dò hỏi bọn họ gần đây ẩm thực và sinh hoạt hàng ngày của lão phu nhân có gì thường không.

Thị nữ nói: “Lão phu nhân gần đây có bệnh hay quên, thường thường dùng cơm xong sẽ quên mất đã ăn cái gì. Có đôi khi cầm đồ vật ở trong tay, còn hỏi chúng ta đồ vật ở đâu. Những thời điểm khác thì không khác gì người bình thường.”

Vú già bên cạnh cũng phụ họa nói: “Lão thân cũng kiến nghị lão phu nhân gọi đại phu tới xem, nhưng ngài nói mình không có bệnh tật gì cho nên không thỉnh đại phu. Hôm nay chúng ta còn đi đạo quan cầu chút nước bùa uống……” Thanh âm vú già càng ngày càng nhỏ, bởi vì nhìn thấy cằm Cố Hành Giản căng thẳng, sắc mặt cứng lại.

Cố lão phu nhân mê tín, ngày thường sinh bệnh cũng không thích thỉnh đại phu. Cố Cư Kính bận rộn bên ngoài, Tần La mỗi ngày thỉnh an cũng không dám ở lâu, nên không có người phát hiện lão nhân gia sinh bệnh. Bà cũng là lão nhân đã qua tuổi hoa giáp, tưởng niệm Cố Tố Lan là bởi vì quá tịch mịch đi.

Cố Hành Giản không nói gì, đỡ Cố lão phu nhân đến nằm trên giường, muốn bà nghỉ ngơi cho tốt. Bà nhìn nhìn Cố Hành Giản, thực nhanh liền ngủ rồi.

Cố Hành Giản đi ra ngoài viết phương thuốc, viết xong rồi, giao phương thuốc cho ma ma bên cạnh Cố lão phu nhân đi bốc thuốc, lại phái người gọi Cố Cư Kính trở về.

Hôm nay, Tần La ở nhà ngốc đến phiền muộn, Cố Cư Kính liền mang nàng lên phố đi mua mơ chua ướp, Cố Gia Huyên cũng ra ngoài đi dạo một vòng.

Cố Cư Kính trước cưỡi ngựa trở về gấp, nghe Cố Hành Giản nói về bệnh tình lão phu nhân, sửng sốt nửa ngày không nói gì.

“Nương luôn luôn rất khỏe mạnh, sao lại nhiễm bệnh?” Cố Cư Kính ngơ ngẩn hỏi. Hôm nay hắn có mời Cố lão phu nhân cùng đi dạo phố, nhưng Cố lão phu nhân nói đã lâu bà không tụ họp với các bằng hữu, tự mình ra cửa.

Cố Hành Giản ngồi ở ghế trên, chậm rãi nói: “Tuổi lớn, bệnh hay quên nhiều hay cảm xúc phập phồng lên xuống đều là chứng bệnh thường thấy. Ta vừa rồi xem, có hơi sốt nhẹ, cũng không khó trị. Hôm nay bà nói với ta muốn đón tứ tỷ trở về ăn tết, ta không đáp ứng, khi đó mới phát hiện bà không khỏe.” Quan hệ giữa hắn và Cố lão phu nhân rất nhạt, chưa nói gì đến mẫu tử thân tình. Nhưng đây rốt cuộc là mẹ đẻ hắn, thật đến thời điểm sinh lão bệnh tử, hắn mới phát hiện mình cũng không muốn bà xảy ra chuyện.

Cố Cư Kính thở dài: “Sức khỏe của nương đích xác không được như xưa, thị nữ và vú già đều là hạ nhân, có ai thật sự quan tâm nàng. Về sau ta sẽ bảo A La lưu ý bà nhiều hơn. A đệ, nếu không đệ cho tứ muội trở về qua năm mới đi. Sau đó lại đưa nó về thôn trang là được, như vậy cũng coi như đáp ứng tâm nguyện của nương.”

Cố Hành Giản chuyển Phật châu trong tay, không đáp ứng ngay.

Huynh đệ hai người ở nhà chính nói chuyện, nữ nhân đều ở bên ngoài. Cố Gia Huyên đứng dưới tàng cây đá mấy viên đá nhỏ, thường nghiêng đầu nhìn Hạ Sơ Lam và Tần La vài lần. Lúc phát hiện các nàng cũng đang nhìn mình, lại tiếp tục cúi đầu đá mấy viên đá.

Hạ Sơ Lam hỏi Tần La: “Sau khi Huyên cô nương trở về từ tướng phủ, có thu liễm chút nào không?”

Tần La nhìn Cố Gia Huyên dưới tàng cây một cái, gật đầu nói: “Thu liễm nhiều. Hôm nay Nhị gia hỏi nàng có muốn cùng chúng ta lên phố hay không, nàng cũng không cự tuyệt. Đại khái từ chỗ nương nghe nói Tứ cô ở thôn trang không tốt, sợ Nhị gia thật sự đưa nàng tới nơi đó.”

“Tuy nói là thôn trang, nhưng cũng không lo ăn mặc, vì sao không tốt?” Hạ Sơ Lam kỳ quái hỏi.

“Thôn trang kia ở vùng ngoại ô, phụ cận thứ gì cũng không có. Hơn nữa Tứ cô chỉ có thể sinh hoạt ở thôn trang, không thể ra ngoài. Tính tình nàng như vậy, hẳn là muốn buồn ra bệnh. Năm lần bảy lượt phái người trở về cầu tình với nương.” Tần La vuốt cái bụng đã rất lớn nói.

Hạ Sơ Lam biết Cố Tố Lan là người không chịu nổi cô đơn, nhốt ả ở thôn trang cũng không khác lắm với muốn mệnh ả. Quan hệ giữa ả và Cố Hành Giản hoàn toàn bế tắc, chỉ sợ cả đời này cũng không có biện pháp giải quyết.

Hai người đang nói chuyện, Cố Cư Kính đưa Cố Hành Giản từ trong phòng ra. Cố Hành Giản nói: “A huynh đừng tiễn, chúng ta liền cáo từ.”

“Tốt.” Cố Cư Kính gật đầu, “Chuyện ta nói, đệ suy xét thử.”

Cố Hành Giản chưa nói gì, mang Hạ Sơ Lam đi.

Trở về trên xe ngựa, Hạ Sơ Lam hỏi: “Nương rốt cuộc làm sao vậy? Thời điểm nói chuyện với ta còn tốt mà.”

Cố Hành Giản an ủi nàng: “Có hơi sốt nhẹ, đại khái là uống chút đồ không được sạch sẽ. Ăn rồi uống thuốc, nghỉ ngơi cho tốt sẽ không có việc gì.”

“Nếu nương muốn cho Tứ nương tử từ thôn trang về, không bằng để nàng trở về ăn tết cũng được.” Hạ Sơ Lam nói. Chỉ là trở về hai ngày, Cố Tố Lan hẳn không gây ra nổi song gió gì.

Cố Hành Giản vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, không nói gì. Có đôi khi nàng cảm thấy, hai người dựa vào gần nhau như vậy, tiếng tim hắn đập rõ ràng bên tai nàng; nhưng nội tâm của hắn, thế giới của hắn, nàng lại hoàn toàn không tiến vào được.

Nhiều năm như vậy, hắn đều chỉ có một mình, không cần dựa vào bất kì ai, chuyện gì đều là tự mình giải quyết. Hơn nữa trong mắt hắn nàng nhiều nhất chỉ tính là một hài tử, mà không phải là thê tử có thể cùng hắn sóng vai giải quyết nan đề.

Hạ Sơ Lam khe khẽ thở dài. Cố Hành Giản cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ trong vắt của nàng, không khỏi cười nói: “Đang êm đẹp, sao bỗng nhiên thở dài?”

“Chuyện gì ngài cũng giấu ở trong lòng, không nói cho ta.”

Cố Hành Giản ôm nàng, nhẹ nhàng nói: “Lam Lam, có một số việc không phải không muốn nói cho nàng, mà là không biết nói từ đâu.” Hắn chỉ là cảm thấy Cố Tố Lan năm lần bảy lượt mà muốn đả thông chỗ mấu chốt ở nương, muốn về Cố gia, cũng không phải một chuyện đơn giản. Hắn thậm chí hoài nghi dẫn đường Cố lão phu nhân uống nước bùa sinh bệnh, cũng là Cố Tố Lan lập lại trò cũ.

Hắn cũng không biết vì sao lại nghĩ như thế, đại khái là nhiều năm chìm nổi trong quan trường dưỡng thành một loại trực giác.

Cố lão phu nhân tất nhiên sẽ không hại hắn, nhưng Cố Tố Lan lại hận hắn tận xương.

***

Ở mấy ngày lễ mừng năm mới này, Thanh Phong Viện cũng không có sinh ý gì, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Thanh Phong Viện dưỡng chính là tiểu quan, không giống các kỹ quán khác có thể trắng trợn táo bạo kinh doanh. Quan viên tới nơi này tìm việc vui, phần lớn cần có quan hệ quen biết.

Cố Hành Giản ngồi ở trà lầu đối diện Thanh Phong Viện, Sùng Minh áp một tiểu quan tiến vào, trách mắng: “Thành thật chút!”

Cố Hành Giản xem tiểu quan kia bộ dáng thanh tú, nhiều nhất hai mươi mấy tuổi. Sùng Minh nói: “Thằng nhãi này vô cùng giảo hoạt, còn muốn trốn từ ngõ nhỏ, may mắn ta phát hiện đuổi theo.”

“Vị gia này, ta và ngài xưa nay không quen biết, ngài gọi người áp ta tới làm gì?” Tiểu quan vẻ mặt đau khổ nói, “Ta bất quá là kiếm miếng cơm ăn, ngài tha cho ta đi. Nhiều nhất là ta thiếu nợ cờ bạc còn chưa trả.”

Cố Hành Giản vừa uống trà vừa nói: “Ta không phải chủ nợ ngươi. Chỉ là tới hỏi một chút, ngươi có biết Cố Tố Lan?”

Tròng mắt tiểu quan xoay chuyển: “Người ta hầu hạ nhiều, sao có thể nhất nhất nhớ rõ tên họ.”

Cố Hành Giản buông chung trà, nói: “Ngươi tốt nhất nhớ lại đi, như vậy khỏi bị đau da nát thịt.” Sùng Minh ở bên cạnh làm bộ muốn rút kiếm, tiểu quan kia vội vàng nói: “Nhớ rõ nhớ rõ. Nhưng nàng đã lâu không tới, nghề của chúng ta gặp dịp thì chơi, chưa nói cảm tình thật gì. Lão bà ra tay thật hào phóng, còn từng nói muốn chuộc thân cho chúng ta. Chỉ là nàng có đôi khi tới, kêu Tiểu Ninh bọn họ đi vào, chỉ bồi vài ly rượu rồi đi ra, cũng không lưu người qua đêm. Giống như hẹn gặp mặt những người khác.”

Tiểu Ninh chính là tiểu quan Cố Tố Lan dưỡng ở Thanh Phong Viện, theo Trung Nghĩa Bá phu nhân nói, Cố Tố Lan thường nhắc tới hắn, hóa ra hắn cũng không hề bồi Cố Tố Lan qua đêm. Nhưng lúc ấy Cố Tố Lan nghe Cố Hành Giản nhắc đến tiểu quan kia, rõ ràng thay đổi sắc mặt. Ả lo lắng không phải là tiểu quan Thanh Phong Viện đó, mà là chuyện ả gặp mặt người nọ sẽ bị bại lộ.

Tiểu Ninh kia hẳn là biết càng nhiều chuyện, nhưng vì tránh đầu sóng ngọn gió, đã sớm chạy.

Cố Hành Giản bảo Sùng Minh thả tiểu quan đi, Sùng Minh nói: “Tướng gia, Tứ nương tử rốt cuộc là gặp mặt người nào mà thần bí như thế?”

Cố Hành Giản ánh mắt thâm trầm: “Chỉ sợ chỉ có nàng ta mới rõ ràng. Ngày mai sáng sớm, ngươi phái người đi thôn trang, tiếp nàng về Cố gia.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store