Sủng Lên Trời, Ngược Xuống Địa Ngục!
Chương 13: Đối đầu Hắc Ưng và Lucifer (2)
- Lục Nguyên Tiêu, à không, lão đại của Hắc Ưng, nhỉ?
Nam nhân sửng sốt, hai chân run lên cầm cập.
- Không, không... Lão đại Hắc Ưng là... là Lục Bất Phàm.
Bách Dạ Cẩn dùng chân đạp cho hắn một cái thật mạnh ngã lăn xuống nền gạch ẩm thấp.
- Nói láo!
Người nằm dưới đất hoảng sợ tột độ.
- Rõ ràng... tại sao... các ngươi không một chút nghi ngờ Lục Bất Phàm?... Rõ ràng... ta đã ... cố ý làm rơi huy hiệu của gia tộc .... hơn nữa còn là huy hiệu màu vàng... đáng ra ngươi phải nghi ngờ người có khả năng thừa kế Lục gia!
Bách Dạ Cẩn nhếch môi khinh bỉ:
- Như thế nào chúng ta dễ bị lừa như thế? Hơn nữa, ta cũng biết ngươi cũng không phải đứng đầu Hắc Ưng!
Lục Nguyên Tiêu ngày càng hoảng sợ.
- Đúng! Đúng! Không phải tôi! Cho nên mau thả tôi ra!
- Muốn thả cũng được thôi! Nhưng ngươi phải thành thật khai báo!
- Được! ... Được! ... Cái gì tôi cũng nói.
- Ta hỏi ngươi, kẻ đứng đằng sau Hắc Ưng là ai?
- Cái này tôi cũng không biết... Chỉ biết có một hôm một người mang nạ mặt thần bí đến nói tôi làm như vậy, hắn ta sẽ giúp tôi thừa kế toàn bộ Lục gia!
- Chà!- Bách Dạ Cẩn trầm mặc suy nghĩ- Nếu như vậy, có phải hắn ta cố tình muốn chúng ta nghi ngờ Lục Bất Phàm? Không biết kẻ cầm đầu Hắc Ưng, thật sự cũng có một chút khó đoán.
- Có thể thả tôi đi được chưa? - Lục Nguyên Tiêu run run nói.
Bách Dạ Cẩn ngước cằm cao ngạo nhìn hắn, ánh mắt âm u như giếng cổ ngàn năm.
- Cái này... để cho cháu ngươi xử lí đi. Lục Bất Phàm, giao cho cậu!
Từ ngoài cửa, Lục Bất Phàm tiến vào, cười cười nói:
- Cảm ơn!
Rồi Bách Dạ Cẩn đi mất. Hắn vẫn còn nhiều việc phải làm trước khi cuộc chiến ngày thứ sáu sắp tới! Lão đại đã có kế hoạch, hắn hôm đó mới là chủ chốt toàn bộ!
Ánh nắng chiều ấm áp toả xuống biệt thự Lệ Uyển nguy nga. Hàn Lăng Vy thức dậy thấy không gian thập phần yên tĩnh. Sờ lên trán mình, đã không còn nóng, người cũng không còn mệt mỏi nữa. Bác Lưu bước vào, ân cần hỏi:
- Tiểu thư dậy rồi. Cô muốn ăn không?
- Bác Lưu, gọi cháu là Vy Vy được rồi.- Cô cười khì khì.
Bác Lưu nhìn cô.
- Đứa nhỏ này... thật là....
Bác rất quý Vy Vy dù cô mới đến đây hai ba ngày. Bỗng Vy Vy hỏi:
- Bác Lưu, mấy giờ rồi?
- Hai giờ chiều.
Hàn Lăng Vy bước xuống giường, cười thân thiện:
- Cháu muốn đi về ngoại ô thăm mẹ. Nhờ bác chuyển lời tới Lạc Thần.
- Không được! Cậu ấy đã nói không để cô đi- Bác Lưu khuôn mặt hơi lo lắng.
- Bác yên tâm, cháu đã khoẻ rồi, cháu chỉ về một chút, sáng mai sẽ quay lại. Với lại, cháu sẽ thông báo cho Lạc Thần- Hàn Lăng Vy mặt hơi khổ sở- Cháu cũng không biết tình hình của mẹ thế nào rồi.
Bờ mi của bác lúc này mới khẽ buông xuống.
- Được rồi, Vy Vy, cháu cứ đi đi.
Bác không nỡ để cho mẹ con họ không được gặp nhau...
- Vâng! - Vy Vy khẽ đáp.
Bác Lưu giúp cô chuẩn bị quần áo rồi tiễn Hàn Lăng Vy lên taxi, trước khi rời thành phố, cô còn qua nhà lấy một ít đồ.
Về đến ngoại ô cũng là chập choạng tối, Hàn Lăng Vy nhanh chóng vào bệnh viện nơi mẹ cô chữa trị.
Mở cửa phòng bệnh, cô chạy đến, nói:
- Mẹ! Mẹ! Con tới thăm mẹ!
Bà Hàn vẫn còn yếu, dang hai tay như muốn đón cô vào lòng.
- Vy Vy à, lại đây.
Bên cạnh là bố cùng với người cô ruột của Vy Vy....
- Con trở về rồi! - Ông Hàn cười cười- Thật may mắn, sau ngày hôm đó thì có một người chịu hết tiền viện phí, còn đưa mẹ con đến phòng vip thế này, Vy Vy à, bạn con thật tốt.
- ... Vâng...
- May mắn mẹ cháu đã qua nguy kịch, chỉ cần hồi sức- Cô Vy Vy tiếp lời- Cháu cũng về rồi thì đêm nay ở lại đây nhé!
- Dạ, cháu cũng tính như thế, đêm nay cháu chăm sóc mẹ mọi người cứ về đi ạ! - Hàn Lăng Vy tươi cười.
[[ Hết chương 13]]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store