Suna Rintarou Reader Haikyuu
"Bình tĩnh nào [T/b], không thể nào mày có thể thích con trai người ta qua cái nhìn qua loa như vậy được." - nội tâm đang gào thét, nhưng đó chỉ là lý trí, còn con tim khi nhìn Suna-san nó cứ đập mãi không thôi.Sau khi tự chủ được bản thân thì trận đấu đã kết thúc, hai đội đang bắt tay chào nhau. Đội của mình thì về phía cô để lấy nước uống. Ầu shjt, mãi ngồi quằn quại với tư tưởng ngớ ngẩn của bản thân, nước đã được uống sạch từ đợt giải lao lần trước mà tôi chưa kịp rót. Tôi cầm chục chai nước phi nhanh như chó dí để rót nước, là lỗi tôi khi không chú ý. Rồi quay về với tốc độ thần thánh, vì chạy nhanh quá lại ôm khá nhiều bình, không để ý nên tôi bị ngã, tay tôi ôm vài bình nước mà không chống nạng. Khỏi nói chuyện gì xảy ra, ngã chụp ếch luôn. Đúng lúc Kita-san chạy tới đỡ tôi dậy, hên là không sao, chỉ bị trầy gối xíu.Khi định hình được chuyện gì thì mọi người chạy tới xung quanh tôi hỏi han, ngoại trừ Atsumu vẫn có niềm đam mê chọc tôi, khen cú ngã đẹp, cuối cùng vẫn kết thúc bằng một cái lườm của Kita-san. Kita-san đỡ tôi đứng dậy, dìu tôi vô băng ghế để xức thuốc, anh dịu dàng giống như một người mẹ vậy, khiến tôi không khỏi cay sóng mũi. Đám chai nước ngoài kia được Aran, Akagi nhặt lên và rửa sạch sẽ. Xong xuôi đâu đấy, tôi vội vàng cảm ơn Kita-san và mọi người, đồng thời cũng xin lỗi vì là cơn nguồn của mọi rắc rồi. Cuối cùng tôi vẫn không thể xem trận đấu tập của trường mình với trường khác đàng hoàng, tôi thấy hơi tiếc nuối. Lúc đó tôi chỉ tập trung vào Suna-san quá nên không.."Suna-san..." "Hả?"Hể, dòng suy nghĩ của mình vừa phát ra tiếng hả!? Tôi định hình lại, từ từ nhìn về người trả lời, ầu men, không gì tệ hơn khi người nghe lại là Atsumu. Mặt tôi hơi tái. Nhìn nụ cười của ổng cũng đủ hiểu. "Atsumu, nãy anh có nghe em nói gì không?" - tôi từ từ hỏi lại"Có chứ~!" - khuôn mặt khoái chí của ổng hiện rõ: "Sun-""AHHHH....." - tôi hét: "E-em hiểu rồi, xin đừng kể cho ai, nhất là Suna-san""Lỡ anh mà có buộc miệng thì đành chịu thôi" Ầu men, gân của tôi nổi lên từng đoạn, giờ mới hiểu cảm giác của Samu-san khi có một ông anh nhây thế này. "Vậy em phải làm thế nào anh mới giữ bí mật" "Hmm, từ khi vô câu lạc bộ tới giờ, anh thấy em luôn giữ khoảng cách với mọi người, nhất là anh. Sao em không gọi anh là senpai nhỉ?!""Vâng. Chỉ vậy thôi sao?!" - tôi có chút ngạc nhiên"Vậy gọi thử đi" "Atsumu-senpai" "Hửm?!"Nhìn khuôn mặt ổng khá là phởn (hạnh phúc) nhỉ, nếu đơn giản vậy thì cũng kệ."Nè, sao nhóc lại thích Suna vậy?""..." - tôi im lặng, nó quá ngại để tôi trả lời. Không thể nói là tôi chỉ mới thích anh ấy thôi được."Cho anh số điện thoại đi" "Sao ạ?""Cho anh số điện thoại, khi nào cần anh sẽ nhắn tin (để sai vặt)""Dạ, hi vọng anh đừng nhờ gì quá đáng. 090 XXX XXXX""Oke, yên tâm. Thỉnh thoảng anh đây sẽ trả phần thưởng xứng đáng mà" - nhìn ổng cười mà lòng tôi không thể vui được.TING *tiếng chuông của điện thoại tôi*Oh my god, ảnh của Suna-san, chắc là đang chụp lén mà đẹp như thế này. Đúng là bạn thân nhỉ, trong đầu tôi bỗng hiện lên ý tưởng. Nếu phần thưởng đó là thông tin về Suna-san thì sao nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store