Chương 80. Chúng ta chọn đúng nơi để gửi gắm tương lai rồi
Lời nói vừa rồi, là gia chủ Trần – gia tộc đi theo Tề gia nhiều đời.Những người đi cạnh ngạc nhiên quay sang, không nhịn được sự tò mò. Một vị gia chủ lên tiếng:“Thật sao, lão Trần? Ngài có thể kể chi tiết hơn không?”Gia chủ Trần chậm rãi gật đầu, ánh mắt ông thoáng mơ màng, như đang lục lại ký ức xa xôi.“Lần đó, ta có cơ duyên đón tiếp Tề lão đại khi ông ấy đích thân đến khu vực của ta để xem xét quá trình sản xuất lô vũ khí mới. Tề tiểu thư khi ấy còn nhỏ nhưng đã khiến tất cả chúng ta phải kinh ngạc. Mái tóc đen dài, gương mặt thanh tú tựa búp bê, nhưng ánh mắt… ánh mắt ấy không phải của một đứa trẻ bình thường. Nó sáng rực, trong trẻo nhưng sắc bén, tựa như đôi mắt của chính Tề lão đại vậy.”Ông dừng lại, rồi tiếp tục với giọng đầy cảm thán:“Khi đó, ta có chuẩn bị một mâm bánh ngọt và trà thượng hạng để chiêu đãi. Không ngờ, Tề tiểu thư lại tiến tới trước mặt ta, cúi người cảm ơn rất lễ phép, sau đó còn ngồi xuống bàn. Cô bé khẽ đưa tay cầm một miếng bánh, nhấm nháp rất từ tốn, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bản đồ xưởng chế tạo vũ khí mà ta trải ra trên bàn. Khi cô ấy nói chuyện, lời lẽ mạch lạc, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại lãnh đạm, xa cách khiến ta cảm giác như bị áp lực từ một vị tiểu trưởng bối.”Một người khác tò mò chen vào: “Tiểu thư lúc ấy đã bộc lộ khí chất như vậy rồi sao?”Gia chủ Trần cười khẽ, tiếp tục:“Không chỉ vậy. Sau khi ăn xong, ta có tặng cô ấy một viên kim cương xanh hiếm có. Ta cứ nghĩ, trẻ con thì chỉ nhận rồi để qua một bên, nào ngờ cô bé lại đưa viên đá lên ngắm nghía, còn chỉ ra vài đường cắt chưa thực sự hoàn hảo. Sau đó, Tề tiểu thư quay sang Tề lão đại, nói rằng nếu muốn nâng giá trị viên kim cương xanh này, cần chỉnh lại mặt cắt theo góc độ khác. Tề lão đại lúc ấy không thể hiện rõ biểu cảm gì nhưng lại gật đầu đồng ý. Các người nói xem, ở tuổi đó, ngoài Tề thiếu gia, có ai đã có nhãn lực như vậy chưa?”Cả nhóm nghe xong đều trầm trồ, ánh mắt đầy khâm phục. Gia chủ Trần nhếch môi cười, giọng nói trầm xuống như để kết lại câu chuyện:“Chỉ trong một khoảnh khắc ấy, ta đã hiểu, người nhà Tề không ai là kẻ tầm thường. Nhưng Tề tiểu thư, từ nhỏ đã khác biệt đến vậy. Sau này cô ấy đứng lên, cùng Tề thiếu gia gánh vác một phần của Tề gia, thế giới này chỉ e là sẽ càng thêm rúng động.”Sau lời nói của gia chủ họ Trần là những lời nói tung hô của những vị gia chủ khác.“Tề gia dưới bàn tay của Tề lão đại đã lớn mạnh đến mức này, nay có thêm Tề thiếu gia và Tề tiểu thư, quả thật như hổ mọc thêm cánh.”“Xem ra, gia tộc tôi nhiều đời đi theo Tề gia cũng có lý do.”“Chúng ta chọn đúng nơi để gửi gắm tương lai rồi.”“Nhưng có vẻ, lần này Tề tiểu thư cũng không xuất hiện nhỉ?”
Căn phòng vẫn giữ vẻ yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót vang vọng từ bên ngoài. Ánh nắng ban mai len lỏi qua tấm rèm lụa mềm mại, phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng dịu dàng, như thể muốn đánh thức người con gái đang say ngủ trên chiếc giường lớn. Tề Du khẽ động đậy, đôi hàng mi cong vút như cánh chuồn chuồn khẽ rung động trước luồng sáng. Cô mở mắt, đôi mắt sáng ngời ánh lên chút mơ màng, gương mặt đẹp tựa tranh vẽ dường như mang theo nét thư thái sau một giấc ngủ yên bình.Tề Du vươn vai, đôi tay trắng ngần giơ lên cao, động tác nhẹ nhàng nhưng lại toát lên vẻ kiều diễm khó diễn tả. Cô ngồi dậy, chiếc chăn lụa trượt xuống, để lộ bộ đồ pyjamas lụa màu vàng nhạt.Bàn tay nhỏ nhắn của cô với lấy chiếc đồng hồ đặt trên tủ đầu giường. Ánh mắt thoáng hiện sự tập trung khi kiểm tra thời gian. Sau đó, cô bước xuống giường, đôi chân trần chạm nhẹ xuống thảm nhung mềm mại, động tác ung dung nhưng không mất đi vẻ thanh lịch.Tề Du bước đến bên cửa sổ, kéo nhẹ tấm rèm sang một bên. Khung cảnh khu vườn phía dưới hiện lên trước mắt: những luống hoa đang hé nở dưới ánh mặt trời, con đường lát đá uốn lượn như dẫn đến nơi xa xăm. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương hoa dìu dịu, khiến cô khẽ nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc yên bình.Một lúc sau, cô quay người, bước vào phòng thay đồ. Động tác nhanh gọn nhưng vẫn giữ được vẻ tao nhã. Tề Du chọn cho mình một bộ trang phục đơn giản nhưng tinh tế – chiếc váy dài màu xanh nhạt, phần cổ áo cách điệu thêu hoa văn tinh xảo, phối cùng đôi giày gót kitten màu trắng. Tóc được búi tròn gọn gàng, để lộ phần gáy thanh thoát, tô điểm thêm vẻ dịu dàng nhưng không kém phần sang trọng.Khi cánh cửa vừa hé mở, một làn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm thoảng của gỗ sồi từ nội thất hành lang. Tần Diệp đã đứng đợi bên ngoài, dáng vẻ điềm tĩnh, chuyên nghiệp. Cô gái có gương mặt thanh tú, đôi mắt trong veo như hồ thu, khẽ gật đầu chào khi thấy Tề Du bước ra.Đôi bàn tay thon dài của Tần Diệp nhanh nhẹn cử động, từng ký hiệu mềm mại tựa như một điệu vũ âm thầm:“Tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”Tề Du khẽ gật đầu, đôi môi cong lên nụ cười nhẹ. Cô bước theo Tần Diệp ra khỏi khu vực phòng nghỉ. Dãy hành lang trước mặt trải dài bất tận, những chùm đèn pha lê trên cao phản chiếu ánh sáng lung linh, tựa như muôn vàn ngôi sao hội tụ. Lớp thảm dày dưới chân làm tiếng bước chân của họ trở nên lặng lẽ, chỉ còn âm vang khe khẽ của những chuyển động tinh tế.Vừa chạm ngưỡng cửa phòng ăn, một giọng nói quen thuộc, đầy vẻ trêu chọc, vọng tới.“Em gái xinh đẹp của tôi đây rồi.”
Căn phòng vẫn giữ vẻ yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót vang vọng từ bên ngoài. Ánh nắng ban mai len lỏi qua tấm rèm lụa mềm mại, phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng dịu dàng, như thể muốn đánh thức người con gái đang say ngủ trên chiếc giường lớn. Tề Du khẽ động đậy, đôi hàng mi cong vút như cánh chuồn chuồn khẽ rung động trước luồng sáng. Cô mở mắt, đôi mắt sáng ngời ánh lên chút mơ màng, gương mặt đẹp tựa tranh vẽ dường như mang theo nét thư thái sau một giấc ngủ yên bình.Tề Du vươn vai, đôi tay trắng ngần giơ lên cao, động tác nhẹ nhàng nhưng lại toát lên vẻ kiều diễm khó diễn tả. Cô ngồi dậy, chiếc chăn lụa trượt xuống, để lộ bộ đồ pyjamas lụa màu vàng nhạt.Bàn tay nhỏ nhắn của cô với lấy chiếc đồng hồ đặt trên tủ đầu giường. Ánh mắt thoáng hiện sự tập trung khi kiểm tra thời gian. Sau đó, cô bước xuống giường, đôi chân trần chạm nhẹ xuống thảm nhung mềm mại, động tác ung dung nhưng không mất đi vẻ thanh lịch.Tề Du bước đến bên cửa sổ, kéo nhẹ tấm rèm sang một bên. Khung cảnh khu vườn phía dưới hiện lên trước mắt: những luống hoa đang hé nở dưới ánh mặt trời, con đường lát đá uốn lượn như dẫn đến nơi xa xăm. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương hoa dìu dịu, khiến cô khẽ nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc yên bình.Một lúc sau, cô quay người, bước vào phòng thay đồ. Động tác nhanh gọn nhưng vẫn giữ được vẻ tao nhã. Tề Du chọn cho mình một bộ trang phục đơn giản nhưng tinh tế – chiếc váy dài màu xanh nhạt, phần cổ áo cách điệu thêu hoa văn tinh xảo, phối cùng đôi giày gót kitten màu trắng. Tóc được búi tròn gọn gàng, để lộ phần gáy thanh thoát, tô điểm thêm vẻ dịu dàng nhưng không kém phần sang trọng.Khi cánh cửa vừa hé mở, một làn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm thoảng của gỗ sồi từ nội thất hành lang. Tần Diệp đã đứng đợi bên ngoài, dáng vẻ điềm tĩnh, chuyên nghiệp. Cô gái có gương mặt thanh tú, đôi mắt trong veo như hồ thu, khẽ gật đầu chào khi thấy Tề Du bước ra.Đôi bàn tay thon dài của Tần Diệp nhanh nhẹn cử động, từng ký hiệu mềm mại tựa như một điệu vũ âm thầm:“Tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”Tề Du khẽ gật đầu, đôi môi cong lên nụ cười nhẹ. Cô bước theo Tần Diệp ra khỏi khu vực phòng nghỉ. Dãy hành lang trước mặt trải dài bất tận, những chùm đèn pha lê trên cao phản chiếu ánh sáng lung linh, tựa như muôn vàn ngôi sao hội tụ. Lớp thảm dày dưới chân làm tiếng bước chân của họ trở nên lặng lẽ, chỉ còn âm vang khe khẽ của những chuyển động tinh tế.Vừa chạm ngưỡng cửa phòng ăn, một giọng nói quen thuộc, đầy vẻ trêu chọc, vọng tới.“Em gái xinh đẹp của tôi đây rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store