Sugar Daddy Kim
"Nàng là của tôi và đêm nay cả thế giới sẽ biết điều đó"–Kim Mingyu
Ánh nắng ban chiều chiếu rọi qua những khung cửa sổ kịch trần của dinh thự Mingyu, tỏa một vầng sáng dịu nhẹ lên căn phòng thay đồ rộng rãi nơi Y/N đang đứng, bao quanh bởi một đội ngũ các nhà tạo mẫu.Mingyu đã yêu cầu một cuộc lột xác hoàn toàn cho đêm dạ tiệc, một sự kiện tầm cỡ do Tập đoàn Kim tổ chức để ăn mừng một thương vụ thâu tóm mới nhằm củng cố vị thế thống trị của họ trên thương trường Seoul.Y/N, Musekin của anh, nỗi ám ảnh của anh, sẽ là ngôi sao tỏa sáng bên cạnh anh, và anh không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.Các nhà tạo mẫu làm việc một cách chuyên nghiệp, biến Y/N thành một hiện thân của vẻ đẹp thoát tục.Chiếc váy của nàng là một bộ đầm dạ hội cúp ngực dáng bồng mang tông màu xám oải hương bụi mềm mại, một màu sắc hòa quyện giữa sự lãng mạn và tinh tế.Phần thân trên có cấu trúc ôm sát đường cong cơ thể nàng, nổi bật với đường xẻ V tinh tế ở cổ, hiện đại mà sang trọng. Chất liệu vải mịn lì mang lại một vẻ thanh lịch kín đáo.Phần chân váy xòe ra thành dáng chữ A hơi bồng bềnh, với những đường xếp ly nhẹ nhàng tạo nên phom dáng cổ điển, thướt tha, đung đưa theo mỗi bước đi.Trông nàng như một nàng công chúa, nhưng lại có một nét sắc sảo thể hiện rõ dấu ấn của Mingyu, táo bạo, bất khả xâm phạm, hoàn toàn thuộc về anh.Một chiếc vòng cổ to bản đính đá quý tô điểm cho chiếc cổ của nàng, ánh kim loại của nó bắt sáng, thu hút sự chú ý vào xương quai xanh thanh mảnh và phần cổ áo.Không có hoa tai hay nhẫn nào làm rối rắm tổng thể, giữ cho sự chú ý tập trung vào chiếc váy và vòng cổ, như một tuyên ngôn hoàng gia về vị trí của cô bên cạnh Mingyu.Mái tóc nàng được tạo kiểu nửa buộc nửa xõa, với phần mái bay mềm mại ôm lấy gương mặt, mang lại nét trẻ trung, lãng mạn.Phần tóc sau được buộc lên từ đỉnh đầu, tạo độ phồng và vẻ trang trọng, trong khi phần tóc còn lại được uốn gợn sóng buông xõa, đánh rối nhẹ để tạo hiệu ứng tự nhiên nhưng vẫn chau chuốt.Lớp trang điểm của nàng thật hoàn hảo: một lớp nền tự nhiên với phấn má hồng phớt nhẹ nhàng, phấn mắt tông hồng tinh tế, đường kẻ mắt sắc nét, và hàng mi khiến đôi mắt nàng trở nên nổi bật.Đôi môi nàng được tô một màu đỏ san hô nhẹ nhàng, tôn lên sắc môi tự nhiên, mang lại cho cô một vẻ ngoài lãng mạn, gần như búp bê.Khi nàng bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, hơi thở Y/N chợt chững lại.Trông nàng thật lộng lẫy, nóng bỏng và tuyệt đẹp một cách chết tiệt, một sinh vật thoát tục mà chính nàng cũng gần như không nhận ra. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài hào nhoáng đó, tim nàng đập thình thịch vì lo lắng. Đây là thế giới của Mingyu, và đêm nay, nàng sẽ bị đẩy vào tâm điểm chú ý của nó.Mingyu bước vào trong phòng, bộ tuxedo đen được cắt may tỉ mỉ ôm sát lấy bờ vai rộng và thân hình săn chắc, mái tóc anh được vuốt ngược ra sau, khí chất đầy uy quyền.Ánh mắt anh sầm lại khi nhìn thấy nàng, một cái nhìn đói khát, đầy chiếm hữu khiến hai gối nàng mềm nhũn. "Em đẹp đến nghẹt thở," anh nói, giọng trầm thấp, bước lại gần và nâng cằm nàng. "Đêm nay, mọi ánh mắt sẽ đổ dồn về phía em, nhưng họ sẽ biết rằng em là của tôi."Hai má Y/N ửng hồng, giọng nàng lí nhí. "Tôi lo quá, Mingyu. Tôi chưa bao giờ đến một nơi như thế này."Anh cười nhếch mép, đặt lại một nụ hôn trên trán của nàng."Em không cần phải lo. Cứ ở bên cạnh tôi, và sẽ không ai dám động đến em. Em là thiên thần của tôi, là Musekin của tôi."Nàng gật đầu, tay luồn vào tay anh, cái siết tay của anh vừa chặt vừa đầy trấn an.Họ rời khỏi dinh thự, chiếc Rolls-Royce đang chờ sẵn để đưa họ đến buổi dạ tiệc, trái tim Y/N đập thình thịch vì mong chờ và cả sợ hãi.Nàng đang bước chân vào một thế giới mà nàng mới chỉ thoáng thấy, và nàng không chắc mình đã sẵn sàng hay chưa.Buổi dạ tiệc được tổ chức tại Grand Hyatt Seoul, một địa điểm xa hoa đã được biến hóa thành một cung điện lộng lẫy.Những chùm đèn pha lê treo trên trần nhà, tỏa ánh sáng ấm áp xuống sàn đá cẩm thạch và các chi tiết trang trí mạ vàng.Những chiếc bàn được phủ khăn lanh trắng, tô điểm bằng những lẵng hoa cao lớn, và không khí rộn ràng với tiếng leng keng của ly sâm panh và tiếng trò chuyện rì rầm của giới tinh hoa Seoul, các tài phiệt kinh doanh, người nổi tiếng, chính trị gia, tất cả đều khoác lên mình những bộ cánh hàng hiệu sang trọng.Nhạc giao hưởng sống vang vọng khắp căn phòng, một điệu waltz nhẹ nhàng càng tô điểm thêm cho sự thanh lịch của đêm hội.Mingyu và Y/N tay trong tay bước vào, và cả căn phòng dường như ngừng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.Mingyu là hiện thân của quyền lực, trong bộ tuxedo chỉn chu, với quai hàm cương nghị, khí chất của anh lấn át cả không gian.Nhưng chính Y/N mới là người khiến cả căn phòng phải nín thở, chiếc váy dạ hội màu xám oải hương của nàng tỏa sáng dưới ánh đèn, sợi dây chuyền lấp lánh, vẻ đẹp thoát tục của nàng tạo nên một sự tương phản rõ rệt với vẻ hào nhoáng đầy toan tính xung quanh.Những lời thì thầm theo sau họ, những cái ngoái đầu dõi theo, và trong mỗi ánh nhìn đều chứa đầy sự ghen tị và tò mò. Nàng cảm thấy nhỏ bé, trơ trọi, bàn tay nàng siết chặt lấy cánh tay của Mingyu."Họ đang nhìn chằm chằm tôi kìa," Nàng thỏ thẻ với giọng run rẩy."Cứ để họ nhìn," Mingyu đáp lời, giọng anh trầm thấp, một nụ cười nửa miệng cong lên nơi môi anh. "Họ ghen tị đấy. Họ muốn những gì tôi có."Anh dẫn nàng xuyên qua đám đông, giới thiệu nàng với một loạt người đến chóng mặt, từ giám đốc điều hành, nhà đầu tư, cho đến những nhân vật của giới thượng lưu, mỗi cái tên lại nhòa đi trong tâm trí nàng."Đây là Y/N," anh nói, tay anh đặt trên eo nàng, giọng điệu đầy chiếm hữu. "Bạn đồng hành đêm nay của tôi." Từ đó khiến nàng rùng mình, sức nặng của nó thật trĩu nặng và mơ hồ.Nàng mỉm cười lịch sự, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng thần kinh nàng căng như dây đàn với mỗi cái bắt tay, mỗi nụ cười gượng gạo.Nàng cảm thấy như một kẻ ngoài cuộc, một con búp bê được trưng bày trong thế giới của Mingyu, sự nhỏ bé của nàng hoàn toàn tương phản với khung cảnh hoành tráng.Một người đàn ông cao lớn trong bộ vest màu xám than tiến lại gần, những đường nét sắc sảo của cậu ta được làm dịu đi bởi nụ cười nhếch mép đầy tinh nghịch. "Mingyu, cậu giấu cô ấy kỹ quá đấy," cậu ta nói, giọng điệu mượt mà, vừa chìa tay về phía Y/N. "Tôi là Jeon Jungkook, đồng phạm của Mingyu. Còn em hẳn là Y/N nổi tiếng rồi."Y/N bắt tay cậu ấy, hai má nàng ửng hồng. "Rất vui được gặp anh," Nàng nói với giọng điệu xấu hổ. Ánh mắt Jungkook nán lại trên người nàng, ánh nhìn của cậu ấy đầy trân trọng nhưng vẫn có chừng mực, và cái siết tay trên eo Mingyu thắt chặt lại, một lời cảnh cáo thầm lặng."Cẩn thận đấy, Kook," Mingyu nói, giọng anh trêu chọc nhưng sắc bén tựa sắt thép. "Em ấy là của tôi."Jungkook bật cười, giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng. "Tôi đến mơ còn không dám, anh bạn à. Em ấy là của cậu tất."Cậu ta nháy mắt với Y/N, vẻ quyến rũ của cậu ta khiến người khác phải xiêu lòng, nhưng nàng lại cảm nhận được sự chiếm hữu của Mingyu như một gánh nặng, khi tay anh kéo nàng lại gần hơn.Một người phụ nữ trong bộ đầm đỏ sang trọng tiến lại gần họ, mái tóc đen của cô được búi cao thanh lịch. "Y/N, tôi là Mina," cô nói, nụ cười vừa ấm áp vừa thấu hiểu. "Trợ lý của Mingyu, và chị gái không chính thức của cậu ấy. Đêm nay trông em lộng lẫy lắm."Y/N mỉm cười, cảm kích trước lòng tốt của cô. "Cảm ơn chị, Mina. Mọi thứ.. thật choáng ngợp."Mina gật đầu, ánh mắt cô dịu đi. "Rồi em sẽ quen thôi. Cứ ở bên cạnh Mingyu nhé. Cậu ta sẽ lo cho em."Cuộc trò chuyện chuyển sang chuyện làm ăn, Mingyu và Jungkook thảo luận về vụ thâu tóm, còn Mina thì góp lời bằng những nhận định sắc sảo.Y/N lắng nghe, tâm trí lơ đãng, cảm thấy mình nhỏ bé đi với mỗi từ ngữ nàng không hiểu.Đây là đế chế của anh, là chiến trường của anh, và nàng chỉ là một người xa lạ trong đó, sự hiện diện của nàng chỉ mang tính trang trí, vai trò của nàng được định nghĩa bởi vòng tay anh đang ôm lấy nàng.Đám đông dạt ra, và một cặp đôi lớn tuổi, trông vương giả, với vẻ mặt lạnh lùng và khó đoán, tiến lại gần.Cha mẹ của Mingyu, Kim Seok-jin và Kim Hye-jin, toát lên vẻ giàu sang và quyền lực, với bộ trang phục được cắt may tỉ mỉ và phụ kiện kim cương là minh chứng cho địa vị của họ.Tim Y/N chùng xuống, tay nàng siết chặt lấy cánh tay Mingyu. Ánh mắt của mẹ anh, sắc bén và đầy dò xét, dừng lại nơi Y/N, đôi môi bà mím chặt"Đây là ai, Mingyu?" Phu nhân Kim hỏi, giọng bà lạnh lẽo tựa băng tuyết, cái lườm của bà ta tựa một lưỡi dao xuyên qua Y/N.Biểu cảm của Mingyu không chút lay chuyển, giọng anh bằng bằng, không chút hơi ấm. "Vợ của tôi."Hai mắt Y/N mở to, hơi thở nàng chợt sững lại. Anh ấy đang nói cái quái gì vậy? Nàng nghĩ, tâm trí nàng dậy sóng.Nàng ném cho anh một cái lườm quýt, cái nhíu mày dễ thương ấy khiến nàng trông như một con mèo nhỏ đang bối rối, và Mingyu cúi xuống, đôi môi anh lướt nhẹ qua vành tai nàng."Là một phần của hợp đồng," anh thì thầm, giọng trầm thấp, như một lời nhắc nhở về những quy tắc đã trói buộc nàng với anh. Phu nhân Kim nheo mắt lại, sự không tán thành của bà hiện rõ."Vợ của con?" Bà lặp lại, giọng điệu đầy vẻ hoài nghi."Mới gần đây thôi," Mingyu nói, kéo Y/N lại gần hơn, cánh tay anh như một vòng đai thép siết quanh eo nàng. "Và đó không phải là chuyện của mẹ."Ông Kim hắng giọng, giọng điệu có chừng mực. "Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau, Mingyu. Đây không phải là nơi thích hợp."Mingyu gật đầu cộc lốc, quai hàm anh siết chặt, và bố mẹ anh rời đi, sự lạnh lùng của họ vẫn còn vương lại trong không khí. Tim Y/N đập thình thịch, sự bối rối của nàng giằng co với nỗi sợ hãi.Vợ?Từ đó vang vọng trong tâm trí nàng, nặng trĩu những hàm ý mà nàng chưa sẵn sàng để đối mặt. Nàng nhìn vào Mingyu, nhưng nàng không đoán nổi biểu cảm của anh, ánh mắt anh tập trung vào đám đông, cái siết tay của anh trên người nàng không chút lay chuyển"Tại sao anh lại nói như thế?" Nàng thỏ thẻ với chất giọng run rẩy.Anh nhìn xuống nàng, ánh mắt anh dịu đi trong một khoảng khắc. "Để khiến họ câm miệng," anh nói, giọng anh trầm thấp. "Và bởi vì em là của tôi, Y/N. Theo mọi cách có thể."Nàng nuốt nước bọt, cổ họng nàng nghẹn ứ, tâm trí nàng tự một mớ hỗn độn. Buổi dạ tiệc tiếp diễn, tiếng nhạc dâng lên thành một điệu waltz, và Mingyu dẫn nàng ra sàn khiêu vũ, tay anh nắm chặt tay nàng. "Khiêu vũ với tôi đi," anh nói, giọng anh là một mệnh lệnh được bao bọc bởi nhung lụa.Y/N vâng lời, chiếc váy dạ hội màu xám oải hương của nàng đung đưa, đôi giày đế bằng gõ lách cách nhẹ nhàng.Mingyu kéo nàng lại gần, tay anh đặt trên hõm lưng nàng, tay còn lại đan chặt vào tay nàng, cơ thể hai người áp sát lấy nhau.Đám đông ngắm nhìn, ánh mắt họ tựa gánh nặng ngàn cân trên người người, nhưng khí chất của Mingyu đã đánh chìm tất thảy. Anh kéo nàng lại gần tới nỗi nàng có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, hơi thở anh ấm áp bên thái dương nàng, cái chạm của anh đầy chiếm hữu mà ân cần/Họ chuyển động như một, điệu waltz dẫn lối, sức mạnh của anh dìu dắt nàng qua từng bước nhảy."Em hoàn hảo lắm," Anh lẩm bẩm, đôi môi anh lướt nhẹ vành tai nàng. "Thiên thần của anh."Nàng đỏ mặt, mắt cụp xuống, nhưng tay anh đã nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải đối diện ánh mắt anh. "Nhìn anh," anh nói, giọng trầm thấp, mãnh liệt. "Chỉ được nhìn anh thôi."Tiếng nhạc dâng cao, và họ xoay vòng, chân váy nàng xòe ra, vòng tay anh siết chặt.Một người đàn ông mặc bộ vest xanh navy cao ráo, đẹp trai, với nụ cười quyến rũ đã thu hút ánh nhìn của Y/N từ rìa sàn nhảy, ánh mắt anh ta nán lại quá lâu.Mingyu để ý, ánh mắt anh tối sầm lại, cái siết tay trên eo nàng chặt tới nỗi có thể gây bầm tím. "Hắn ta đang nhìn em," Anh gầm gừ, giọng anh trầm thấp, đầy nguy hiểm. "Hắn ta nghĩ rằng hắn ta có thể có được em." Tim Y/N đập thình thịch, giọng nàng lí nhí. "Tôi không có–""Tôi biết," anh ngắt lời nàng, đôi môi anh lướt nhẹ qua cổ nàng, một nụ hôn đầy chiếm hữu khiến nàng phải rùng mình. "Nhưng hắn ta cần một bài học."Anh lại xoay nàng một vòng, kéo nàng áp sát vào người anh, tay anh trượt xuống thấp hơn, gần như không thích hợp với hoàn cảnh này.Anh hôn lên quai hàm của nàng, răng anh cạ nhẹ vào da thịt nàng, một lời tuyên bố chủ quyền hầm lặng khiến người đàn ông phải nhìn ra chỗ khác, nụ cười của hắn ta chợt tắt.Mingyu nhếch mép cười, cơn ghen của anh đã được thỏa mãn, cái siết tay của anh vẫn không hề buông lỏng. "Em là của tôi," anh thì thầm, giọng đặc quánh khao khát. "Không ai khác được phép nhìn em như thế."Điệu nhảy kết thúc, đám đông vỗ tay tán thưởng, nhưng Mingyu không buông nàng ra, vòng tay anh vẫn ôm lấy nàng khi họ quay trở lại đám đông.Thêm nhiều lời giới thiệu nối tiếp, thêm nhiều cái tên mà Y/N sẽ chẳng thể nhớ nổi, nhưng sự hiện diện của Mingyu đã trấn an nàng, cái chạm của anh là một lời nhắc nhở thường trực về vị trí của nàng.Jungkook quay lại chỗ họ, tay cầm ly sâm panh, nụ cười nhếch mép đầy tinh nghịch."Hai người đang chiếm hết sự chú ý rồi đấy," cậu ta nói, mắt liếc sang Y/N. "Cẩn thận đấy, Mingyu. Mọi người có thể sẽ bắt đầu nghĩ cậu mềm yếu đi đấy."Mingyu bật cười, một thanh âm chân thành hiếm hoi, nhưng tay anh siết chặt eo nàng. "Cứ để họ nghĩ thứ họ muốn nghĩ," Anh nói, giọng anh trầm thấp. "Vì cô ấy thì đáng mà."Y/N đỏ mặt, trái tim bất giác rung động, và Jungkook nâng ly. "Vậy thì, vì Y/N," cậu ta nói, giọng điệu trêu chọc nhưng tử tế. "Cô bé đã thuần hóa được Kim Mingyu.""Không phải thuần hóa," Mingyu sửa lại, ánh mắt anh dán vào nàng, rực cháy mãnh liệt. "Mà là ám ảnh."Đêm dần trôi, sự lo lắng của Y/N dịu đi đôi chút, vòng tay của Mingyu là một chiếc mỏ neo vững chắc.Nhưng cuộc chạm mặt với bố mẹ anh vẫn còn vương vấn, từ "vợ" là một gánh nặng mà nàng không thể rũ bỏ.Khi buổi dạ tiệc sắp kết thúc, Mingyu dẫn nàng ra một ban công yên tĩnh, ánh đèn thành phố lấp lánh bên dưới, tiếng nhạc chỉ còn là một tiếng ngân khe khẽ phía sau."Tối nay em làm tốt lắm," Anh nói, giọng anh dịu dàng, kéo nàng lại gần. "Em thuộc về nơi đây, bên cạnh anh."Nàng ngước lên nhìn anh, ánh mắt nàng kiếm tìm mắt anh. "Sao anh lại gọi tôi là vợ anh?" Nàng hỏi với giọng nhỏ nhẹ. "Nó thật sự chỉ là bản hợp đồng thôi sao?"Anh dò xét nàng, biểu cảm của anh khó đoán, rồi cúi xuống, khẽ hôn lên môi nàng, đôi môi lưu luyến không rời."Nó hơn cả như thế," anh nói, giọng anh trầm thấp. "Em là của tôi, Y/N. Theo mọi cách. Và tôi sẽ đảm bảo cả thế giới biết điều đó."Nàng rùng mình, trái tim là một mớ hỗn độn của sợ hãi, khao khát, và một thứ gì đó mà nàng chưa sẵn sàng gọi tên.Khi anh ôm nàng, thành phố trải dài bên dưới họ, nàng nhận ra mình cảm thấy nhỏ bé đến nhường nào trong thế giới của anh nhưng đồng thời cũng cảm thấy an toàn và được khao khát biết bao trong vòng tay anh.Buổi dạ tiệc là một sân khấu, điệu nhảy của họ là một màn trình diễn, nhưng khoảnh khắc này, yên tĩnh và chân thật, là của riêng hai người họ. Và trong khoảnh khắc đó, nàng là Musekin của anh, là thiên thần của anh, là tất cả của anh.
Ánh nắng ban chiều chiếu rọi qua những khung cửa sổ kịch trần của dinh thự Mingyu, tỏa một vầng sáng dịu nhẹ lên căn phòng thay đồ rộng rãi nơi Y/N đang đứng, bao quanh bởi một đội ngũ các nhà tạo mẫu.Mingyu đã yêu cầu một cuộc lột xác hoàn toàn cho đêm dạ tiệc, một sự kiện tầm cỡ do Tập đoàn Kim tổ chức để ăn mừng một thương vụ thâu tóm mới nhằm củng cố vị thế thống trị của họ trên thương trường Seoul.Y/N, Musekin của anh, nỗi ám ảnh của anh, sẽ là ngôi sao tỏa sáng bên cạnh anh, và anh không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.Các nhà tạo mẫu làm việc một cách chuyên nghiệp, biến Y/N thành một hiện thân của vẻ đẹp thoát tục.Chiếc váy của nàng là một bộ đầm dạ hội cúp ngực dáng bồng mang tông màu xám oải hương bụi mềm mại, một màu sắc hòa quyện giữa sự lãng mạn và tinh tế.Phần thân trên có cấu trúc ôm sát đường cong cơ thể nàng, nổi bật với đường xẻ V tinh tế ở cổ, hiện đại mà sang trọng. Chất liệu vải mịn lì mang lại một vẻ thanh lịch kín đáo.Phần chân váy xòe ra thành dáng chữ A hơi bồng bềnh, với những đường xếp ly nhẹ nhàng tạo nên phom dáng cổ điển, thướt tha, đung đưa theo mỗi bước đi.Trông nàng như một nàng công chúa, nhưng lại có một nét sắc sảo thể hiện rõ dấu ấn của Mingyu, táo bạo, bất khả xâm phạm, hoàn toàn thuộc về anh.Một chiếc vòng cổ to bản đính đá quý tô điểm cho chiếc cổ của nàng, ánh kim loại của nó bắt sáng, thu hút sự chú ý vào xương quai xanh thanh mảnh và phần cổ áo.Không có hoa tai hay nhẫn nào làm rối rắm tổng thể, giữ cho sự chú ý tập trung vào chiếc váy và vòng cổ, như một tuyên ngôn hoàng gia về vị trí của cô bên cạnh Mingyu.Mái tóc nàng được tạo kiểu nửa buộc nửa xõa, với phần mái bay mềm mại ôm lấy gương mặt, mang lại nét trẻ trung, lãng mạn.Phần tóc sau được buộc lên từ đỉnh đầu, tạo độ phồng và vẻ trang trọng, trong khi phần tóc còn lại được uốn gợn sóng buông xõa, đánh rối nhẹ để tạo hiệu ứng tự nhiên nhưng vẫn chau chuốt.Lớp trang điểm của nàng thật hoàn hảo: một lớp nền tự nhiên với phấn má hồng phớt nhẹ nhàng, phấn mắt tông hồng tinh tế, đường kẻ mắt sắc nét, và hàng mi khiến đôi mắt nàng trở nên nổi bật.Đôi môi nàng được tô một màu đỏ san hô nhẹ nhàng, tôn lên sắc môi tự nhiên, mang lại cho cô một vẻ ngoài lãng mạn, gần như búp bê.Khi nàng bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, hơi thở Y/N chợt chững lại.Trông nàng thật lộng lẫy, nóng bỏng và tuyệt đẹp một cách chết tiệt, một sinh vật thoát tục mà chính nàng cũng gần như không nhận ra. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài hào nhoáng đó, tim nàng đập thình thịch vì lo lắng. Đây là thế giới của Mingyu, và đêm nay, nàng sẽ bị đẩy vào tâm điểm chú ý của nó.Mingyu bước vào trong phòng, bộ tuxedo đen được cắt may tỉ mỉ ôm sát lấy bờ vai rộng và thân hình săn chắc, mái tóc anh được vuốt ngược ra sau, khí chất đầy uy quyền.Ánh mắt anh sầm lại khi nhìn thấy nàng, một cái nhìn đói khát, đầy chiếm hữu khiến hai gối nàng mềm nhũn. "Em đẹp đến nghẹt thở," anh nói, giọng trầm thấp, bước lại gần và nâng cằm nàng. "Đêm nay, mọi ánh mắt sẽ đổ dồn về phía em, nhưng họ sẽ biết rằng em là của tôi."Hai má Y/N ửng hồng, giọng nàng lí nhí. "Tôi lo quá, Mingyu. Tôi chưa bao giờ đến một nơi như thế này."Anh cười nhếch mép, đặt lại một nụ hôn trên trán của nàng."Em không cần phải lo. Cứ ở bên cạnh tôi, và sẽ không ai dám động đến em. Em là thiên thần của tôi, là Musekin của tôi."Nàng gật đầu, tay luồn vào tay anh, cái siết tay của anh vừa chặt vừa đầy trấn an.Họ rời khỏi dinh thự, chiếc Rolls-Royce đang chờ sẵn để đưa họ đến buổi dạ tiệc, trái tim Y/N đập thình thịch vì mong chờ và cả sợ hãi.Nàng đang bước chân vào một thế giới mà nàng mới chỉ thoáng thấy, và nàng không chắc mình đã sẵn sàng hay chưa.Buổi dạ tiệc được tổ chức tại Grand Hyatt Seoul, một địa điểm xa hoa đã được biến hóa thành một cung điện lộng lẫy.Những chùm đèn pha lê treo trên trần nhà, tỏa ánh sáng ấm áp xuống sàn đá cẩm thạch và các chi tiết trang trí mạ vàng.Những chiếc bàn được phủ khăn lanh trắng, tô điểm bằng những lẵng hoa cao lớn, và không khí rộn ràng với tiếng leng keng của ly sâm panh và tiếng trò chuyện rì rầm của giới tinh hoa Seoul, các tài phiệt kinh doanh, người nổi tiếng, chính trị gia, tất cả đều khoác lên mình những bộ cánh hàng hiệu sang trọng.Nhạc giao hưởng sống vang vọng khắp căn phòng, một điệu waltz nhẹ nhàng càng tô điểm thêm cho sự thanh lịch của đêm hội.Mingyu và Y/N tay trong tay bước vào, và cả căn phòng dường như ngừng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.Mingyu là hiện thân của quyền lực, trong bộ tuxedo chỉn chu, với quai hàm cương nghị, khí chất của anh lấn át cả không gian.Nhưng chính Y/N mới là người khiến cả căn phòng phải nín thở, chiếc váy dạ hội màu xám oải hương của nàng tỏa sáng dưới ánh đèn, sợi dây chuyền lấp lánh, vẻ đẹp thoát tục của nàng tạo nên một sự tương phản rõ rệt với vẻ hào nhoáng đầy toan tính xung quanh.Những lời thì thầm theo sau họ, những cái ngoái đầu dõi theo, và trong mỗi ánh nhìn đều chứa đầy sự ghen tị và tò mò. Nàng cảm thấy nhỏ bé, trơ trọi, bàn tay nàng siết chặt lấy cánh tay của Mingyu."Họ đang nhìn chằm chằm tôi kìa," Nàng thỏ thẻ với giọng run rẩy."Cứ để họ nhìn," Mingyu đáp lời, giọng anh trầm thấp, một nụ cười nửa miệng cong lên nơi môi anh. "Họ ghen tị đấy. Họ muốn những gì tôi có."Anh dẫn nàng xuyên qua đám đông, giới thiệu nàng với một loạt người đến chóng mặt, từ giám đốc điều hành, nhà đầu tư, cho đến những nhân vật của giới thượng lưu, mỗi cái tên lại nhòa đi trong tâm trí nàng."Đây là Y/N," anh nói, tay anh đặt trên eo nàng, giọng điệu đầy chiếm hữu. "Bạn đồng hành đêm nay của tôi." Từ đó khiến nàng rùng mình, sức nặng của nó thật trĩu nặng và mơ hồ.Nàng mỉm cười lịch sự, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng thần kinh nàng căng như dây đàn với mỗi cái bắt tay, mỗi nụ cười gượng gạo.Nàng cảm thấy như một kẻ ngoài cuộc, một con búp bê được trưng bày trong thế giới của Mingyu, sự nhỏ bé của nàng hoàn toàn tương phản với khung cảnh hoành tráng.Một người đàn ông cao lớn trong bộ vest màu xám than tiến lại gần, những đường nét sắc sảo của cậu ta được làm dịu đi bởi nụ cười nhếch mép đầy tinh nghịch. "Mingyu, cậu giấu cô ấy kỹ quá đấy," cậu ta nói, giọng điệu mượt mà, vừa chìa tay về phía Y/N. "Tôi là Jeon Jungkook, đồng phạm của Mingyu. Còn em hẳn là Y/N nổi tiếng rồi."Y/N bắt tay cậu ấy, hai má nàng ửng hồng. "Rất vui được gặp anh," Nàng nói với giọng điệu xấu hổ. Ánh mắt Jungkook nán lại trên người nàng, ánh nhìn của cậu ấy đầy trân trọng nhưng vẫn có chừng mực, và cái siết tay trên eo Mingyu thắt chặt lại, một lời cảnh cáo thầm lặng."Cẩn thận đấy, Kook," Mingyu nói, giọng anh trêu chọc nhưng sắc bén tựa sắt thép. "Em ấy là của tôi."Jungkook bật cười, giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng. "Tôi đến mơ còn không dám, anh bạn à. Em ấy là của cậu tất."Cậu ta nháy mắt với Y/N, vẻ quyến rũ của cậu ta khiến người khác phải xiêu lòng, nhưng nàng lại cảm nhận được sự chiếm hữu của Mingyu như một gánh nặng, khi tay anh kéo nàng lại gần hơn.Một người phụ nữ trong bộ đầm đỏ sang trọng tiến lại gần họ, mái tóc đen của cô được búi cao thanh lịch. "Y/N, tôi là Mina," cô nói, nụ cười vừa ấm áp vừa thấu hiểu. "Trợ lý của Mingyu, và chị gái không chính thức của cậu ấy. Đêm nay trông em lộng lẫy lắm."Y/N mỉm cười, cảm kích trước lòng tốt của cô. "Cảm ơn chị, Mina. Mọi thứ.. thật choáng ngợp."Mina gật đầu, ánh mắt cô dịu đi. "Rồi em sẽ quen thôi. Cứ ở bên cạnh Mingyu nhé. Cậu ta sẽ lo cho em."Cuộc trò chuyện chuyển sang chuyện làm ăn, Mingyu và Jungkook thảo luận về vụ thâu tóm, còn Mina thì góp lời bằng những nhận định sắc sảo.Y/N lắng nghe, tâm trí lơ đãng, cảm thấy mình nhỏ bé đi với mỗi từ ngữ nàng không hiểu.Đây là đế chế của anh, là chiến trường của anh, và nàng chỉ là một người xa lạ trong đó, sự hiện diện của nàng chỉ mang tính trang trí, vai trò của nàng được định nghĩa bởi vòng tay anh đang ôm lấy nàng.Đám đông dạt ra, và một cặp đôi lớn tuổi, trông vương giả, với vẻ mặt lạnh lùng và khó đoán, tiến lại gần.Cha mẹ của Mingyu, Kim Seok-jin và Kim Hye-jin, toát lên vẻ giàu sang và quyền lực, với bộ trang phục được cắt may tỉ mỉ và phụ kiện kim cương là minh chứng cho địa vị của họ.Tim Y/N chùng xuống, tay nàng siết chặt lấy cánh tay Mingyu. Ánh mắt của mẹ anh, sắc bén và đầy dò xét, dừng lại nơi Y/N, đôi môi bà mím chặt"Đây là ai, Mingyu?" Phu nhân Kim hỏi, giọng bà lạnh lẽo tựa băng tuyết, cái lườm của bà ta tựa một lưỡi dao xuyên qua Y/N.Biểu cảm của Mingyu không chút lay chuyển, giọng anh bằng bằng, không chút hơi ấm. "Vợ của tôi."Hai mắt Y/N mở to, hơi thở nàng chợt sững lại. Anh ấy đang nói cái quái gì vậy? Nàng nghĩ, tâm trí nàng dậy sóng.Nàng ném cho anh một cái lườm quýt, cái nhíu mày dễ thương ấy khiến nàng trông như một con mèo nhỏ đang bối rối, và Mingyu cúi xuống, đôi môi anh lướt nhẹ qua vành tai nàng."Là một phần của hợp đồng," anh thì thầm, giọng trầm thấp, như một lời nhắc nhở về những quy tắc đã trói buộc nàng với anh. Phu nhân Kim nheo mắt lại, sự không tán thành của bà hiện rõ."Vợ của con?" Bà lặp lại, giọng điệu đầy vẻ hoài nghi."Mới gần đây thôi," Mingyu nói, kéo Y/N lại gần hơn, cánh tay anh như một vòng đai thép siết quanh eo nàng. "Và đó không phải là chuyện của mẹ."Ông Kim hắng giọng, giọng điệu có chừng mực. "Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau, Mingyu. Đây không phải là nơi thích hợp."Mingyu gật đầu cộc lốc, quai hàm anh siết chặt, và bố mẹ anh rời đi, sự lạnh lùng của họ vẫn còn vương lại trong không khí. Tim Y/N đập thình thịch, sự bối rối của nàng giằng co với nỗi sợ hãi.Vợ?Từ đó vang vọng trong tâm trí nàng, nặng trĩu những hàm ý mà nàng chưa sẵn sàng để đối mặt. Nàng nhìn vào Mingyu, nhưng nàng không đoán nổi biểu cảm của anh, ánh mắt anh tập trung vào đám đông, cái siết tay của anh trên người nàng không chút lay chuyển"Tại sao anh lại nói như thế?" Nàng thỏ thẻ với chất giọng run rẩy.Anh nhìn xuống nàng, ánh mắt anh dịu đi trong một khoảng khắc. "Để khiến họ câm miệng," anh nói, giọng anh trầm thấp. "Và bởi vì em là của tôi, Y/N. Theo mọi cách có thể."Nàng nuốt nước bọt, cổ họng nàng nghẹn ứ, tâm trí nàng tự một mớ hỗn độn. Buổi dạ tiệc tiếp diễn, tiếng nhạc dâng lên thành một điệu waltz, và Mingyu dẫn nàng ra sàn khiêu vũ, tay anh nắm chặt tay nàng. "Khiêu vũ với tôi đi," anh nói, giọng anh là một mệnh lệnh được bao bọc bởi nhung lụa.Y/N vâng lời, chiếc váy dạ hội màu xám oải hương của nàng đung đưa, đôi giày đế bằng gõ lách cách nhẹ nhàng.Mingyu kéo nàng lại gần, tay anh đặt trên hõm lưng nàng, tay còn lại đan chặt vào tay nàng, cơ thể hai người áp sát lấy nhau.Đám đông ngắm nhìn, ánh mắt họ tựa gánh nặng ngàn cân trên người người, nhưng khí chất của Mingyu đã đánh chìm tất thảy. Anh kéo nàng lại gần tới nỗi nàng có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, hơi thở anh ấm áp bên thái dương nàng, cái chạm của anh đầy chiếm hữu mà ân cần/Họ chuyển động như một, điệu waltz dẫn lối, sức mạnh của anh dìu dắt nàng qua từng bước nhảy."Em hoàn hảo lắm," Anh lẩm bẩm, đôi môi anh lướt nhẹ vành tai nàng. "Thiên thần của anh."Nàng đỏ mặt, mắt cụp xuống, nhưng tay anh đã nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải đối diện ánh mắt anh. "Nhìn anh," anh nói, giọng trầm thấp, mãnh liệt. "Chỉ được nhìn anh thôi."Tiếng nhạc dâng cao, và họ xoay vòng, chân váy nàng xòe ra, vòng tay anh siết chặt.Một người đàn ông mặc bộ vest xanh navy cao ráo, đẹp trai, với nụ cười quyến rũ đã thu hút ánh nhìn của Y/N từ rìa sàn nhảy, ánh mắt anh ta nán lại quá lâu.Mingyu để ý, ánh mắt anh tối sầm lại, cái siết tay trên eo nàng chặt tới nỗi có thể gây bầm tím. "Hắn ta đang nhìn em," Anh gầm gừ, giọng anh trầm thấp, đầy nguy hiểm. "Hắn ta nghĩ rằng hắn ta có thể có được em." Tim Y/N đập thình thịch, giọng nàng lí nhí. "Tôi không có–""Tôi biết," anh ngắt lời nàng, đôi môi anh lướt nhẹ qua cổ nàng, một nụ hôn đầy chiếm hữu khiến nàng phải rùng mình. "Nhưng hắn ta cần một bài học."Anh lại xoay nàng một vòng, kéo nàng áp sát vào người anh, tay anh trượt xuống thấp hơn, gần như không thích hợp với hoàn cảnh này.Anh hôn lên quai hàm của nàng, răng anh cạ nhẹ vào da thịt nàng, một lời tuyên bố chủ quyền hầm lặng khiến người đàn ông phải nhìn ra chỗ khác, nụ cười của hắn ta chợt tắt.Mingyu nhếch mép cười, cơn ghen của anh đã được thỏa mãn, cái siết tay của anh vẫn không hề buông lỏng. "Em là của tôi," anh thì thầm, giọng đặc quánh khao khát. "Không ai khác được phép nhìn em như thế."Điệu nhảy kết thúc, đám đông vỗ tay tán thưởng, nhưng Mingyu không buông nàng ra, vòng tay anh vẫn ôm lấy nàng khi họ quay trở lại đám đông.Thêm nhiều lời giới thiệu nối tiếp, thêm nhiều cái tên mà Y/N sẽ chẳng thể nhớ nổi, nhưng sự hiện diện của Mingyu đã trấn an nàng, cái chạm của anh là một lời nhắc nhở thường trực về vị trí của nàng.Jungkook quay lại chỗ họ, tay cầm ly sâm panh, nụ cười nhếch mép đầy tinh nghịch."Hai người đang chiếm hết sự chú ý rồi đấy," cậu ta nói, mắt liếc sang Y/N. "Cẩn thận đấy, Mingyu. Mọi người có thể sẽ bắt đầu nghĩ cậu mềm yếu đi đấy."Mingyu bật cười, một thanh âm chân thành hiếm hoi, nhưng tay anh siết chặt eo nàng. "Cứ để họ nghĩ thứ họ muốn nghĩ," Anh nói, giọng anh trầm thấp. "Vì cô ấy thì đáng mà."Y/N đỏ mặt, trái tim bất giác rung động, và Jungkook nâng ly. "Vậy thì, vì Y/N," cậu ta nói, giọng điệu trêu chọc nhưng tử tế. "Cô bé đã thuần hóa được Kim Mingyu.""Không phải thuần hóa," Mingyu sửa lại, ánh mắt anh dán vào nàng, rực cháy mãnh liệt. "Mà là ám ảnh."Đêm dần trôi, sự lo lắng của Y/N dịu đi đôi chút, vòng tay của Mingyu là một chiếc mỏ neo vững chắc.Nhưng cuộc chạm mặt với bố mẹ anh vẫn còn vương vấn, từ "vợ" là một gánh nặng mà nàng không thể rũ bỏ.Khi buổi dạ tiệc sắp kết thúc, Mingyu dẫn nàng ra một ban công yên tĩnh, ánh đèn thành phố lấp lánh bên dưới, tiếng nhạc chỉ còn là một tiếng ngân khe khẽ phía sau."Tối nay em làm tốt lắm," Anh nói, giọng anh dịu dàng, kéo nàng lại gần. "Em thuộc về nơi đây, bên cạnh anh."Nàng ngước lên nhìn anh, ánh mắt nàng kiếm tìm mắt anh. "Sao anh lại gọi tôi là vợ anh?" Nàng hỏi với giọng nhỏ nhẹ. "Nó thật sự chỉ là bản hợp đồng thôi sao?"Anh dò xét nàng, biểu cảm của anh khó đoán, rồi cúi xuống, khẽ hôn lên môi nàng, đôi môi lưu luyến không rời."Nó hơn cả như thế," anh nói, giọng anh trầm thấp. "Em là của tôi, Y/N. Theo mọi cách. Và tôi sẽ đảm bảo cả thế giới biết điều đó."Nàng rùng mình, trái tim là một mớ hỗn độn của sợ hãi, khao khát, và một thứ gì đó mà nàng chưa sẵn sàng gọi tên.Khi anh ôm nàng, thành phố trải dài bên dưới họ, nàng nhận ra mình cảm thấy nhỏ bé đến nhường nào trong thế giới của anh nhưng đồng thời cũng cảm thấy an toàn và được khao khát biết bao trong vòng tay anh.Buổi dạ tiệc là một sân khấu, điệu nhảy của họ là một màn trình diễn, nhưng khoảnh khắc này, yên tĩnh và chân thật, là của riêng hai người họ. Và trong khoảnh khắc đó, nàng là Musekin của anh, là thiên thần của anh, là tất cả của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store