Sua Duong Kieu
CHÚC MỪNG NĂM MỚI🎉🎊🎊🎊Đăng Dương bước ra từ chiếc xe sang trọng của mình, áo khoác đen dài phủ xuống gót, từng bước dứt khoát. Cơn mưa nhỏ lất phất khiến không khí chiều tối càng trở nên yên tĩnh. Anh bước vào cửa hàng tiện lợi, ánh mắt không hề tâm trung một ai mãi đến khi ánh mắt vô tình dừng lại ở góc nhỏ cửa hàng.Thanh Pháp đang ngồi cạnh mặt kính, miệng hút hộp sữa yêu thích. Đôi mắt long lanh của cậu ngước lên, hướng ra ngoài, nơi mưa vẫn rơi nhẹ nhàng. Pháp chẳng để ý đến Dương, hoàn toàn đắm chìm vào khoảnh khắc bình yên ấy.Đăng Dương đứng sững lại, ánh mắt bị dính vào vẻ đáng yêu của cậu. Thanh Pháp không hay biết sự chú ý của anh, đôi tay nhỏ bé nâng hộp sữa lên, thỉnh thoảng cậu lại ngẩng lên nhìn ra ngoài trời, như đang suy tư gì đó.Đăng Dương không thể rời mắt khỏi cậu, lạnh lùng thường ngày của anh bỗng chốc vỡ vụn trước sự ngây thơ, đáng yêu của Thanh Pháp. Anh đứng yên một lúc lâu, như không thể hiểu vì sao mình lại bị cuốn vào ánh nhìn ấy. Cơn mưa ngoài cửa như kéo dài thời gian, không gian trở nên yên tĩnh lạ thường.Thanh Pháp uống một ngụm sữa, thở ra một hơi mãn nguyện. Cậu không hề hay biết mình đang trở thành đối tượng chú ý của người đàn ông lạnh lùng kia.Thanh Pháp mím môi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ánh sáng mờ mờ từ màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt cậu. Mái tóc đen mềm mại hơi rũ xuống khiến khuôn mặt cậu càng thêm nét đáng yêu, má hồng càng rõ ràng. Đôi môi nhỏ nhắn của Thanh Pháp hơi chu ra như đang suy nghĩ điều gì, và mắt cậu khẽ nhắm lại, tập trung vào từng dòng chữ trên điện thoại.Đăng Dương đến gần, đôi mắt dõi theo cậu một cách khó lòng giấu. Anh bị cuốn vào bởi ngây thơ, dễ thương - Thanh Pháp vô tình tạo ra, dường như có một lực vô hình kéo anh lại gần. Khi Đăng Dương đến gần, tiếng bước chân của anh vang lên nhẹ, Pháp vẫn không hề hay.Một lúc sau, anh lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng lại đầy uy lực:"Chào cậu nhóc, tôi thấy em thường xuyên đến đây."Thanh Pháp giật mình, mắt mở to nhìn lên, ngay lập tức cảm giác đề phòng dâng lên trong lòng. Cậu nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt không chút thân thiện. Thấy Đăng Dương là một người đàn ông cao lớn, ăn mặc chỉn chu, vẻ ngoài lạnh lùng chẳng giống như những người mà cậu gặp hàng ngày, Pháp hơi căng thẳng, nhưng không tỏ ra sợ hãi."Ừ... tôi đến mua sữa thôi." - Thanh Pháp mím môi, mắt vẫn không rời chiếc điện thoại, tỏ ra hơi lạnh nhạt, như muốn ngầm bảo rằng không muốn bị làm phiền.Đăng Dương vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi, nhưng nó không làm mềm đi vẻ lạnh lùng trong đôi mắt anh. Anh không vội vàng, chỉ đứng đó, quan sát cậu thêm một lúc, như thể muốn tìm hiểu điều gì đó mà mình không thể lý giải."Em thích sữa à?" - Đăng Dương khẽ hỏi, ngữ điệu có chút tò mò nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.Thanh Pháp liếc lên một chút, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, một chút ngạc nhiên pha lẫn sự đề phòng. - "Thích, sao?"Đăng Dương không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười, nụ cười ấy có chút lạ, khó đoán. Pháp, tuy không hiểu, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút khó chịu. Cậu không muốn mình trở thành trung tâm chú ý, đặc biệt là từ người như anh."Chỉ là... tôi thấy em khác biệt." - Đăng Dương nói, quay đi, không tạo thêm áp lực. Nhưng ánh mắt của anh vẫn còn lảng vảng quanh Pháp.Thanh Pháp nghe thấy câu nói của Dương nhưng không thèm nhìn lên, chỉ tiếp tục mải mê với chiếc điện thoại trong tay. Cậu thì thầm một mình, giọng nhỏ nhẹ, có chút khó chịu - "Tự nhiên đi lại nói chuyện với người ta, có quen biết gì đâu."Đăng Dương nghe thấy câu nói ấy, đôi mắt anh chợt nheo lại một chút, nhưng không hề tỏ ra giận dữ. Anh chỉ đứng yên, quan sát phản ứng của Thanh Pháp, đôi môi mím lại, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Mặc dù Thanh Pháp không nhìn anh, nhưng Đăng Dương vẫn không thể rời mắt khỏi cậu, không hiểu sao sự khó chịu của cậu lại khiến anh cảm thấy muốn hiểu rõ hơn.Thanh Pháp lại nhấp một ngụm sữa, rồi thở dài, cố gắng quay lại với màn hình điện thoại, như muốn xua đi cái cảm giác lạ lẫm đang nảy sinh trong lòng. Cậu không biết tại sao người đàn ông này lại cứ đến gần, lại còn nói chuyện với cậu. Cảm giác bất an càng lúc càng lớn, nhưng Pháp cố gắng giữ vẻ bình thản, không để lộ ra ngoài.Dương cảm nhận được sự cảnh giác từ Pháp, nhưng anh không vội bỏ cuộc. Anh tiến thêm một bước, nhẹ nhàng nói - "Tôi là Trần Đăng Dương, tổng giám đốc của công ty Dương Thịnh. Chắc em không quen tôi."Thanh Pháp ngẩng lên một chút, đôi mắt bừng sáng khi nghe đến danh xưng "tổng giám đốc", chỉ một thoáng sau, cậu lại cúi xuống, không đáp lại."Tổng giám đốc cũng không có gì đặc biệt." - Cậu lầm bầm, giọng nhỏ, không hề có chút hứng thú. Pháp không muốn rơi vào câu chuyện này, càng không muốn kết bạn với một người đàn ông lạnh lùng và quyền lực như Dương.Dương không bị đẩy lùi, anh cười nhẹ, nụ cười vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại có một thứ gì đó dịu dàng, khiến Pháp không hiểu rõ."Em không muốn kết bạn với tôi à?" - Anh hỏi, nhẹ nhàng, nhưng lại đầy ẩn ý.Thanh Pháp hút hết ngụm sữa cuối cùng, khẽ nhìn vào hộp sữa trống rỗng vẻ mặt có chút tiếc nuối tựa một đứa trẻ buồn bã khi món đồ yêu thích đã hết. Cậu chậm rãi đặt hộp sữa xuống bàn, ánh mắt thoáng buồn, đôi má hồng hơi ửng lên. Vẻ đáng yêu ấy lại khiến Dương không thể rời mắt dù cậu không hề nhận ra.Thanh Pháp lặng lẽ nhìn sang hướng Đăng Dương, chẳng giấu nổi vẻ thiếu kiên nhẫn trong ánh mắt. "Tôi quen anh cũng đâu được gì." - Cậu nói, giọng không hề khách sáo. "Tôi học nhạc viện, kết bạn với giám đốc như anh để làm gì?" - Câu nói của Pháp mang theo sự không quan tâm rõ rệt, như thể Dương chỉ là một người xa lạ mà cậu không muốn rối rắm.Dương im lặng trong giây lát, như thể bị lời nói ấy làm bất ngờ, nhưng rồi anh mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt lại ánh lên một tia thích thú khó tả. "Có lẽ tôi chẳng thể cho em gì cả." - Anh nói, giọng trầm nhưng đầy ẩn ý. "Chỉ là... muốn làm quen thôi."Thanh Pháp hơi cau mày, không hiểu anh ta đang nghĩ gì. Cậu cảm thấy không thoải mái chút nào, nhưng lại không muốn làm to chuyện. "Thật sự tôi không cần làm quen với ai." - Thanh Pháp đáp, giọng điệu vẫn không hề thay đổi, tuy trong lòng lại có chút lạ lẫm.Đăng Dương nhìn Thanh Pháp, đôi mắt như đang dò xét cậu, nhưng không hề tỏ ra gượng ép. "Em thích âm nhạc đúng không? Nhạc viện, chắc hẳn em rất tài năng."Thanh Pháp liếc nhìn anh một cái, không còn kiên nhẫn. "Không phải ai cũng thích khoe khoang về nghề nghiệp của mình, anh đừng nghĩ mình là giám đốc là có thể điều khiển mọi thứ." - Cậu đáp nhanh, ánh mắt có chút cảnh giác nhưng cũng không thiếu sự thách thức.Đăng Dương không vội vàng phản ứng, chỉ đứng đó, giữ nguyên nét lạnh lùng của mình, nhưng lại có một thứ gì đó trong ánh mắt anh, như thể đang tìm kiếm điều gì mà chính Pháp cũng chưa nhận ra."Tôi không khoe khoang." - Đăng Dương trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Chỉ là muốn tìm hiểu một chút thôi."Thanh Pháp không muốn tiếp tục câu chuyện, cảm giác bức bối trong lòng khiến cậu chỉ muốn rời đi càng nhanh càng tốt. Cậu lắc đầu, mím môi một cái rồi đứng dậy, không thèm liếc nhìn Đăng Dương lần nào nữa."Không - quan - tâm." - Thanh Pháp lẩm bẩm, rồi quay lưng đi về phía quầy lấy một hộp sữa khác, không hề do dự. Cậu mở cửa tủ lạnh, lướt qua các loại sữa và lấy một hộp sữa yêu thích khác, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, như thể mọi chuyện vừa xảy ra chẳng liên quan gì đến cậu.Đăng Dương vẫn đứng đó, quan sát từng động tác của Pháp, nhưng không hề có ý định ngừng cuộc trò chuyện. Anh không vội tiếp cận, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, sự tò mò ngày càng rõ rệt trong mắt.Thanh Pháp cầm hộp sữa trong tay, quay lại với chiếc điện thoại, không thèm chú ý đến Dương nữa. Cậu nhấn một vài nút trên màn hình, rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, để những giọt mưa nhẹ rơi xuống làm dịu đi cảm giác bức bối trong lòng.Dương bước lại gần một chút, nhưng chỉ đứng cách cậu vài bước, không tiến thêm. Anh chỉ khẽ nói, giọng vẫn không hề mất đi sự bình tĩnh. "Em sợ làm quen với người lạ à?"Thanh Pháp vẫn không trả lời, chỉ nhấp một ngụm sữa, miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười mơ hồ, như thể cậu đang tận hưởng một khoảng không gian nhỏ bé của riêng mình, không muốn chia sẻ với ai.Đăng Dương đứng im, trong lòng vẫn còn chút khắc khoải. Anh nhận ra Thanh Pháp không dễ dàng như anh tưởng. Cậu không dễ dàng mở lòng, nhưng cũng không dễ dàng từ bỏ sự chú ý của anh.Thanh Pháp không thể kìm được sự tò mò trong lòng nữa, khi Đăng Dương cứ đứng đó, không có dấu hiệu rời đi. Cậu nhìn anh một cái, rồi nhíu mày, đôi mắt nheo lại, một chút không hài lòng lẫn sự khó hiểu rõ rệt."Anh muốn kết bạn với tôi để làm gì?" - Thanh Pháp hỏi, giọng hơi căng thẳng, nhưng không thiếu sự thách thức. Cậu không hiểu nổi tại sao một người như Đăng Dương lại kiên trì đến vậy. Anh có bao nhiêu bạn, có bao nhiêu mối quan hệ, sao lại phải tìm cách làm quen với cậu—một Beta bình thường như vậy?Đăng Dương nghe thấy câu hỏi ấy, đôi mắt anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng có một tia sáng lạ lẫm trong đó. Anh nhìn Thanh Pháp, không vội trả lời ngay mà chỉ quan sát một chút. Sự tò mò trong ánh mắt anh ngày càng rõ rệt."Để làm gì?" - Đăng Dương lặp lại câu hỏi, như đang nghiền ngẫm một câu đố. "Chỉ là... tôi muốn biết về em."Thanh Pháp không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Cậu nhướng mày, rồi bật cười khẽ, nhưng nụ cười ấy chẳng có gì vui vẻ, chỉ là một cách xua tan sự căng thẳng trong lòng."Biết về tôi?" - Cậu lặp lại, giọng có chút nghi ngờ. "Anh nghĩ tôi có gì đặc biệt mà anh phải quan tâm đến vậy?"Dương không đáp ngay mà chỉ nhìn Pháp một lúc, như thể đang cân nhắc câu trả lời. Anh mím môi, rồi thở dài một hơi nhẹ, cơn mưa bên ngoài vẫn rơi đều đặn. "Có lẽ em không nhận ra tôi chẳng quan tâm đến người khác nhiều như vậy." - Đăng Dương đáp, giọng anh bỗng mềm đi, một chút gì đó chân thành ẩn trong lời nói.Thanh Pháp vẫn không đáp, chỉ tiếp tục ngắm nghía hộp sữa trong tay, như đang cố gắng làm ngơ. Tuy nhiên, trong lòng cậu lại có một cảm giác lạ lẫm, không thể lý giải. Cậu vẫn không hiểu tại sao Dương lại kiên trì như vậy, nhưng điều đó làm cậu cảm thấy bất an một chút."Vậy là anh muốn làm quen với tôi thật sao?" - Pháp khẽ hỏi, đôi mắt nhìn thẳng vào Dương, không hề chớp.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store