[Stony/TransFic] The Vegas Remix
Waking Up in Vegas (The Married Bliss Remix)
Title : Thức dậy ở Vegas (Hạnh phúc lứa đôi Remix)
Author : Navaan
Translator : Stony1111
Genre : Accidental Marriage, Las Vegas Wedding, Romance, Canon Divergence - hậu Captain America: Civil War, Thor Is a Good Bro, MCU
Permission : Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, per nằm trong phần comment của fic gốc thứ ba.
Summary :
Steve thực sự cảm thấy muốn ngủ một lần. Nhưng Tony đang làm gì trên giường của anh vậy?
--------------------------------
Cơ thể anh nặng trĩu với cơn buồn ngủ và sự ấm áp và... Chúa ơi, tiếng đập đau đớn trong thái dương đang giết chết anh. Lần cuối cùng anh bị đau đầu là lúc quái nào? Sau khi anh rơi ra khỏi Helicarrier và suýt chết đuối? Khi một chiếc xe đã tông vào đầu anh? Không có gì so với nỗi đau âm ỉ mà anh cảm thấy bây giờ. Sự nặng nề kéo đến tứ chi, trong tâm trí anh... miệng anh khô khốc, và anh khát nước, nhưng anh cảm thấy quá mệt mỏi đến mức không thể mở mắt. Và chiếc giường thật thoải mái. Giường thường không thoải mái như thế này. Anh vừa mới định ngủ lại, khi...
"... CHUYỆN QUÁI GÌ THẾ NÀY???"
Anh suýt nhảy dựng lên, nhưng toàn thân anh có cảm giác như chì và đôi mắt anh không mở ra, nhưng bộ não rối bời của anh không gặp khó khăn gì trong việc nhận ra giọng nói. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh vẫn là: Nhức đầu. Chúa ơi. Mọi người đối phó với điều này như thế nào vậy?
"Ugh... Yên lặng đi..." Anh lẩm bẩm và mơ hồ tự hỏi Tony đã đến đó ngay từ đầu bằng cách nào, ồn ào và đáng ghét và... Tony. Họ thậm chí không nói chuyện. Họ không... gì cả. Có lẽ anh đang tạo ra điều này, bởi vì không có cách nào...
"... CÁI QUÁI GÌ CƠ??? Rogers??" Tony lặp lại với giọng nói thậm chí còn to hơn và với cơn đau ở thái dương trở nên không thể chịu đựng được, Steve nhận ra rằng không có cách nào để điều này không có thật. Tin tưởng Tony có thực là đặc biệt đau đớn.
Bực mình, anh chớp mắt mở to và quay lại nhìn qua vai, vui mừng khi nhận ra rằng anh không cảm thấy tồi tệ hơn với ánh sáng trong phòng. "Tony, anh đang làm gì trên giường của tôi vậy?" Phải mất cả giây để nhận ra rằng anh đang nhìn vào bộ ngực trần của người đàn ông, nơi chỉ còn lại một vết sẹo nhỏ đáng ngạc nhiên khi lò phản ứng hồ quang biến mất.
Ngực.
Khỏa thân.
Tony trên giường.
Với anh.
Chung giường.
Đầu anh trống rỗng, cổ họng anh càng khô hơn.
Tony trừng mắt.
"Giường của cậu?" Gã hỏi. "Cái quái gì thế này, Cap chạy trốn? Một trò đùa nhảm nhí à?" Gã quay đầu xung quanh và thậm chí cả nỗ lực theo dõi cử động cũng khiến Steve chóng mặt lần nữa.
"Giường của tôi." Anh nói, buộc những lời nói qua sự khô khan và cố gắng đặt niềm tin vào chúng hết mức có thể, trong khi anh nhận thấy những dấu hiệu của môi trường xung quanh xa lạ - khách sạn, phòng lớn, sự trang trí tệ hại - và trạng thái của chính anh và sau đó là của Tony.
Ngực trần.
Tấm chăn mỏng che giấu phần háng Tony, nhưng không bỏ đi nhiều trí tưởng tượng
Những ngón tay vặn vẹo trước mũi Steve.
Với động tác phải mất một chút thời gian để nhận ra.
Một chiếc nhẫn.
Vàng.
Một chiếc nhẫn vàng trên ngón đeo nhẫn ở bàn tay trái của Tony...
"Kiểm tra bàn tay của cậu đi." Tony nói với vẻ mặt chua chát khi gã chắc chắn Steve đã chú ý đến chiếc nhẫn.
Anh nhìn xuống mu bàn tay vẫn đang đặt bên đầu trên gối, thấy dải vàng giống thế trên ngón đeo nhẫn và cảm thấy mắt mình mở to.
Mẹ kiếp.
Và trong khi Tony nhìn anh đầy mong đợi và chua chát, chờ đợi sự bùng nổ, tất cả đã quay trở lại trong một dòng ký ức xuất hiện đột ngột bị che phủ bởi rượu.
Anh nhớ Thor, người đã nghĩ rằng phải tỉnh táo do huyết thanh siêu chiến binh và sự trao đổi chất được tăng cường chỉ là một sự sỉ nhục đối với kỹ năng chiến đấu của Steve và đã tặng anh một món quà chia tay đặc biệt trước khi anh đi giải quyết mọi việc ở nhà. "Đây," Anh ta nói. "Là dành cho anh. Sử dụng nó khi anh cần để ăn mừng." Anh ta đã trao cho Steve một cái chai có nhãn với chữ viết gọn gàng của Jane trên đó. "Cái này tốt hơn rượu mật ong của Asgardian. Anh sẽ thích nó."
"Cảm ơn." Anh nói và cười thầm. Lúc đó anh không có ý định uống nó. Anh mang nó đi khắp nơi, như một trò đùa riêng tư, nhớ về Erskine và rượu Schnaps đó mà anh chưa bao giờ uống một giọt nào.
Nhưng bây giờ anh nhớ rõ việc đi bộ qua sòng bạc, theo sau người đàn ông anh đang tìm và cuối cùng ngồi ở quán bar, đầu cúi xuống, cặp kính mờ che khuất khuôn mặt, mũ bóng chày kéo sâu tận mắt.
"Không đùa chứ?" Tony đã hỏi khi bắt gặp anh ngồi cách đó chỉ hai chỗ. "Đây là cách chúng ta gặp lại nhau?"
Sốc.
Những lời tức giận.
Uống chung.
Hôn nhau.
Anh nghiên cứu chiếc nhẫn vàng, ngước lên để xem xét bộ ngực trần của Tony, bởi vì anh không thể nhìn đi chỗ khác -- biết một thực tế là bây giờ Tony đang khỏa thân dưới chăn và không phải sử dụng trí tưởng tượng của anh để biết từng inch của gã trông như thế nào. Anh biết; nhớ. Đồ uống kỳ diệu của người Asgardian không còn che mờ những suy nghĩ của anh và bây giờ miệng anh khô khốc vì những lý do rất khác nhau, khi anh nhớ chính xác cách tay anh giữ chặt hông Tony như thế nào, cách cơ thể họ hoàn hảo trượt vào nhau, bị nhốt trong niềm đam mê ngọt ngào...
Anh nuốt nước bọt.
Tony có vẻ bực mình. "Bắt kịp rồi?"
Ôi, chết tiệt, anh có.
Steve đã thề trong khi say rằng anh không bao giờ có ý định làm tổn thương hay rời bỏ Tony, sau đó họ đã tranh cãi về các hiệp định và Bucky, trong khi Tony uống một ly whisky được pha chế khác và Steve chỉ cần uống một ngụm khác thẳng từ chai - đã xảy ra cãi vã, và cười một cách điên cuồng - hôn.
Mò mẫm.
"Chúng ta hãy kết hôn đi." Steve nói líu nhíu. "Có lẽ sau đó anh sẽ tin tôi!" Anh đã rất tức giận và nghiêm túc .
Tony đã chọn những chiếc nhẫn một cách vui vẻ.
Steve đã chọn nhà nguyện.
"... để yêu và kính trọng nhau miễn là cả hai sẽ sống?"
Hôn lần nữa. Tony lầm bầm vô nghĩa giữa những tiếng thở hổn hển.
Hoàn hảo, những tiếng thở hổn hển và rên rỉ hoàn hảo.
Bây giờ trí nhớ anh đã quá rõ ràng khi anh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đó và nhớ lại mọi thứ đã xảy ra. Hơi ấm tập hợp trong bụng anh.
Đêm tân hôn đúng nghĩa, anh nghĩ, và nhớ rõ ràng như ngày nào, rượu schnaps Asgardian hay không, anh có ý muốn như từng lời anh nói: lời xin lỗi thì thầm, lời giận dữ, lời thú tội, lời thề hôn nhân, tất cả mọi thứ.
Không có gì là dối trá.
Anh không hối hận.
Bây giờ anh nhìn chiếc nhẫn bằng đôi mắt mới.
Không, kể cả điều này.
Tony vẫn đang nhìn anh chằm chằm, đôi mắt nheo lại và chờ đợi - một cái gì đó.
Không, anh nghĩ. Không hối tiếc chút nào.
"Được rồi." Steve nói và nhớ rằng nó đã là một nụ hôn tuyệt như thế nào, đưa ra quyết định nghiêng người về phía trước và chỉ cần thưởng thức điều đó một lần nữa, trong tích tắc. Tony quá ngạc nhiên khi kéo đi, và cho Steve lợi thế ngay lúc gã thở dốc, mở miệng. Gã sững người và Steve hôn gã đủ sâu để giải thích rõ ràng điều anh muốn nói. Vị chua chát của đêm hạnh phúc trong khi say xỉn của họ là thứ duy nhất không hoàn hảo về thời điểm này, nhưng nó không khiến cho điều này bớt đúng đắn. Khi Steve tách ra, anh hài lòng với hình ảnh Tony với đôi mắt nâu mở to và miệng hơi hé mở vì ngạc nhiên. "Chào buổi sáng, Mr. Rogers." Steve nói. "Điều đó giải thích về chiếc giường. Nếu anh không phiền, tôi vẫn mệt. Tôi sẽ đi ngủ lại."
Anh quay lưng lại và kéo chăn lên, hơi thích thú bởi thực tế là anh đã giữ lại chiếc áo phông của mình trong suốt buổi điên cuồng trong đêm tân hôn của họ, và nhắm mắt lại, chờ đợi sự bùng nổ hoặc Tony đứng dậy và xông ra ngay khi gã tìm thấy chiếc quần của mình.
Chắc là cửa vẫn còn, não anh cung cấp một cách hữu ích.
Có một khoảng im lặng dài và Steve lắng nghe tiếng sột soạt của khăn trải giường, từng tiếng thở dài yếu ớt hay hơi thở hay chuyển động.
Rồi Tony phát ra một tiếng càu nhàu -- và nằm xuống. "Không thể nào tôi lại lấy tên của cậu."
Nhưng đó là nó. Không bùng nổ. Không chạy đi.
Tony kéo tấm khăn quanh mình và ở lại.
Anh vẫn nhắm mắt và mỉm cười, sức nặng lạ lẫm của chiếc nhẫn là một lời nhắc nhở về những gì đã thay đổi. Có lẽ sau vài giờ nữa họ sẽ ở một nơi để giải quyết nhiều hơn một nụ hôn. Và anh biết chiến lược tốt nhất là không để Tony bỏ chạy trước khi họ cũng đã làm rõ một số điều.
Steve Rogers đã không nói lời thề với sai người.
Giờ anh chỉ cần thuyết phục chồng.
Và gã có thể bị thuyết phục.
Gã có thể khi anh đặt tâm trí vào nó.
Với tốc độ này, họ thậm chí có thể nói chuyện với nhau về mọi thứ khác sau này.
Trong mọi trường hợp, anh sẽ cần cảm ơn Thor vì món quà chu đáo.
"Ngừng suy nghĩ, Mr. Stark, nó thật khó chịu." Tony lẩm bẩm và Steve có thể cảm thấy tiếng thở dài nhẹ theo sau vì đột nhiên họ quay lại và cơ thể họ chạm vào nhau. "Nếu cậu cũng khiến tôi suy nghĩ, tôi có thể phải nghĩ ra cách bắt giữ cả hai chúng ta vào buổi sáng."
"Ngủ đi, Tony. Chúng ta sẽ nói chuyện sau."
"Nói chuyện. Chắc chắn rồi. Nếu đó là những gì cậu muốn gọi nó." Nghe như gã đã ngủ được một nửa.
Steve cười toe toét.
Chắc chắn sẽ cảm ơn Thor.
--------------------------------
Link: https://archiveofourown.org/works/11423109
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store