Stneko Nhung Manh Ghep Vinh Hang
Hành trình của Neko không dừng lại. Anh bước qua từng cánh cổng thời gian, đi qua những vũ trụ mà mỗi Sơn Thạch là một câu chuyện khác nhau.Sơn Thạch – Người Nhạc SĩNeko xuất hiện trong một căn phòng đầy nhạc cụ. Sơn Thạch ở vũ trụ này là một nhạc sĩ, cậu sống trong thế giới của âm nhạc, dành cả ngày để viết những giai điệu trầm buồn."Mỗi bản nhạc của tôi đều nói về một người, nhưng người ấy không bao giờ ở lại." Sơn Thạch nói, ánh mắt nhìn xa xăm qua khung cửa sổ.Neko đồng hành cùng cậu, lắng nghe từng giai điệu, từng lời hát. Nhưng ngay cả khi hai người gần nhau, Neko vẫn cảm thấy một khoảng cách vô hình."Anh có yêu tôi thật không, hay chỉ yêu âm nhạc mà tôi tạo ra?" Sơn Thạch hỏi trong một đêm mưa.Câu hỏi ấy làm Neko nghẹn lời. Và một lần nữa, Sơn Thạch lại rời đi.Sơn Thạch – Người Đầu BếpỞ một vũ trụ khác, Neko gặp Sơn Thạch trong một nhà hàng nhỏ bên bờ biển. Cậu là một đầu bếp tận tụy, luôn mỉm cười khi phục vụ mọi người."Anh Neko, anh có biết không? Tôi nghĩ rằng thức ăn có thể xoa dịu mọi nỗi đau," Sơn Thạch nói, đưa cho anh một đĩa mỳ Ý nóng hổi.Neko bị cuốn hút bởi sự giản dị, ấm áp của cậu. Nhưng trong những khoảnh khắc yên bình ấy, anh vẫn không ngừng so sánh cậu với hình bóng người yêu cũ."Tôi không phải người mà anh tìm kiếm, đúng không?" Sơn Thạch nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán.Cậu rời đi, để lại Neko ngồi lặng giữa mùi thơm của mỳ Ý và nỗi trống trải trong lòng.Sơn Thạch – Người Bác SĩLần này, Neko gặp Sơn Thạch trong một bệnh viện. Cậu là một bác sĩ trẻ tận tụy, luôn mỉm cười dù đôi mắt ánh lên vẻ mệt mỏi."Mỗi ngày tôi cứu rất nhiều người, nhưng không phải ai cũng ở lại." Sơn Thạch nói, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy nỗi buồn.Neko bị mê hoặc bởi sự kiên nhẫn và lòng nhân hậu của cậu. Nhưng khi anh cố gắng tiến xa hơn, Sơn Thạch dừng lại."Anh không yêu tôi. Anh chỉ yêu hình tượng anh tự tạo ra về tôi mà thôi." cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.Sự Nhận Ra Đau ĐớnQua mỗi vũ trụ, mỗi Sơn Thạch đều rời bỏ Neko. Những câu nói giống như tiếng vọng từ vũ trụ này sang vũ trụ khác:"Anh yêu tôi, hay yêu một người khác qua tôi?"Neko bắt đầu nhận ra sự thật: Anh không yêu những người này, mà chỉ yêu ký ức về Sơn Thạch đầu tiên – người đã rời bỏ anh mãi mãi.Một buổi tối, sau khi rời khỏi vũ trụ thứ mười, Neko ngồi lặng trước cỗ máy thời gian, ánh mắt trống rỗng."Thạch, tôi đã đi xa đến thế này, nhưng sao tôi vẫn không tìm thấy cậu?"Giọng nói của anh lạc đi trong không gian, như một lời tự thú đau đớn với chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store