Chương 17: Muốn gọi anh là Phàm Phàm.
STAR LOVEChương 17: Muốn gọi anh là Phàm Phàm.
Brazil Fernando de NoronhaBãi biển Baia do SanchoBờ biển yên tĩnh đến xao xuyến, từng con sóng nhẹ nhàng táp vào bờ, hết lần này lại đến lần khác, tạo thành những bọt nước li ti, lăn tăn đầy một bãi biển dài.
Trên cồn cát trắng, một chàng trai mặc âu phục ngồi lặng lẽ. Trước mặt anh là một cây dương cầm làm từ loại gỗ quý hiếm, yên tĩnh đón nhận những cơn gió man mác vị muối biển ập vào.
Ngón tay anh lướt nhẹ trên phím đàn,, tạo nên những thanh âm đủ đầy để tao nên một bản nhạc hoàn mỹ. Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to youTing...
Phím đàn dừng lại, không gian trở nên lắng đọng vô bờ bến. Chàng trai cúi đầu, giọt nước mắt nhẹ rơi trên nền cát, chỉ để lại một vệt thẫm mờ, rồi nhanh chóng bị những hạt cát khác che lấp, biến mất không còn dấu vết. - Sinh nhật vui vẻ... Dĩnh bảo... Sinh nhật vui.... Anh chợt nghẹn lại, cảm giác đau khổ khiến anh không thể thở nổi, nước mắt càng rơi xuống nhanh hơn. Đã cố dặn lòng, anh là con trai thì không được khóc.
Không anh không có khóc... Chỉ là bụi cát rơi vào mắt thôi.
Không ,không vui chút nào hết...
Dĩnh bảo, em là đồ xấu xa. Em không cùng anh mừng sinh nhật, thì làm sao mà vui cho được.
Không vui chút nào hết... Trong ánh tà dương, bờ biển vắng lặng, chỉ có một người đàn ông, ngồi giữa cồn cát trắng, bờ vai run lên từng chập, cơn gió nhè nhẹ như đem theo nỗi buồn, trôi đi xa tít mù khơi.
Trung Quốc. Bệnh viện Trung ương tỉnh Thiên Tân. Cô gái xuống khỏi giường bệnh, đi đi lại lại trong phòng, chỉ thấy phần đầu sau gáy đau như búa bổ, cả người choáng váng, cô đành phải ngồi lại một chỗ.
Rất nhanh, người đàn ông lúc nãy đưa theo một vị bác sĩ tới. Vị bác sĩ kiểm tra một lượt cho cô gái xong, mỉm cười :- Tôi đã nói với anh rồi, ngoài vết thương ở đầu khá nặng ra, thì tất cả đều chỉ là ngoại thương, không ảnh hưởng gì tới sức khỏe của cô ấy. Chỉ có điều, cô ấy có vẻ nghỉ ngơi không đầy đủ, sức lực bị vắt kiệt cho nên mới hôn mê mấy ngày liền như thế. Chỉ cần tỉnh lại thì sẽ không sao hết. Thậm chí ngay bây giờ, anh có thể làm thủ tục xuất viện, đưa cô ấy về nhà. Người đàn ông gãi đầu, vẻ mặt không hề bớt lo lắng :- Nhưng cô ấy nói, cô ấy không nhớ chuyện trước đây. - Đó là triệu chứng của bệnh mất trí nhớ tạm thời, chỉ cần chăm sóc cô ấy thật tốt, nhanh thì vài ba ngày, chậm thì vài ba tháng, cô ấy sẽ tự nhớ lại thôi. - Cảm ơn bác sĩ, vậy tôi đã có thể đưa cô ấy trở về? - Đúng vậy. Vị bác sĩ đi khỏi, cô gái trên giường như có như không nhìn người đàn ông, anh ta có một vẻ ngoài rất bình thường. Hoàn toàn không có điểm gì nổi bật, nhưng nhìn chung khá là ưa nhìn. - Quan hệ của tôi và anh là gì? Tốt lắm sao? - À... Có lẽ là như vậy. - Tôi vẫn chưa nhớ ra tên của tôi là gì.
- Tiểu Cốt... - Tiểu Cốt? - Đúng vậy, tên của em là Tiểu Cốt. - Vậy tên của anh là gì? Người đàn ông nghe vậy thì hơi giật mình, đỏ mặt gãi đầu :- Tôi... Tôi là Dương Phàm. Dương trong chữ chào đón, Phàm trong chữ bình phàm. Cô gái hơi trầm ngâm, lẩm bẩm. - Phàm... Dường như...có chút thân thuộc. Vì khi nghe đến cái tên này, tim cô chợt nhói đau. Loại cảm xúc không tên này khiến cô đột nhiên rơi lệ. Giống như ..đã từng trải qua chuyện gì đó, đã bỏ lỡ thứ gì đó... Đã hối tiếc một ai đó.
Một âm thanh không chủ xẹt qua rồi biến mất. "Dĩnh bảo..."
Giọt nước mắt lăn dài trên má, Dương Phàm thấy thế thì hoảng sợ, liên tục hỏi :- Tiểu Cốt? Em đau sao? Có đau lắm không? Đừng khóc, anh đi gọi bác sĩ nhé! - Không cần. Cô lau nước mắt, giữ lấy bàn tay của Dương Phàm, nhẹ giọng nói :- Anh cũng nghe bác sĩ nói rồi mà, tôi không muốn ở lại đây. Toàn thân của Dương Phàm như khẽ run lên, đôi mắt anh kinh ngạc nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn như bạch ngọc của cô đang nắm chặt bàn tay to lớn thô ráp của mình, trái tim chợt dâng lên một cảm xúc mãnh liệt như sóng nước Trường Giang.
Nữ thần... Cầu xin em, hãy tha thứ cho sự ích kỷ đáng ghét này của tôi. Nhưng... Tôi rất vui, rất rất vui. - Vậy... Anh đưa em về nhà nhé ? Tiểu Cốt. - Được. Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Lệ Dĩnh theo Dương Phàm ra khỏi bệnh viện Trung ương, đi taxi đến khu đô thị nhỏ giữa lòng Thiên Tân.
Chung cư Hoa Thiên.
Nhà số 1016.Dương Phàm cẩn thận mở cửa, dắt tay Lệ Dĩnh bước vào trong nhà. Cô đội một chiếc mũ rộng vành, nên khi đến đây không hề gặp trở ngại gì cả.
Cẩn thận đánh giá căn hộ một lượt, Lệ Dĩnh mỉm cười, gật đầu :- Tuy rằng không có ấn tượng gì về nơi này, nhưng tôi rất thích, khá rộng và sạch sẽ. - Em thích là được, Tiểu Cốt.
...
Bắc Kinh
Triệu Lệ Dĩnh studio. Hoàng Bân gọi điện cho cảnh sát, nói về việc kết quả ADN không trùng khớp, xác chết đó không phải Lệ Dĩnh.
Nguyên Nguyên và Tiểu Đào ôm nhau khóc lớn một trận, u uất đau khổ mấy ngày qua như bị giải thoát, cả hai đều gục xuống giường mà ngủ, giấc ngủ này, kéo dài đến tận hôm sau.
Sau khi tất cả ổn định, ba người kéo nhau đi ăn mừng một bữa thỏa thích sau đó mới bắt đầu giải quyết hỗn loạn trong suốt hơn một tuần qua.
Đăng tin weibo đính chính về việc nhận dạng tử thi, đồng thời chia buồn cùng tất cả những nạn nhân bị thiệt mạng trong vụ cháy . Khoảng thời gian đó, trên weibo chủ của Lệ Dĩnh thực sự là đại loạn. Người người khóc thương nhà nhà khóc thương. Kể cả khi tin chấn an được đăng lên cũng không thay đổi được nhiều. Trong lòng mỗi người đều có tâm lý bất an, tuy không dám nghĩ tới, nhưng cũng chẳng thể loại trừ khả năng xấu nhất.
Bận rộn túi bụi, đến ngày thứ tư, cảnh sát thông báo về văn phòng rằng đã tìm được thẻ nhớ của một trong số những thiết bị ghi hình có tại hiện trường, tuy rằng dữ liệu bên trong không còn nguyên vẹn, nhưng có phát hiện mới về việc Triệu Lệ Dĩnh mất tích.
Đoạn video còn lại rất ít, quay lại được khoảng mười phút sau khi xảy ra vụ cháy.
Sau khi chỉnh lại ánh sáng, và phóng to khung hình, có thể xác định được vị trí ngồi của Lệ Dĩnh, và những gì đã xảy ra sau đó. Nhưng vì góc quay bị khuất, nên không thể nhìn thấy rõ. Nhưng cũng có thể xác định được việc Lệ Dĩnh bị đẩy ngã khi đang leo trên bậc thang, sau đó thì sân khấu bị sập, lửa cháy kinh khủng như Hoả Diệm Sơn trong truyền thuyết.
Cảnh sát ái ngại nhìn mấy người Hoàng Bân, Nguyên Nguyên, Tiểu Đào. - Tình hình lúc đó... Có lẽ là... ...có lẽ là cô ấy thực sự đã chết không còn xác. Những lời này, ai mà đành lòng nói ra cơ chứ. - Khoan đã, sếp giúp tôi tua lại một đoạn. Hoàng Bân chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nghiêm túc hỏi.
Cảnh sát viên gật đầu, quay lại khúc Lệ Dĩnh bị ngã khỏi bậc thềm. - Sếp, có thể làm video chạy chậm hơn không? - Có thể. - Sếp, tôi muốn giảm tốc độ video xuống mức chậm nhất có thể. - Chờ một chút.
Hoàng Bân đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt không hề rời khỏi màn hình.
Đột nhiên, anh chỉ ngón tay, hỏi:- Mọi người nhìn xem, bóng đen này, có phải là người hay không? Tất cả cùng chăm chú nhìn, quả nhiên, khi sân khấu bị sập xuống, trong ánh lửa mịt mù chợt xuất hiện một bóng đen,sau đó thì bị ánh lửa che khuất. Chỉ khoảng bốn mươi giây sau, vị trí nằm của Lệ Dĩnh khi nãy, cho dù có quan sát kỹ đến thế nào cũng không thể thấy Lệ Dĩnh nữa. - Cái này... Hoàng Bân xiết chặt tay, kích động đến mức run rẩy. - Rất có thể, Dĩnh bảo đã được cứu ra khỏi nơi đó. ...Thiên Tân. Chung cư Hoa Thiên.
Số nhà 1016.Lạch cạch...
Tiếng vang lủng củng trong bếp nhẹ nhàng vang lên. Lệ Dĩnh mặc một chiếc váy trắng, khoác tạp dề đang chăm chú làm bếp. Cô rất chuyên tâm vào việc mình đang làm. Xung quanh là một đống rau củ hỗn độn, trên bếp là một nồi nước đang sôi.
Dương Phàm lo lắng đứng một bên, vì theo những hiểu biết của anh, cô gái này không giỏi việc bếp núc, nếu không muốn nói là cực kì vụng về. Nhưng cô không cho anh giúp, anh chỉ có thể đứng một bên mà nhìn.
Lệ Dĩnh buông con dao trên tay xuống, nhấc nồi nước trên bếp xuống. - A... Chỉ thấy nồi nước nóng trên tay cô bị trượt xuống, kinh hoảng hét lên một tiếng. Cô sợ hãi nhắm mắt ,nhưng rất nhanh, có ai đó đã nhấc bổng cô lên, xoay một góc 180°…
Bụp...
Ào ...Tiếng nồi sắt va đập xuống sàn gỗ, tiếng nước bắn lên xối xả...
Nhưng, cô hoàn toàn không có cảm giác gì cả. - Em có sao không, có bị bỏng ở đâu không? Lệ Dĩnh sợ hãi mở mắt, lắc đầu :- Không...Nhưng mà... Anh bị thương rồi. - Không sao, những việc nguy hiểm này, anh đã nói là để cho anh làm. - Xin lỗi. Lệ Dĩnh cúi thấp đầu, khép nép như một đứa trẻ làm sai, nhìn hai bàn chân của Dương Phàm đỏ lên, và cả lưng áo đang bốc lên từng đợt khói, khóe mắt chợt cay cay.
Trong tình huống này, thứ đầu tiên người này quan tâm, vẫn là cô chứ không phải bản thân anh. Trên đời này, còn được mấy người như thế. - Phàm Phàm, sau này em gọi anh là Phàm Phàm, nhé. Hết chương 17
Brazil Fernando de NoronhaBãi biển Baia do SanchoBờ biển yên tĩnh đến xao xuyến, từng con sóng nhẹ nhàng táp vào bờ, hết lần này lại đến lần khác, tạo thành những bọt nước li ti, lăn tăn đầy một bãi biển dài.
Trên cồn cát trắng, một chàng trai mặc âu phục ngồi lặng lẽ. Trước mặt anh là một cây dương cầm làm từ loại gỗ quý hiếm, yên tĩnh đón nhận những cơn gió man mác vị muối biển ập vào.
Ngón tay anh lướt nhẹ trên phím đàn,, tạo nên những thanh âm đủ đầy để tao nên một bản nhạc hoàn mỹ. Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to youTing...
Phím đàn dừng lại, không gian trở nên lắng đọng vô bờ bến. Chàng trai cúi đầu, giọt nước mắt nhẹ rơi trên nền cát, chỉ để lại một vệt thẫm mờ, rồi nhanh chóng bị những hạt cát khác che lấp, biến mất không còn dấu vết. - Sinh nhật vui vẻ... Dĩnh bảo... Sinh nhật vui.... Anh chợt nghẹn lại, cảm giác đau khổ khiến anh không thể thở nổi, nước mắt càng rơi xuống nhanh hơn. Đã cố dặn lòng, anh là con trai thì không được khóc.
Không anh không có khóc... Chỉ là bụi cát rơi vào mắt thôi.
Không ,không vui chút nào hết...
Dĩnh bảo, em là đồ xấu xa. Em không cùng anh mừng sinh nhật, thì làm sao mà vui cho được.
Không vui chút nào hết... Trong ánh tà dương, bờ biển vắng lặng, chỉ có một người đàn ông, ngồi giữa cồn cát trắng, bờ vai run lên từng chập, cơn gió nhè nhẹ như đem theo nỗi buồn, trôi đi xa tít mù khơi.
Trung Quốc. Bệnh viện Trung ương tỉnh Thiên Tân. Cô gái xuống khỏi giường bệnh, đi đi lại lại trong phòng, chỉ thấy phần đầu sau gáy đau như búa bổ, cả người choáng váng, cô đành phải ngồi lại một chỗ.
Rất nhanh, người đàn ông lúc nãy đưa theo một vị bác sĩ tới. Vị bác sĩ kiểm tra một lượt cho cô gái xong, mỉm cười :- Tôi đã nói với anh rồi, ngoài vết thương ở đầu khá nặng ra, thì tất cả đều chỉ là ngoại thương, không ảnh hưởng gì tới sức khỏe của cô ấy. Chỉ có điều, cô ấy có vẻ nghỉ ngơi không đầy đủ, sức lực bị vắt kiệt cho nên mới hôn mê mấy ngày liền như thế. Chỉ cần tỉnh lại thì sẽ không sao hết. Thậm chí ngay bây giờ, anh có thể làm thủ tục xuất viện, đưa cô ấy về nhà. Người đàn ông gãi đầu, vẻ mặt không hề bớt lo lắng :- Nhưng cô ấy nói, cô ấy không nhớ chuyện trước đây. - Đó là triệu chứng của bệnh mất trí nhớ tạm thời, chỉ cần chăm sóc cô ấy thật tốt, nhanh thì vài ba ngày, chậm thì vài ba tháng, cô ấy sẽ tự nhớ lại thôi. - Cảm ơn bác sĩ, vậy tôi đã có thể đưa cô ấy trở về? - Đúng vậy. Vị bác sĩ đi khỏi, cô gái trên giường như có như không nhìn người đàn ông, anh ta có một vẻ ngoài rất bình thường. Hoàn toàn không có điểm gì nổi bật, nhưng nhìn chung khá là ưa nhìn. - Quan hệ của tôi và anh là gì? Tốt lắm sao? - À... Có lẽ là như vậy. - Tôi vẫn chưa nhớ ra tên của tôi là gì.
- Tiểu Cốt... - Tiểu Cốt? - Đúng vậy, tên của em là Tiểu Cốt. - Vậy tên của anh là gì? Người đàn ông nghe vậy thì hơi giật mình, đỏ mặt gãi đầu :- Tôi... Tôi là Dương Phàm. Dương trong chữ chào đón, Phàm trong chữ bình phàm. Cô gái hơi trầm ngâm, lẩm bẩm. - Phàm... Dường như...có chút thân thuộc. Vì khi nghe đến cái tên này, tim cô chợt nhói đau. Loại cảm xúc không tên này khiến cô đột nhiên rơi lệ. Giống như ..đã từng trải qua chuyện gì đó, đã bỏ lỡ thứ gì đó... Đã hối tiếc một ai đó.
Một âm thanh không chủ xẹt qua rồi biến mất. "Dĩnh bảo..."
Giọt nước mắt lăn dài trên má, Dương Phàm thấy thế thì hoảng sợ, liên tục hỏi :- Tiểu Cốt? Em đau sao? Có đau lắm không? Đừng khóc, anh đi gọi bác sĩ nhé! - Không cần. Cô lau nước mắt, giữ lấy bàn tay của Dương Phàm, nhẹ giọng nói :- Anh cũng nghe bác sĩ nói rồi mà, tôi không muốn ở lại đây. Toàn thân của Dương Phàm như khẽ run lên, đôi mắt anh kinh ngạc nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn như bạch ngọc của cô đang nắm chặt bàn tay to lớn thô ráp của mình, trái tim chợt dâng lên một cảm xúc mãnh liệt như sóng nước Trường Giang.
Nữ thần... Cầu xin em, hãy tha thứ cho sự ích kỷ đáng ghét này của tôi. Nhưng... Tôi rất vui, rất rất vui. - Vậy... Anh đưa em về nhà nhé ? Tiểu Cốt. - Được. Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Lệ Dĩnh theo Dương Phàm ra khỏi bệnh viện Trung ương, đi taxi đến khu đô thị nhỏ giữa lòng Thiên Tân.
Chung cư Hoa Thiên.
Nhà số 1016.Dương Phàm cẩn thận mở cửa, dắt tay Lệ Dĩnh bước vào trong nhà. Cô đội một chiếc mũ rộng vành, nên khi đến đây không hề gặp trở ngại gì cả.
Cẩn thận đánh giá căn hộ một lượt, Lệ Dĩnh mỉm cười, gật đầu :- Tuy rằng không có ấn tượng gì về nơi này, nhưng tôi rất thích, khá rộng và sạch sẽ. - Em thích là được, Tiểu Cốt.
...
Bắc Kinh
Triệu Lệ Dĩnh studio. Hoàng Bân gọi điện cho cảnh sát, nói về việc kết quả ADN không trùng khớp, xác chết đó không phải Lệ Dĩnh.
Nguyên Nguyên và Tiểu Đào ôm nhau khóc lớn một trận, u uất đau khổ mấy ngày qua như bị giải thoát, cả hai đều gục xuống giường mà ngủ, giấc ngủ này, kéo dài đến tận hôm sau.
Sau khi tất cả ổn định, ba người kéo nhau đi ăn mừng một bữa thỏa thích sau đó mới bắt đầu giải quyết hỗn loạn trong suốt hơn một tuần qua.
Đăng tin weibo đính chính về việc nhận dạng tử thi, đồng thời chia buồn cùng tất cả những nạn nhân bị thiệt mạng trong vụ cháy . Khoảng thời gian đó, trên weibo chủ của Lệ Dĩnh thực sự là đại loạn. Người người khóc thương nhà nhà khóc thương. Kể cả khi tin chấn an được đăng lên cũng không thay đổi được nhiều. Trong lòng mỗi người đều có tâm lý bất an, tuy không dám nghĩ tới, nhưng cũng chẳng thể loại trừ khả năng xấu nhất.
Bận rộn túi bụi, đến ngày thứ tư, cảnh sát thông báo về văn phòng rằng đã tìm được thẻ nhớ của một trong số những thiết bị ghi hình có tại hiện trường, tuy rằng dữ liệu bên trong không còn nguyên vẹn, nhưng có phát hiện mới về việc Triệu Lệ Dĩnh mất tích.
Đoạn video còn lại rất ít, quay lại được khoảng mười phút sau khi xảy ra vụ cháy.
Sau khi chỉnh lại ánh sáng, và phóng to khung hình, có thể xác định được vị trí ngồi của Lệ Dĩnh, và những gì đã xảy ra sau đó. Nhưng vì góc quay bị khuất, nên không thể nhìn thấy rõ. Nhưng cũng có thể xác định được việc Lệ Dĩnh bị đẩy ngã khi đang leo trên bậc thang, sau đó thì sân khấu bị sập, lửa cháy kinh khủng như Hoả Diệm Sơn trong truyền thuyết.
Cảnh sát ái ngại nhìn mấy người Hoàng Bân, Nguyên Nguyên, Tiểu Đào. - Tình hình lúc đó... Có lẽ là... ...có lẽ là cô ấy thực sự đã chết không còn xác. Những lời này, ai mà đành lòng nói ra cơ chứ. - Khoan đã, sếp giúp tôi tua lại một đoạn. Hoàng Bân chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nghiêm túc hỏi.
Cảnh sát viên gật đầu, quay lại khúc Lệ Dĩnh bị ngã khỏi bậc thềm. - Sếp, có thể làm video chạy chậm hơn không? - Có thể. - Sếp, tôi muốn giảm tốc độ video xuống mức chậm nhất có thể. - Chờ một chút.
Hoàng Bân đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt không hề rời khỏi màn hình.
Đột nhiên, anh chỉ ngón tay, hỏi:- Mọi người nhìn xem, bóng đen này, có phải là người hay không? Tất cả cùng chăm chú nhìn, quả nhiên, khi sân khấu bị sập xuống, trong ánh lửa mịt mù chợt xuất hiện một bóng đen,sau đó thì bị ánh lửa che khuất. Chỉ khoảng bốn mươi giây sau, vị trí nằm của Lệ Dĩnh khi nãy, cho dù có quan sát kỹ đến thế nào cũng không thể thấy Lệ Dĩnh nữa. - Cái này... Hoàng Bân xiết chặt tay, kích động đến mức run rẩy. - Rất có thể, Dĩnh bảo đã được cứu ra khỏi nơi đó. ...Thiên Tân. Chung cư Hoa Thiên.
Số nhà 1016.Lạch cạch...
Tiếng vang lủng củng trong bếp nhẹ nhàng vang lên. Lệ Dĩnh mặc một chiếc váy trắng, khoác tạp dề đang chăm chú làm bếp. Cô rất chuyên tâm vào việc mình đang làm. Xung quanh là một đống rau củ hỗn độn, trên bếp là một nồi nước đang sôi.
Dương Phàm lo lắng đứng một bên, vì theo những hiểu biết của anh, cô gái này không giỏi việc bếp núc, nếu không muốn nói là cực kì vụng về. Nhưng cô không cho anh giúp, anh chỉ có thể đứng một bên mà nhìn.
Lệ Dĩnh buông con dao trên tay xuống, nhấc nồi nước trên bếp xuống. - A... Chỉ thấy nồi nước nóng trên tay cô bị trượt xuống, kinh hoảng hét lên một tiếng. Cô sợ hãi nhắm mắt ,nhưng rất nhanh, có ai đó đã nhấc bổng cô lên, xoay một góc 180°…
Bụp...
Ào ...Tiếng nồi sắt va đập xuống sàn gỗ, tiếng nước bắn lên xối xả...
Nhưng, cô hoàn toàn không có cảm giác gì cả. - Em có sao không, có bị bỏng ở đâu không? Lệ Dĩnh sợ hãi mở mắt, lắc đầu :- Không...Nhưng mà... Anh bị thương rồi. - Không sao, những việc nguy hiểm này, anh đã nói là để cho anh làm. - Xin lỗi. Lệ Dĩnh cúi thấp đầu, khép nép như một đứa trẻ làm sai, nhìn hai bàn chân của Dương Phàm đỏ lên, và cả lưng áo đang bốc lên từng đợt khói, khóe mắt chợt cay cay.
Trong tình huống này, thứ đầu tiên người này quan tâm, vẫn là cô chứ không phải bản thân anh. Trên đời này, còn được mấy người như thế. - Phàm Phàm, sau này em gọi anh là Phàm Phàm, nhé. Hết chương 17
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store