Sshp Mau Chuyen Nho Ve Tinh Yeu Cua Chung Ta
Buổi tối mùa đông ở Spinner's End luôn tĩnh lặng, ngoài cửa sổ chỉ có tiếng gió quất nhè nhẹ vào kính và ánh đèn vàng vương trên sàn gỗ cũ. Harry cuộn tròn trong chăn, đầu gối lên tay, mắt chăm chú đọc cuốn "Thực vật học ứng dụng trong trị liệu phép thuật" – phần quà Giáng sinh Snape đưa cho với lời nhắn: "Đọc đi, ít ra em sẽ không nhổ nhầm rễ cây nữa."Snape – Severus – vừa tắm xong. Mái tóc ướt xõa nhẹ xuống cổ áo choàng đen, mùi xà phòng gỗ đàn hương thoang thoảng quyện cùng hương trà đen trong căn phòng. Hắn lặng lẽ ngồi xuống cạnh Harry, ánh mắt đầy toan tính."Harry," giọng trầm đột ngột vang lên, kéo Harry ra khỏi thế giới thảo dược.
"Ừm?"
"Ta vừa phát hiện ra môn học mà em giỏi nhất."Harry ngước lên, nhướng mày."Đừng nói là phá trường hoặc ngủ nhé? " Severus khẽ lắc đầu, khóe môi nhếch lên đầy ám muội – điềm báo cho một thảm họa sắp diễn ra."Không phải. Là Moan my name."...Im lặng.Gió ngừng thổi.Trái đất hình như cũng nín thở trong một giây.Harry nhìn hắn chằm chằm như thể hắn vừa nói gì đó... sai trái ở mức tội ác chiến tranh."Severus Snape, ANH–!""Gì chứ? Chẳng phải em cũng thở gấp như vậy tối hôm trước à?" Snape giả vờ ngây thơ, nhưng ánh mắt thì chẳng giấu được vẻ đắc thắng."RA KHỎI GIƯỜNG. RA KHỎI GIƯỜNG NGAY." Harry vùng dậy, giật mạnh chăn.
"SOFA. MỘT THÁNG. CẤM VẬN VÔ THỜI HẠN."Severus nhướng mày, vẫn chưa cam chịu."Chúng ta không thể thương lượng sao? Ta có thể... pha trà?""Không.""Làm bữa sáng một tuần?""Không.""Ngồi im để em thoa dưỡng ẩm cho vết sẹo trên tay?""CŨNG KHÔNG."Severus thở dài, đứng lên lấy gối."Harry, em thật sự quá dễ đỏ mặt.""Vì anh không biết xấu hổ!" Cậu hét với theo khi Snape khuất dạng sau cánh cửa phòng khách.Tuần thứ nhất: Snape ngủ sofa. Harry thấy hơi trống bên giường... nhưng cố chịu.Tuần thứ hai: Snape bắt đầu để lại thư tay mỗi sáng với lời xin lỗi bằng thơ. Dở tệ.Tuần thứ ba: Snape để lại một lọ kẹo cao su chống giận – do hắn tự chế, kèm dòng chữ "nhai một cái, quên một lỗi".Tuần thứ tư: Harry mở cửa phòng khách trong đêm, nhìn Severus cuộn tròn trong chăn mỏng, tóc rối, chân dài thò ra ngoài."...Về giường đi," cậu lẩm bẩm.
"Thật sao?"
"Ừ. Nhưng đừng nói câu đó thêm lần nào nữa."
"Câu nào?"
"Anh biết câu nào."Snape cười. Harry thấy hắn đúng là đồ khốn... nhưng là đồ khốn của cậu."Được thôi," Severus thì thầm khi leo lên giường, kéo chăn đắp cho cả hai.
"Vậy em có nhớ tên ta không?""Severus, nếu anh không im, em sẽ đuổi anh ra sofa thêm hai tháng."
"Ừm?"
"Ta vừa phát hiện ra môn học mà em giỏi nhất."Harry ngước lên, nhướng mày."Đừng nói là phá trường hoặc ngủ nhé? " Severus khẽ lắc đầu, khóe môi nhếch lên đầy ám muội – điềm báo cho một thảm họa sắp diễn ra."Không phải. Là Moan my name."...Im lặng.Gió ngừng thổi.Trái đất hình như cũng nín thở trong một giây.Harry nhìn hắn chằm chằm như thể hắn vừa nói gì đó... sai trái ở mức tội ác chiến tranh."Severus Snape, ANH–!""Gì chứ? Chẳng phải em cũng thở gấp như vậy tối hôm trước à?" Snape giả vờ ngây thơ, nhưng ánh mắt thì chẳng giấu được vẻ đắc thắng."RA KHỎI GIƯỜNG. RA KHỎI GIƯỜNG NGAY." Harry vùng dậy, giật mạnh chăn.
"SOFA. MỘT THÁNG. CẤM VẬN VÔ THỜI HẠN."Severus nhướng mày, vẫn chưa cam chịu."Chúng ta không thể thương lượng sao? Ta có thể... pha trà?""Không.""Làm bữa sáng một tuần?""Không.""Ngồi im để em thoa dưỡng ẩm cho vết sẹo trên tay?""CŨNG KHÔNG."Severus thở dài, đứng lên lấy gối."Harry, em thật sự quá dễ đỏ mặt.""Vì anh không biết xấu hổ!" Cậu hét với theo khi Snape khuất dạng sau cánh cửa phòng khách.Tuần thứ nhất: Snape ngủ sofa. Harry thấy hơi trống bên giường... nhưng cố chịu.Tuần thứ hai: Snape bắt đầu để lại thư tay mỗi sáng với lời xin lỗi bằng thơ. Dở tệ.Tuần thứ ba: Snape để lại một lọ kẹo cao su chống giận – do hắn tự chế, kèm dòng chữ "nhai một cái, quên một lỗi".Tuần thứ tư: Harry mở cửa phòng khách trong đêm, nhìn Severus cuộn tròn trong chăn mỏng, tóc rối, chân dài thò ra ngoài."...Về giường đi," cậu lẩm bẩm.
"Thật sao?"
"Ừ. Nhưng đừng nói câu đó thêm lần nào nữa."
"Câu nào?"
"Anh biết câu nào."Snape cười. Harry thấy hắn đúng là đồ khốn... nhưng là đồ khốn của cậu."Được thôi," Severus thì thầm khi leo lên giường, kéo chăn đắp cho cả hai.
"Vậy em có nhớ tên ta không?""Severus, nếu anh không im, em sẽ đuổi anh ra sofa thêm hai tháng."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store