Sookay Stand To Your Right
Cả căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của hai chàng trai trẻ đang trĩu nặng tâm tư. Anh Khoa, sau một ngày đầy căng thẳng và đau đớn, đã dần thiếp đi trong vòng tay của Sơn. Những cơn đau nhói cứ quẩn quanh, nhưng khi ở bên Sơn, cậu lại cảm thấy một sự che chở. Cậu chỉ muốn ngủ thật say, quên đi mọi thứ xung quanh, nhưng liệu những cơn bão dữ sẽ dừng lại khi cậu nhắm mắt?Huỳnh Sơn, tuy bên ngoài trông có vẻ bình thản, nhưng trong lòng anh không thể dừng lo lắng cho Khoa. Những chấn thương của Khoa chưa là gì so với những tổn thương tâm lý mà cậu đang phải gánh chịu. Sơn biết, mỗi nỗi đau thể xác sẽ có thể lành, nhưng những vết thương lòng lại không dễ dàng như vậy. Anh nhìn Khoa nằm bên cạnh mình, lòng nặng trĩu. Anh chỉ mong được làm gì đó để Khoa không còn phải chịu đựng. Nhưng trong khoảnh khắc này, anh chỉ có thể lặng lẽ ở đó, không dám làm gì hơn.Huỳnh Sơn ngồi lặng trên giường, ánh mắt vô định nhìn về khoảng không phía trước. Những lời nói của Khoa như một nhát dao vô hình đâm sâu vào tâm trí anh, để lại cảm giác đau đớn không cách nào nguôi ngoai. Ánh đèn vàng mờ nhạt phủ xuống khuôn mặt anh, tôn lên những đường nét trĩu nặng ưu tư.Huỳnh Sơn nhìn Khoa, lòng dâng lên một nỗi xót xa không tên. Anh không thể quên được những lời cậu vừa nói, đặc biệt là về mất mát cậu phải chịu đựng. Những điều đó như một lời nhắc nhở không ngừng rằng anh đã không ở bên Khoa khi cậu cần anh nhất."Mày thật tệ đấy." Huỳnh Sơn tự thì thầm với chính mình, đôi mắt anh khẽ nhắm lại, cố gắng ngăn dòng cảm xúc dâng trào.Ký ức ùa về, từng mảnh vụn ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh mà trước đây anh chưa bao giờ nhận ra. Những lần Khoa cười trừ khi anh nhắc đến việc trở lại sân khấu, những lúc cậu tránh ánh mắt anh khi anh hỏi về sức khỏe, hay cả thói quen chọn ngồi bên trái trong mọi cuộc gặp gỡ. Tất cả đều là những tín hiệu mà anh đã vô tâm bỏ qua.Huỳnh Sơn đứng dậy, bước ra ban công. Gió đêm thổi qua, mang theo chút lạnh lẽo len lỏi vào tâm trí. Anh nhìn lên bầu trời đầy sao, lòng tự hỏi bản thân đã làm gì để mọi chuyện trở nên thế này. Tại sao anh không nhận ra Khoa đã chịu đựng nhiều đến vậy? Tại sao anh không ở đó để sẻ chia với cậu?Cảm giác tội lỗi như một chiếc vòng kim cô siết chặt tâm trí anh. Anh nhớ lại khoảng thời gian mình chìm đắm trong nỗi đau chia tay, quên mất rằng Khoa cũng cần một người bên cạnh. Anh đã quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mà không nhận ra sự hiện diện âm thầm của Khoa, người luôn ở bên anh dù không cần nói ra."Anh xin lỗi, Khoa." Anh thầm nói, giọng khàn đặc. "Anh đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn."Khi ánh mắt anh dừng lại trên chiếc ghế ở ban công, nơi Khoa thường ngồi mỗi khi đến đây, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh. Anh không thể thay đổi quá khứ, nhưng anh có thể bù đắp. Anh có thể làm mọi thứ để đảm bảo rằng Khoa sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa.Quay lại phòng, Huỳnh Sơn nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhìn Khoa đang ngủ. Gương mặt cậu trông bình yên, nhưng anh biết sâu trong lòng, cậu vẫn đang chiến đấu với những nỗi đau và ám ảnh. Anh đưa tay, khẽ vuốt nhẹ mái tóc của cậu, vô thức đặt lên trán cậu một nụ hôn trìu mến.---Khi ánh bình minh len lỏi qua khe cửa, Khoa từ từ mở mắt. Ánh sáng dịu dàng phủ lên gương mặt cậu, nhưng không xua đi được nỗi nặng trĩu trong lòng. Cậu khẽ quay sang, thấy Sơn vẫn ngủ yên bên cạnh. Gương mặt anh khi ngủ thật bình thản, khác xa với cơn bão lòng đang cuộn trào trong lòng. Một thoáng do dự lướt qua, nhưng cậu vẫn kéo nhẹ chăn đắp kín cho Sơn, tránh làm anh thức giấc. Cậu đứng dậy, bước ra khỏi phòng, cố giữ từng bước chân thật khẽ để không phá vỡ sự tĩnh lặng.Trong ánh sáng mờ nhạt của phòng khách, Khoa đứng sững, bàn tay run run với chiếc điện thoại đặt trên bàn. Dù ba người anh thân thiết đã cố gắng ngăn cản, cậu không thể chống lại sự thôi thúc đầy ám ảnh muốn biết những gì đang xảy ra. Một sức mạnh vô hình, như lời thì thầm đầy mời gọi từ bóng tối, thúc ép cậu nhấn vào ứng dụng mạng xã hội. Và rồi, ngay giây phút màn hình hiện lên, Khoa cảm thấy như bị ném thẳng vào một cơn bão dữ dội. Mỗi dòng tin, mỗi bình luận hiện ra đều như một lưỡi dao sắc nhọn cứa vào lòng cậu. Không chỉ dừng lại ở scandal về việc cướp vai diễn, giờ đây những tin đồn thất thiệt khác bỗngdưng lan rộng như lửa gặp gió. Những bài viết ngập tràn ác ý, những tiêu đề giật gân, những bình luận cay độc nối nhau không hồi kết. Từng diễn đàn, từng nhóm fan hâm mộ, và cả những trang báo lá cải đều không buông tha cậu. Hình ảnh cậu cùng ba người anh thân thiết – Huỳnh Sơn, Sơn Thạch, Trường Sơn – bị bóp méo, xuyên tạc thành những câu chuyện đầy rẫy toan tính và lừa lọc.Cậu không chỉ bị chỉ trích, mà còn trở thành tâm điểm của sự công kích cá nhân. "Kẻ giả tạo," "kẻ lợi dụng," những từ ngữ ấy tràn ngập trên mạng, nhấn chìm Khoa vào cảm giác bất lực. Các fan cuồng của ba người kia không chỉ dừng lại ở việc tấn công cậu mà còn lan rộng sự thù ghét đến cả những người xung quanh cậu. Không ai được tha, không mối quan hệ nào là an toàn.Dưới những bức ảnh của cậu bên cạnh Trường Sơn, Sơn Thạch, hay Huỳnh Sơn, những lời lẽ cay nghiệt như dao găm: "Ba người đàn ông này đã mất hết tự trọng rồi sao?" hay "Tên này có gì đặc biệt mà khiến họ mê muội đến vậy?" Mỗi bình luận là một nhát dao, đâm thẳng vào trái tim cậu, để lại những vết thương không thể nhìn thấy nhưng đau đến không thể chịu nổi. Khoa biết tất cả chỉ là dối trá, là sự dựng chuyện, nhưng những lời ấy vẫn ám ảnh cậu. Mỗi chữ, mỗi câu như một sợi dây trói buộc cậu vào vòng xoáy của đau đớn và dằn vặt.Khoa cảm giác như đang mắc kẹt giữa đại dương cuồng nộ, từng con sóng dữ của dư luận cứ ập tới, cuốn cậu chìm sâu hơn. Cậu muốn thoát ra, nhưng chẳng thể dứt khỏi sự mê hoặc độc hại của những dòng tin. Không chỉ cậu, mà cả ba người anh thân thiết cũng vô tình bị kéo vào vòng xoáy này. Những "bằng chứng" giả mạo, những bức ảnh bị chỉnh sửa càng làm câu chuyện thêm ly kỳ, khiến mọi thứ trở nên không thể kiểm soát.Khoa không còn nhận ra chính mình. Cậu cảm thấy như bị lột trần, trở thành một tấm bia sống cho mọi sự thù ghét. Cậu như một mảnh đất khô cằn, bị giày xéo bởi từng cơn bão tàn nhẫn. Trái tim cậu, từng dòng cảm xúc trong cậu, tất cả đều bị bào mòn bởi những lời công kích không ngừng. Trong mắt Khoa, thế giới giờ đây chỉ là một nơi tối tăm, nơi mọi ánh sáng hy vọng đã bị dập tắt bởi sự vô cảm của đám đông.---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store