ZingTruyen.Store

Sookay Le Vent Emporte Mes Mots D Amour



Sáng hôm sau, Sơn lái xe đến trung tâm với tâm trạng có chút khác lạ. Anh không rõ tại sao mình lại cảm thấy hồi hộp cho một buổi gặp mặt đơn giản như thế này. Nhưng hình ảnh Khoa với ánh mắt sáng ngời và nụ cười dịu dàng cứ hiện lên trong tâm trí anh.

Khi bước vào cổng trung tâm, anh đã thấy Khoa đang đứng chờ ở khu vườn nhỏ phía trước. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jeans, dáng vẻ bình dị nhưng vẫn toát lên sự trẻ trung và gần gũi.

Khoa nhìn thấy Sơn từ xa, mỉm cười và vẫy tay chào. Không thể nói, nhưng cử chỉ của cậu lại có sức truyền tải mạnh mẽ, như thể những từ ngữ vốn dĩ là điều không cần thiết.

“Chào buổi sáng, Khoa,” Sơn mở lời khi tiến lại gần. Anh không chắc cậu có nghe rõ, nhưng Khoa đã nhanh chóng rút điện thoại ra, gõ một dòng tin nhắn và đưa cho anh xem:

“Chào anh Sơn. Cảm ơn anh đã đến. Chúng ta đi dạo trong vườn một chút nhé?”

Sơn gật đầu, cả hai bắt đầu bước đi chậm rãi dưới tán cây xanh mát. Không khí buổi sáng thật trong lành, và sự yên tĩnh của khu vườn càng làm mọi thứ thêm dễ chịu.

“Khoa,” Sơn nói, phá vỡ sự im lặng.

“Tôi đã nghĩ rất nhiều về công việc của cậu ở đây. Làm thế nào mà cậu có thể truyền động lực cho những đứa trẻ khi chính cậu cũng gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống?”

Khoa nghe xong, khẽ nghiêng đầu suy nghĩ. Cậu rút điện thoại ra, gõ chậm rãi một dòng chữ rồi giơ lên:

“Bởi vì tôi đã từng giống như chúng. Tôi hiểu cảm giác bị bỏ lại phía sau. Nhưng tôi không muốn chúng cảm thấy như vậy. Tôi muốn chúng biết rằng mọi người đều có giá trị riêng.”

Sơn đọc dòng chữ, trong lòng bỗng trầm xuống. Anh cảm nhận được sự chân thành trong từng lời Khoa viết. Không chỉ là một công việc, đây là cả một sứ mệnh mà cậu đã dành trọn trái tim mình để thực hiện.

“Cậu thực sự mạnh mẽ,” Sơn nói, giọng anh nhỏ hơn, như nói với chính mình.

Khoa mỉm cười, lắc đầu, rồi tiếp tục gõ:

“Không phải tôi mạnh mẽ, mà vì tôi không muốn bỏ cuộc. Nếu tôi bỏ cuộc, những đứa trẻ sẽ không có ai để tin tưởng.”

Câu trả lời của Khoa khiến Sơn ngẩn người. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một người trẻ như Khoa lại có thể mang trong mình sự kiên định và trách nhiệm lớn đến vậy. Đột nhiên, anh cảm thấy những áp lực của mình dường như nhỏ bé hơn khi so sánh với những gì Khoa đã trải qua và đang làm mỗi ngày.

Hai người tiếp tục đi dạo, thỉnh thoảng dừng lại khi Khoa chỉ cho Sơn xem những khu vực trong trung tâm mà cậu thường làm việc. Khoa gõ vài dòng để giải thích mỗi nơi, đôi lúc còn vẽ một vài hình minh họa nhỏ trên điện thoại để giúp Sơn hiểu rõ hơn.

Sơn càng lúc càng cảm thấy thoải mái hơn khi ở cạnh Khoa. Mặc dù không có những cuộc trò chuyện dài dòng, nhưng sự giao tiếp giữa họ lại thật sự ý nghĩa, không cần bất kỳ sự hoa mỹ nào.

Khi buổi gặp mặt kết thúc, Sơn đứng trước cổng trung tâm, nhìn Khoa cúi chào rồi quay vào trong. Anh đứng đó một lúc lâu, cảm giác như mình vừa học được một bài học quan trọng về sự sống không phải từ những cuốn sách hay những người thầy cao quý, mà từ một người thanh niên trẻ tuổi, câm lặng nhưng đầy nội lực.

Sơn quay lại xe, nhưng trong lòng anh biết, đây không phải là lần cuối cùng anh tìm đến nơi này. Khoa đã khơi dậy trong anh điều gì đó – không chỉ là sự tò mò, mà còn là một cảm giác muốn thay đổi, muốn tìm kiếm một điều gì đó thực sự ý nghĩa trong cuộc sống vốn dĩ đã quá mệt mỏi của anh.

Buổi chiều hôm ấy, Sơn và Khoa quyết định cùng nhau ghé một quán cà phê nhỏ nằm nép mình trên con phố yên tĩnh. Quán có một không gian ấm cúng, với ánh đèn vàng nhạt và tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng lan tỏa khắp nơi.

Khoa chọn một góc gần cửa sổ, nơi ánh sáng tự nhiên dịu dàng chiếu vào. Cậu mỉm cười, ra hiệu cho Sơn ngồi xuống đối diện. Sơn quan sát Khoa một lúc, cảm nhận được sự yên bình toát ra từ cậu một điều mà anh hiếm khi tìm thấy trong cuộc sống của chính mình.

Khi nhân viên phục vụ mang nước ra, Sơn lên tiếng:

“Cậu thường đến đây à?”

Khoa không trả lời ngay. Cậu rút điện thoại ra, gõ vài chữ rồi đưa cho Sơn:

“Đúng vậy. Tôi thích không gian ở đây, yên tĩnh và thoải mái. Anh thì sao? Anh có hay đi cà phê không?”

Sơn khẽ cười, gật đầu:

“Thỉnh thoảng thôi. Nhưng thường thì tôi chỉ đến những quán gần công ty, không có thời gian để ngồi thư giãn như thế này.”

Khoa lặng lẽ nhìn Sơn, ánh mắt đầy suy tư. Cậu lại tiếp tục gõ:

“Anh có vẻ rất bận rộn. Công việc của anh chắc chắn không dễ dàng, đúng không?”

Sơn thở dài, nhấp một ngụm cà phê trước khi trả lời:

“Phải. Công việc, gia đình, những kỳ vọng… Tất cả đều đè nặng lên tôi. Có những lúc tôi tự hỏi mình đang làm tất cả những điều này vì ai, nhưng rồi lại chẳng tìm được câu trả lời.”

Khoa gật đầu, như thể hiểu rõ cảm giác đó. Cậu tiếp tục gõ:

“Tôi nghĩ, có lúc chúng ta cần dừng lại để tự hỏi bản thân: điều gì mới thực sự khiến mình hạnh phúc?”

Sơn ngẩn người trước câu nói ấy. Đơn giản, nhưng sâu sắc. Anh chưa từng nghĩ rằng một người trẻ tuổi như Khoa lại có thể đưa ra một lời khuyên thấu đáo như vậy.

“Còn cậu thì sao?” Sơn hỏi.

“Cậu có bao giờ cảm thấy áp lực hay mệt mỏi không?”

Khoa im lặng một lúc, đôi mắt nhìn ra khung cửa sổ như thể đang nhớ lại điều gì đó. Rồi cậu gõ:

“Có chứ. Nhất là khi tôi còn nhỏ, tôi đã từng rất tức giận vì mình không thể nói chuyện như những người khác. Tôi từng nghĩ mình thật vô dụng. Nhưng dần dần, tôi nhận ra rằng mình không thể thay đổi điều đó. Thay vào đó, tôi học cách chấp nhận và tìm ra ý nghĩa của cuộc sống theo cách riêng của mình.”

Sơn đọc những dòng chữ ấy mà lòng cảm thấy nặng trĩu. Anh không thể tưởng tượng được Khoa đã phải đối mặt với những gì trong suốt quãng đời của mình, nhưng điều khiến anh ngưỡng mộ là cách cậu vượt qua tất cả để trở thành con người như hôm nay.

“Cậu thật sự rất mạnh mẽ, Khoa,” Sơn nói, ánh mắt anh nhìn cậu với sự chân thành hiếm có.

Khoa lắc đầu, cười nhẹ, rồi tiếp tục gõ:

“Không phải mạnh mẽ, mà là không có lựa chọn nào khác. Nhưng nếu tôi có thể biến sự bất hạnh của mình thành động lực để giúp đỡ người khác, thì tôi nghĩ mọi thứ đều đáng giá.”

Sơn im lặng một lúc lâu, cảm giác như đang học được một điều gì đó rất lớn lao từ Khoa. Anh chợt nhận ra rằng, trong những áp lực của mình, anh đã quên mất cách sống trọn vẹn, quên mất cách tìm thấy ý nghĩa từ những điều nhỏ bé xung quanh.

Buổi chiều hôm ấy, giữa không gian yên tĩnh của quán cà phê, họ tiếp tục trò chuyện qua những dòng chữ và ánh mắt. Mỗi câu chuyện của Khoa, mỗi suy nghĩ mà cậu chia sẻ, đều như một tia sáng soi rọi vào góc tối trong tâm hồn Sơn.

Và trong lòng anh, một cảm giác mơ hồ dần hình thành một sự trân trọng, một niềm ngưỡng mộ, và có lẽ là cả một chút cảm xúc đặc biệt dành cho người con trai câm lặng nhưng mạnh mẽ này.

============

Có thể là t viết hơn lan man á:))

Mọi người có thể tự tin góp ý cho tui nheeee 🫶🏻🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store