Sookay Hoa Su Trang
Nãy có hẹn 1h nhaaa
---
Đêm ấy, gió đổ về từ hướng đồng xa. Bầu trời tối sầm không trăng, chỉ có những áng mây cuồn cuộn như loang máu, đè nặng trên nóc phủ. Không ai hay, không ai biết, bên trong khu viện Đông nơi yên tĩnh nhất trong toàn bộ nhà lớn, đang diễn ra một cuộc xâm nhập lặng lẽ mà hiểm ác.Con Ái mặc áo sẫm, tóc vấn cao, tay cầm chiếc khăn vải gói trong một lớp giấy dầu mỏng. Phía sau nó là một người đàn ông lực lưỡng, cao lớn, lưng vác một bao bố trống. Gã không nói, cũng không cười, chỉ làm theo lời Ái với đôi mắt trơ trọi như thú dữ bị xích lâu ngày.Ái biết rõ từng lối đi trong phủ. Nó sinh ra và lớn lên tại đây, từng viên gạch, từng bậc tam cấp, từng khe cửa gỗ cong vênh, nó đều thuộc làu như máu thịt. Đêm nay, nó dắt người băng qua dãy hành lang vắng, rẽ vào góc nhỏ nối hậu viên với viện Đông.Cửa phòng Khoa khép hờ. Đèn trong phòng vẫn cháy, ánh sáng ấm dịu phủ lên bóng dáng em đang nằm nghiêng, tóc dài lòa xòa xuống má, hơi thở phập phồng đều đặn.Ái đứng ở ngưỡng cửa nhìn vào, bàn tay siết chặt chiếc khăn tẩm thuốc mê. Nét mặt nó dịu lại trong khoảnh khắc, có gì đó như tiếc nuối, nhưng rồi tan biến ngay.Nó bước vào. Nhanh và gọn. Bịt miệng em lại, chỉ vài giây sau khi chiếc khăn áp lên mũi, thân thể mềm mại của Khoa đã bất động.Người đàn ông lặng lẽ bước vào sau, gật đầu. Hắn nhấc bổng em lên như nhấc một con mèo ngủ say, quăng vào trong bao bố, miệng túm lại. Ái bước ra trước, dẫn đường.Chúng rời phủ như bóng ma trong đêm. Không ai phát hiện. Không ai tỉnh giấc.---Cùng lúc đó, ở nhà kho cũ phía sau phủTrong gian nhà nhỏ xập xệ nơi cất đồ củi gỗ lâu năm, mợ Hân đang bị trói chặt tay chân, miệng nhét khăn, nằm nghiêng dưới sàn. Mùi ẩm mốc khiến nàng ho rũ rượi nhưng không sao kêu được tiếng nào.Mợ bị dẫn đến đây từ lúc chiều. Con Ái bảo sẽ cho mợ “nghỉ ngơi” ít lâu, giọng thì ngọt, nhưng ánh mắt đầy hiểm ác. Giờ phút này, Hân chỉ biết khóc, mắt ướt nhòe, bụng đã hơn hai tháng, thân thể nặng nề, lạnh, đói, mỏi rã rời.---Xa thật xa, nơi một căn nhà hoang nằm giữa cánh đồng lau sậyNgười đàn ông mở cửa ném bao bố xuống sàn gỗ, Ái thắp đèn dầu. Căn phòng chỉ có một chiếc giường mây mục, mấy tấm vải rách treo tường, và một cái tủ gỗ gãy chân.Khoa nằm bất động, mi mắt run nhẹ.Ái bước tới, quỳ xuống bên cạnh. Ngón tay nó vuốt mái tóc em, thì thầm:“Tao đã đợi cái ngày này bao nhiêu năm rồi, Trần Anh Khoa. Mày tưởng mày là ai mà được sống trong mộng? Tao cũng từng mơ chứ... Nhưng rồi thì sao? Tao bị tống khỏi nơi đó như con chó rách. Giờ tao cũng để mày nếm mùi bị bỏ lại… Tao sẽ đốt sạch mộng đẹp của mày.”
Nó cười khẽ. Một nụ cười nhẹ nhưng rợn người.---Cùng lúc ấy, tận xưởng lúa ở đầu tỉnh, cậu Sơn đang họp với người trong hội. Cậu Tư thì đứng gần, vừa đặt giấy xuống thì gương mặt bỗng sầm lại:“Anh Hai... Em có cảm giác lạ. Tự dưng nóng ruột quá…”
Cậu Sơn ngước lên nhìn trời đêm, bầu trời vẫn mịt mùng. Nhưng sao tim lại nhói một nhịp lạnh buốt đến vậy?---Trời vừa hửng sáng, sương còn vương trên mái ngói, từng giọt rơi tí tách xuống thềm gạch đỏ lạnh. Nhưng trong lòng cậu Tư Pháp lại không một phút bình yên. Suốt đêm hôm qua, tim cứ đập mạnh như có ai cào cấu bên trong. Vừa nghe tiếng gà gáy canh ba, cậu đã thúc ngựa kéo anh Hai trở về phủ lớn.“Em linh cảm có chuyện, anh Hai... em biết mà, bụng em nó cứ dội lên suốt.” cậu Tư vừa nói gấp rút lên xe. Cậu Sơn ngồi bên, sắc mặt nghiêm, lòng dậy lên một linh cảm không lành. Đôi mắt sâu đen của cậu chớp không nổi dưới ánh trời mờ sáng.Hai chiếc xe vừa chạm cổng, người làm trong phủ đã ùa ra. Gương mặt ai cũng tái mét, mồ hôi rịn trên trán, có kẻ còn đang mặc áo lót trong, chân đi trần, quỳ rạp ngay bậc thềm.“Cậu ơi... Cậu về rồi... mợ... mợ không thấy đâu hết...!”
“Mợ nhỏ mất tích rồi, người trong viện đi tìm từ lúc gà gáy mà không thấy...!”
“Cả mợ Hân cũng chẳng có...!”
Mắt cậu Sơn như đóng băng. Cả người lặng đi một khắc. Đến khi cậu Tư gào lớn, đạp mạnh xuống đất, vội vàng chạy thẳng vào bên trong, thì cậu mới chợt bừng tỉnh, đẩy người hầu ra, rảo bước sải dài.Chăn màn còn ấm, hương hoa sứ vẫn vương nhẹ đầu giường. Nhưng bóng dáng nhỏ bé thân thuộc của Khoa không còn nữa. Bộ áo ngủ để lại trên ghế, một bên tay áo bị kéo lệch, lộ ra đường chỉ chưa khâu xong.Cậu Tư trong lúc lục soát đã gọi luôn người xuống hầm củi. Khi nghe báo lại kho phía sau có dấu vết người bị lôi, dây thừng, khăn vải có mùi lạ… anh chỉ biết nắm tay thành nắm, gằn từng chữ:“Có người toan tính kỹ lắm rồi… Chắc chắn không phải người ngoài.”
Cậu Sơn vẫn im lặng. Tĩnh lặng đến rợn người. Nhưng trong lòng cậu, một cơn giông dữ dội đang kéo đến. Không thấy Khoa, không thấy ánh mắt ngơ ngác mỗi sáng, không thấy tiếng gọi “Cậu...” e dè bên tai, như thể cả thế giới trước mắt đều tan biến.---Ở phía trong thư phòngBác sĩ Long, người bạn thân học cùng cậu Pháp vừa được mời tới, mặt lạnh như cắt. Long nghe tin đã đến ngay, gật đầu rồi bảo:“Tôi nói rồi mà… Tôi đã thấy sát khí. Mắt cô gái đó không bình thường. Lạnh lắm. Giống người mang oán sâu…”
“Cô gái nào?” cậu Sơn hỏi, lần đầu lên tiếng, giọng trầm khàn như đá nện xuống sông.
“Cô giúp việc đứng gần mợ Hân hôm qua lúc tôi khám. Thấp nhỏ, da hơi tái, mắt cứ đảo quanh, như thể chực nhìn xem có ai để mắt tới mình không. Tôi hỏi người thì bảo tên Ái.”
“...Ái?”
Chỉ một chữ thoát ra từ môi cậu Sơn, nhưng người làm xung quanh đều rúng động. Một người hầu lớn tuổi đánh rơi cả ấm trà, tay run run:“Không... không thể nào! Con Ái… nó bị cấm tuyệt không được lại gần viện Đông mà…”
Cậu Tư quay phắt lại:“Nó đâu? Có ai thấy nó đâu không?”
Cả phủ lặng ngắt.Người làm rối rít chia nhau đi tìm, lục từng phòng, từng xó. Nhưng con Ái, như thể tan vào đất.
Lòng cậu Sơn lạnh ngắt. Ánh mắt trầm như đá tạc. Trong giây lát, không ai dám tiến gần cậu. Nhưng ai cũng biết có một người vừa chạm vào điều cậu không bao giờ tha thứ: động đến người cậu yêu.“Bằng mọi giá... phải tìm cho ra Khoa và Hân.” cậu gằn giọng, tay nắm chặt chuôi cây roi ngựa đã lâu không dùng đến.
“Lật cả đất này lên... cũng phải tìm được.”
---
Trong bóng tối dày đặc của kho cũ phía sau phủ, tiếng gió rít qua khe gỗ mục như tiếng ai rên rỉ. Bên trong, mợ Hân bị trói tay chân bằng dây gai, miệng bị bịt chặt bởi một dải vải dày, ngồi dựa tường trong tư thế co quắp.Bụng nàng mới hai tháng, chưa rõ hình hài nhưng đã nặng mang một sinh linh nhỏ. Từng cơn choáng nhẹ cứ quét qua đầu, khiến mợ gần như ngất lịm, nếu không có dòng ý chí yếu ớt mà vẫn kiên định: phải sống, phải bảo vệ con.Ánh sáng mờ nhòe từ khe hở mái nhà hắt xuống như sợi tơ mong manh. Ngoài kia, tiếng chim rừng bắt đầu cất tiếng gọi sớm. Mợ nghiêng đầu, cổ đau nhói, nhưng ánh mắt vẫn quét tìm. Có thứ gì đó ở gần bức vách...Một cây thước gỗ gãy, dài cỡ cánh tay.Dù bị trói nhưng mợ vẫn cố nhích người, mỗi lần thân thể kéo đi là một lần sợi gai siết rát vào cổ tay. Máu rịn ra, môi nàng rớm mồ hôi, tóc rối lòa xòa. Nhưng cuối cùng... đầu ngón tay nàng cũng chạm được vào đầu thước.Một tiếng cạch khẽ vang lên khi đầu gỗ cứng va nhẹ vào tường.Mợ Hân dừng lại, tim đập mạnh. Ánh mắt long lanh mở to.Có ai ngoài kia không? Có nghe được không?Mợ cào đầu thước vào tường, vẽ thành từng đường ngang dọc. Không phải ngẫu nhiên, đó là ký hiệu ngày trước cha nàng dạy, dùng để báo hiệu trong những lúc bị nhốt hoặc không thể nói ra tiếng.Mỗi nét thô cứng là một lần nàng đánh đổi bằng máu trên đầu ngón tay, nhưng cứ thế... cứ thế... đến khi vang lên tiếng động nhỏ phía ngoài.Một bước chân.Không phải Ái. Người này đi khập khiễng. Nhẹ, nhưng không rón rén. Như đang tìm lối.Mợ đập mạnh đầu thước vào tường, lần này là ba nhịp ngắn rồi một dài, ký hiệu gọi giúp.Bên ngoài cánh cửa gỗ mục bỗng khựng lại.Một giọng đàn bà hổn hển cất lên:“Ai… ai trong đó…?”
Tiếng thét bị nghẹn lại ngay sau đó.Đó là bà Hai Năm, người giữ sổ thực phẩm trong phủ, sáng nay ra sau kho tìm lại túi gạo mốc cũ định gom cho heo thì nghe tiếng cào vách mơ hồ.Bà hốt hoảng chạy đi, vừa la vừa khóc:“Có người! Có người bị nhốt trong kho cũ…! Có… có máu nữa…!”
---Trong khi đó, ở phòng chính, cậu Sơn và cậu Tư vẫn đang họp khẩn, tay chưa kịp nghỉ, thì một người làm chạy vào thở hổn hển:“Cậu! Mợ Tư…! Mợ Tư bị nhốt trong kho…! Có… có người phát hiện rồi…!”
Ghế ngã. Giấy tờ rơi xuống. Hai người đàn ông phóng ra khỏi thư phòng như hai cơn lốc.
Mợ Hân đã được tháo trói. Máu trên cổ tay và vai vẫn còn, nhưng ánh mắt nàng tỉnh táo hơn bao giờ hết. Đôi môi run run thốt không thành tiếng.Vừa thấy anh chồng mình chạy vào, nàng bật khóc nức nở, nhào vào lòng cậu Tư:“Khoa… Khoa bị bắt rồi… người ta đưa em ấy đi rồi…! Em không… không giữ được…”
Cậu Sơn đứng bên, cả người như hóa đá.Tay siết chặt vào thành gỗ đến mức đầu ngón tay trắng bệch. Nhưng ánh mắt cậu, trong khoảnh khắc ấy, đã trở thành một vực sâu lạnh lẽo:“Ái… mày dám động vào vợ tao…”
---
Một mùi ngai ngái của vách tường cũ, pha lẫn mùi vôi rêu ẩm thấp và khói tro phảng phất, là thứ đầu tiên len vào khứu giác Khoa khi em mơ hồ tỉnh lại. Ánh đèn dầu lập lòe cháy yếu trên giá gỗ xiêu vẹo nơi góc phòng, rọi ra nền nhà đất bụi bặm và những vệt loang kỳ quái như máu khô.Cơ thể em nặng trĩu, đầu óc quay cuồng. Khi định giật tay chống dậy, Khoa mới nhận ra: mình bị trói.Một dải vải thắt chặt quanh cổ tay, quấn vào cột gỗ phía sau, trói đến tím cả da. Khoa hoảng hốt, định kêu lên thì phát hiện miệng mình cũng bị bịt, bằng một tấm vải mỏng vừa đủ để phát âm yếu ớt nhưng không thể hét lớn.Mắt cay xè. Cả người lạnh ngắt.Khoa không biết đây là đâu. Tường vôi tróc từng mảng, trần nhà thấp đến mức có thể thấy rõ mạng nhện dày phủ. Có tiếng bước chân ngoài cửa.Rồi cánh cửa khẽ mở.Ánh sáng đèn chiếu nghiêng soi rõ một khuôn mặt quen thuộc nhưng đáng sợ hơn bao giờ hết.Là Ái.Nó mặc bộ áo nâu cũ, tóc búi gọn, nhưng ánh mắt long lên như kẻ hóa dại. Phía sau là một người đàn ông cao lớn, vai rộng, đội nón kéo sụp nửa mặt, mặt rỗ hoa cà, hai tay đeo bao sợi bạc như dân phu bến cảng.Ái bước vào. Nụ cười nó chậm rãi nở ra, như thể đã mong giây phút này từ rất lâu rồi.“Tỉnh rồi à?”
Khoa trừng mắt nhìn nó, vùng vẫy, giọng ú ớ từ sau tấm vải.Ái ngồi xổm xuống trước mặt em, đầu nghiêng nghiêng quan sát như nhìn một con thú bị thương. Giọng nó ngọt đến lạnh người:“Còn đẹp lắm. Gương mặt này mà trầy chút thì tiếc quá…”
Nó đưa tay vuốt dọc má Khoa. Em giật mạnh đầu tránh đi, nhưng chỉ càng khiến vết trói thêm đau.“Mày biết không… Trước khi mày xuất hiện, người trong viện Đông đó là tao. Tao hầu cậu, nghe cậu đọc sách, bưng trà lau quạt. Cả cái vòng ngọc này…” nó giơ tay, vân vê chiếc vòng cẩm thạch đã xỉn màu “là cậu đưa tao. Là bà cả trao tận tay, vì thương tao hầu hạ cậu từ nhỏ.”
“Tao tưởng tao có cơ hội…”
“Cho đến cái ngày mày bước chân vào, làm ‘vợ’ cậu Hai. Tao tưởng cậu chỉ cưới vì danh tiếng. Nhưng không, cậu thương mày. Thương đến mức, dù mày là giống đực, cậu vẫn ôm mày như ôm báu vật.”
“Còn tao? Tao là cái gì? Một con hầu không đáng có một cái nhìn.”
Giọng Ái bỗng chùng xuống, rồi trào lên như thác vỡ:“Mày cướp hết rồi.”
Người đàn ông phía sau bước tới, tay cầm theo một tấm khăn trắng tẩm thuốc, nồng mùi mê dược. Hắn định đưa lại gần.Khoa lắc đầu quẫy mạnh, đôi mắt mở to hoảng loạn.Ái vẫn nhìn em, khoé miệng cong lên:“Mày không phải chết đâu. Mày phải sống, sống để chịu nhục, sống để biết thế nào là bị ném xuống đáy. Rồi lúc đó, mày mới hiểu… tao đã đau đớn thế nào khi bị cậu Tư tát trước mặt cậu Hai, còn cậu Hai chỉ đứng đó, lạnh như tượng đá.”
Gương mặt Khoa tái đi. Nước mắt rơi xuống theo dòng mồ hôi lạnh.Em biết, mình đang ở ranh giới của một vết trượt. Một khi ngã, không biết còn cơ hội nào để quay lại không.---😵💫😵💫😵💫😵💫😵💫
---
Đêm ấy, gió đổ về từ hướng đồng xa. Bầu trời tối sầm không trăng, chỉ có những áng mây cuồn cuộn như loang máu, đè nặng trên nóc phủ. Không ai hay, không ai biết, bên trong khu viện Đông nơi yên tĩnh nhất trong toàn bộ nhà lớn, đang diễn ra một cuộc xâm nhập lặng lẽ mà hiểm ác.Con Ái mặc áo sẫm, tóc vấn cao, tay cầm chiếc khăn vải gói trong một lớp giấy dầu mỏng. Phía sau nó là một người đàn ông lực lưỡng, cao lớn, lưng vác một bao bố trống. Gã không nói, cũng không cười, chỉ làm theo lời Ái với đôi mắt trơ trọi như thú dữ bị xích lâu ngày.Ái biết rõ từng lối đi trong phủ. Nó sinh ra và lớn lên tại đây, từng viên gạch, từng bậc tam cấp, từng khe cửa gỗ cong vênh, nó đều thuộc làu như máu thịt. Đêm nay, nó dắt người băng qua dãy hành lang vắng, rẽ vào góc nhỏ nối hậu viên với viện Đông.Cửa phòng Khoa khép hờ. Đèn trong phòng vẫn cháy, ánh sáng ấm dịu phủ lên bóng dáng em đang nằm nghiêng, tóc dài lòa xòa xuống má, hơi thở phập phồng đều đặn.Ái đứng ở ngưỡng cửa nhìn vào, bàn tay siết chặt chiếc khăn tẩm thuốc mê. Nét mặt nó dịu lại trong khoảnh khắc, có gì đó như tiếc nuối, nhưng rồi tan biến ngay.Nó bước vào. Nhanh và gọn. Bịt miệng em lại, chỉ vài giây sau khi chiếc khăn áp lên mũi, thân thể mềm mại của Khoa đã bất động.Người đàn ông lặng lẽ bước vào sau, gật đầu. Hắn nhấc bổng em lên như nhấc một con mèo ngủ say, quăng vào trong bao bố, miệng túm lại. Ái bước ra trước, dẫn đường.Chúng rời phủ như bóng ma trong đêm. Không ai phát hiện. Không ai tỉnh giấc.---Cùng lúc đó, ở nhà kho cũ phía sau phủTrong gian nhà nhỏ xập xệ nơi cất đồ củi gỗ lâu năm, mợ Hân đang bị trói chặt tay chân, miệng nhét khăn, nằm nghiêng dưới sàn. Mùi ẩm mốc khiến nàng ho rũ rượi nhưng không sao kêu được tiếng nào.Mợ bị dẫn đến đây từ lúc chiều. Con Ái bảo sẽ cho mợ “nghỉ ngơi” ít lâu, giọng thì ngọt, nhưng ánh mắt đầy hiểm ác. Giờ phút này, Hân chỉ biết khóc, mắt ướt nhòe, bụng đã hơn hai tháng, thân thể nặng nề, lạnh, đói, mỏi rã rời.---Xa thật xa, nơi một căn nhà hoang nằm giữa cánh đồng lau sậyNgười đàn ông mở cửa ném bao bố xuống sàn gỗ, Ái thắp đèn dầu. Căn phòng chỉ có một chiếc giường mây mục, mấy tấm vải rách treo tường, và một cái tủ gỗ gãy chân.Khoa nằm bất động, mi mắt run nhẹ.Ái bước tới, quỳ xuống bên cạnh. Ngón tay nó vuốt mái tóc em, thì thầm:“Tao đã đợi cái ngày này bao nhiêu năm rồi, Trần Anh Khoa. Mày tưởng mày là ai mà được sống trong mộng? Tao cũng từng mơ chứ... Nhưng rồi thì sao? Tao bị tống khỏi nơi đó như con chó rách. Giờ tao cũng để mày nếm mùi bị bỏ lại… Tao sẽ đốt sạch mộng đẹp của mày.”
Nó cười khẽ. Một nụ cười nhẹ nhưng rợn người.---Cùng lúc ấy, tận xưởng lúa ở đầu tỉnh, cậu Sơn đang họp với người trong hội. Cậu Tư thì đứng gần, vừa đặt giấy xuống thì gương mặt bỗng sầm lại:“Anh Hai... Em có cảm giác lạ. Tự dưng nóng ruột quá…”
Cậu Sơn ngước lên nhìn trời đêm, bầu trời vẫn mịt mùng. Nhưng sao tim lại nhói một nhịp lạnh buốt đến vậy?---Trời vừa hửng sáng, sương còn vương trên mái ngói, từng giọt rơi tí tách xuống thềm gạch đỏ lạnh. Nhưng trong lòng cậu Tư Pháp lại không một phút bình yên. Suốt đêm hôm qua, tim cứ đập mạnh như có ai cào cấu bên trong. Vừa nghe tiếng gà gáy canh ba, cậu đã thúc ngựa kéo anh Hai trở về phủ lớn.“Em linh cảm có chuyện, anh Hai... em biết mà, bụng em nó cứ dội lên suốt.” cậu Tư vừa nói gấp rút lên xe. Cậu Sơn ngồi bên, sắc mặt nghiêm, lòng dậy lên một linh cảm không lành. Đôi mắt sâu đen của cậu chớp không nổi dưới ánh trời mờ sáng.Hai chiếc xe vừa chạm cổng, người làm trong phủ đã ùa ra. Gương mặt ai cũng tái mét, mồ hôi rịn trên trán, có kẻ còn đang mặc áo lót trong, chân đi trần, quỳ rạp ngay bậc thềm.“Cậu ơi... Cậu về rồi... mợ... mợ không thấy đâu hết...!”
“Mợ nhỏ mất tích rồi, người trong viện đi tìm từ lúc gà gáy mà không thấy...!”
“Cả mợ Hân cũng chẳng có...!”
Mắt cậu Sơn như đóng băng. Cả người lặng đi một khắc. Đến khi cậu Tư gào lớn, đạp mạnh xuống đất, vội vàng chạy thẳng vào bên trong, thì cậu mới chợt bừng tỉnh, đẩy người hầu ra, rảo bước sải dài.Chăn màn còn ấm, hương hoa sứ vẫn vương nhẹ đầu giường. Nhưng bóng dáng nhỏ bé thân thuộc của Khoa không còn nữa. Bộ áo ngủ để lại trên ghế, một bên tay áo bị kéo lệch, lộ ra đường chỉ chưa khâu xong.Cậu Tư trong lúc lục soát đã gọi luôn người xuống hầm củi. Khi nghe báo lại kho phía sau có dấu vết người bị lôi, dây thừng, khăn vải có mùi lạ… anh chỉ biết nắm tay thành nắm, gằn từng chữ:“Có người toan tính kỹ lắm rồi… Chắc chắn không phải người ngoài.”
Cậu Sơn vẫn im lặng. Tĩnh lặng đến rợn người. Nhưng trong lòng cậu, một cơn giông dữ dội đang kéo đến. Không thấy Khoa, không thấy ánh mắt ngơ ngác mỗi sáng, không thấy tiếng gọi “Cậu...” e dè bên tai, như thể cả thế giới trước mắt đều tan biến.---Ở phía trong thư phòngBác sĩ Long, người bạn thân học cùng cậu Pháp vừa được mời tới, mặt lạnh như cắt. Long nghe tin đã đến ngay, gật đầu rồi bảo:“Tôi nói rồi mà… Tôi đã thấy sát khí. Mắt cô gái đó không bình thường. Lạnh lắm. Giống người mang oán sâu…”
“Cô gái nào?” cậu Sơn hỏi, lần đầu lên tiếng, giọng trầm khàn như đá nện xuống sông.
“Cô giúp việc đứng gần mợ Hân hôm qua lúc tôi khám. Thấp nhỏ, da hơi tái, mắt cứ đảo quanh, như thể chực nhìn xem có ai để mắt tới mình không. Tôi hỏi người thì bảo tên Ái.”
“...Ái?”
Chỉ một chữ thoát ra từ môi cậu Sơn, nhưng người làm xung quanh đều rúng động. Một người hầu lớn tuổi đánh rơi cả ấm trà, tay run run:“Không... không thể nào! Con Ái… nó bị cấm tuyệt không được lại gần viện Đông mà…”
Cậu Tư quay phắt lại:“Nó đâu? Có ai thấy nó đâu không?”
Cả phủ lặng ngắt.Người làm rối rít chia nhau đi tìm, lục từng phòng, từng xó. Nhưng con Ái, như thể tan vào đất.
Lòng cậu Sơn lạnh ngắt. Ánh mắt trầm như đá tạc. Trong giây lát, không ai dám tiến gần cậu. Nhưng ai cũng biết có một người vừa chạm vào điều cậu không bao giờ tha thứ: động đến người cậu yêu.“Bằng mọi giá... phải tìm cho ra Khoa và Hân.” cậu gằn giọng, tay nắm chặt chuôi cây roi ngựa đã lâu không dùng đến.
“Lật cả đất này lên... cũng phải tìm được.”
---
Trong bóng tối dày đặc của kho cũ phía sau phủ, tiếng gió rít qua khe gỗ mục như tiếng ai rên rỉ. Bên trong, mợ Hân bị trói tay chân bằng dây gai, miệng bị bịt chặt bởi một dải vải dày, ngồi dựa tường trong tư thế co quắp.Bụng nàng mới hai tháng, chưa rõ hình hài nhưng đã nặng mang một sinh linh nhỏ. Từng cơn choáng nhẹ cứ quét qua đầu, khiến mợ gần như ngất lịm, nếu không có dòng ý chí yếu ớt mà vẫn kiên định: phải sống, phải bảo vệ con.Ánh sáng mờ nhòe từ khe hở mái nhà hắt xuống như sợi tơ mong manh. Ngoài kia, tiếng chim rừng bắt đầu cất tiếng gọi sớm. Mợ nghiêng đầu, cổ đau nhói, nhưng ánh mắt vẫn quét tìm. Có thứ gì đó ở gần bức vách...Một cây thước gỗ gãy, dài cỡ cánh tay.Dù bị trói nhưng mợ vẫn cố nhích người, mỗi lần thân thể kéo đi là một lần sợi gai siết rát vào cổ tay. Máu rịn ra, môi nàng rớm mồ hôi, tóc rối lòa xòa. Nhưng cuối cùng... đầu ngón tay nàng cũng chạm được vào đầu thước.Một tiếng cạch khẽ vang lên khi đầu gỗ cứng va nhẹ vào tường.Mợ Hân dừng lại, tim đập mạnh. Ánh mắt long lanh mở to.Có ai ngoài kia không? Có nghe được không?Mợ cào đầu thước vào tường, vẽ thành từng đường ngang dọc. Không phải ngẫu nhiên, đó là ký hiệu ngày trước cha nàng dạy, dùng để báo hiệu trong những lúc bị nhốt hoặc không thể nói ra tiếng.Mỗi nét thô cứng là một lần nàng đánh đổi bằng máu trên đầu ngón tay, nhưng cứ thế... cứ thế... đến khi vang lên tiếng động nhỏ phía ngoài.Một bước chân.Không phải Ái. Người này đi khập khiễng. Nhẹ, nhưng không rón rén. Như đang tìm lối.Mợ đập mạnh đầu thước vào tường, lần này là ba nhịp ngắn rồi một dài, ký hiệu gọi giúp.Bên ngoài cánh cửa gỗ mục bỗng khựng lại.Một giọng đàn bà hổn hển cất lên:“Ai… ai trong đó…?”
Tiếng thét bị nghẹn lại ngay sau đó.Đó là bà Hai Năm, người giữ sổ thực phẩm trong phủ, sáng nay ra sau kho tìm lại túi gạo mốc cũ định gom cho heo thì nghe tiếng cào vách mơ hồ.Bà hốt hoảng chạy đi, vừa la vừa khóc:“Có người! Có người bị nhốt trong kho cũ…! Có… có máu nữa…!”
---Trong khi đó, ở phòng chính, cậu Sơn và cậu Tư vẫn đang họp khẩn, tay chưa kịp nghỉ, thì một người làm chạy vào thở hổn hển:“Cậu! Mợ Tư…! Mợ Tư bị nhốt trong kho…! Có… có người phát hiện rồi…!”
Ghế ngã. Giấy tờ rơi xuống. Hai người đàn ông phóng ra khỏi thư phòng như hai cơn lốc.
Mợ Hân đã được tháo trói. Máu trên cổ tay và vai vẫn còn, nhưng ánh mắt nàng tỉnh táo hơn bao giờ hết. Đôi môi run run thốt không thành tiếng.Vừa thấy anh chồng mình chạy vào, nàng bật khóc nức nở, nhào vào lòng cậu Tư:“Khoa… Khoa bị bắt rồi… người ta đưa em ấy đi rồi…! Em không… không giữ được…”
Cậu Sơn đứng bên, cả người như hóa đá.Tay siết chặt vào thành gỗ đến mức đầu ngón tay trắng bệch. Nhưng ánh mắt cậu, trong khoảnh khắc ấy, đã trở thành một vực sâu lạnh lẽo:“Ái… mày dám động vào vợ tao…”
---
Một mùi ngai ngái của vách tường cũ, pha lẫn mùi vôi rêu ẩm thấp và khói tro phảng phất, là thứ đầu tiên len vào khứu giác Khoa khi em mơ hồ tỉnh lại. Ánh đèn dầu lập lòe cháy yếu trên giá gỗ xiêu vẹo nơi góc phòng, rọi ra nền nhà đất bụi bặm và những vệt loang kỳ quái như máu khô.Cơ thể em nặng trĩu, đầu óc quay cuồng. Khi định giật tay chống dậy, Khoa mới nhận ra: mình bị trói.Một dải vải thắt chặt quanh cổ tay, quấn vào cột gỗ phía sau, trói đến tím cả da. Khoa hoảng hốt, định kêu lên thì phát hiện miệng mình cũng bị bịt, bằng một tấm vải mỏng vừa đủ để phát âm yếu ớt nhưng không thể hét lớn.Mắt cay xè. Cả người lạnh ngắt.Khoa không biết đây là đâu. Tường vôi tróc từng mảng, trần nhà thấp đến mức có thể thấy rõ mạng nhện dày phủ. Có tiếng bước chân ngoài cửa.Rồi cánh cửa khẽ mở.Ánh sáng đèn chiếu nghiêng soi rõ một khuôn mặt quen thuộc nhưng đáng sợ hơn bao giờ hết.Là Ái.Nó mặc bộ áo nâu cũ, tóc búi gọn, nhưng ánh mắt long lên như kẻ hóa dại. Phía sau là một người đàn ông cao lớn, vai rộng, đội nón kéo sụp nửa mặt, mặt rỗ hoa cà, hai tay đeo bao sợi bạc như dân phu bến cảng.Ái bước vào. Nụ cười nó chậm rãi nở ra, như thể đã mong giây phút này từ rất lâu rồi.“Tỉnh rồi à?”
Khoa trừng mắt nhìn nó, vùng vẫy, giọng ú ớ từ sau tấm vải.Ái ngồi xổm xuống trước mặt em, đầu nghiêng nghiêng quan sát như nhìn một con thú bị thương. Giọng nó ngọt đến lạnh người:“Còn đẹp lắm. Gương mặt này mà trầy chút thì tiếc quá…”
Nó đưa tay vuốt dọc má Khoa. Em giật mạnh đầu tránh đi, nhưng chỉ càng khiến vết trói thêm đau.“Mày biết không… Trước khi mày xuất hiện, người trong viện Đông đó là tao. Tao hầu cậu, nghe cậu đọc sách, bưng trà lau quạt. Cả cái vòng ngọc này…” nó giơ tay, vân vê chiếc vòng cẩm thạch đã xỉn màu “là cậu đưa tao. Là bà cả trao tận tay, vì thương tao hầu hạ cậu từ nhỏ.”
“Tao tưởng tao có cơ hội…”
“Cho đến cái ngày mày bước chân vào, làm ‘vợ’ cậu Hai. Tao tưởng cậu chỉ cưới vì danh tiếng. Nhưng không, cậu thương mày. Thương đến mức, dù mày là giống đực, cậu vẫn ôm mày như ôm báu vật.”
“Còn tao? Tao là cái gì? Một con hầu không đáng có một cái nhìn.”
Giọng Ái bỗng chùng xuống, rồi trào lên như thác vỡ:“Mày cướp hết rồi.”
Người đàn ông phía sau bước tới, tay cầm theo một tấm khăn trắng tẩm thuốc, nồng mùi mê dược. Hắn định đưa lại gần.Khoa lắc đầu quẫy mạnh, đôi mắt mở to hoảng loạn.Ái vẫn nhìn em, khoé miệng cong lên:“Mày không phải chết đâu. Mày phải sống, sống để chịu nhục, sống để biết thế nào là bị ném xuống đáy. Rồi lúc đó, mày mới hiểu… tao đã đau đớn thế nào khi bị cậu Tư tát trước mặt cậu Hai, còn cậu Hai chỉ đứng đó, lạnh như tượng đá.”
Gương mặt Khoa tái đi. Nước mắt rơi xuống theo dòng mồ hôi lạnh.Em biết, mình đang ở ranh giới của một vết trượt. Một khi ngã, không biết còn cơ hội nào để quay lại không.---😵💫😵💫😵💫😵💫😵💫
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store