ZingTruyen.Store

Soojun Trung Khuc

buổi sáng của những ngày giữa đông, một cơn gió nhẹ thổi qua thôi cũng khiến người ta run lên cầm cập, hôm nay tài xế riêng của nhà choi đưa soobin tới trường.

khi tới lớp học, anh không ngừng xoa xoa hai bên bắp tay, trong lòng hối hận vì ban nãy không mặc thêm áo, những ngày thời tiết trở lạnh chứng mất ngủ của anh lại bắt đầu, soobin day day hai bên thái dương, cảm giác khó chịu vô cùng.

vừa đi vừa lơ đãng nghĩ ngợi. từ xa đã thấy chỗ ngồi trống trơn bên cạnh mình, anh nhíu mày. cái thằng nhóc đó, hôm nay vẫn chưa đến, đã mấy hôm rồi

anh ngồi xuống chỗ của mình, ánh mắt  lướt qua cửa sổ rồi vô thức dừng lại ở chiếc ghế trống rỗng bên cạnh. cái thằng nhóc luôn lủi thủi như con chuột, lúc nào cũng lảng tránh ánh mắt anh, trốn trong góc làm anh thấy ngứa mắt, vậy mà giờ không thấy nó nữa lại cảm giác thiếu thiếu gì đó.

đúng lúc đó, những tiếng bàn tán của đám con mọi đó bất ngờ lọt vào tai anh.

"mày xem, hai ba ngày rồi thằng đần đó còn chưa dám bứơc chân vô lớp"

"phải rồi, nghe đâu nó bị tụi thằng soek đánh cho thừa sống thiếu chết, dcm nó xui vãi ra

ngu thì chịu thôi, haha"

một màn cười đùa này đều được soobin thu hết vào tai, bao gồm cả thông tin anh mới biết được là yeonjun
bị đánh, anh trầm mặc không biết đang nghĩ ngợi gì cả, việc yeonjun bị đánh không nằm ngoài suy đoán của tất cả mọi người.

anh không rõ mình đang khó chịu vì sự vắng mặt của yeonjun hay vì những lời bàn tán của lũ con mọi kia. nhưng nghĩ tới cảnh tên nhóc đó bị đánh thê thảm, lại càng khiến anh cảm thấy bứt rứt.

trong lòng soobin  không hiểu vì sao, không hiểu từ lúc nào lại luôn có bóng dáng của người ấy, cái con người mà anh luôn cho là tầm thường, hèn mọn, phiền phức,
thế mà trong tâm khảm của anh lại dấy lên một tia lo lắng khôn xiết.

——

sau giờ tan học, soobin  bảo tài xế về trước, còn mình thì lái xe đi khắp thành phố, đi khắp mọi nẻo đường, tiến đến một hướng vô định không có đích đến,

sooobin dừng xe lại trầm tư ngắm nhìn khung cảnh ở bên ngoài, dù là những ngày giữa đông lạnh đến cắt da cắt thịt, dòng người vẫn đông tấp nập, tâm trạng của anh bây giờ khó lòng mà nói rõ.

anh lại bắt đầu nhớ về mẹ của mình, trong trí nhớ của anh, bà như một đốm lửa nhỏ hung tàn, tùy tiện mà thẳng thắn, không bao giờ đầu hàng trước số phận,

nhưng soobin lại cảm thấy mình không thể tìm thấy sự kiên cường ấy trong chính mình. anh cảm nhận sự lạnh lẽo của mùa đông, nhưng cái lạnh trong lòng  còn sâu hơn. anh tự hỏi, liệu có phải mình đang trốn chạy khỏi điều gì đó, hay chỉ đơn giản là không thể đối mặt với cảm xúc của chính mình?

ngày ấy mẹ anh và người đàn ông đó yêu nhau say đấm, ngày người đàn ông đó bỏ quê lên thành phố lớn lập nghiệp, hai người đã cùng thề thốt sẽ đợi được nhau, cùng nhau mà tiến đến cái gọi là hạnh phúc.

ngày người đàn ông đó đi, mẹ anh cũng vừa phát hiện mình có mang, dẫu vậy, bà luôn chăm chỉ không câu nệ, làm hết công việc này đến công việc khác để giúp đỡ cho người mình yêu, nuôi ba soobin tiền học hành, làm ăn đến mấy năm trời,

mẹ sooobin sinh anh vào một ngày mưa, bà là trẻ mồ côi, phải một mình tự chuẩn bị mọi thứ, tự mình chuẩn bị đi sinh, không một ai bên cạnh bà lúc bên bờ vực của sinh tử, dù cho có tuổi thân cũng phải ôm uất ức dấu vào trong lòng, nghĩ cho con, nghĩ cho người mình yêu!.

bà gửi tiền cho ba soobin đến năm thứ tư, lúc đó sooobin cũng vừa tròn ba tuổi, kể từ ngày đó liền mất hoàn toàn liên lạc,

những ngày tháng đó mẹ anh như rơi vào khủng hoãng, không một ngày nào bà yên ổn, bà không biết người mình yêu có bị làm sao không, có đau ốm hay xảy ra chuyện gì không? tại sao lại mất liên lạc lâu như vậy, sao anh ấy lại không hồi âm với bà?

mẹ sooobin tìm ba anh rất lâu, rất lâu về sau cũng không ra tuân tích, bà dường như tuyệt vọng mà thôi tìm kiếm nữa, dốc lòng vào chăm sóc đứa con trai bé bỏng của mình,

hai mẹ con tuy nghèo khó nhưng lại sống vô cùng ấm cúng, mẹ lo cho anh không thiếu thốn bất cứ thứ gì, có thứ gì ngon cũng gói để lại cho con trai nhỏ,

cho đến năm soobin nằm tuổi, mẹ anh đột nhiên trở bệnh nặng, anh lúc đó chỉ là một đứa trẻ, đối mặt với tình thế như vậy, sooobin không biết phải làm gì, ba không thấy đâu, người thân thì không có,

anh chỉ có thể xoa bóp cho mẹ, giúp mẹ uống thuốc, đút từng muống cháo loãng cho mẹ.

cầm cự được nữa năm tiền trong nhà cạn kiệt, đến đồ ăn nước uống còn nhờ hàng xóm giúp cho thì lấy tiền đâu ra chữa bệnh cho mẹ.

lúc ấy ba  bất thình lình trở về, ông giờ đã là ông chủ của một cửa hàng xe ô tô, ăn mặc vô cùng sang trọng từng bước một tiến vào căn nhà rách.

mẹ sooobin lúc này đã rất yếu, bà suy sụp nằm trên giường bệnh, cũng không thể bước chân xuống giường được nữa, vừa thấy người thương sao bao năm xa cách, trên gương mặt nhỏ thó đã tràn ngập sự tủi thân cũng những giọt nước mắt.

"sao bây giờ... anh mới ... trở về"

ba sooobin quỳ thụp xuống bên giường, trên gương mặt ông cũng tràn đầy nước mắt, đưa tay vuốt ve gương măt bà.

"anh xin lỗi... xin lỗi em"

soobin lúc này đứng một bên khóc thút thít, anh không dám hó hé dù chỉ một lời,

"soobin lại đây ... đây là ba ruột của con"

anh nghe theo lời mẹ gọi, tiến về phía chiếc giường, đối mặt với người cha bảy năm qua chưa một lần xuất hiện, trong lòng anh dấy lên một nỗi câm phẫn vô cùng,

tại sao bao năm qua không xuất hiện, tại sao lại biến mất không cho mẹ anh hay biết?, đến bây giờ mới xuất hiện thì còn nghĩa lý gì nữa chứ?

"anh xin lỗi em... xin lỗi em và con vì bao năm qua đã biến mất như thế,

vào năm đó anh được người khác lôi kéo đi biển đánh cá, vì muốn kiếm chút tiền công hậu hỉnh, anh lao mình đi mà không màn nguy hiểm,

mới đêm thứ ba ở biển, tàu của bọn anh gặp bão, sóng đánh lật cả tàu, không còn ai sống sót sau vụ tai nạn, bao ngày lênh đênh trên biển chỉ có anh may mắn được tàu dân cứu sống, tuy không có ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng anh lại bị mất trí nhớ,

sau này được người ta giới thiệu cho công việc làm ăn, may mắn trúng một tờ vé số, mãi đến tận bây giờ anh mới hồi phục lại trí nhớ, lòng như lữa đốt tìm về với mẹ con em,

anh xin lỗi, xin lỗi em, em đừng bỏ anh nhé..., ở lại với anh..., để anh có cơ hội bù đắp cho em"

mẹ sooobin ở một bên nằm nghe người thương xa cách bấy lâu nay kể chuyện, bà đã không thể nghĩ được gì nữa, vừa nghe vừa bình thản đưa tay vuốt tóc người thương, thều thào nói:

"em ... còn tưởng... anh phụ bạc bỏ rơi mẹ con em, ... nhưng ông trời không phụ lòng em... anh không ... phải loại... người như thế... em ... em rốt cuộc cũng chờ được anh, đời này của em mãn nguyện rồi,..."

ông run run rút trong túi áo ra hộp nhẫn đôi, nâng đôi bàn tay gầy yếu đầy vết châm chiêm của bà lên, nhẹ nhàng ân cần đeo vào tay của bà.

ngay trong đêm đó, ba soobin quyết định không chần chừ thêm nữa.  khi gặp lại vợ và con trai, ông không thể chịu đựng được cảm giác vừa đoàn tụ đã phải rời xa. quyết tâm không để vợ mình phải chịu đựng thêm nỗi đau, ông vội vàng làm thủ tục đưa bà ra nước ngoài điều trị. mọi thứ được sắp xếp gấp rút, dường như trong mắt ông chỉ còn lại hình ảnh người phụ nữ đã chịu đựng quá nhiều năm tháng một mình.

vào khoảnh khắc đó, ông không muốn có thêm chút chần chừ nào. dù cho mọi chuyện có là thế nào, ông không thể để bà phải sống những ngày tháng khốn khổ nữa. dù mọi thứ đã quá muộn màng, ông vẫn muốn bù đắp, làm những điều mình chưa làm được cho vợ con.

sự ra đi này mang theo bao nhiêu hy vọng và lo âu, nhưng sau nửa năm, kỳ tích đã đến. mẹ anh , dù trong tình trạng yếu ớt phải duy trì bằng thuốc, nhưng cuối cùng cũng giành lại được sự sống. điều đó như một món quà trời cho, là may mắn mà bà không dám mơ tới.

ba anh không để hai mẹ con thiếu thốn thứ gì, ông bù đắp tất cả những thiếu sót trong suốt những năm qua. những năm tháng vắng mặt giờ đây không thể nào lấy lại được, nhưng ông làm tất cả để cho vợ con cuộc sống tốt đẹp hơn.

thế nhưng dù bù đắp đến đâu, ba soobin cũng hiểu rằng những năm tháng mất đi sẽ không bao giờ trở lại. nhưng ít nhất, ông sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho những gì mình đã thiếu sót, để vợ và con trai không còn phải chịu đựng thêm nỗi đau nào nữa.

bản chất con người vốn là dễ quên đi những lời hứa, dù đã từng thề non hẹn biển. hai năm sau, ba anh lại khiến mọi thứ sụp đổ. ông giấu kín chuyện ngoại tình, nhưng cái sự thật thì không thể giấu mãi được. tiểu tam xuất hiện trước mắt mẹ anh, gây ra một cảnh tượng không thể tả. mẹ anh, sau tất cả những hy sinh và yêu thương, không thể tin vào chính mình khi phát hiện ra chồng đã phản bội. dù cho ba anh có giải thích thế nào, dỗ dành ra sao, bà vẫn không thể chấp nhận sự thật phũ phàng đó.

soobin đứng đó, lặng nhìn, không thể làm gì ngoài cảm giác bất lực. anh thấy mẹ anh đau đớn, dằn vặt, mà không thể làm được gì. những lời hứa năm xưa hóa ra chỉ là giả cuối thôi sao? hay khi có tất cả người ta thường quên đi cái người đã từng đầu ấp tay gối với mình, hi sinh cho mình từng ấy năm, rốt cuộc là gì?

cái cảm giác đó làm anh như nghẹt thở, căm ghét vô cùng.

mẹ anh yếu dần đi, căn bệnh kéo dài khiến bà không còn sức sống. hai tháng sau, bà qua đời. soobin không khóc, không một tiếng nấc. anh chỉ đứng đó, nhìn ba anh ôm di ảnh mẹ, nước mắt rơi nhưng chẳng còn chút cảm xúc nào trong lòng. ông ta đang khóc vì cái gì? có phải ông ta đang giả vờ thương xót khi mà chính ông đã là kẻ phá nát hạnh phúc của gia đình này?

ngày tiễn mẹ, soobin tâm tuổi trên trán đeo khăn tang,
anh đứng đó, chỉ nhìn ba, không hiểu vì sao một người đàn ông từng làm mẹ anh đau đớn như thế lại có thể thản nhiên đứng đó mà khóc. cái sự nhẫn tâm của ông khiến anh không thể nào hiểu nổi,

giả dối đến ghê tởm.

sau khi mẹ mất, soobin không còn cảm nhận được tình yêu thương nữa. những tháng ngày còn lại của tuổi thơ anh là một chuỗi dài những ký ức vắng bóng tình cảm gia đình, thay vào đó là sự lạnh lẽo và tẻ nhạt. ba soobin không bao giờ ở nhà, ông ta trở về muộn màng, lúc nào cũng vội vã và bận rộn với công việc. ông ta phá vỡ gia đình,. thay vì quan tâm đến con trai, ông chỉ tìm cách bù đắp bằng tiền bạc, những món quà xa xỉ, nhưng điều đó không thể thay thế được tình thương mà soobin thật sự cần.

khi soobin lên 12, ba anh chính thức cưới thêm vợ. người phụ nữ đó chẳng những trạc tuổi mẹ anh, mà còn mang theo một đứa con trai nhỏ hơn soobin hai tuổi. từ đó, soobin cảm thấy mình như một người thừa trong gia đình của chính mình. tình cảm của ông ta dành cho vợ mới, cùng đứa con trai nhỏ, càng khiến soobin cảm thấy cô độc. dù ba anh có đem về bao nhiêu tiền bạc, những món đồ chơi đắt tiền, thì với soobin, tất cả chỉ là những thứ vô nghĩa. anh không quan tâm đến chúng, vì anh chỉ nhớ lại những ngày tháng còn mẹ, khi gnghèo khó nhưng đầy ắp tình thương. mẹ anh không bao giờ để anh thiếu thốn, không có gì quan trọng hơn tình yêu và sự quan tâm bà dành cho anh.

soobin vốn đã hận ba anh đến tận xương tủy, nhưng sau khi ba anh mang người phụ nữ khác về, nỗi hận thù đó lại càng lớn hơn. ông ta đã phá hủy gia đình của anh, khiến anh mất đi người mẹ yêu thương, và giờ lại đem về một người đàn bà khác, xem như không còn gì quan trọng nữa. với soobin,  gia đình dường như chỉ là một trò đùa.

dần dà, soobin bắt đầu buông bỏ tất cả những gì liên quan đến gia đình. anh không còn để ý đến lời nói của ba nữa,. vào cái tuổi ngông cuồng của mình, anh dần sa vào những cuộc tụ tập ăn chơi cùng đám bạn, sống theo cách mà anh nghĩ là tự do. càng lớn, càng cảm thấy mình không cần ai, không cần tình yêu, cũng không cần gia đình. anh rời khỏi nhà, vào năm 15 tuổi, mặc cho ba anh ngăn cản. anh quyết định dọn ra ngoài ở riêng, thậm chí du học trong hai năm.

trong suốt thời gian đó, soobin dần tự học cách buông bỏ, nhận ra rằng gia đình không phải là thứ tồn tại trong cuộc sống của anh. tình yêu chỉ là một khái niệm mơ hồ, không có thực. anh không tin vào tình yêu, vì đối với anh, tất cả chỉ là giả dối. người ta sống không phải vì yêu, mà chỉ vì tồn tại. những ai tin vào tình yêu đều là những kẻ ngốc.

soobin không còn là một đứa trẻ ngây thơ, anh đã trải qua quá nhiều tổn thương, và tình yêu dường như đã không còn chỗ trong trái tim anh nữa.
















———

ai chửi anh thì quay xe đi ngaa, có lý do hết đó, mn thấy đó, một đứa trẻ lớn lên với chừng đó dữ kiện, không thể có những suy nghĩ 100% chuẩn mực được , dành riêng chương này để mn hiểu rõ ảnh hơn 🧚‍♀️

sp chương sau. anh hùng cứu mỹ nam nhé 🥳🥳🥳

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store