Soogyu Goi Ten
Phạm Khuê đáp chuyến bay đến Phú Quốc vào một buổi chiều rực nắng. Không khí nơi đây mang một hơi thở đặc biệt, đầy ắp hương vị mặn mòi của biển cả. Ánh mặt trời trải dài khắp nơi, dát lên mặt biển một lớp vàng óng ánh, từng làn sóng nhỏ lấp lánh như những viên ngọc quý. Gió thổi qua, nhẹ nhàng mơn trớn làn da, mang theo cả sự mát lành lẫn hơi ấm của nắng. Bầu trời trong xanh như được tô vẽ tỉ mỉ, từng đám mây trắng trôi lơ lửng, hờ hững nhưng lại khiến mọi thứ càng thêm phần hoàn mỹ. Trong lòng Khuê là một thứ cảm giác pha trộn giữa niềm háo hức và chút hồi hộp khó gọi tên. Cậu đến đây không chỉ để làm việc mà còn để trốn khỏi những xô bồ thường nhật. Phú Quốc như một trang sách mới mẻ mà Khuê vừa lật mở, từng dòng chữ chưa kịp hiện ra đã khiến tim cậu rộn ràng như thể mình đang đứng trước một điều gì đó sắp thay đổi cuộc đời. Và rồi anh xuất hiện.Tú Bân bước vào khung cảnh ấy như một nét chấm phá hoàn mỹ giữa bức tranh thiên nhiên tràn đầy màu sắc. Từ xa, dáng anh cao lớn, chững chạc, từng bước chân mạnh mẽ mà không kém phần thư thái. Bộ trang phục màu nhã nhặn càng tôn lên vẻ ngoài điềm tĩnh, trưởng thành của anh. Ánh mắt anh sắc sảo, nhưng không lạnh lùng; nó mang theo một chút bí ẩn, như thể đằng sau đó là những câu chuyện chưa từng được kể. Khuê không khỏi bị cuốn hút, ánh mắt cậu chợt dừng lại lâu hơn thường lệ. Khi cả hai lần đầu chạm mặt, không gian dường như lặng đi trong khoảnh khắc. Một sự tĩnh lặng đến lạ lùng bao trùm, như thể tất cả mọi thanh âm của thiên nhiên đều ngừng lại chỉ để chứng kiến giây phút ấy. Tú Bân khẽ gật đầu, một cử chỉ đơn giản nhưng lại toát lên khí chất của người đàn ông trưởng thành. Giọng nói trầm ấm của anh vang lên, không lớn nhưng vừa đủ để len lỏi vào từng giác quan của Khuê, hòa quyện cùng tiếng sóng xa xăm nơi bờ biển. Lời anh nói rất đỗi bình thường, nhưng chính cách anh cất giọng khiến Khuê không khỏi bối rối. Cả hai bắt đầu công việc trong một bầu không khí xa cách. Họ như hai hành tinh, mỗi người xoay quanh một quỹ đạo riêng, không ai vượt qua được giới hạn của mình. Khuê cúi đầu chăm chú vào những ghi chú trong sổ tay, Tú Bân thì bận rộn với những cuộc gọi. Dường như giữa họ chỉ tồn tại những câu nói xã giao, những cái gật đầu hoặc nụ cười lịch thiệp. Nhưng rồi, trong những khoảnh khắc vô tình, ánh mắt họ chạm nhau. Một ánh nhìn không lời, nhưng mang đầy ẩn ý.Những tia nhìn ấy giống như sợi tơ mỏng manh mà định mệnh đang cố gắng đan cài giữa họ. Ban đầu, Khuê chỉ nghĩ đó là một sự trùng hợp, nhưng càng về sau, cậu nhận ra trái tim mình khẽ loạn nhịp mỗi khi bắt gặp ánh mắt của Tú Bân. Anh không nói nhiều, nhưng ánh mắt anh chứa đựng cả một thế giới, một thế giới mà Khuê không ngừng muốn khám phá. Tú Bân, dẫu vẻ ngoài luôn điềm tĩnh, cũng không tránh khỏi việc ánh mắt anh đôi khi lộ ra chút gì đó khó giải thích, như thể chính anh cũng đang che giấu một điều bí mật. Giữa tiếng sóng biển và mùi gió mặn mòi, Khuê cảm nhận rõ ràng rằng anh chính là một phần của Phú Quốc, một phần đầy bí ẩn nhưng lại cuốn hút đến lạ kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store