[Song tính] Trẫm trở thành sủng phi của tôn tử bất hiếu
Chương 24: Hơn hai mươi vạn hùng binh tiến về đô thành
Chương 24: Tám triệu lượng bạc trắng cất giữ trong phủ Thôi gia, hơn hai mươi vạn hùng binh tiến về đô thành
Thôi Hộc đã trở về.Cậu ta mang dáng vẻ phong trần mệt mỏi đứng giữa sân điện của Trần Chấp, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.Gió thu dần nổi lên, khi Trần Chấp bước ra khỏi phòng vẫn chỉ mặc một chiếc áo đơn, đứng thẳng như cây tùng trước gió, "Thôi tiểu tướng quân vất vả rồi."Thôi Hộc nhìn Trần Chấp, vẻ mặt như có ngàn lời muốn nói, nhưng đôi môi khẽ động lại chẳng thốt nên lời, chỉ chắp tay thi lễ thật mạnh cúi người chào hắn."Đứng dậy đi." Trần Chấp khẽ đỡ lấy khuỷu tay cậu ta để cậu ta miễn lễ, quay đầu sang người bên cạnh hỏi, "Vị này là?"Có một người khác đang đứng bên cạnh Thôi Hộc, áo vải giày cỏ, tóc mai điểm bạc, nhưng tinh thần quắc thước, toàn thân toát lên khí phách vô song."Đây là tộc trưởng của tộc Trần ở huyện Nghi, ngài ấy theo ta trở về, nói có việc muốn gặp Trần Quân để bàn bạc trực tiếp." Thôi Hộc giải thích.Vị tộc trưởng kia cũng chắp tay thi lễ với hắn.Trần Chấp vỗ vỗ vai Thôi Hộc, gật đầu với tộc trưởng, đoạn bước về phía thư phòng, "Mời vào."Hình như là muốn nói chuyện riêng với tộc trưởng.Cửa đóng lại, Trần Chấp mời ngồi, tộc trưởng không ngồi mà đứng thẳng trong phòng, toàn thân không một chỗ nào không toát lên vẻ tinh anh.Ánh mắt ông ta càng thêm sắc bén, nhìn Trần Chấp nói: "Trong bức thư của Thái Tổ mà Trần Quân đưa cho ta có lệnh hiệu triệu toàn bộ binh lính của Quân Trần Khoách, khai quật số bạc mà Thái Tổ chôn giấu năm xưa mang về kinh thành. Ta đã tuân lệnh làm theo từng việc một, tám triệu lượng bạc trắng đã đổi thành ngân phiếu đưa vào kinh cất giữ trong phủ nhà họ Thôi, hai mươi vạn tinh binh chia làm nhiều ngả trà trộn vào dòng người tị nạn, đóng quân dọc đường, hiện tại ngoài kinh thành đã có hơn tám vạn binh lính đóng quân rồi."Trần Chấp đang đi ra phía sau bàn, nghe vậy liền quay đầu lại, "Ngươi nói bao nhiêu cơ?""Tám triệu lượng bạc trắng cất giữ trong phủ nhà họ Thôi, hơn hai mươi vạn hùng binh đang tiến về đô thành." Tộc trưởng chắp tay nói với Trần Chấp.Trần Chấp ngồi xuống ghế, một lúc sau mới nói, "Năm đó bạc mà Thái Tổ chôn giấu chỉ có năm triệu lượng, nhân số Quân Trần Khoách cũng chỉ có năm trăm người mà thôi."Năm đó Trần Chấp bình định bốn nước, đánh đuổi giặc ngoài biên ải, thiên hạ thái bình, bèn cho hàng triệu binh sĩ giải ngũ về quê.Mười sáu tuổi hắn lập nghiệp ở huyện Nghi, có được 3271 binh sĩ của cả huyện, đến ngày bình định đất nước vẫn còn giữ lại năm trăm quân. Đây là đội quân đầu tiên mà Trần Chấp xuất thân từ thảo dân dẫn dắt, hắn hứa với mỗi binh sĩ trong đó rằng sẽ ban thưởng ngàn lượng vàng để họ áo gấm về quê.Đội quân này theo Trần Chấp từ ngày đoạt huyện đến lúc dựng nước, mãi tới khi bình định thiên hạ, hai mươi năm theo chủ tướng chinh chiến ba ngàn dặm, trong lòng đã quên nhà, nhưng lại có non sông, một lòng trung can chỉ biết bảo vệ chủ tướng mà thôi.Ai nấy đều không muốn rời xa, nên Trần Chấp bèn lập ra Quân Trần Khoách, ban cho quốc họ, phong làm anh em, đưa vào hàng ngũ cấm quân, được phép bảo hộ gần gũi thiên tử.Theo chế độ, những người trên bốn mươi tuổi sẽ về quê huấn luyện thế hệ sau, tuyển chọn những người trung thành với chủ tướng và có võ nghệ, lại phong làm binh lính của Quân Trần Khoách.Sau khi Trần Chấp qua đời, có một mộ áo quan (mộ giả) được chôn cất trên ngọn đồi ở huyện Nghi, áo giáp và lệnh bài năm xưa dùng để thống lĩnh binh lính ở huyện Nghi đều được chôn về cố hương. Ngàn lượng vàng bạc muốn ban thưởng cho năm trăm binh sĩ huyện Nghi năm đó không một ai nhận, Trần Chấp bèn chôn năm triệu lượng bạc trong mộ áo quan trên đồi, để cho hậu duệ của Quân Trần Khoách - những người không muốn cống hiến cho nhà Trần nữa có thể bỏ họ về quê lấy ngàn lượng vàng bạc an cư lạc nghiệp.Còn những người lấy tên Trần Khoách sống đến hết đời thì khi chết sẽ được chôn cất gần mộ áo quan, xem như anh em sống chết có nhau."Ngươi nói cho ta biết, ba triệu lượng bạc và hai mươi vạn trai tráng này từ đâu mà ra." Trong kế hoạch của Trần Chấp, số tiền tài chôn giấu ở huyện Nghi không phải là một bước quan trọng, hắn chỉ nghĩ, năm triệu lượng bạc có lẽ còn dư ra một số, binh lính do Quân Trần Khoách huấn luyện ở quê nhà có lẽ sẽ có vài người...Trần Chấp hỏi đến việc này, tộc trưởng Tộc Trần liền kể rõ ràng, "Năm đó năm trăm vị tiền nhân Quân Trần Khoách trở về quê hương, không lấy một đồng nào trong số vàng bạc mà Thái Tổ chôn giấu, ngược lại dùng bổng lộc được ban trong cung cẩn thận làm ăn. Những người trăm trận không chết đều là nhân tài kiệt xuất, tài sản tích lũy cả đời rất nhiều, sau khi chết ruộng vườn cửa hàng đều để lại cho con cháu, vàng bạc châu báu chôn cùng với mộ phần trên đồi, còn bản thân thì được chôn cất bên cạnh Thái Tổ.""Tiền nhân làm việc nghĩa, hậu nhân noi theo, cứ như vậy năm đời kế thừa, huyện Nghi hiện nay mười nhà thì chín nhà họ Trần, mười người họ Trần thì chín người giàu có. Những gia đình giàu có đều hào phóng thu nhận nhân tài võ nghệ của cả huyện, cả đời chỉ chuyên tâm huấn luyện binh lính cho Quân Trần Khoách, sợ phụ sự phó thác lúc sinh thời của Thái Tổ, sợ không thể hết lòng bảo vệ long mạch của họ Trần.""Những năm gần đây triều đình liên tục tuyển binh ra biên ải, chúng ta tuân theo chế độ của Thái Tổ, binh lính của Quân Trần Khoách chỉ bảo vệ hoàng cung. Vì vậy, phàm là những binh lính do Quân Trần Khoách huấn luyện bị điều động thì đều trả thuế miễn chinh thay cho việc ra trận. Nhân tài của ba tỉnh lân cận nghe tin kéo đến không dưới mười vạn người, phàm là những người có ý định gia nhập Quân Trần Khoách, những gia đình giàu có họ Trần đều thay mặt nộp thuế miễn chinh giữ lại huấn luyện.""Cho nên mới tích lũy được ba triệu lượng bạc chôn trên đồi, hai mươi vạn trai tráng của cả tỉnh."Trần Chấp im lặng không nói gì.Gió thu thổi qua khung cửa sổ, thổi bay tờ hịch văn đặt bên cạnh án thư.Tộc trưởng Tộc Trần nhìn thấy, bảy chữ đầu tiên của bài hịch văn kia được viết rất rõ ràng."Thôi thiếu gia nói Trần Quân cũng là binh lính của Quân Trần Khoách, tuy ta và ngài chưa từng quen biết, nhưng cùng trung thành với một chủ, chắc hẳn tấm lòng là giống nhau." Tộc trưởng nhìn tờ hịch văn bay phấp phới trong gió, trầm giọng nói.Lúc Trần Chấp còn sống, nhà họ Trần ở huyện Nghi chỉ là một dòng họ nhỏ bé. Tộc trưởng Tộc Trần bây giờ thực ra là quân trưởng của Quân Trần Khoách, là do người có uy tín nhất trong quân Quân Trần Khoách mỗi đời đảm nhiệm."Ba đời ông cháu nhà ta đều cống hiến cho hoàng tộc, giờ ta đã đến tuổi sắp phải về hầu trời, tuy chưa chết, nhưng toàn bộ tài sản của cả đời cũng nguyện chôn cùng với vàng bạc của tổ tiên, cống hiến cho Trần triều." Tộc trưởng lấy từ trong ngực áo ra một xấp ngân phiếu, bước đến đặt lên án thư của Trần Chấp, "Đây là toàn bộ gia sản cùng tiền bán ruộng vườn cửa hàng, mười vạn lượng, tuy chỉ là hạt muối bỏ bể, nhưng cũng có thể tỏ chút lòng trung thành."Trần Chấp nhìn xấp ngân phiếu mới đổi đó, nói: "... Cũng nên để lại cho con cháu một chút.""Nhờ ơn Thái Tổ bình định đất nước, huyện Nghi bây giờ có tám nghìn gốc cây hoa quế mùa thu có thể bán, mười vạn mẫu ruộng tốt một năm ba vụ, lại thêm sông ngòi tưới tiêu, gà vịt béo tốt, con cháu của Quân Trần Khoách có thể tự nuôi sống bản thân, vĩnh viễn không sợ đói rét."Trần Chấp lẳng lặng lắng nghe."Trần Quân cứ nhận lấy ngân phiếu này trước đã, ta mới dám nói ra điều muốn cầu xin." Tộc trưởng lại nói.Trần Chấp đưa tay cầm lấy xấp ngân phiếu, đặt sang một bên bàn, đè lên tờ hịch văn.Tộc trưởng bèn nói tiếp: "Theo chế độ của Thái Tổ, binh lính của Quân Trần Khoách đến bốn mươi tuổi sẽ giải ngũ về quê dạy dỗ con cháu. Tuy ta không còn trong quân ngũ, nhưng sức lực vẫn còn, có thể đọ sức ngựa trâu, căng cung bắn tên, vẫn như trăng rằm. Giờ đây đất nước cần dùng binh, ta muốn lại hết lòng vì Thái Tổ một lần nữa. Lần này cùng ta đến có thêm mười mấy người, đều là những anh hùng năm xưa cùng ta phục vụ trong cấm quân, họ cũng có ý này. Dù chỉ là theo quân vận chuyển lương thực, nấu cơm nuôi quân, chúng ta cũng tuyệt không từ chối."Trần Chấp hỏi ông ta: "Ở quê nhà các ngươi có huấn luyện con em mình không?""Mười năm qua ta đã huấn luyện không dưới mười vạn binh lính. Các huynh đệ đi cùng nhiều thì vạn người, ít thì nghìn người, Quân Trần Khoách được huấn luyện ra đều có thể lấy một địch mười, kỷ luật nghiêm minh."Trần Chấp gật đầu, "Hôm nay ngươi và những người đến đây cứ theo Thôi Hộc về phủ đi, ngày mai cùng Thôi Hoài Cảnh đến gặp ta."Tộc trưởng nghe ra hắn đã đồng ý, tâm nguyện lớn đã đạt được, bèn chắp tay cáo từ."Thay mặt Thái Tổ cảm tạ công lao của các vị." Trần Chấp đứng dậy.Tộc trưởng đã đi đến cửa, nghe vậy quay đầu lại xua tay nói: "Từ trước đến nay chỉ có ơn của Thái Tổ ban xuống, chúng ta báo đáp mà thôi."Trần Chấp lắc đầu cười không nói gì thêm, chỉ nói: "Gọi tiểu tử ngoài kia vào đi."Thôi Hộc vội vã đi vào, vừa bước vào đã bị Trần Chấp ném cho một phong thư, cậu ta vội vàng đón lấy."Tiện cho ngươi rồi." Trần Chấp ngồi trên ghế nhìn cậu ta, vẻ mặt nửa cười nửa không."Đây là vật gì?""Trát lệnh của Thái Tổ để lại," Ngón tay Trần Chấp chỉ vào bức thư trong tay cậu ta, "Hai mươi vạn đại quân này ngươi cứ nhận lấy cho tốt."Thôi Hộc tinh thần phấn chấn, tràn đầy khí thế, "Vậy ta có nên ngay lập tức dẫn quân đến biên ải không?""Không cần," Trần Chấp nói, "Ngươi dẫn quân bí mật đóng ở bốn phía kinh thành cho ta."Thôi Hộc nghe xong liền biến sắc, cao giọng hỏi: "Vì sao?"Chưa đợi Trần Chấp trả lời, Thôi Hộc đã hiểu theo ý khác, cho rằng người trước mặt không dám dùng hai mươi vạn bộ binh đối đầu với kỵ binh La Di.Bèn phẫn nộ nói: "Trần Quân có biết lần này ta thúc ngựa đến huyện Nghi, dọc đường nhìn thấy dân chúng chạy nạn khắp nơi đều vì lo sợ địch La đánh xuống phía Nam hay không."Trần Chấp ngưng lời, nghe cậu ta nói."Mà tờ "Trần Thái Tổ Nguyên Đế hịch văn" kia được dán công khai khắp đường phố ngõ hẻm, dân chúng đã quen mắt với nó rồi.""Đến vùng Nguyên Hà, phong tục trong dân thay đổi, đường phố vẫn ngăn nắp, miếu thờ Thái Tổ bình yên vô sự, binh lính và dân chúng cùng nhau bảo vệ nên không ai dám xâm phạm uy nghiêm của Thái Tổ.""Ở đó gần như cứ năm bước lại gặp một người họ Trần, là hậu duệ của Quân Trần Khoách. Nhà của Quân Trần Khoách đều lấy việc được thờ Thái Tổ trong từ đường làm vinh dự muôn đời, tổ huấn chỉ có hai chữ "trung quân" mà thôi, họ thờ phụng Thái Tổ, che chở cho nhân tài nghèo hèn khắp thiên hạ, dù tốn vạn lượng vàng cũng không tiếc.""Cả huyện cả tỉnh đều là những gia đình như vậy, đều vì trong tay ta có di chiếu của Thái Tổ mà tập hợp lại, hăm hở tiến về kinh đô, chỉ chờ Trần Quân ra lệnh sẽ dùng máu thịt của mình đổi lấy biên cương, bảo vệ danh tiếng ngàn thu của Thái Tổ.""Hai mươi vạn quân quyết tử đang ở ngoài kia, Trần Quân vẫn không dám đánh một trận với La Di sao?"Trần Chấp nhìn người thiếu niên trước mắt, toàn thân toát lên khí phách anh hùng, cũng toát lên vẻ bồng bột của tuổi trẻ.Cha mẹ người ta sao lại có thể nuôi dạy ra đứa con như vậy chứ? Trần Chấp sống lại một đời, vẫn không nhịn được mà ghen tị với gia phong của nhà lão Thôi."Trần Quân!" Thôi Hộc thấy Trần Chấp lâu không nói gì, giận dữ gọi."Hửm?""Ta cũng nguyện dùng máu thịt của mình đổi lấy biên cương!"Trần Chấp hồi thần, nhìn vào mặt cậu ta.Thôi Hộc trừng mắt nhìn hắn."Biên cương không cần dùng máu thịt của ngươi để đổi lấy," Trần Chấp nhẹ giọng nói."Bây giờ ngươi cứ làm theo lời ta, nhiều thì một tháng, ít thì nửa tháng, ngươi lại đến đây, ta sẽ nói cho ngươi biết lý do." Trần Chấp nói."Giặc Hồ quấy phá biên cương, ta không thể chờ đợi thêm được nữa." Thôi Hộc nói."Ta đang nắm giữ mật lệnh của Thái Tổ, ngươi muốn chống lại lệnh của Thái Tổ sao?" Trần Chấp vẫn nhẹ giọng hỏi.Thôi Hộc không nói nữa.Thái Tổ là ân nhân của cả nhà họ Thôi.Lệnh của Thái Tổ, cậu ta đương nhiên không muốn chống lại."Lại đây." Trần Chấp vẫy tay gọi Thôi Hộc lại gần.Một tấm bản đồ trải ra trên bàn, Trần Chấp chỉ vào kinh thành nói: "Ngươi dẫn mười vạn quân đóng ở ngoại ô kinh thành.""Sau đó phái người thúc ngựa đi từ kinh thành đến huyện Nghi, chia mười vạn binh lính còn lại, ra lệnh cho họ chia làm sáu đường, lần lượt đóng quân ở sáu huyện thành này."Tay Trần Chấp chỉ trên bản đồ, chỉ cho Thôi Hộc xem, "Tướng lĩnh dẫn quân do ngươi bổ nhiệm, bảo họ hành quân bí mật, đừng gây sự chú ý của người khác, đến cửa thành thì đưa lệnh bài của Quân Trần Khoách cho huyện lệnh, thấy lệnh bài của Quân Trần Khoách như thấy Thái Tổ, huyện lệnh tự khắc sẽ tiếp ứng.""Nhớ kỹ, bí mật đóng quân, không được làm hại đến dân chúng."Thôi Hộc nhìn sáu huyện thành mà Trần Chấp đã khoanh tròn, "Chiến sự hiện đang ở biên giới phía Bắc, vì sao lại đóng quân ở các huyện phía Nam xa xôi như vậy?"Hết chương 24
Quỷ: Mê cái cách tác giả viết truyện H mà múa cổ văn rất là mượt, editor ngoài đau lưng mỏi gối tê tay thì còn thêm đau não hơ hơ hơ. Cả nhà đi qua hoan hỉ +1 vote và comment nhoaBạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store