Song sinh biến thái: Kẻ Săn Mồi
Chương 17 Cái gì? Mang thai rồi
Julian giật bắn, tay nhỏ bấu chặt ga giường, móng tay gần như cào rách vải, cổ nghẹn nấc:" Aaaa…! Hức… nó… to quá… không lọt đâu…!! "Đùi non run lên bần bật, cố khép lại nhưng cả hai Alpha đâu cho em lựa chọn.Aiden bật cười khùng khục, một tay vỗ ' bốp bốp ' vào mông trắng nõn làm da thịt rung lên, tay kia cầm chặt dương vật của mình vuốt lên vuốt xuống, đầu khấc bóng nhẫy dịch trong suốt. Gã nghiêng đầu, mùi pheromone đặc sệt phả ra, giọng khàn thô tục:" Nghe cái lỗ nó kêu chóp chép kìa. Chưa đút đã hút tay tôi như muốn nuốt sống rồi. Má nó… nhìn thôi tôi cũng muốn đút cùng lúc với thằng Adrian cho em toạc lỗ, khóc đến lạc giọng luôn "Julian lắc đầu lia lịa, nước mắt trào ra nhưng cửa huyệt đỏ ửng lại co giật liên hồi, rỉ nước loang khắp đùi.Adrian ghì chặt eo em, hắn ấn sát đầu khấc to dày cọ ngay mép thịt, từng nhịp húc mạnh khiến mép thịt bé xíu banh ra rồi co rút tuyệt vọng. Mồ hôi hắn nhỏ giọt xuống gáy em, giọng trầm như thú dữ gầm trong lồng ngực:" Ngoan nào… há cái lỗ nhỏ ra… để chồng nhét vào "Aiden lúc này dí thẳng dương vật dựng đứng của gã sát bên, thậm chí nhét luôn đầu khấc vào bên trong. Hai đầu khấc đỏ rực cọ nhau ngay cửa hậu huyệt non nớt. Gã gằn giọng, ánh mắt sáng rực thú tính:" Thấy chưa? Hai thằng nhỏ cùng chờ sẵn đây rồi. Mau chọn đi, bé đào… muốn nuốt thằng nào trước? "Tiếng da thịt ướt át trộn với hơi thở gấp gáp, pheromone từ cả hai bùng ra, nồng nặc đến mức em ngộp thở.Julian rên rỉ, toàn thân run loạn, mông nhỏ cong dồn về phía sau theo bản năng, nước dâm chảy thành vệt dài nhưng miệng vẫn nức nở cầu xin:" Đ-đừng… xin hai anh… hức… em sợ… em chịu không nổi đâu… "" Địt mẹ, nhìn cái lỗ nhỏ nhăn nhúm này muốn nuốt cả hai đứa tôi kìa… " - Aiden gầm khẽ, tay bóp mạnh mông em banh toạc ra để nhìn rõ cảnh hai khấc chèn chặt vào một chỗJulian toàn thân giật loạn, lỗ nhỏ co bóp điên cuồng như sợ hãi mà vẫn rỉ nước dâm bóng loáng, chảy dài xuống khe đùi.Aiden hất cằm, nụ cười thú tính vặn vẹo:" Xem em kìa, mặt thì khóc mà cái lỗ… tự nó há ra đấy chứ. Chắc thèm bị đụ song kiếm rồi, phải không bé đào? " Adrian gầm gừ, hông dập tới tấp như thú hoang, mỗi cú thúc đều thô bạo ép sâu hơn, kéo căng từng mép thịt mỏng manh. Aiden bên cạnh cũng không chịu nhường, cặc nóng rực ráng chen chúc, đầu khấc va chạm làm cái lỗ nhỏ bé nhức buốt mà vẫn co quắp hút chặt.Julian bị kẹp giữa hai cơn thú tính, toàn thân run rẩy. Chợt bụng dưới truyền đến một cơn đau quặn thắt dữ dội. Mỗi nhịp ép vào là một lần tạng phủ em như bị xé rách, hơi thở đứt quãng, ngực phập phồng hổn hển." Aaaaaa…! A…hức…! Em… bụng em… đau…!! " - Giọng em vỡ vụn, tiếng khóc lạc đi, nghẹn đứt từng đoạn" Hức… đau quá…! Ngừng lại… em… chịu không nổi…!! " - Hai tay nhỏ bấu chặt ga giường, run lên không kiểm soátAdrian khựng lại, tim hắn thắt chặt, đôi mắt đỏ ngầu chợt biến sắc." Cái quái gì…? Sao em lại đau bụng…?! " - Hắn hoảng, giọng trầm run rẩyJulian mờ mắt, cổ ngửa ra sau, hơi thở ngắt quãng." Em… không thở nổi… hức… cứu… với… "Mí mắt em run run rồi rũ hẳn xuống. Khuôn mặt vốn đỏ bừng phút trước tái nhợt, môi dần tím lại. Cơ thể mềm oặt, em ngất lịm ngay trong vòng tay bọn họ." Julian!! Không, đừng nhắm mắt, mở mắt ra mau!! " - Adrian gần như gầm lên, ôm chặt lấy em, lồng ngực hắn siết nghẹt trong hoảng loạnAiden thì chết lặng, vẻ ngông cuồng biến mất sạch. Gã vội rút phắt ra, mặt cắt không còn giọt máu, giọng khàn run rẩy:" Má nó… má nó! Em ấy chảy máu rồi…! Shit… Adrian, chúng ta… chúng ta làm to chuyện rồi…!! "Không chần chừ, cả hai hấp tấp mặc đồ, động tác lóng ngóng như kẻ mất hồn. Aiden gần như phát điên, gã vừa kéo quần vừa hét ra ngoài hành lang:" Mau! Gọi bác sĩ tư nhân tới ngay!! Nhanh lên, mẹ kiếp còn chờ gì nữa!! "Tiếng giày gã dội rầm rập xa dần, để lại căn phòng ngập mùi pheromone và hơi thở dồn dập.Adrian vẫn ngồi bệt trên giường, hắn kẹp chặt Julian trong ngực. Toàn thân hắn run bần bật, bàn tay to dày lần lượt vuốt dọc gò má trắng bệch rồi siết chặt những ngón tay nhỏ đang buông thõng. Đôi mắt u tối của hắn giờ tràn đầy hoảng loạn, môi mấp máy như kẻ cầu nguyện:" Xin lỗi… xin lỗi, Julian… là lỗi của tôi… đừng bỏ tôi… đừng bỏ tụi tôi… "Giọng hắn khàn đặc, lạc đi, không còn một chút uy nghi nào nữa.Hắn cúi gằm, ghì sát mặt mình vào trán em, hơi thở nóng rực run run trộn lẫn với làn da lạnh ngắt. Hắn gần như nghẹn lại, đôi vai rộng co quắp, từng lời vang lên như van xin:" Thiên thần à… em cố lên… bác sĩ sắp đến rồi… đừng ngủ, nghe tôi… mở mắt ra nhìn tôi đi… "Hàng mi dài của Julian khẽ run nhưng mí mắt vẫn nhắm chặt, gương mặt nhỏ bé yên lặng đến đáng sợ. Adrian ôm siết em hơn, trái tim đập loạn.Chưa đầy mười lăm phút, cửa phòng bật mở cái. Một thanh niên trẻ lao vào, áo blouse trắng còn chưa kịp cài hết nút, tay xách vali y tế. Nét mặt sáng sủa, góc cạnh nhưng đôi mắt có chút sắc sảo, hơi nhướng chân mày, khí thế toát ra không hề giống dáng vẻ nhẫn nhịn thường thấy ở Omega." Tránh ra. Để tôi khám " - Giọng cậu lanh lảnh, gọn và sắcCậu là Dr. Evan Gray, bác sĩ tư nhân nổi tiếng trong giới y học vì vừa giỏi nghề vừa… hỗn. Cái miệng của cậu có thể chém chết cả một đàn Alpha nhưng không ai dám coi thường vì tay nghề thăm khám và xử lý khẩn cấp thì số một.Adrian thoáng nheo mắt, bản năng không muốn buông Julian ra. Nhưng cuối cùng, dưới áp lực ánh nhìn lạnh toát kia, hắn vẫn chậm rãi nhấc người em đặt xuống, ngồi sát cạnh mà lòng bàn tay run không ngừng.Evan thản nhiên lật chăn ra, đeo găng, kiểm tra nhanh dọc theo bụng dưới rồi cau chặt mày. Vừa quay sang, cậu bật thẳng giọng, không hề nể nang:" Hai người điên à?! Cậu ấy đang mang thai gần ba tuần rồi mà còn dám… làm cái trò thú tính này? Các người muốn giết con nhà người ta hả?! "Câu nói giáng như sét, Adrian khựng lại, đôi mắt chớp không kịp. Aiden thì há hốc miệng, mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp:" M… mang… mang thai?! "Evan cười nhạt, cái cười lạnh lẽo, vừa khinh bỉ vừa chua chát:" Phải. Mang thai. Tôi còn tưởng hai Alpha đầu óc tinh ý thế nào, ai ngờ đếch có lấy một chút nhận thức! Dấu hiệu nghén, nhạy cảm, pheromone bất ổn rành rành ra đó mà cũng không nhận ra? Trong ba tháng đầu, cấm tuyệt đối mọi quan hệ tình dục, nhất là cái kiểu điên loạn, cưỡng bức, thả pheromone bừa bãi như vừa rồi. Các người biết xíu nữa thôi là sảy thai không?! Cái giống Alpha đầu đất chỉ biết đụ chứ không biết nghĩ! "Adrian cứng người, bàn tay đặt trên ngực Julian run run. Aiden thì đỏ bừng cả mặt, vừa xấu hổ vừa hốt hoảng, không thốt nổi một lời phản bác.Evan thu gọn dụng cụ, vừa kiểm tra nhịp tim của Julian vừa làu bàu, giọng chua như dấm:" Alpha thì to xác thật đấy nhưng đầu óc… chỉ toàn nghĩ tới chuyện dâm dục. Hại người ta xong rồi mới khóc như chó. Tôi thề đó, chưa thấy ai ngu xuẩn đến mức này "Aiden nghiến chặt hàm, gân xanh nổi hằn, bản tính ngổ ngáo vốn khó kìm lại. Gã bật người dậy, gằn giọng:" Này! Cậu là bác sĩ hay đang đứng chửi tôi thế hả?! Tôi trả tiền thì cậu làm việc, đừng có- "RẦM!Adrian quay phắt sang, bàn tay to nện thẳng xuống mặt bàn khiến lọ thuốc rung bần bật. Đôi mắt lạnh buốt lia cắt ngang họng gã." Mày. Nín một chút là chết hay sao?! "Giọng hắn thấp nhưng sắc lẻm, lạnh ngắt, uy lực nén chặt khiến Aiden chết sững. Đây là lần hiếm hoi gã thấy chính anh trai mình trấn áp tuyệt đối, cái áp lực Alpha thuần khiết kia dồn xuống làm gã nghẹn họng, không dám hó hé thêm.Evan liếc sang bằng nửa con mắt, khoé môi nhếch nhẹ như chế giễu. Cậu chậm rãi tháo găng, cuộn lại gọn gàng bỏ vào túi rác y tế.Cài lại nút áo blouse, cậu buông giọng gọn ghẽ." Tôi nói cho rõ. Nếu còn tái phạm lần nữa, đừng trách tôi đứng nhìn. Cơ thể cậu ấy hiện tại cực kỳ yếu, lại nhạy cảm, thêm stress tinh thần, chỉ cần một chút sơ suất thôi là mất luôn đứa nhỏ trong bụng. Không pheromone, không chạm vào, không quan hệ. Ba tháng đầu, nghe rõ chưa? Tôi sẽ kê thuốc an thai, còn lại… tuỳ hai người tự biết xấu hổ mà tự lo "Adrian cúi đầu, hai bàn tay siết chặt đến mức đốt tay trắng bệch, gân nổi cộm. Giọng hắn khàn đặc, trầm nén tận cổ họng:" Cảm ơn. Tôi sẽ không để em ấy chịu thêm bất kỳ nguy hiểm nào nữa "Hắn ngẩng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào bác sĩ, vừa chân thành vừa rợn người bởi sự kiên quyết tuyệt đối trong đó.Evan hừ mũi, ánh nhìn vẫn sắc bén:" Hy vọng lần này lời Alpha không chỉ là khí thế suông. Đừng tưởng tôi sợ cái uy của hai anh. Nếu bệnh nhân của tôi còn bị hành hạ… thì cả ông trời cũng không cứu nổi hai người đâu " Aiden ngồi sụp xuống ghế, tay vò tóc rối tung. Adrian thì vẫn ôm Julian bất tỉnh trong ngực, ánh mắt hắn đỏ ngầu, đầy tội lỗi lẫn hoảng loạn." Xin lỗi… xin lỗi, Julian… Thiên thần à, đừng bỏ tôi… đừng bỏ tụi tôi… "Ngay lúc đó, cửa bật mở lần nữa. Tiếng giày da dội từng nhịp nặng trịch xuống nền gỗ. Một bóng dáng uy nghiêm, khí thế đè ép cả căn phòng - El Padrino.Người đàn ông dừng trước giường. Ánh mắt sâu như vực thẳm đảo qua Julian đang nằm tái nhợt rồi xoáy thẳng vào hai đứa cháu trai của mình. Chỉ một cái liếc thôi, không khí như bị đông cứng lại.Ông gằn từng chữ, giọng trầm thấp nhưng nặng." Suýt thì hại chết cháu của tao. Tụi bây muốn chết hả? "Adrian và Aiden đồng loạt cúi gằm đầu, hai Alpha cao lớn mà chẳng dám thở mạnh. Lần đầu tiên, cả hai trông như những thằng nhóc phạm lỗi, run rẩy trước uy lực máu mủ của mình.Không gian ngột ngạt. Nhưng rồi ánh mắt El Padrino chậm rãi trượt sang phía chàng bác sĩ trẻ đang đứng khoanh tay, dáng thẳng tắp. Evan - áo blouse trắng hơi xộc xệch sau cơn mắng xối xả nhưng đôi mắt lại sáng rực, sắc bén, đôi môi mím thành một đường cong khinh khỉnh như thách thức quyền uy bao trùm cả căn phòng.Khoé miệng Padrino khẽ cong, một nụ cười nhạt mà khóe mắt ánh lên tia nhìn khó đoán. Ông cất giọng khàn, pha chút thích thú:" Thằng nhóc này… mỏ hỗn thật. Nhưng bản lĩnh thì không tệ "Evan xoay người đối diện thẳng với ông, không chút nao núng. Cậu đáp gọn, giọng lanh lảnh nhưng dứt khoát:" Tôi chỉ làm đúng phận sự của một bác sĩ. Dù là Alpha quyền lực đến đâu, đụng đến bệnh nhân của tôi, tôi cũng chửi thẳng mặt. Chú không thích, thì cứ ghim "Cả Adrian và Aiden lập tức ngẩng phắt lên, kinh ngạc. Chưa ai dám nói với El Padrino kiểu đó.Nhưng thay vì nổi giận, người đàn ông quyền uy ấy chỉ bật cười khẽ, nụ cười nửa miệng lẫn trong tiếng thở nặng:" Hỗn láo. Nhưng… gan lỳ. Thú vị thật "Ánh mắt ông dừng lâu hơn trên gương mặt trẻ trung kia, như đang cân đo, nghiền ngẫm. Một tia nhìn sâu kín lóe lên nơi đáy mắt, không ai đọc được ngoài chính ông.Evan vẫn đứng thẳng, không cúi đầu, không tránh né. Hai người đàn ông, một đứng tuổi một trẻ, ánh mắt chạm nhau giữa bầu không khí nặng như chì, tóe ra tia lửa kỳ lạ.Ở một góc khuất, Adrian thoáng sững sờ: lần đầu tiên hắn thấy chú mình nhìn một Omega theo cách này.Evan nhanh chóng thu dọn dụng cụ, cậu ngẩng cao đầu toan rời đi." Xong việc rồi. Tôi để lại đơn thuốc và hướng dẫn, còn lại tự lo " - Giọng cậu cứng rắn như chẳng buồn bận tâm đến hai Alpha đang cúi gằm kiaVừa xoay lưng, giọng trầm khàn của El Padrino cất lên, không lớn nhưng đủ khiến tất cả phải khựng lại:" Khoan "Evan dừng bước, nửa ngoái đầu, ánh mắt lóe tia bất cần:" Còn gì nữa? Tôi tính thêm phí giờ tư vấn "Khoé môi người đàn ông ngoài bốn mươi nhếch cong, nụ cười mơ hồ vừa như đe dọa vừa như thưởng thức. Ông tiến lại gần vài bước, khoảng cách rút ngắn, mùi hương Alpha dày đặc bao phủ." Tên gì? "Evan khựng lại thoáng chốc, rồi nhếch môi:" Evan Gray "El Padrino nghiêng đầu, ánh nhìn sâu thẳm như muốn khui toang mọi lớp vỏ ngoài của cậu. Ông lặp lại, giọng trầm thấp như một mệnh lệnh:" Evan… "Cái tên khi bật ra từ miệng người đàn ông ấy lại nặng như dấu ấn khiến cậu lạ lẫm một thoáng trong lồng ngực. Nhưng Evan không chịu lép vế, cậu chống ánh nhìn thẳng, trả lời:" Đúng. Evan. Là bác sĩ. Và tôi không phải loại ngại va chạm đâu "El Padrino phá ra một tiếng cười khàn đầy nguy hiểm. Ông lướt mắt một vòng rồi cúi thấp hơn, chỉ đủ để hai người nghe thấy:" Giữ nguyên cái mỏ hỗn đó đi, Evan thân yêu. Tôi muốn xem… em còn cứng miệng được bao lâu "Evan sững người, tim đập dồn nhưng môi lại cong lên, đáp trả thẳng thừng:" Tôi cũng muốn xem, chú chịu đựng được bao lâu trước một thằng nhãi như tôi "Khoảnh khắc đó, lửa ngầm tóe lên. Adrian nhìn mà rùng mình, Aiden thì há hốc, không tin nổi có Omega dám bật lại El Padrino ngay trước mặt.Nhưng El Padrino chỉ cười nhạt, xoay người đi, bóng dáng ông toát ra sức hút chết người của một Alpha ở đỉnh cao quyền lực. Còn Evan, trái tim đập loạn nhưng bước chân vẫn rời đi dứt khoát, không ngoái lại lần nào.
Hết chương 17
Votes+Comment nhiệt tình nhen bây!!
Votes nhiệt tình nhen!! Thấy mùi couple mới. Omega mỏ hỗn x Alpha tâm cơ
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store