sondillan. liệu mình có thể đi cùng nhau hết một kiếp phàm trần này ?
os - liệu mình có thể đi cùng nhau hết một kiếp phàm trần này ?
chờ người trong vạn cơn mưa, ngàn kiếp luân hồi.
chờ người trong triệu lời hứa, trùng phùng nơi xa xôi.
chờ người trong trăm năm vạn kiếp, nghìn trùng ngàn dặm thê lương.
--
donamson's pov
em tìm kiếm bóng hình của người trong ngàn nỗi đau được thêu dệt lên bằng ký ức nhỏ nhoi của những ngày xưa cũ, một lớp màn chắn do chính tay em dựng nên để lưu giữ lại những gì thuộc về người, cố chấp níu giữ chút sinh mệnh ít ỏi này mà bất chấp cả thần linh đuổi theo người trong vô vọng giữa những cơn mê sảng.
nhưng càng chạy, em càng nhận ra khoảng trống giữa hai chúng ta đã rộng đến mức không còn cách nào san lấp. người đã đi rồi, đi đến một nơi mà dù em có quỳ gối, có van xin, có xé nát cả linh hồn thì cũng không thể nào chạm tới được. chỉ còn lại những tàn tro của một lời hứa chưa kịp nói, những đoạn ký ức bị xé vụn nằm rải rác khắp căn phòng, khắp trái tim em.
em tự hỏi bao nhiêu lần rồi, trong những đêm dài chỉ có tiếng đồng hồ gõ nhịp như tố cáo từng nhịp thở của kẻ cô độc, những ngón tay run rẩy lần theo mép chăn lạnh tìm chút hơi ấm đã từng thuộc về người mà giờ chỉ còn lại khoảng trống vô hình, bén ngót như lưỡi dao cứa dần vào tim.
em cứ nghĩ nếu cố níu thêm một chút, nếu chạy nhanh hơn một giây, nếu kêu tên người lớn hơn một lần thì có lẽ đã không phải đứng trước khoảng trời vỡ vụn này. nhưng ngàn chữ nếu cũng chẳng thể chạm tới người nữa, mọi cánh cửa đã khép, chỉ còn em kẹt lại giữa những ký ức đang mục rữa.
đã có lúc em thử quên, thử bước tiếp, thử tin rằng thời gian sẽ chữa lành nhưng mỗi bước chân đều kéo lê một phần người theo sau như thể chính linh hồn người đang bám chặt lấy em trong tuyệt vọng. hoặc có lẽ người chưa từng rời đi, chỉ là em không đủ can đảm nhìn vào chỗ trống đó để chấp nhận mất mát.
em yêu người đến mức tự làm mình mù lòa, không thấy nổi ranh giới giữa hy vọng và cuồng si. và rồi khi tỉnh dậy, thứ duy nhất còn lại chỉ là tiếng gọi bật ra trong im lặng, người chẳng nghe, em chẳng trả lời được chính mình.
đêm nào em cũng ngồi trước cửa sổ thẫn thờ nhìn bầu trời xám xịt, em tự hỏi liệu ở nơi nào đó, người có nghe thấy tiếng em gọi không ? có thấy em vẫn đang cố níu lấy một chút hơi ấm cuối cùng mà người để lại không ? mỗi khi gió thoảng qua, em lại ngỡ như người đang đáp lại bằng hơi thở nhẹ tênh nhưng tất cả chỉ là ảo giác, ảo giác mà em tự dối mình để không phải đối diện sự thật rằng người đã biến mất khỏi thế giới này hoàn toàn.
mọi con đường em đi qua đều mang bóng dáng của người, mọi tiếng cười vang lên giữa đám đông đều khiến tim em thắt lại, tưởng như là của người nhưng rồi lại hụt hẫng khi nhận ra chỉ là tưởng tượng. em sống như một kẻ lạc lối, bị mắc kẹt giữa những mảnh vỡ của quá khứ và mỗi lần cúi xuống nhặt một mảnh, lòng em lại đau thêm một lần nữa.
người là vết thương mà em biết chắc sẽ không bao giờ lành, em không tìm cách chữa nó, em chỉ học cách để nó chảy máu mà vẫn bước tiếp, bởi vì đó là điều duy nhất giúp em nhớ rằng đã từng có một tình yêu đẹp đến mức khiến em tan nát như thế này.
là do em quá ích kỷ không chịu buông tay, hay là do em quá yêu nên mới ngu ngốc đến thế này ?
em cũng chẳng biết nữa.
có lẽ là cả hai, hoặc có lẽ tình yêu luôn đòi hỏi trái tim phải trả một cái giá mà đôi khi con người không đủ sức để chịu đựng. nhưng dù thế nào đi nữa em vẫn sẽ tiếp tục tìm người, dù biết rằng chẳng bao giờ gặp lại, vì đó là điều cuối cùng em có thể làm cho tình yêu không còn tồn tại ấy.
em vẫn bước đi trong những con phố quen thuộc, nơi từng in dấu chân của người nhưng giờ chỉ còn lại âm thanh lẻ loi của đế giày va vào vỉa hè. mỗi ánh đèn trên phố như soi thẳng vào trái tim em, nhắc nhở em rằng người đã không còn ở đây, rằng mọi thứ em níu giữ chỉ là hư vô. em cố nhìn vào từng khuôn mặt qua cửa kính, hy vọng thoáng qua để nhìn thấy bóng hình của người nhưng chỉ thấy những gương mặt xa lạ, vô hồn, không mang lại chút an ủi nào.
em nhớ những buổi chiều cùng nhau ngồi bên hồ, nơi gió thổi nhè nhẹ, nơi ánh nắng rọi lên mặt người làm tim em rung động đến mức không thể thở nổi. những ký ức đó giờ như những mảnh thủy tinh sắc nhọn cứa vào từng khoảnh khắc hiện tại làm em giật mình, run rẩy, và lại khóc lặng lẽ trong bóng tối. đôi khi em tự hỏi mình có nên quên người để sống tiếp không, nhưng nghĩ tới điều đó em lại thấy tim mình trống rỗng đến mức không còn cảm giác gì ngoài đau đớn.
đêm đến, khi cả thế giới chìm trong im lặng em lại lục tìm từng bức ảnh cũ, từng mẩu tin nhắn đã phai màu, từng đoạn ghi âm giọng nói của người như thể chỉ cần chạm vào là em có thể kéo người trở về. nhưng bàn tay em chỉ chạm phải không khí lạnh lẽo, chỉ nghe được tiếng vọng xa xăm của quá khứ và nỗi tuyệt vọng cứ dâng trào, trộn lẫn với nước mắt và mùi cô đơn.
em biết, có những tình yêu không thể cứu vãn, có những con người không thể gặp lại và những trái tim chỉ còn biết chôn vùi nỗi đau trong câm lặng. em đã thử chạy theo, đã cố gắng thắp lại ngọn lửa tưởng như đã tắt nhưng người đã đi quá xa, đi đến nơi mà cả thời gian và không gian cũng không thể đưa em tới.
và giờ đây em sống trong sự chênh vênh giữa hiện tại và ký ức, giữa hy vọng và tuyệt vọng. em vẫn sống, vẫn bước tiếp, nhưng mỗi nhịp tim là một nhắc nhở đau đớn rằng người đã mất. em đã thất bại trong việc giữ người ở lại, và điều duy nhất còn lại là sống với nỗi đau ấy để mỗi ngày trôi qua em vẫn cảm nhận được tình yêu đã từng rực rỡ, dù nó đã hóa thành cơn ác mộng mà em không thể tỉnh dậy.
em tự hỏi mình liệu có bao giờ người nhìn em từ nơi xa xăm ấy, thấy em vẫn đang đi kiếm tìm, vẫn đang tuyệt vọng, và vẫn đang đau hay không ? hay người đã quên em từ lâu, để lại em một mình với những hư vô và nỗi nhớ không hồi kết ? em không biết, và có lẽ cũng chẳng bao giờ biết. tất cả những gì còn lại là sự im lặng, và em đứng giữa nó, cố gắng sống qua từng ngày, mang theo người như một vết thương không lành.
em bước chầm chậm qua những tháng ngày dài như bị kéo giãn, mỗi buổi sáng tỉnh dậy đều phải tự nhắc mình rằng người sẽ không bao giờ trở về nữa. có những khoảnh khắc ngay khi vừa mở mắt em quên mất sự thật ấy trong một giây ngắn ngủi, một giây thôi nhưng đủ để trái tim em lại hy vọng, rồi sau đó lại vỡ vụn thêm một lần nữa khi hiện thực nhấn chìm. cái cảm giác lặp đi lặp lại ấy khiến em kiệt sức, như thể em đang sống cùng một nỗi đau hết ngày này qua ngày khác mà chẳng ai có thể nhìn thấy.
em bắt đầu tránh né những nơi đông người, không phải vì em sợ họ mà vì em sợ mình sẽ thấy một điều gì đó quá giống người khiến em hoảng loạn. chỉ một bóng lưng thoáng qua, một dáng người đứng dưới mưa, hay thậm chí là tiếng cười quen thuộc nào đó cũng đủ để tim em co thắt lại như bị bóp nghẹn bởi bàn tay vô hình của ký ức. em sợ cảm giác phải đứng giữa phố đông mà vẫn thấy mình cô độc đến tận cùng, sợ việc phải giả vờ ổn trước mặt mọi người trong khi bên trong lại đầy những vết nứt chằng chịt.
thỉnh thoảng em ngồi xuống bên đường ngắm nhìn những chiếc xe lướt qua trong dòng chảy bất tận của thành phố, em nghĩ về việc làm sao thế giới có thể tiếp tục vận hành khi người đã biến mất ? làm sao mặt trời vẫn mọc, gió vẫn thổi, và con người vẫn cười đùa như thể chẳng có gì thay đổi ? và rồi em nhận ra thế giới không thay đổi, chỉ có em là đã mất đi một phần quan trọng của chính mình. phần ấy nằm ở người, và nó đã chết cùng người vào ngày hôm đó.
có những đêm nỗi nhớ dồn đến như một cơn bão, em muốn gào lên, muốn đập phá mọi thứ để quên đi nhưng tiếng gào của em mắc kẹt trong cổ họng, chỉ còn lại tiếng thở đứt quãng và đôi bàn tay run rẩy. em ngồi co mình lại như một đứa trẻ bị bỏ rơi, cố tìm một chút hơi ấm mà người từng để lại, thứ hơi ấm đã tan biến từ lâu.
em giữ lại vài món đồ của người. chiếc khăn choàng phai màu, chiếc nón len đã cũ và quyển sổ ray mà người chưa viết hết. mỗi lần chạm vào chúng, em cảm giác như thời gian bị kéo ngược như thể người có thể quay lại bất cứ lúc nào. nhưng khi em mở mắt thì mọi thứ vẫn thế, căn phòng trống trải, bầu không khí lạnh lẽo, và trái tim em càng thêm nặng. những kỷ vật ấy không cứu em khỏi nỗi đau, chúng chỉ khiến em nhớ người nhiều hơn, đến mức từng hơi thở cũng trở thành một cách tự hành hạ mình.
em không biết mình đang sống vì điều gì nữa, có lúc em nghĩ mình chỉ đơn giản là trôi theo quán tính, bị đẩy bởi thứ bản năng mong manh còn sót lại. em bước tiếp không phải để tìm hạnh phúc, thứ đó với em bây giờ quá xa xỉ với em, em bước tiếp để không phản bội tình yêu em dành cho người. như thể em sợ rằng nếu mình ngưng nhớ người thì người sẽ biến mất lần nữa, lần này là khỏi chính tâm trí em.
em vẫn luôn tự hỏi liệu ở nơi nào đó, người có mong em buông bỏ không ? hay người cũng muốn em nhớ, để tình yêu này vẫn còn tồn tại dù chỉ trong một trái tim cô độc ? em không có câu trả lời, và có lẽ em không dám tìm câu trả lời, bởi nếu người thực sự muốn em quên, em không chắc mình đủ can đảm để làm điều đó.
vậy nên em vẫn ở đây, trong khoảng không mờ đục giữa quá khứ và hiện tại để tình yêu ấy tiếp tục hành hạ em, xé nát em, nhưng cũng là thứ duy nhất giữ em lại với cuộc đời này. em biết mình đã thất bại trong việc bảo vệ người, thất bại trong việc giữ người bên cạnh. nhưng điều duy nhất em chưa đánh mất là tình yêu ấy, dù nó bây giờ chỉ còn là một nỗi đau dai dẳng không hồi kết.
có những buổi chiều dài lê thê em ngồi trước hiên nhà nhìn ánh nắng cuối ngày trải xuống mặt đất như một tấm khăn mỏng màu vàng nhạt. em nhìn thấy hình bóng người trong đó, nó chỉ là cảm giác quen thuộc như thể người vừa bước ngang qua, nhẹ đến mức em không dám quay đầu lại vì sợ nếu nhìn thẳng, mọi thứ sẽ tan biến ngay trước mắt.
em bắt đầu nói chuyện với khoảng không nhiều hơn, ban đầu chỉ là những câu lẩm bẩm vô thức, sau dần trở thành những lời tâm sự, những điều mà nếu người còn ở đây em đã nói với người từ lâu rồi. em kể về những ngày em cố gắng sống tiếp, về những điều nhỏ nhặt như em đã sửa chiếc ghế gỗ mà người từng ngồi, hay em đổi sang loại trà người thích vì em vẫn sợ thay đổi sẽ khiến em rời người thêm một chút. đôi khi em kể về giấc mơ đêm qua, giấc mơ mà người xuất hiện rõ đến mức em gần như tin nó là thật.
nhưng rồi khi giấc mơ tan đi em lại hụt hẫng đến mức không đứng dậy nổi, em nằm trên giường nhìn trần nhà trắng toát và tự hỏi liệu mình có đang từ từ tan rã mà không ai biết hay không. có những sáng em thức dậy với đôi mắt sưng đỏ, đôi tay lạnh ngắt và trái tim nặng đến mức tưởng như chỉ cần một chuyển động nhỏ thôi cũng đủ khiến nó vỡ ra.
đôi khi em đi dọc con đường ngoài ngoại ô nơi hai đứa từng dạo bước vào những ngày trời thu. con đường ấy vẫn vậy, chỉ khác là không còn tiếng người cười bên cạnh. em cố gắng bước đi chậm rãi, cố nhớ lại từng câu nói, từng ánh nhìn, từng khoảnh khắc người quay sang mỉm cười. nhưng càng cố nhớ, mọi thứ lại càng mờ dần như thể ký ức đang bị nước cuốn trôi đi, từng chút một.
và đó là điều khiến em sợ nhất, không phải nỗi đau, không phải cô đơn, mà là sự lãng quên. em sợ rằng một ngày nào đó, giọng nói của người sẽ không còn vang lên rõ ràng trong đầu em nữa, rằng khuôn mặt người sẽ trở nên mơ hồ như những đường nét bị xóa nhòa trong tranh cũ. em sợ mình sẽ tỉnh dậy vào một buổi sáng nào đó và nhận ra trái tim không còn đau vì người, vì điều đó có nghĩa là em đã thật sự mất người thêm một lần nữa.
tối đến khi bầu trời phủ đầy những ngôi sao nhạt, em ngồi dưới hiên ôm lấy đôi vai gầy của mình, cảm nhận cái lạnh len vào từng kẽ tay. có những lúc em ngẩng đầu lên và tự hỏi người đang ở đâu ? trên tầng trời xa tít kia, liệu người có đang nhìn xuống, có thấy em đang chìm trong nỗi đau vì người không ? liệu người có biết em vẫn chờ, dù chẳng biết mình đang chờ điều gì nữa ?
em không nhận được bất kỳ lời đáp nào, chỉ có tiếng gió thổi qua mái nhà, tiếng lá xào xạc và nhịp tim của chính em, thứ âm thanh yếu ớt như sắp tắt.
nhưng ngay cả như thế em vẫn cứ tiếp tục sống, không phải vì em cố gắng mạnh mẽ mà vì em chẳng còn biết làm gì khác. tình yêu của em dành cho người, dẫu chỉ còn là một bóng mờ vẫn là thứ duy nhất giữ em khỏi rơi xuống vực sâu tuyệt vọng. nó vừa là sợi dây cứu rỗi, vừa là xiềng xích giam hãm nhưng em chấp nhận.
bởi vì mất người đã là điều đau nhất trong đời em, và nếu quên người, có lẽ em sẽ chẳng còn lại gì nữa.
em ngồi giữa căn phòng quen thuộc, nơi từng đầy ắp tiếng cười của cả hai nhưng giờ chỉ còn lại bốn bức tường im lặng như một nấm mồ không tên, ánh sáng cuối ngày hắt lên những vật dụng cũ kỹ, phủ lên mọi thứ một lớp bụi mỏng khiến cả không gian như đông cứng lại trong ký ức. em đưa tay chạm nhẹ lên chiếc khăn người để quên, vải đã sờn, màu đã nhạt, nhưng hơi ấm của người dường như vẫn còn vương lại đâu đó.
em nhắm mắt, cố gắng tưởng tượng lại cảm giác khi bàn tay người đặt lên tay em, từng cái chạm, từng âm sắc trong giọng nói, từng nhịp thở gần kề, tất cả len lỏi qua trí nhớ như những đoạn phim ngắn bị chiếu đi chiếu lại đến mờ cả hình. em sợ mở mắt ra vì khoảnh khắc ấy sẽ tan biến, nhưng em cũng không thể mãi sống trong nỗi ám ảnh của những gì đã mất.
em đứng dậy bước đến bên cửa sổ mở hé nhìn ra bầu trời đang dần tối, phía xa, thành phố bắt đầu lên đèn, những đốm sáng mờ nhạt trải dài như dòng sông lặng lẽ trôi. em nghĩ đến người, đến hành trình cuối cùng mà người đã đi mà không có em kề bên. sự thật ấy vẫn cứa vào tim em từng ngày, khiến mỗi nhịp đập đều chậm hơn.
có lần em tự hỏi liệu tình yêu có phải lúc nào cũng dẫn đến mất mát, hay chỉ là vì em trót yêu một người đã định sẵn không thể nắm giữ ? nếu có kiếp sau, liệu người có bước chậm lại một chút để em có thể bắt kịp ? hay em sẽ lại tiếp tục chạy, cố với tới bàn tay quen thuộc ấy một lần nữa trong vô vọng ?
nhưng rồi em hiểu, có những câu hỏi tồn tại chỉ không phải để tìm câu trả lời.
gió đêm len qua khung cửa nhẹ như một lời từ biệt, em để mặc nó lướt qua tóc, qua gò má, như thể đó là dấu chạm cuối cùng của người. em tựa trán lên khung cửa lạnh, lòng nhẹ bẫng mà cũng nặng nề đến nghẹt thở. em biết mình không thể ở mãi trong bóng tối này nhưng cũng không thể bước ra ngay được, tình yêu của em dành cho người quá lớn, còn nỗi đau vì mất người lại càng lớn hơn.
em không còn hy vọng gặp lại người nữa, không dám chờ đợi một phép màu không bao giờ đến nhưng em vẫn sẽ tiếp tục bước, dù là chậm chạp, dù là loạng choạng, vì đó là điều duy nhất em có thể làm để giữ người ở lại trong một góc lòng mình. không phải bằng những cơn tuyệt vọng, mà bằng sự tồn tại mong manh của chính em.
"nếu có kiếp sau, chỉ mong người đừng bước qua em thêm lần nào nữa, vì dù em có chạy theo đến trăm ngàn cuộc đời, em vẫn chỉ biết cách yêu người theo cách khiến chính mình đau như thế này."
____
chưa beta, chưa beta, chưa beta (điều gì quan trọng nhắc lại ba lần)
như đã hứa ở con fic giáng sinh này em muốn cạnh anh là ko dc 500 views thì t ra fic se🤓 mặc dù cũng chưa ngược luyến tàn tâm dữ lắm nhưng kệ đi, sad ending is the best💃
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store