Chương 24: Ngủ ngon
Tác giả: Bổ Hứa Hồ Lai
Editor: @trachanhmatong.g
Một đêm này Hoàng Lê ngủ đến mơ mơ màng màng
Nửa đêm trước còn nhớ thương đồ vật ở lòng ngực Mộc Niệm, kiềm chế bản thân ngoan ngoãn suốt một đêm đến rạng sáng mơ thấy gà nướng không nhịn được chảy nước miếng.
Hắn ôm cánh tay Mộc Niệm, rầm rì mà nói, "Ngươi thơm quá a."
Mộc Niệm mí mắt co giật, cảm thấy có gì dán lên người mình, tỉnh lại nghe hắn nói những lời này.
Nhưng mà ngay sau đó, tiểu hoàng cẩu này bất ngờ há mồm muốn cắn cánh tay nàng một ngụm.
"Nướng, ta thích nhất là ăn gà nướng ~"
Mộc Niệm, "......"
Mộc Niệm một phen nắm Hoàng Lê miệng.
Một đêm qua đi, Hoàng Lê ngủ đến sảng khoái, nằm sấp ở trên giường vươn thẳng chi trước dẩu đít duỗi người.
Động tác hết sức bình thường, không chỉ có hồ ly, miêu cùng cẩu bao gồm lão hổ con báo đều có tư thế vươn vai như vậy, kì quái là Mộc Niệm cảm thấy nàng đang xem hình người, cùng cái mông trần trụi của Hoàng Lê làm cái này động tác.
Mộc Niệm giơ tay niết giữa đầu lông mày, hỏi Hoàng Lê, "Hiện tại muốn biến thành người mặc quần áo không?"
So với lúc ở dạng người thì Hoàng Lê làm một con hồ ly thoải mái tự tại hơn nhiều, tức khắc hắn lắc đầu từ chối như trống bổi của tiểu hài tử.
Mộc Niệm tùy hắn, chờ Hoàng Lê bò đến trên vai, mang theo hắn xuống lầu ăn cơm.
"Bánh bao thịt gà!"
Hắn ngồi xổm ngồi ở Mộc Niệm trên vai gọi món.
Tiểu nhị sửng sốt một chút, bởi vì thanh âm này quá quen thuộc, chỉ là quay đầu tìm kiếm một lúc, cũng chưa nhìn thấy hình bóng tiểu công tử trắng nõn hôm qua.
Hoàng Lê cùng Mộc Niệm lướt qua người tiểu nhị, Hoàng Lê nghịch ngợm dùng cái đuôi vỗ vỗ bả vai tiểu nhị coi như chào hỏi, cáo mượn oai hùm, so ngày thường làm người khi còn khoe khoang gấp bội, "Hôm nay ta muốn ăn nhân thịt gà."
Đêm qua Hoàng Lê mơ thấy được ăn gà nướng, thơm ngon béo ngậy.
Chỉ là sau lại không biết sao chưa kịp cắn một cái, miệng đã bị chân gà tấn công, khống chế miệng hắn không thể nào há được, cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối mà xoay người đổi giấc mộng tiếp tục ngủ.
Tiểu nhị bị hồ ly chụp bả vai, rất là hiếm lạ, "Tiểu công tử?"
Hoàng Lê nâng cằm.
Tiểu nhị cười, cũng không sợ hãi, khăn hướng trên vai đáp, "Được rồi, ngài chờ một chút, bánh bao lớn nhân thịt gà lập lức đem lên."
Thế giới này rất nhiều chủng tộc, yêu cùng người tồn tại phổ biến song song.
Đặc biệt nơi trấn nhỏ này của các nàng từ trước đến nay đều hưởng thái bình, nghe nói là do có Sơn Thần phù hộ, cho nên chưa từng có ác yêu.
Cho dù là có chồn trộm gà hoa lau, ban đêm họ đều sẽ hỗ trợ nhau giữ nhà đề phòng cướp, nếu là gặp phải trẻ con nhà nào đó ham chơi lạc đường, cũng sẽ giúp nó tìm được nhà.
Vạn vật có linh tính, họ đều hiểu được.
Mộc Niệm cùng Hoàng Lê ở khách điếm ở có chút nhật tử, buổi sáng vẫn luôn ngồi ở cái bàn kia thượng ăn cơm, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Chỉ là......
Tô Dương vừa nhìn thấy Hoàng Lê và Mộc Niệm, cảm thấy chột dạ mà dời đi tầm mắt, trong đầu luôn bất giác nhớ tới âm thanh ám muội đêm hôm qua. Hôm nay Hoàng Lê cũng chưa biến trở về hình người, nàng không khỏi suy diễn nhiều thêm.
Mộc đạo nhân quả thực không phải (phàm) nhân, làm Hoàng Lê mệt mỏi đến độ không thể biến về hình người.
Lợi hại, mẫu mực.
Hoàng Lê cũng không biết Tô Dương đang nghĩ ngợi lung tung, hắn xa xa thấy Tiểu Bạch ngồi xổm ngồi ở trên mặt bàn, ưu nhã mà chải vuốt cái đuôi to.
Hoàng Lê cố ý ho nhẹ hai tiếng.
Tô Dương cùng Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhìn thấy hình thái hồ ly của Hoàng Lê hôm nay, Tiểu Bạch hơi hơi nhướng mày, cảm thấy mới mẻ.
Bề ngoài tiểu hoàng cẩu này, ... khá xinh đẹp.
Hoàng Lê có bộ lông cam vàng, được hắn chăm sóc tốt đến độ mượt mà óng ả, vừa vặn lúc này là sáng sớm, mặt trời từ nơi xa nhô cao, ánh sáng vàng rực xuyên qua khe của chiếu lên lông đẹp đẽ của hắn, làm nó như được mạ vàng, lấp lánh sáng lên, khiến người ta khó dời mắt.
Nhưng hiện giờ tâm tư Hoàng Lê hoàn toàn không muốn so sánh diện mạo với ai khác.
Hắn khiêu khích, thong thả, khoe khoang, làm trò trước mặt Tiểu Bạch, từ vai Mộc Niệm linh hoạt tiến vào lòng ngực Mộc Niệm.
Tiểu Bạch, "......"
Tiểu Bạch trợn mắt há hốc mồm, quên luôn việc chảy lông.
Mộc Niệm một bên cảm thấy Hoàng Lê trẻ con, một bên duỗi tay đỡ con hồ ly nặng trĩu trong ngực.
Bị lòng bàn tay Mộc Niệm nâng lên phía sau lưng, trong nháy mắt kia Hoàng Lê trộm nhẹ nhàng thở ra, đồng thời móng vuốt bám vào áo bào Mộc Niệm đề phòng té ngã chậm rãi lui về.
Hắn đắc ý mà nhìn về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ưu nhã lườm hắn ——
Mắt trợn trắng.
Ấu trĩ không, hỏi thân tâm ngươi xem có ấu trĩ không!
Khác gì đứa trẻ lên ba, không, đứa nhỏ ba tuổi cũng không hơn thua như vậy!
Tiểu Bạch cực kỳ ghét bỏ, sau đó quay đầu nằm vào lòng Tô Dương, nhướng mày nhìn Hoàng Lê đang qua.
A, hắn sẽ không chịu thua!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store