Chương 14: Nhờ vả
Tác giả: Bổ Hứa Hồ Lai
Editor: @trachanhmatong.g
Hoàng Lê tò mò đánh giá gian phòng.
Hắn nhìn thấy phòng hắn và Mộc Niệm không quá nhiều khác biệt, cả chén trà bày trên bàn đều giống nhau.
Sờ trái sờ phải, một số hành động lơ đãng xác thực, đây là phòng hắn.
Thật giống nhau, chẳng qua là không bị hắn đánh dấu qua.
Hoàng Lê xoa xoa bụng nhỏ, bên trong tạm thời không trống rỗng.
Hồ ly chính là loài mang tính cảnh giác rất cao, chỉ khi ở nơi an toàn mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Nơi an toàn, chính là lãnh địa của hắn.
Hoàng Lê nhớ về khi nhỏ, hắn che giấu vị trí trốn đông trốn tây, luôn sợ bị động vật lớn hơn ăn thịt.
Chờ hắn lớn lên một chút, liền biết cách lựa chọn hoàn cảnh phù hợp để sống, hắn đi tìm nơi ở của những động vật nhỏ không gây hại.
Hoàng Lê kiêu ngạo mà nghĩ, nếu Mộc Niệm đi đến nơi hắn ở trước kia mà hỏi thăm, những con thỏ con gà đó, sẽ đều nói hắn lợi hại!
Nếu lãnh địa của hắn đánh đấu, ai dám tiến vào!
Hoàng Lê hừ hừ đến bên giường, hắn chính là thú dữ, không phải cún con.
Chơi cả một ngày, trên người Hoàng Lê đã dính đầy mồ hôi, hắn định đi tới bên giường lăn lộn, bỗng nhiên bước chân dừng lại.
Vừa rồi tiểu nhị đã nói sẽ đem nước lên, Mộc Niệm cũng nói sẽ tắm rửa trong bồn ở tịnh thất rồi mới đi ngủ.
Không tắm rửa sẽ làm dơ chăn đệm trên gường.
Hoàng Lê mới nhàm chán biến ra cái đuôi, ngồi ở trước giường tự chải chuốt cái đuôi to.
Cái đuôi này cũng thật đẹp, chờ có thời gian sẽ kêu Mộc Niệm sờ mới được.
Hồ ly khác nào có cái đuôi đẹp như hắn.
Hoàng Lê không biết đốt đèn, vẫn là để tiểu nhị chông đèn hộ hắn, nước ấm cũng chuẩn bị tốt trong thùng mới rời đi.
Hồ ly bình thường tắm gội không quá qua loa, nhưng thùng này quá nhỏ làm hắn không thoải mái bơi lội.
Hoàng Lê lười liếm lông phiền phức nên hắn duy trì hình người cọ một lần rồi đi ra.
Hoàng Lê chưa từng ngủ giường, cảm thấy rất hiếm lạ.
Chậm rãi một lúc mới thổi đèn trèo lên.
Cả khách điếm đều là hương vị xa lạ, hồ ly có cảm giác không an toàn.
Hắn biến thành hồ ly, quắn mình thành cuộn lông chui vào chăn đệm.
Vẫn không ngủ được.
Trước lúc bị thương, Hoàng Lê đều ngủ tại sơn động của chính hắn, sau khi bị thương, hắn lại luôn ngủ bên cạnh Mộc Niệm.
Hiện giờ không có Mộc Niệm, nằm ở một chổ xa lạ.
Hoàng Lê cảm thấy nếu bây giờ qua gõ của Mộc Niệm sẽ bị nàng coi thường, huống hồ Mộc Niệm sinh hoạt có quy luật, hiện tại chắc đã ngủ.
Hoàng Lê bắt đầu nghĩ sang chuyện khác dời lực chú ý:
Gà hoa lau, hạnh gà hoa, gà Ma Hoàng, gà đen, gà rừng, ...
Hắn thì thầm hết tất cả những loài mà hắn thích. Có những loại hắn chỉ nghe nói chứ chưa thưởng thức qua, nhưng hắn vẫn thích.
Mí mắt Hoàng Lê đã nặng nề như treo cục đá, dần hạ xuống.
Hắn đã lim dim mơ màng, nhưng tâm lý vẫn mang theo sự phòng bị, không thể thả lỏng đi vào giấc ngủ.
Ước chừng nửa canh sau, hắn xuống giường cái đuôi lắc lư.
Lúc hắn cởi đồ ra tắm, không biết để ở đâu là phù hợp nên đã bỏ hết lên giường.
Hắn dụi vào chăn hổn độn tìm quần áo, thần kinh căng chật rốt cuộc cũng thả lỏng.
Hôm nay hai người luôn đi gần bên nhau, hơn nữa Mộc Niệm còn cõng hắn một đoạn, trên quần áo toàn là mùi của Mộc Niệm.
Mùi hương thanh trúc sương sơm tự nhiên rất nhanh đã khiến Hoàng Lê yên tâm tiến vào giấc ngủ.
Hồ ly vừa ngủ còn rầm rì, đem toàn bộ thân mình vùi vào quần áo, nửa ôm vào lòng, phá lệ ngủ ngon.
Hoàng Lê ngủ xong một giấc thoải mái.
Lúc ánh nắng chiếu qua cửa sổ, hắn đang nằm phát ngốc.
Buổi sáng ăn cái gì đây? Giữa trưa ăn chút gì đó, buổi tối lại ăn móng heo?
Buổi sáng sảng khoái lại lười biếng, tâm tình của hắn rất tốt, đến khi bị mùi của con hồ ly khác quấy rầy.
Trước cửa là thanh âm của tên trừ yêu sư hôm qua.
"Các ngươi nếu đã đến đây du ngoạn, thế thì có thể đi cùng nhau?"
Tô Dương ôm hồ ky của hắn, đưa ra lời mời với Mộc Niệm.
Dưới núi diện tích khá nhỏ, mười dặm gần đây chũng chỉ có duy nhất một cái khách điếm, Tô Dương ở đây cũng không có gì lạ.
Mộc Niệm nhàn nhạt mà liếc nhìn nàng một cái, duỗi tay muốn đóng cửa lại.
Có thể lúc nãy mở cửa sai cách, đóng lại rồi mở.
Tô Dương nhanh nhẹn phát hiện, vươn cái chân chèn vào cửa, ngăn lại động tác Mộc Niệm.
Tô Dương, "Ngày hôm qua là ta không đúng, nhưng lời mời của ta là thành ý. Các ngươi nếu chưa ngươi giận, có thể đưa ra điều kiện với ta, hoặc kêu ta làm cái gì cũng được. Ta sẽ không từ chối."
Tô Dương thái độ nhiệt tình, nhanh chóng nhận sai, nhưng Mộc Niệm vẫn như cũ không dao động.
Nàng rũ mắt nhìn lướt qua hồ ly trong lòng Tô Dương, liền biết mục đích của Tô Dương.
Mộc Niệm không phải người mềm lòng, nàng đạm bạc xa cách, vạn vật tự có an bày, cơ bản không can thiệp đến sống chết của sinh vật khác.
Như mặt trời mọc rồi lặn, thủy triều lên rồi xuống. Người hoặc sinh vật khác đều có bắt đầu cùng kết thúc, chẳng sợ việc ngoài ý muốn, không cần nàng nhúng tay vào, nếu không sẽ tạo ra bất công, rối loạn thiên ý.
Tô Dương là người thông minh nhạy bén, Mộc Niệm chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, nàng liền hiểu.
Tay ôm hồ ly của Tô Dương không khỏi siết chặt, môi mỏng nhấp nháy nhưng không thể mở lời, đôi mắt đào hoa liễm diễm hôm qua đều đã ảm đạm.
Một người kiêu ngạo tự tin như vậy, chỉ nghe câu nói của Mộc Niệm đã sụp đỗ, sống lưng thẳng tắp đã chùng đi.
Ngón tay Tô Dương vô ý thức nhẹ xoa chân trước bạch hồ, giương mắt xem Mộc Niệm.
Bất đồng với hôm qua, hiện tại Tô Dương đã nhìn thấy rõ diện mạo Mộc Niệm.
Nữ nhân trước mắt cũng chỉ ăn mặc đơn giản mộc mạc đến cực điểm màu xanh lơ trường bào, đầu đen nhánh tóc dài dùng căn gỗ đào cây trâm tùy ý búi ở sau đầu, nhỏ vụn mềm phát rũ ở thái dương mặt sườn, xem như nhược hóa kia mảnh khảnh hàm dưới tuyến sở mang đến cảm giác sắc bén.
Mộc Niệm thật trắng, không thua kém hồ ly của nàng.
Chỉ là hồ ly trắng, trắng có sức sống, tràn đầy sinh khí.
Nhưng Mộc Niệm trắng, là trong suốt, thanh lãnh đạm mạc, như tuyết mùa đông, liếc mắt một cái liền biết không phải phàm nhân.
Nhưng Tô Dưỡng vẫn không muốn từ bỏ, nàng mở miệng, "Tô gia là gia tộc trừ yêu có tiếng số một số hai, nếu ngươi muốn danh khí gì...?"
Tô dương bị sự lạnh nhạt của Mộc Niệm chèn ép, lời nói căn bản không thể nói hết, yết hầu như bị dây thừng thắt chặt, mỗi lời nói ra đều thập phần nan kham.
Danh khí của Tô gia có lẽ đối với người khác là quý báo hiếm có, nhưng đối với Mộc Niệm mà nói thì không đáng đặt vào mắt.
Mộc Dương muốn đem thứ quý giá nhất mà hắn tự tin làm thù lao, nhưng đối với Mộc Niệm lại vô dụng.
Giống như chết đuối vớ lấy một sợi rơm.
Thời khắc Tô Dương cảm thấy chỉ có thể bỏ cuộc thì cửa phòng cách vách mở ra đột ngột.
Hoàng Lê tức giận lao tới, ôm chặt Mộc Niệm, quay đầu trừng Tô Dương, giống như con cún giữ nhà.
"Đợi ta không có mặt, hai ngươi ỷ đông hiếp yếu!"
Hắn ôm chặt eo Mộc Niệm, ngẫng đầu ưỡn ngực, "Thật có bản lĩnh nga!"
Mộc Niệm hơi dừng, cúi xuống nhìn trong lòng ngực, hơi hơi thở dài.
Hồ ly là họa thủy, quả thực không sai.
Hoàng Lê nói xong lời này cảm thấy có hơi kỳ quái, với tính tình tiểu tử da trắng này đã sớm nhe răng với hắn, hôm nay sao yên tĩnh như vậy?
Hoàng Lê buông Mộc Niệm, tò mò mà duỗi tay bóp lỗ tai hắn.
Mềm mụp, như bị bệnh.
Hoàng Lê ngơ ngẫn nhìn ngón tay chính mình, cảm giác sinh mệnh bạch hồ ly đang dần trôi đi, lẩm bẩm nói với Mộc Niệm, "Hắn sắp chết."
Đề tài mà Tô Dương cùng Mộc Niệm nói nữa ngày không ra nháy mắt bị hắn đâm thẳng vào chủ đề.
Hoàng Lê theo bản năng mà quay đầu nhìn Mộc Niệm, cơ hồ là bản năng lương thiện làm hắn mềm lòng, "Làm sao bây giờ?"
Ngày hôm qua còn giương nanh múa vuốt, hôm nay đã suy nhược đến hơi thở rối loạn.
Thì ra hôm qua vụt ra bảo hộ Tô Dương, chỉ là cố gắng chống chịu.
Trong lòng Hoàng Lê chua xót không nói nên lời, trong nháy mắt hắn nghĩ đến chính mình, từ Tô Dương nghĩ đến Mộc Niệm.
Nếu là Mộc Niệm có chuyện gì, chắc chắn hắn cũng làm như vậy.
Hoàng Lê duỗi tay ra, đầu ngón tay níu áo Mộc Niệm, hồng hốc mắt hỏi nàng, "Có thể cứu hắn hay không?"
Mộc Niệm bất đắc dĩ, duỗi tay lau khóe mắt ướt át của Hoàng Lê, "Ngươi đã nói như vậy, ta từ chối như thế nào bây giờ."
Còn thế nào nữa, cứu thôi.
....
Vở kịch nhỏ:
Tô Dương: Cầu xin ngươi cứu hắn, ta cho ngươi tiền tài danh khí, muốn cái gì đều được.
Mộc Niệm (không dao động), "..."
Hoàng Lê: Huhuhu (ᅲ﹏ᅲ )
Mộc Niệm: Được, ta liền cứu.
Tô Dương: ....
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store