[Sơn Khoa | Sookay] Có không giữ mất đừng tìm
Ngoại Truyện 5.6
Sàn cam bị lỗi thông báo chương mới nên mọi người vui lòng check lại xem mình có bỏ lỡ chương nào không nha (ai không bị ảnh hưởng gì thì cứ bỏ qua thông báo này giúp tôi nha)-Bọn họ chỉ còn hai ngày để về kinh thành.Xe ngựa lao nhanh vun vút, nhanh đến mức tiếng bánh xe ầm ầm vang lên như những hồi trống, không ngừng thúc giục. Cả đoàn người vội vã, không dám nghỉ ngơi, không dám chậm lại dù chỉ một chút. Họ đang chạy đua với thời gian, và chỉ cần một chút chậm trễ sẽ đem mọi công sức đổ sông đổ bể.Khoa ngồi ở trong xe, khuôn mặt không hề lộ ra chút biểu cảm nào, nhưng trong lòng cậu thì như có bị ai đó nghiền nát cắn xé. Khoa mím chặt môi, cắn răng chịu đựng, mỗi lần xe ngựa dừng lại, cậu đều như thở phào, nhưng chỉ trong giây lát thôi, bởi xe lại lại lao đi với cơn xóc nảy không dứt. Khoa không dám tỏ ra yếu đuối. Cậu muốn bảo vệ Sơn, muốn cứu anh, và cũng không muốn bất cứ ai lo lắng thêm cho mình.Mặt khác, Khoa không thể ngừng nghĩ về chồng, không thể ngừng băn khoăn liệu mọi chuyện có suôn sẻ, liệu bằng chứng có được chấp nhận, liệu Sơn có được khoan hồng, hay lại tiếp tục chịu đựng kết cục mà cậu không thể thay đổi.-Khoa vừa đặt chân xuống khỏi xe ngựa thì ngay lập tức một cơn co thắt dữ dội ập đến, khiến cậu suýt chút nữa ngã nhào. May mắn thay anh Cường nhanh chóng lao đến đỡ lấy để không cho cậu té xuống đất. Cơn đau dai dẳng từ trên xe ngựa khiến cho hai chân Khoa vô lực đến mức không thể đứng vững. Mồ hôi lạnh vã ra trên trán, từng bước đi nhọc nhằn, nhưng cậu cố gắng nín nhịn, dù sao Khoa đã có anh Cường dìu, cậu nhất định không để nó cản trở việc tiến về phía công đường.Bước vào sân, Khoa thấy chồng đã được giải ra, anh đeo một cái cùm, quần áo chỉnh tề hơn, tóc tai được cắt gọn gàng. Đứng trước quan lớn oai phong uy vũ, Huỳnh Sơn vẫn giữ cho mình một vẻ bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên. Cả hai người, Anh Khoa và Việt Cường, bước đến gần bàn xét xử, mang theo những tài liệu đã thu thập được. Nhưng quan trọng hơn hết chính là lời khai của người vợ tên phu xe đã tự sát. Cậu lén nhìn về phía Huỳnh Sơn và mỉm cười nhẹ với anh, ánh mắt đầy âu yếm, dẫu cho cơn đau vẫn không buông tha, nhưng cậu biết mọi nỗ lực của bản thân đã không vô ích. Với các manh mối đã có được, Khoa và anh Cường đã ghép nối lại câu chuyện, một câu chuyện hoàn chỉnh đưa họ đến gần hơn với công lý dành cho cậu út.-Sau khi chiến tranh kết thúc, triều đình hai nước sau khi ký kết các hiệp ước hòa hảo đã cho thông quan các biên giới như lúc trước. Cảng biển và các tuyến đường giao thương giữa hai quốc gia bắt đầu hoạt động bình thường trở lại. Tuy nhiên, chiến tranh đã tàn phá nặng nề mùa màng và sản xuất nông nghiệp khiến thóc gạo ở phương Bắc trở nên khan hiếm. Cái đói lan rộng, các thương nhân nước ngoài bắt đầu đổ xô về nước Nam để thu mua thóc gạo, với giá cực kỳ cao, thậm chí gây ra những cảnh tượng lũng loạn.Nhận thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, triều đình đã nhanh chóng đưa ra quy định cấm buôn lậu thóc gạo. Thế nhưng, dù đã có lệnh cấm, vẫn có rất nhiều chủ kho gạo tiếp tục lén lút buôn bán thóc gạo ra nước ngoài, tìm đủ mọi cách để thu lợi nhuận bất chính. Tuy nhiên, số lượng thóc gạo không còn nhiều như trước do có sự giám sát chặt chẽ hơn từ các quan lại.Vốn là một gia tộc không những giàu có mà còn là chủ của các kho lương lớn nhất vùng, đương nhiên đám thương nhân người nước ngoài đã tìm đến gia đình nhà phú ông để thương lượng. Bọn chúng cũng biết rằng nếu gia đình nhà phú ông bán thóc gạo cho mình, sẽ không ai phát hiện được bởi số lượng lúa gạo vô cùng lớn, có thất thoát cũng rất khó để truy vết. Thậm chí, họ còn hứa sẽ trả giá rất cao, gấp nhiều lần so với giá trên thị thường.Tuy nhiên, ba cha con nhà phú ông khi nghe lời mời chào đầy hấp dẫn ấy đều đồng lòng từ chối. Họ hiểu rõ rằng buôn lậu gạo là hành vi quốc cấm, càng không thể vì lợi ích trước mắt mà đánh mất danh dự của gia đình mình. Hơn nữa, gia đình phú ông vốn không hề túng thiếu, họ không cần phải bán rẻ nhân phẩm và tương lai của con cháu chỉ vì vài đồng bạc. Dù đám thương nhân nước ngoài có thể đưa ra những lời dụ dỗ rất thuyết phục, nhưng phú ông và các con trai của ông vẫn kiên quyết không đồng ý. Hơn nữa, để chắc chắn rằng không có ai bán lại gạo nhà mình cho những thương nhân kia, phú ông còn đưa ra một quy định cấm các thương lái trong vùng nhập gạo về bán cho thương nhân nước ngoài. Ai vi phạm sẽ bị cắt đứt toàn bộ nguồn cung cấp gạo, và tất cả các lái buôn đều phải tuân theo quy định này không có ngoại lệ, cho nên ai cũng kính sợ và tuân thủ nghiêm ngặt.Tuy nhiên, điều này lại khiến đám thương nhân nước ngoài vô cùng tức giận. Chúng không thể chấp nhận việc vừa bị từ chối phũ phàng vừa mất đi toàn bộ mối làm ăn lớn như vậy, nên đã bắt đầu âm thầm lên kế hoạch trả đũa. Song chúng không thể trực tiếp động chân động tay với gia đình phú ông.Sau khi suy nghĩ kỹ, đám thương nhân này quyết định chuyển sang một cách khác. Chúng muốn lợi dụng một phu xe trong đoàn xe ngựa vận chuyển thuê lâu năm của gia đình phú ông, bởi đám cặn bã ấy biết rằng không thể mua chuộc gia nhân trong nhà. Đối với đám thương nhân phương Bắc, gạo thì bọn họ thiếu, nhưng thuốc phiện thì lại không. Chúng sai tay chân tiếp cận và làm quen với một phu xe tên Lý Hữu, dụ dỗ hắn thử thuốc phiện. Ban đầu, chúng cung cấp miễn phí, khiến hắn nghiện một cách nhanh chóng. Nhưng khi số lượng thuốc phiện ngày càng lớn, chúng bắt đầu thu tiền và yêu cầu hắn phải trả nợ. Hắn không có tiền thì bọn chúng không bắt hắn phải trả ngay mà chỉ tính vào sổ nợ, đến khi số tiền trở nên khổng lồ mới đòi. Đương nhiên tên phu xe chẳng có đủ tiền. Vì vậy, bọn chúng bắt đầu vừa đe dọa vừa dụ dỗ: hắn chỉ cần làm một việc này thôi thì sẽ xóa nợ hoàn toàn cho hắn. Còn nếu hắn không chịu thì phải trả tiền cho bọn chúng, chưa đủ thì phải bán vợ bán con vào nhà chứa cho đến khi đủ tiền thì thôi.Việc đó chính là giấu các thùng thuốc phiện vào xe ngựa, rồi mật báo cho quan trên kinh thành phục kích đoàn xe của nhà phú ông để ngay khi đoàn xe đến kinh thành sẽ bị bắt. Mục đích phải chờ tới kinh thành mới báo án bởi nơi đó nằm ngoài tầm kiểm soát của gia đình nhà phú ông, nhất là khi chúng biết rõ mối quan hệ mật thiết giữa nhà họ Nguyễn và quan huyện, nếu bị bắt ngay tại địa bàn ngũ làng thì chắc chắn quan huyện sẽ nhận ra sự bất thường và kế hoạch sẽ đi tong.Quá sợ hãi, phu xe không còn sự lựa chọn nào khác. Hắn đành phải đồng ý với yêu cầu của bọn chúng. Là phu xe lâu năm, hắn biết phải giấu thuốc phiện vào đâu để tránh bị phát hiện trước khi bàn giao lại xe cho nhà phú ông. Mọi việc đều được thực hiện một cách kín đáo và bài bản, phu xe sau đó cũng xin nghỉ ốm, không tham gia vào đoàn xe trong lần này vừa để không bị nghi ngờ vừa để chạy trước lên kinh thành mật báo cho các quan binh rằng có đoàn xe vận chuyển thuốc phiện.Sau khi Sơn bị bắt, hắn biết sớm muộn gì mình cũng bị theo dõi nên chỉ dám ở yên trong nhà, thế nhưng hai tuần trôi qua, số thuốc phiện dự trữ trong nhà cũng đã hết, hắn lại lên cơn nghiện, bèn lén lút trốn đi hút tại xới bạc do đám thương nhân kia đứng đằng sau. Nhưng nào ngờ toàn bộ đã rơi vào tai mắt của nhà quan huyện, nên khi trát của quan huyện gửi đến, hắn vô cùng sợ hãi. Hắn biết khi sự việc vỡ lở, đám người kia sẽ không để yên cho gia đình hắn. Vì vậy, hắn quyết định vội vàng giục vợ và con gái trốn về quê ngoại, dặn họ phải mang theo khế ước nợ và giao kèo của hắn với bọn thương nhân kia, đồng thời yêu cầu dù hắn có mệnh hệ gì thì họ cũng tuyệt đối không thể trở về làng này. Khi vợ và con gái đi rồi, phu xe cảm thấy không thể trốn thoát được, hắn viết một bức huyết thư, treo cổ tự sát, vừa là giải thoát vừa là trả giá cho tội lỗi mà hắn đã gây ra. -Khi ánh nắng chiều yếu ớt hắt bóng xuống sân, tạo thành những vệt dài vàng nhạt, bầu không khí trong công đường đã bớt đi phần nào căng thẳng. Sau một ngày xét xử, quan trên sau khi xem xét các chứng cứ mới và nghe lời khai từ người phụ nữ mà Khoa đã quỳ gối thuyết phục, đã tuyên bố đình chỉ tạm thời việc thi hành án đối với Sơn. Mặc dù vụ án vẫn cần được cân nhắc thêm và Huỳnh Sơn chưa thể được thả về ngay lập tức, nhưng ít nhất anh đã an toàn. Cả nhà thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như gánh nặng lớn nhất đời họ đã được buông xuống.Khi lính canh cho phép huỳnh Sơn được gặp gia đình trước khi bị dẫn giải về nhà giam, anh liền lao tới, ôm chầm lấy vợ mình."Anh xin lỗi... Anh thật sự xin lỗi..." Sơn nghẹn ngào, siết chặt vòng tay ôm lấy Khoa. Từng lời nói như nấc lên, đầy đau đớn và hối hận. "Để em và cả nhà phải vất vả vì anh như thế này... Anh thật sự không biết phải làm sao..."Khoa mỉm cười yếu ớt, vội đứng lên nhưng chân cậu run rẩy, phải lén tựa vào người chồng. "Em chỉ làm những gì em cần làm thôi." Nghe vậy, Sơn không kìm được mà cúi đầu hôn Khoa. "Anh không xứng đáng để em hy sinh như vậy. Thầy đã kể lại hết mọi chuyện... Em bụng mang dạ chửa, vậy mà lại vất vả tìm đến người đàn bà kia. Anh...""Anh đừng nói gì cả... " Khoa mỉm cười, hai tay cũng ôm lấy Sơn thật chặt. "Chỉ cần anh bình an, chỉ cần gia đình mình đoàn tụ, đó đã là phúc phần lớn nhất đời em rồi."-Khoa ngồi dựa vào chiếc ghế dài trong phòng, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài phố thị náo nhiệt.Mọi người đều đang tụ tập trong căn phòng trọ của Khoa trên kinh thành. Cả gia đình chồng vẫn còn đang bận rộn bàn bạc về bước đi tiếp theo, song đã không còn căng thẳng như trước nữa. Những tiếng nói cười hân hoan vang lên, nhưng trong lòng Khoa, nỗi lo lắng lại cứ dâng trào. Không hiểu sao, ngay từ lúc Sơn vừa rời đi, cơn đau bất ngờ kéo đến với tần suất ngày một dữ dội hơn. Nó cứ âm ỉ, để rồi bây giờ dần thành những cơn tra tấn không kịp cho Khoa chuẩn bị đón nhận. Trong lòng cậu có dự cảm không lành, chỉ là Khoa không thể tin nổi chuyện đó lại xảy ra ngay lúc này, khi mà mọi thứ dường như đang dần trở nên tốt đẹp hơn."Không thể nào..." Anh Khoa khẽ thì thào, nhưng cậu chẳng dối lòng mình được. Những cơn co thắt ngày càng dồn dập, mạnh mẽ hơn. Và bụng dưới của cậu, càng lúc càng nặng trịch. Chợt Khoa cảm thấy ươn ướt ở dưới đũng quần khiến cậu sững người.Cậu biết, điều mà mình luôn sợ hãi nhất đã đến.Anh Khoa ngã khuỵu trên nền nhà, cả gia đình đang vui mừng trong chiến thắng thấy tiếng động liền giật mình. Việt Cường và thầy Long vội vã lao đến, thấy Khoa nằm đó, khuôn mặt nhợt nhạt. Cả hai hoảng hốt, không biết phải làm gì.Nhưng Khoa vì đau mà chẳng thốt lên lời, cậu như con cá mắc cạn, chỉ biết thở hổn hển, cố gắng chống lại những cơn đau quặn thắt trong bụng. Cậu đã từng nghe ai đó nói, những cơn co thắt sớm như thế này là dấu hiệu của sinh non.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store