Son Ca Khong Den Ma Le To Tieu Vong Su
Chương 38Nghe Trịnh Hân Nghi nói xong, Lý Dục An bỗng dừng lại, vô thức sờ túi tìm thứ gì đó."Điện thoại của anh ở trên bàn này", Cô có ý tốt nhắc nhở.Lúc này anh mới quay lại nhìn cô."Em chỉ mới nói cô ấy không muốn gặp anh, anh liền thành như vậy", Trịnh Hân Nghi chua xót nói, "Cô ấy có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, anh bởi vì một câu nói bâng quơ của em mà bắt đầu lo được lo mất, như vậy có đáng không."Lý Dục An có chút bất đắc dĩ: "Đừng nói như vậy.""Đúng vậy," cô quay mặt đi, "Em mới là người phải hỏi có đáng hay không."Hai tay buông thõng bên hông khẽ cử động, anh nói "Sau này đừng đến tìm anh nữa."Trịnh Hân Nghi nhìn người đàn ông trước mặt, cô nhìn thẳng vào mắt anh, nghe anh bình tĩnh thốt ra lời đoạn tuyệt.Cô thậm chí có thể nhớ rõ mỗi dáng vẻ của anh từ lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành.Sau một lúc trầm mặc, cô mới chậm rãi nói: "Khi còn nhỏ mỗi lần anh phạm lỗi bị đánh đòn, em sẽ thay anh đi năn nỉ người lớn. Khi mẹ anh qua đời, em là người bên cạnh anh lúc anh đau khổ nhất. Khi anh quyết định dọn ra khỏi nhà sống tự lập, em là người ủng hộ anh."Tốc độ nói của Trịnh Hân Nghi ngày càng nhanh. Cô biết nếu cô không nói hết những lời này ngay bây giờ thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa: "Em biết anh không muốn đáp lại Kiều Đồng nên coi em là tấm chắn. Lúc thi đại học xong, khi anh trở về sau kì nghỉ, anh trở nên hoàn toàn sa sút. Em chưa bao giờ hỏi tới, chỉ chờ đợi anh trở lại bình thường như trước--"Cô nghẹn ngào, có chút mất mát: "Là em, là em, tất cả đều là em."Lý Dục An đứng đối mặt với cô, bị cô làm cho kinh ngạc."Em cũng biết anh kính trọng cha mẹ em, em càng hiểu rõ từ nhỏ đến lớn anh chưa từng có tình cảm đặc biệt nào với em. Lý Dục An, ngoại trừ bản thân anh ra, chỉ có em biết anh là người thế nào." Trịnh Hân Nghi oán hận nói, "Anh đối xử với ai cũng đều có chừng mực như nhau, với em, với Kiều Đồng, hay thậm chí với tất cả những người thích anh.""Anh không hề để tâm đến tình cảm của người khác. Anh chỉ quan tâm những thứ mình yêu thích. Anh vốn rất lạnh lùng, cố chấp, không bao giờ từ bỏ những gì mình đã xác định. Xét cho cùng về bản chất, anh chính là một người cực kỳ máu lạnh."Cho dù cô muốn giả vờ không quan tâm, lời nói của La Ninh vẫn không tránh khỏi kích thích cô."Mấy năm nay là em tự chuốc khổ vào thân. Em bị anh tra tấn đủ rồi."Lý Dục An bước tới, đẩy hộp khăn giấy trên bàn qua cho cô.Trịnh Hân Nghi không để ý, dùng mu bàn tay lau mặt."Dù sao cũng không liên quan đến em." Cảm giác buồn bực trong lòng cô tan biến đôi chút, cô đột nhiên nhớ ra điều gì. "Ông trời có mắt, đến cuối cùng anh cũng không chiếm được trái tim của cô ấy."La Ninh bắt taxi về nhà ăn cơm với Tống Văn Tuệ và La Chấn Dương, sau đó trở về nhà mình.Cảm thấy mệt mỏi lạ thường, cô nằm trên ghế sofa, tay đỡ trán. Điện thoại di động bên cạnh phát sáng giữa căn phòng tối mịt.La Ninh nhìn chằm chằm vào tên người gọi trên màn hình, nhìn nó sáng lên rồi tắt hẳn.Sau một lúc lâu, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Ba tiếng gõ, một mạnh hai nhẹ.Chừng khoảng mười phút sau lại vang lên ba tiếng gõ.Cuối cùng La Ninh cũng đứng dậy đi ra mở cửa. Người đàn ông đứng dựa vào tường, đang cúi đầu xuống không biết nghĩ gì.Lý Dục An không ngờ cô sẽ mở cửa. Khi anh ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn chút ngơ ngác.Bên ngoài là bầu trời đêm quang đãng, nhưng trông anh lại có vẻ u ám mờ mịt, như thể vừa trải qua một trận mưa lớn.Anh ngay lập tức đứng dậy: "La Ninh."Cô không nhúc nhích Nhưng sâu bên trong cô như muốn đáp lại tiếng gọi của anh, cô khẽ thở dài.Qua khe cửa Lý Dục An nhìn thấy trong nhà tối đen. Anh cố gắng nói bằng giọng điệu bình thường nhất: "Sao em không bật đèn?""Em hơi mệt, muốn ngủ."La Ninh không gạt anh. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cô gặp phải những chuyện hao tổn tinh thần, cô chỉ muốn được ngủ một giấc.Hai người đứng ngoài cửa có chút kỳ lạ, La Ninh bèn để anh vào nhà rồi bật đèn lên.Khi cô pha trà trong bếp, cô quay lại thấy Lý Dục An đang ngồi trên ghế sofa.Căn phòng yên tĩnh nặng nề, chỉ có tiếng nước sôi ùng ục vang bên tai.Bình trà thủy tinh nóng đến phỏng tay. La Ninh rót nửa ly nước đưa đến trước mặt anh. Cảm giác bỏng tay khiến cô phải đặt nó xuống.Lý Dục An nói anh sẽ tự lấy."Nóng lắm", cô đẩy tay anh ra, "Đừng cử động".Lý Dục An nắm lấy tay cô để xem: "Tay em có bị bỏng không?""Tất nhiên là không rồi." La Ninh cảm thấy anh đang làm quá lên, cô nghiêng người tránh sự đụng chạm của anh.Cánh tay Lý Dục An ngưng đọng giữa chừng, anh đột nhiên nghĩ đến sáng nay trong lúc mê mang ngủ cô còn kéo tay anh, thái độ hoàn toàn khác với bây giờ.Khi anh rút tay lại vô tình chạm vào ly nước.Chiếc ly thủy tinh lăn xuống bàn.Sàn được trải thảm nên ly không bị vỡ. Nước nóng chảy dọc theo mép bàn, làm ướt một mảng nhỏ dưới góc bàn.Bình thường anh là người rất cẩn thận, nhưng bây giờ lại như người mất hồn.Anh cúi xuống nhặt nó lên, La Ninh thấy mép tay áo của anh bị dính nước sẫm màu hơn."Anh có bị bỏng không?"Lý Dục An nói không.La Ninh lấy khăn giấy đưa cho anh.Anh trải khăn giấy lên bàn, miếng khăn giấy bị thấm nước trở nên trong suốt, co rút lại dính vào bàn, có thể nhìn thấy cả màu sắc bên dưới."Dùng giẻ lau là được rồi," La Ninh lấy thêm một miếng khăn giấy đưa cho anh, "Anh lau cổ tay áo đi."Anh cầm lấy lau sơ cổ tay, sau đó vò thành một cục nắm trong lòng bàn tay."Anh xin lỗi." Anh đột nhiên nói.La Ninh suy nghĩ tại sao anh lại xin lỗi."Trước đây anh không biết chuyện bức thư. Lúc đó anh nghĩ em đến gặp anh, anh cho là..." Lý Dục An không nói tiếp."Cho là gì?" Cô nhìn anh.Anh muốn nghe câu trả lời của cô, nhưng lại sợ sẽ nghe thấy nó. Do dự một lúc, anh hỏi, "Là anh tự mình đa tình sao?"La Ninh rũ mắt xuống, định nói thì bị đối phương ngắt lời."Anh không quan tâm.", Lý Dục An nói, "Anh thực sự không quan tâm mọi chuyện bắt đầu như thế nào, anh cũng không quan tâm việc em bỏ đi. Anh chỉ muốn nói xin lỗi.""Trước đây chỉ cần được ở cùng em, anh đều cảm thấy mình chưa bao giờ hạnh phúc như vậy. Anh chỉ đắm chìm trong cảm xúc của chính mình. Anh luôn cho rằng em cũng giống như anh."Mắt La Ninh chua xót, cô đột nhiên đứng dậy: "Đừng nói nữa."Lý Dục An bước tới vài bước, ngang ngược ôm cô từ phía sau."La Ninh," môi anh áp vào tóc cô, giọng nói vang lên, "Đừng trốn tránh anh."Lý Dục An cảm nhận một luồng hơi ấm ẩm ướt trên mu bàn tay."Anh đã không xử lý tốt những chuyện này," anh khó khăn nói, "Trước kia như vậy, bây giờ cũng như vậy. Anh sẽ không gặp cô ấy nữa.""Đừng như vậy," La Ninh khẽ đáp, "Anh không cần phải làm thế."Cô thoát khỏi vòng tay anh quay lại nhìn anh, hàng mi vẫn còn ướt. Cô hít một hơi thật sâu: "Trịnh Hân Nghi là Trịnh Hân Nghi, anh là anh, những chuyện này vốn không liên quan gì đến cô ấy."Anh muốn chạm vào mặt cô, nhưng lúc này anh không thể nhấc tay lên nổi.Cô tiếp tục, "Em cũng nhớ rõ lời anh nói.""Lời gì?""Anh kể cho em nghe về mẹ anh. Anh nói bà rất xinh đẹp, mỏng manh với nụ cười dịu dàng. Anh nói anh luôn nhớ cảm giác được mẹ ôm trong lòng, cho nên em không nỡ đẩy anh ra."Yết hầu của Lý Dục An chuyển động: "Em là người mềm lòng.""Em ít khi kể cho anh nghe về chuyện của mình," La Ninh nói. "Cha mẹ em đối xử với em rất khắc nghiệt. Từ nhỏ em đã muốn có được rất nhiều thứ nhưng hầu như không bao giờ được đáp ứng. Em từng tự nhủ rằng mình sống trong một gia đình khá giả, không phải lo lắng về cái ăn cái mặc. Em còn có thể không hài lòng về điều gì nữa?""Đã rất nhiều lần em muốn nói với họ rằng em không thích học ở lớp đó, em chỉ muốn đến một nơi phù hợp với mình. Nhưng em biết điều đó vô ích vì em không thể thay đổi được. Mẹ em thậm chí còn hiếm khi chạm vào người em. Em đã từng muốn được mẹ ôm vào lòng, nhưng bây giờ, khi bà nắm tay em, em chỉ cảm thấy khó chịu."Cô tránh ánh mắt như thiêu đốt của Lý Dục An. Bao nhiêu chất chứa tuôn trào dữ dội, thành trì trong cô như lung lay sụp đổ.La Ninh lúc này nhận ra việc phơi bày vết sẹo trong lòng còn nhạy cảm hơn cả chuyện triền miên trên giường, điều này khiến cô cảm thấy bối rối."Những năm tháng học đại học ở thành phố khác, em cảm thấy rất thoải mái khi ở một mình. Một cảm giác thật sự thanh thản. Phương Tri Hứa từng nói với em rằng cảm giác thanh thản này chỉ là sự tê liệt nhất thời, nhưng dù sao vẫn tốt hơn cảm giác mất kiểm soát, thậm chí còn làm tổn thương chính mình. Ít nhất em có thể đảm bảo rằng mình vẫn được an toàn."La Ninh thừa nhận rằng cô khao khát tình yêu, nhưng cô không thể chịu đựng được sự bất an mà nó mang lại.La Chấn Dương và Tống Văn Tuệ yêu cô, nhưng tình yêu đó chỉ mang đến sự trói buộc, họ hoàn toàn không hiểu con gái mình. Khi còn là thiếu nữ, có rất nhiều chàng trai âm thầm thổ lộ thích cô, nhưng khi đó tình yêu là điều cấm kỵ. Đến cuối cùng, người tổn thương duy nhất là cô.Cho dù cô ép mình không nghĩ đến việc này, cô cũng không thể phủ nhận rằng người trước mặt là người có ảnh hưởng rất mạnh mẽ đến cô, khiến cô cảm thấy mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của mình .Kể cả trước đây hay sau khi gặp lại, cô đều bị anh làm cho lung lay. Cô không thể nói mình không hề rung động trước anh. Việc cô biến mất sau kỳ thi tuyển sinh đại học giống như một sự giải thoát hơn là một sự ra đi không lời từ biệt.Cô đưa tay ra chạm vào mặt Lý Dục An: "Em không có gì cả, anh cần gì ở em chứ?"Chóp mũi Lý Dục An cọ vào lòng bàn tay cô. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên tay cô, rồi hỏi: "Em muốn điều gì?""Em vốn không muốn gì cả", La Ninh nghiêm túc nói, "Em muốn tự mình tiến về phía trước. Có lẽ em sẽ không kết hôn, hoặc em sẽ kết hôn rất muộn. Em sẽ không sinh con. Đây những điều em muốn."Anh chôn mặt vào tay cô để cô không nhìn thấy biểu cảm của mình.Sau một hồi lâu, Lý Dục An nói: "Em muốn bỏ anh ở lại."La Ninh cố rút tay ra, nhưng anh giữ chặt khiến cô không thể di chuyển.Cuối cùng cô đành từ bỏ, chậm rãi nói: "Cho em thêm chút thời gian."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store