Somewhere In Time Levihan
Sáng hôm sau, anh và Armin đã có mặt trước tiệm bánh. Nhìn từ bên ngoài, nơi này mang một vẻ cổ điển dễ chịu , như thể thuộc về một thời gian khác.Tiệm bánh ' Felix ' "Xin... chào..." - Armin nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, anh theo sát phía sau."Có... có ai ở đây không? Sao tiệm vắng tanh thế này..." - Cậu vừa gọi vừa đảo mắt nhìn quanh, vẻ mặt có phần bối rối.Levi cũng lặng lẽ quan sát, tiệm không quá nhỏ, nội thất bài trí đơn giản mà ấm cúng. Mùi bánh ngọt ngào từ gian bếp phía sau khe cửa khẽ phả ra, khiến không gian trở nên dễ chịu hơn đôi chút."Cậu chắc nơi này đang tuyển người chứ ? Chủ tiệm đâu mất rồi..." - Levi lầm bầm, mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa bếp."À mà... hôm nay cậu trông khác hẳn nhỉ? Có vẻ ra dáng đàn ông hơn rồi đó ...Bộ có dịp gì đặc biệt sao?" - Anh quay sang nhìn Armin, ánh mắt lướt qua cậu như dò xét điều gì đó.Armin hơi lúng túng, tay gãi nhẹ sau gáy. "Dạ... thì là... ở đây có... có..."Chưa kịp nói hết câu, một dáng người nữ xuất hiện từ sau cánh cửa bếp, tay cầm mâm bánh vừa mới nướng, còn nóng hổi. Trên người cô là chiếc tạp dề vương chút bột trắng, mùi bơ thơm ngậy theo cô lan ra khắp tiệm." Xin lỗi quý khách, tôi mải trong bếp nên không biết có người đến. Hai anh muốn mua bánh gì ạ?" - Một giọng nữ dịu dàng, nhưng vẫn có chút lạnh lùng , dó là Annie , cô là chủ tiệm bánh , cũng là người Armin để ý từ trước. "Chào cô, cho tôi hỏi... tiệm cô hiện tại vẫn đang cần người phụ, đúng không?" - Armin hỏi, giọng có phần rụt rè nhưng vẫn giữ được sự dứt khoát." Đúng vậy. Hình như anh là khách quen thì phải? Trông anh quen lắm..." – Annie nghiêng đầu, ánh mắt quan sát Armin." Vâng... tôi có hay ghé tiệm cô mua bánh..." – Armin đỏ mặt, ấp úng." À... thật ra tôi muốn hỏi cho một người bạn của tôi." – Cậu nhanh chóng chuyển hướng, chỉ về phía Levi – "Anh ấy vừa chuyển đến đây, cũng đang tìm việc... nên tôi nghĩ thử hỏi giúp xem sao."Levi đứng im, mặt không chút biểu cảm, mắt dừng lại ở quầy bánh như đang cân nhắc gì đó.Annie hướng ánh nhìn sang phía anh, hơi nheo mắt. " Vậy... anh ấy có kinh nghiệm gì không?"Trước khi Armin kịp mở lời, Levi đã bình thản đáp:"Tôi từng nấu ăn, dọn dẹp cho doanh trại cũ của mình. Trước đó cũng có làm socola... Tuy không chắc về khẩu vị, nhưng tôi nghĩ mình có thể làm tốt."'Được rồi, tôi nhận anh." - Annie gật đầu, giọng nói vẫn điềm đạm. "Nếu anh sẵn sàng thì có thể bắt đầu làm ngay hôm nay."' Nhanh dữ vậy trời... ' - Armin tròn mắt, nghĩ thầm trong đầu "Vậy thì... tốt quá rồi!" - Cậu quay sang Levi, nở nụ cười vui vẻ. "Ở lại làm cho tốt nha, Levi. Tôi sẽ ghé thường xuyên hơn đó."Tại gian bếp phía sau của tiệm bánh."Tôi tên là Annie. Tiệm này chỉ có tôi, anh và một cậu trai nữa , một lát nữa anh sẽ gặp cậu ta." - Cô vừa nói vừa đưa cho Levi một chiếc tạp dề." Công việc đầu tiên của anh là đánh cho xong chỗ trứng này." – Annie đặt chiếc máy đánh trứng cầm tay trước mặt anh. "Anh biết dùng chứ?"Levi hơi khựng lại. Là lần đầu tiên anh thấy mấy thiết bị kiểu này, mà cũng chưa ai hướng dẫn cụ thể."Cái máy này... dùng sao?" - Anh xoay sang hỏi, giọng không hề ngại ngần.Annie tròn mắt, gần như không tin vào tai mình."Anh... không biết dùng máy đánh trứng thật à?"" Không. Tôi chưa từng thấy cái này bao giờ." - Levi đáp, lạnh tanh như thường.Annie nhướng mày, nửa giỡn nửa thật " Ôi trời, tôi tưởng anh từ trên trời rơi xuống không chừng..."Dù nói vậy, cô vẫn kiên nhẫn đứng cạnh anh, bắt đầu hướng dẫn từng thao tác một. Giọng nói vẫn giữ vẻ đều đều nhưng rõ ràng, từng bước một từ cách gắn que trộn, chỉnh tốc độ, đến cả những thiết bị cần dùng để làm bánh tiếp theo.Levi lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt chăm chú như thể đang học một kỹ năng chiến đấu mới. Anh ghi nhớ mọi thứ tỉ mỉ, nghiêm túc không ngờ, khiến Annie thỉnh thoảng phải liếc nhìn anh với vẻ bất ngờ pha chút khó hiểu.'Yooo, hôm nay tiệm có người mới sao đó hả, Annie?" - Một giọng nam vang lên đầy năng lượng, theo sau là dáng người cao lớn đó là Nicolo."Chào cậu, tôi là Nicolo." - Một cậu trai khác tiến đến bắt chuyện, nụ cười thân thiện. " Cậu là người mới à? Tên cậu là gì vậy?"" Levi." - Anh đáp ngắn gọn, không biểu cảm."...Người gì đâu mà lạnh như nước đá vậy trời..." - Nicolo thì thầm, ánh mắt liếc Levi như đang đánh giá sơ bộ." Nè, cậu lại đi trễ nữa hả Nicolo ?" - Annie bỗng xoay sang, đưa 5 ngón tay trước mặt anh " Tháng này là lần thứ năm rồi đó.""Tôi... ngủ quên mà! Hahaha..." - Nicolo cười xòa, không hề tỏ ra ăn năn. Dù là đầu bếp kỳ cựu của tiệm , nổi tiếng với tay nghề làm bánh đỉnh cao, nhưng chuyện đi trễ thì gần như là...một thói quen của anh .Trong khi hai người kia cứ đôi co qua lại, Levi chẳng quan tâm lắm. Anh tập trung vào chiếc bánh anh được Annie giao cho anh để trang trí . Tay thoăn thoắt xếp từng trái dâu xung quanh viền bánh, động tác cẩn thận, tỉ mỉ đến bất ngờ.Một lát sau, Annie bước lại gần, nhìn chiếc bánh đã hoàn thành."Anh học cũng nhanh thật ha." - Cô gật gù, giọng có chút ấm hơn thường lệ. " Sau này chắc phải nhờ anh giúp tụi tôi nhiều rồi."Chiều muộn, sau một ngày dài làm việc, Levi chuẩn bị rời khỏi tiệm bánh thì bất chợt nhìn thấy một dáng người quen thuộc đứng chờ trước cửa. Là Hange . Trên tay cô còn cầm một cây kẹo bông gòn nhai ngấu nghiến. "Hôm nay anh sao rồi? Công việc mới ổn chứ?" - Hange cất tiếng trước, giọng có phần ấp úng. " Tôi tiện đường đi ngang nên ghé... với lại tôi cũng sợ anh chưa rành đường xá quanh đây..."Levi khựng lại một chút rồi đáp, giọng vẫn lạnh nhạt: "Tôi nhớ đường về rồi. cô không cần phải đợi tôi đâu, cô xong việc thì cứ về nghỉ ngơi đi ' " Vậy... vậy à..." - Hange thoáng xị mặt, nhưng rồi cô lại lấy hết can đảm, nói nhanh: " Mà này, Levi... tối nay chúng ta ăn ngoài nha? Tự nhiên tôi muốn đi ăn với ai đó... chỉ là... anh đi với tôi được không?"Hiếm khi thấy Hange chủ động như thế, lại còn rủ đi ăn riêng. Một buổi tối chỉ có hai người."...Được. Nếu cô muốn." – Levi đáp gọn, giọng tuy không đổi sắc nhưng ánh mắt đã mềm đi đôi chút.Mặt trời dần lặn sau những mái nhà thấp, kéo theo ánh hoàng hôn trải dài con phố nhỏ. Trên đoạn đường về, chỉ còn lại hai người sánh bước bên nhau, trong ánh chiều chậm rãi và yên ả." Tới rồi!" - Hange reo lên, ánh mắt sáng bừng . "Chỗ này là quán ruột của tôi đó nha. Hôm nay tôi mời, anh cứ tự nhiên đi!"Cô kéo một chiếc ghế trong tiệm mì rồi ngồi xuống." Ông chủ ơi ! Cho cháu hai bát mì to nha! Hôm nay có thêm người mới đó!" – Cô gọi lớn, giọng đầy hào hứng.Từ sau quầy, một người đàn ông lớn tuổi ló ra, ánh mắt thân thiện." Hange à... Ủa, ai đây? Hôm nay cháu dắt bạn trai tới à?" – Ông chủ nheo mắt hỏi, giọng trêu chọc." Dạ không ạ! Đây là... bạn bình thường thôi ạ!" – Hange lúng túng xua tay, má hơi ửng hồng." Rồi rồi, đợi bác một chút, có liền cho hai vị khách quý đâyyy !" – Ông chủ cười xòa, vừa quay đi vừa lắc đầu thích thú.Levi liếc nhìn cô , cô đang ngượng thật. Đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn vàng trong quán nhỏ.Hàng mi cô khẽ cụp xuống, đọng lại chút gì đó như là một ký ức dịu dàng." Mùi thơm ghê ha..." - Hange hít hà rồi nói, giọng bỗng trở nên nhẹ bẫng như đang nhớ lại điều gì đó. " Quán này tôi ăn từ lúc ra trường đến giờ luôn. Ông chủ ở đây quý khách lắm. Mấy hôm lười nấu là tôi chạy ra đây ngồi ăn rồi tám chuyện với ông ấy ' "À... tôi có cái này cho anh." - Hange mở túi, lấy ra một chiếc điện thoại nhỏ, rồi nhẹ nhàng đẩy về phía Levi."Tại... mỗi lần muốn liên lạc với anh khó quá, nên... đây là điện thoại cũ tôi không còn dùng nữa. Tôi nghĩ chắc anh sẽ cần đến nó...nên tôi tặng lại cho anh " - Giọng cô có phần ngập ngừng, mắt liếc sang chỗ khác đầy ngại ngùng.Levi nhận lấy, ngón tay chạm nhẹ lên mặt máy:
"Cảm ơn cô.... Khi nào tôi rời khỏi đây, tôi sẽ trả lại.""Không cần đâu." - Hange mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Giờ nó là của anh rồi. Tôi đã lưu sẵn số của tôi với Armin trong máy. Khi nào cần giúp gì, cứ gọi cho bọn tôi. Mà anh đã biết cách dùng chưa ? ' Levi gật nhẹ, đôi mắt không rõ là đang nhìn điện thoại hay đang nghĩ gì sâu hơn:
"Armin đã chỉ tôi cách dùng rồi. Cô không cần lo quá đâu..' Vài phút sau " Đây rồi! " - Ông chủ bưng hai tô mì nghi ngút khói ra bàn. " Hai cô cậu ăn ngon miệng nha. Thiếu gì cứ gọi bác lấy thêm!""Anh ăn thử đi." - Hange mỉm cười, tay cầm đũa, mắt vẫn nhìn anh như chờ đợi phản ứng.Levi gắp một đũa mì, nếm thử. Mắt anh ánh lên bất ngờ , vị thật sự rất ngon. Ở doanh trại cũ, ngân sách lúc nào cũng hạn hẹp, bữa ăn chỉ quanh quẩn bánh mì với khoai tây."Ngon lắm." - Anh gật đầu, giọng vẫn trầm và điềm tĩnh.Anh liếc sang. Cô đang cúi đầu ăn say sưa, không nói gì. Nhưng ánh mắt cô, dù cố che giấu, vẫn thấp thoáng một điều gì đó chưa thể nói ra.Sau bữa tối, cả hai đi bộ về nhà. Khi ngang qua công viên gần đó, Hange bỗng dừng lại , mắt hướng về phía những đứa trẻ đang chơi đùa bên xích đu. Cô khẽ cười , nụ cười dịu dàng như nắng tắt cuối ngày." Cô muốn ra đó ngồi một lát không?" - Levi chỉ tay về chiếc ghế đá gần đó." Ừ, cũng được. Dù sao tôi cũng chả muốn về sớm." - Cô gật đầu, giọng chậm rãi.Họ ngồi cạnh nhau. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá xào xạc và gió tối lùa qua tóc cô.Levi vẫn nhìn lên bầu trời. Rồi anh khẽ hỏi, không quay sang:
"Cô... đang buồn chuyện gì à?""Tôi đâu có..." - Hange đáp nhanh, hơi giật mình."Cô đang nói dối." - Anh quay sang nhìn cô, mắt sắc sảo. " Mặt cô hiện lên hết rồi kìa."Hange khẽ ôm mặt, ngượng ngùng. Rồi cô thở dài." Tôi chỉ nghĩ... có vài thứ tôi làm chưa tốt. Mang danh là chỉ huy, nhưng ở trụ sở, nhiều khi tôi cảm thấy bất lực. Vụ án thì nhiều, nhân lực có hạn. Tôi cố gắng tìm cách giảm thiểu rủi ro, nhưng..."Cô ngừng lại, môi mím nhẹ, mắt nhìn xa xăm." Có lúc tôi nghĩ mình không chịu nổi. Cảm giác kiệt sức. Nên tôi bắt đầu viết sách... Tôi nghĩ, nếu mình không thể kiểm soát được thực tế, thì ít nhất có thể tạo nên một thế giới trong đầu, nơi mọi chuyện dễ thở hơn một chút..."Giọng cô nhỏ dần, như gió đêm. Nhưng Levi vẫn lắng nghe , chăm chú, lặng im. "Em vẫn là Hange của ngày xưa..." - Levi nghĩ thầm trong đầu.
"Vẫn hết mình vì người khác, vẫn là một Hange tận tụy với công việc đến mức quên cả bản thân mình."Anh không nói ra lời. Nhưng trong khoảnh khắc im lặng ấy, anh khẽ nhích lại gần cô , như sợ làm vỡ mất không khí yên ả này. Rồi anh đưa tay lên, chạm vào đỉnh đầu cô, xoa nhẹ lên mái tóc có chút rối sau cả ngày dài.Hange sửng người, trái tim như bị ai bóp nhẹ rồi thả ra, đập thình thịch không ngừng.Cả hai giờ đang ngồi rất gần nhau , gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ vai áo anh, cả sự dịu dàng bất ngờ trong hành động đơn giản ấy.Cô nuốt nước bọt khẽ, tay đặt lên đùi mình để giữ bình tĩnh. Nhưng mặt đã hơi đỏ lên rồi. "Cô đã làm rất tốt rồi... Đừng nghĩ nhiều nữa. Hãy thử nghĩ cho bản thân một chút." - Giọng Levi vẫn trầm lạnh, nhưng bàn tay anh vẫn khẽ xoa nhẹ trên mái tóc hơi rối của cô.Hange ngước mắt lên, ánh nhìn có chút bối rối, rồi khẽ cười , nụ cười nhẹ tênh nhưng chứa đầy cảm xúc:
"Cảm..ơn anh Levi . Từ khi quen anh, tôi thấy mình thoải mái hơn rất nhiều."Khoảng lặng bao trùm lấy cả hai, yên bình đến mức tim như đập to hơn thường ngày. Levi khẽ nghiêng người lại gần, rất gần... Cô vẫn ngồi yên, môi đã mím lại như vô thức. Không rõ là vì hồi hộp hay là chờ đợi. Khoảng cách ấy, chỉ còn vài phân nữa thôi là hai người sẽ..."Aaa! Tôi nhớ rồi! Ở nhà tôi còn đống quần áo chưa giặt !" – Hange bất thình lình bật dậy như trúng điện, kéo theo cả không khí ngại ngùng tan biến trong tích tắc."Đi về thôi Levi !" – Cô quay mặt đi thật nhanh, giọng vẫn còn lắp bắp vì xấu hổ.Vừa bước đi, cô vừa vò đầu lầm bầm:
"Mình bị gì vậy Hange... không lẽ... mình lại có cảm tình với tên lùn cộc cằn đó sao? Không thể nào... nhưng... tại sao lại thấy anh ấy quen thuộc đến vậy..."Phía sau, Levi lặng lẽ đi theo, ánh mắt anh không rời khỏi bóng dáng vừa ngại ngùng vừa bối rối ấy.. Anh không nói gì , nhưng trong lòng lại khẽ dâng lên một cảm xúc mơ hồ, ấm áp.'Anh muốn được ở cạnh cô. Muốn bảo vệ, muốn bù đắp, muốn là nơi để cô có thể dựa vào, dù chỉ là một chút.'' Tình yêu không biến mất . Nó chỉ đổi hình và trôi về một thời gian khác' ' ' Somewhere in time
"Cảm ơn cô.... Khi nào tôi rời khỏi đây, tôi sẽ trả lại.""Không cần đâu." - Hange mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Giờ nó là của anh rồi. Tôi đã lưu sẵn số của tôi với Armin trong máy. Khi nào cần giúp gì, cứ gọi cho bọn tôi. Mà anh đã biết cách dùng chưa ? ' Levi gật nhẹ, đôi mắt không rõ là đang nhìn điện thoại hay đang nghĩ gì sâu hơn:
"Armin đã chỉ tôi cách dùng rồi. Cô không cần lo quá đâu..' Vài phút sau " Đây rồi! " - Ông chủ bưng hai tô mì nghi ngút khói ra bàn. " Hai cô cậu ăn ngon miệng nha. Thiếu gì cứ gọi bác lấy thêm!""Anh ăn thử đi." - Hange mỉm cười, tay cầm đũa, mắt vẫn nhìn anh như chờ đợi phản ứng.Levi gắp một đũa mì, nếm thử. Mắt anh ánh lên bất ngờ , vị thật sự rất ngon. Ở doanh trại cũ, ngân sách lúc nào cũng hạn hẹp, bữa ăn chỉ quanh quẩn bánh mì với khoai tây."Ngon lắm." - Anh gật đầu, giọng vẫn trầm và điềm tĩnh.Anh liếc sang. Cô đang cúi đầu ăn say sưa, không nói gì. Nhưng ánh mắt cô, dù cố che giấu, vẫn thấp thoáng một điều gì đó chưa thể nói ra.Sau bữa tối, cả hai đi bộ về nhà. Khi ngang qua công viên gần đó, Hange bỗng dừng lại , mắt hướng về phía những đứa trẻ đang chơi đùa bên xích đu. Cô khẽ cười , nụ cười dịu dàng như nắng tắt cuối ngày." Cô muốn ra đó ngồi một lát không?" - Levi chỉ tay về chiếc ghế đá gần đó." Ừ, cũng được. Dù sao tôi cũng chả muốn về sớm." - Cô gật đầu, giọng chậm rãi.Họ ngồi cạnh nhau. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá xào xạc và gió tối lùa qua tóc cô.Levi vẫn nhìn lên bầu trời. Rồi anh khẽ hỏi, không quay sang:
"Cô... đang buồn chuyện gì à?""Tôi đâu có..." - Hange đáp nhanh, hơi giật mình."Cô đang nói dối." - Anh quay sang nhìn cô, mắt sắc sảo. " Mặt cô hiện lên hết rồi kìa."Hange khẽ ôm mặt, ngượng ngùng. Rồi cô thở dài." Tôi chỉ nghĩ... có vài thứ tôi làm chưa tốt. Mang danh là chỉ huy, nhưng ở trụ sở, nhiều khi tôi cảm thấy bất lực. Vụ án thì nhiều, nhân lực có hạn. Tôi cố gắng tìm cách giảm thiểu rủi ro, nhưng..."Cô ngừng lại, môi mím nhẹ, mắt nhìn xa xăm." Có lúc tôi nghĩ mình không chịu nổi. Cảm giác kiệt sức. Nên tôi bắt đầu viết sách... Tôi nghĩ, nếu mình không thể kiểm soát được thực tế, thì ít nhất có thể tạo nên một thế giới trong đầu, nơi mọi chuyện dễ thở hơn một chút..."Giọng cô nhỏ dần, như gió đêm. Nhưng Levi vẫn lắng nghe , chăm chú, lặng im. "Em vẫn là Hange của ngày xưa..." - Levi nghĩ thầm trong đầu.
"Vẫn hết mình vì người khác, vẫn là một Hange tận tụy với công việc đến mức quên cả bản thân mình."Anh không nói ra lời. Nhưng trong khoảnh khắc im lặng ấy, anh khẽ nhích lại gần cô , như sợ làm vỡ mất không khí yên ả này. Rồi anh đưa tay lên, chạm vào đỉnh đầu cô, xoa nhẹ lên mái tóc có chút rối sau cả ngày dài.Hange sửng người, trái tim như bị ai bóp nhẹ rồi thả ra, đập thình thịch không ngừng.Cả hai giờ đang ngồi rất gần nhau , gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ vai áo anh, cả sự dịu dàng bất ngờ trong hành động đơn giản ấy.Cô nuốt nước bọt khẽ, tay đặt lên đùi mình để giữ bình tĩnh. Nhưng mặt đã hơi đỏ lên rồi. "Cô đã làm rất tốt rồi... Đừng nghĩ nhiều nữa. Hãy thử nghĩ cho bản thân một chút." - Giọng Levi vẫn trầm lạnh, nhưng bàn tay anh vẫn khẽ xoa nhẹ trên mái tóc hơi rối của cô.Hange ngước mắt lên, ánh nhìn có chút bối rối, rồi khẽ cười , nụ cười nhẹ tênh nhưng chứa đầy cảm xúc:
"Cảm..ơn anh Levi . Từ khi quen anh, tôi thấy mình thoải mái hơn rất nhiều."Khoảng lặng bao trùm lấy cả hai, yên bình đến mức tim như đập to hơn thường ngày. Levi khẽ nghiêng người lại gần, rất gần... Cô vẫn ngồi yên, môi đã mím lại như vô thức. Không rõ là vì hồi hộp hay là chờ đợi. Khoảng cách ấy, chỉ còn vài phân nữa thôi là hai người sẽ..."Aaa! Tôi nhớ rồi! Ở nhà tôi còn đống quần áo chưa giặt !" – Hange bất thình lình bật dậy như trúng điện, kéo theo cả không khí ngại ngùng tan biến trong tích tắc."Đi về thôi Levi !" – Cô quay mặt đi thật nhanh, giọng vẫn còn lắp bắp vì xấu hổ.Vừa bước đi, cô vừa vò đầu lầm bầm:
"Mình bị gì vậy Hange... không lẽ... mình lại có cảm tình với tên lùn cộc cằn đó sao? Không thể nào... nhưng... tại sao lại thấy anh ấy quen thuộc đến vậy..."Phía sau, Levi lặng lẽ đi theo, ánh mắt anh không rời khỏi bóng dáng vừa ngại ngùng vừa bối rối ấy.. Anh không nói gì , nhưng trong lòng lại khẽ dâng lên một cảm xúc mơ hồ, ấm áp.'Anh muốn được ở cạnh cô. Muốn bảo vệ, muốn bù đắp, muốn là nơi để cô có thể dựa vào, dù chỉ là một chút.'' Tình yêu không biến mất . Nó chỉ đổi hình và trôi về một thời gian khác' ' ' Somewhere in time
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store