Soai Ca Em Den Day De Anh Nguoc
Kẻ khôn ngoan chính là người biết thời thế, trước mắt đang bị giam lỏng tại phủ quận công xung quanh đều là người của Hán Thành, dù cô có không khuất phục cũng buộc lòng khuất phục. Vậy nên hà cớ gì phải tự làm mình bi lụy, cứ tỏ ra như cô đã đồng ý cho cả hai bên đều không ai đề phòng ai.
Xem ra quận công ngày xưa thật là giàu có, để chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới mà mọi người trở nên tất bật. Nào là thay rèm, lau dọn trong phủ và trang trí bằng những miếng dán màu đỏ bắt mắt. Chỉ trong một ngày, hết lựa vải đến lựa trâm rồi lựa màu son... mọi thứ xem ra đã được cái tên Hán Thành kia chuẩn bị từ trước. Cô ngồi trong gian phòng rộng, nhìn bốn bề mà suy nghĩ vì sao tên Hán Thành kia lại chớp nhoáng muốn thành thân với cô như vậy, vào cái thời này chính là không cần tình yêu cũng có thể mang về làm vợ ư?
- Đồng tiểu thư, đại công tử đã quay về, người cho mời tiểu thư đến gặp. - Một nô tỳ trong phủ bước vào trong phòng mà nói.
- Quay về rồi sao? - Cô nhìn ra ngoài thấy trời vẫn còn sáng, chẳng phải nói đi luyện võ công trên núi đến chiều tối mới quay về.
Cô đi theo cô gái người hầu trong phủ đến một căn phòng lớn, đây có lẽ là phòng của Hán Thành khi cô bước vào đã thấy hắn ta ngồi ở chiếc bàn đặt chính giữa phòng, trên tay đang cầm một tách trà nhỏ... cái cách hắn ta uống nếu không phải mang gương mặt của Thanh Duy thật chính là đang mê hoặc lòng nữ nhân.
- Ngươi lui ra ngoài, ta có việc cần nói với Đồng tiểu thư. - Hán Thành nhìn thấy Ngọc Hân bước vào liền nói.
- Dạ, thưa đại công tử. - Cô ta nhanh chóng cùi đầu cáo lui.
Trong căn phòng rộng kia chỉ còn cô và hắn ta đang nhìn nhau. Cô thật không thể nào nghĩ rằng mình và tên có gương mặt giống Thanh Duy lại sắp thành thân. Thật sự quá là vô nghĩa, dù Uy Phong đã không còn trên cõi đời này nữa... nhưng không phải là cô đã quên anh.
- Hôm nay tôi đây có nhiều sự bất ngờ đến không ngờ nỗi... chẳng hay đại công tử đây có thể lí giải thích Đồng Hân tôi. - Cô nhìn Hán Thành mà nói.
- Muội cứ nói, huynh đây sẵn sàng. - Hán Thành dửng dưng nói.
- Đại công tử và tôi gặp nhau chưa đến ba lần, nói là có quen biết chính là tôi quá trèo cao... vậy lí do gì bỗng dưng tôi lại trở thành hôn thê của công tử đây... thật là không thể hiểu nỗi. - Cô cất giọng, lời nói phải suy nghĩ thật kĩ càng... cái ngữ điệu phù hợp với thời thế.
- Nhà họ Hán đất đai nhiều vô số kễ, chưa nói được đương kim hoàng hậu sủng ái vì vậy cha của huynh rất có thế lực... lại nói huynh đây văn võ song toàn, bề ngoài tuấn tú... muội lấy huynh không phải phúc phần, cớ gì phải thắc mắc. - Hán Thành khá tự hào về gia thế lẫn bản thân mình.
Ngọc Hân chỉ muốn ha hả cười vào mặt cái tên ảo tưởng sức mạnh này, thật tình sao cô lại muốn ở thời hiện đại để bêu rếu cái tên quá tự tin về bản thân hắn ta như vậy. Quả nhiên Hán Thành là Hán Thành, còn Thanh Duy là Thanh Duy.
- Cuộc sống của tôi từ bé đã khó khăn bương trãi, tôi thiết nghĩ mình không có phúc phần trời cho mà phải nỗ lực hết mình. Vậy nên cái phúc phần kia tôi không dám nhận, lại nói tôi đây và công tử đây không có thứ tình cảm để nên vợ nên chồng. - Cô có chút cương quyết. - Mạn phép xin người ra lệnh cho tôi có thể rời phủ quận công.
Hán Thành không vội, đưa tách trà lên môi hớp một hớp nhỏ rồi nhìn về phía Ngọc Hân đang đứng đối diện, hắn ta đứng lên đi về phía cô mà nói nhỏ vào tai:" Chẳng phải muội muốn cứu gia đình Đồng đại phu sao, thành thân với ta... ta sẽ giúp bọn họ thoát chết."
Cô hơi nhíu mày lại, chẳng lẽ gia đình Đồng Long đang gặp nguy hiểm đến tính mạng như vậy. Mấy ngày ở nhà họ Đồng cô cảm nhận được tình cảm của Đồng phu nhân như mẹ hiền, Đồng đại phu tuy trầm tính ít nói nhưng xem cô như người một nhà... lại còn Đồng Long suốt ngày ríu rít bên cô mà gọi "tỷ tỷ"... đã từ khi nào cô xem họ chính là người thân thuộc của mình. Nghe Hán Thành nói họ sắp gặp nguy hiểm, trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh... trong lòng lo lắng đến bấn loạn.
- Đồng muội, không còn ai có thể giúp được muội ngoài ta đâu... vì vậy muội hãy chuẩn bị làm một cô dâu xinh đẹp đi, ta đã nói thì ta sẽ làm. - Hán Thành đưa bàn tay mình đến gần bờ má của cô... chỉ còn một chút nữa là chạm vào.
Cô hất tay hắn ra, ánh mắt nhìn Hán Thành một cách khinh bỉ... nhưng nếu hắn ta có thể cứu gia đình Đồng gia chẳng phải cô hy sinh một chút là rất tốt ư? Mạng này là do Đồng gia cứu sống, mang nó đổi lại mạng cả nhà họ xem ra là có tình có nghĩa.
- Nếu công tử đưa cả nhà họ ra ngoài, tôi sẽ thành thân cùng người. - Cô nắm chặt bàn tay mình lại mà đáp.
Là vì cô đã tự miệng nói đồng ý và Hán Thành cũng cảm nhận con người Đồng Hân kia là một người có nghĩa khí. Hắn ta không giam lỏng cô nữa mà để cô tự do đi lại trong phủ, nhưng khi ra ngoài sẽ có người đi theo... mang danh là hầu hạ bảo vệ nhưng cô cảm giác chính là canh chừng cô thì đúng hơn.
Kinh Thành sau những ngày tang trở lại hoạt động bình thường, mọi người đông đúc buôn bán rất rộn ràng. Hôm nay khi cô đi ra ngoài dạo chơi cho bớt nhàm chán khi ở trong cái phủ quận công kia, thì Hán Thành từ bên ngoài vừa về liền cùng cô đi một vòng quanh kinh thành dạo chơi. Cô tất nhiên không vui vì việc này, nhưng mặc kệ hắn ta... có từ chối hắn cũng chỉ làm theo ý mình.
- Tiểu Hân, muội thích cây trâm này không? - Hán Thành đứng cùng cô trước một cửa hàng bán trâm cài tóc... liền nhìn thấy một cây bắt mắt.
- Đại công tử quả thật tinh mắt, đây là cây trâm có giá trị nhất ở quầy của tôi. - Người bán hàng nức nở lấy lòng hắn ta.
- Không còn hứng thú. - Cô lườm hắn ta một cái, rồi bỏ đi.
Hán Thành bật cười, nhanh chóng bỏ cây trâm kia vào người rồi bước chân theo cô... đặt lên bàn một thỏi vàng khiến người bán vô cùng vui mừng.
Cô nhìn thấy mọi người tụ lại mộ chỗ rất náo nhiệt, liền tò mò chạy đến xem... thì ra đây chính là những người mãi võ ở đường. Họ múa đao, múa kiếm rồi lại diễn trò phi tiêu khiến cô chút thích thú, không ngờ có ngày mình lại có thể tận mắt chứng kiến.
- Đây là Ngọc bội Hàn Châu, là truyền nhân ba đời của tôi để lại... nay xin mời vị nào có thể trèo lên cao mười thướt mà lấy được nó... - Người đàn ông to lớn gõ chiêng mà nói, giọng ông ta khá lớn.
- Ngọc bội Hàn Châu ư... nghe tên đẹp nhỉ. - Cô khẽ mỉm cười nói, sau đó nhìn lên miếng ngọc bội treo tít trên thanh cây cao.
- Muội thích nó không? - Hán Thành hỏi.
- Huynh lấy nó cho ta sao? - Cô cười khẩy, hắn ta dám trèo lên cao như vậy chắc.
- Nếu muội thích. - Hán Thành nói.
- Mời. - Cô không tin hắn ta có thể lấy được...
Không một chút run sợ, gương mặt đầy tự tin mà bước lên phía trước khiến Ngọc Hân có chút bối rối... không phải hắn ta không màn nguy hiểm mà vì cô leo lên cao kia chứ. Nhà họ Hàn chỉ có một đứa con trai, hắn ta có mệnh hệ gì chẳng phải mười đời nhà họ nguyền rủa cô ư...
- Tôi... tôi không thích nó nữa... huynh không cần mạo hiểm. - Cô kéo hắn lại.
- Muội lo lắng cho ta. - Hán Thành quay đầu lại nhìn Ngọc Hân.
Cô buông áo hắn ra, cái ánh mắt đó khiến cô khó chịu:" Tôi chỉ lo nhà họ Hán các người tuyệt tôn, sẽ trách tội tôi."
- Huynh rất vui vì muội đã lo nghĩ cho gia đình huynh, xem ra muội là một thê tử tốt. - Nói rồi Hán Thành quay đầu bước về phía trước, dùng nội công phi thân lên cao lấy miếng ngọc bội kia một cách dễ dàng khiến cô há hốc miệng vô cùng bất ngờ, xem ra tên Hán Thành này võ công không phải dạng có thể xem thường.
Hắn ta nhận được lời khen ngợi của mọi người xem, cầm miếng ngọc trên tay đi về phía Ngọc Hân đang kinh ngạc nhìn hắn...
- Tặng muội. - Hán Thành nói.
- Huynh biết bay sao? - Cô chưa khỏi ngạc nhiên mà hỏi.
- Đi thôi, cô gái ngốc. - Hắn ta đeo ngọc bội lên người cô, sau đó nắm tay kéo đi.
Từ trên một quán rượu phía trên, một bàn rượu với một nam một nữ đang quan sát về phía Hán Thành và Ngọc Hân... xung quanh họ có rất nhiều người đi theo.
- Đại ca, muội cũng thích miếng ngọc bội đó... bảo huynh đi lấy huynh lại không đi. - Cô gái hờn trách khi thấy Hán Thành giành được miếng ngọc bội tặng cho Ngọc Hân.
- Chẳng phải muội có cả ngàn cái sao... lại đi tranh với thường dân. - Người đàn ông phong thái trang nhã, mặc trên người trang phục màu xanh nhu nhàn nhạ nói.
- Huynh xem vị nam nhân kia, hắn ta chỉ cần chưa đến 1 khắc đã lấy được miếng ngọc bội... thật đáng ngưỡng mộ.
- Nếu muội vui chơi xong rồi chúng ta quay về thôi. - Trên tay cầm kiếm, người đàn ông kia đứng lên.
- Muội muốn tìm hiểu về nam nhân kia. - Cô gái nói.
- Muội đừng quên hôn ước giữa mình và con trai của quận công Hán Thứ... vả lại nam nhân kia chẳng phải đã có ý trung nhân, mau về thôi.
Cô gái kia xụ mặt lại, nhìn qua nam nhân kia lần cuối rồi quay đầu đi theo người đàn ông khi nãy mà suy nghĩ. Phụ hoàng thật bất công, nghe lời Hoàng hậu mà ép hôn cô với người không quen không biết... đã vậy còn là con của một tên quan nịnh hót bên cạnh Hoàng hậu... bà ta chính là muốn ép cô rời khỏi cung càng nhanh càng tốt. Nay phụ hoàng băng hà, cô phải tìm cách mà từ hôn... Hoàng huynh thương cô nhất cô sẽ nhờ Hoàng huynh giúp.
- Muội sẽ không lấy tên Hán Thành kia đâu. - Thanh Vân công chúa đi phía sau mà nói. - Muội sẽ nhò Hoàng huynh hủy bỏ hôn lễ này.
- Hoàng huynh vừa lên ngôi, bận trăm công nghìn việc muội đừng gây chuyện nữa. - Triệu Tuấn Quốc nói. - Tốt nhất là muội nên thành thân đi, để bớt phá phách.
Triệu Thanh Vân đưa gương mặt hờn dỗi vị vương gia anh trai của mình liền nói:" Đại ca không thương muội nữa, muốn muội gã đi để không ai phiền huynh nữa."
Triệu Tuấn Quốc hết nói, chịu thưa cô công chúa nhỏ này. Tuy không cùng một mẹ sinh ra nhưng Triệu Thanh Vân từ bé mất mẹ, cảm thấy đáng thương nên mẹ của Triệu Tuấn Quốc và Triệu Tuấn Phong từ bé đã rất cưng chiều như con gái ruột. Từ bé cả ba đã chơi cùng học cùng, vì vậy khi Triệu Tuấn Phong lên ngôi... cả hai anh em mới không phải lo sợ bị hoàng hậu hãm hại.
- Trễ rồi, mau quay về trước đã. - Triệu Tuấn Quốc nói, sau đó hướng về phía cổng Kinh Thành.
*************************
Ngọc Hân mặc trên người một bộ trang phục toàn màu đỏ, sau đó được bà mối trùm khăn màu đỏ được thêu các hoa văn cực kì đẹp mắt. Cô hôm nay chính là xuất thân làm vợ của Hán Thành, con trai của Hán Thứ quận công... chuyện thật cứ như đùa.
Hắn ta đã hứa rằng khi cô và hắn bái đường thành thân, thì nhà họ Đồng cũng sẽ được thoát tội mà tự do. Thật ra cô không còn cách nào khác chọn lựa, nếu thoát khỏi nơi này cô cũng có còn quen biết người nào.
Cô được bà mối dẫn đướng đi vào bên trong căn phòng khách rộng lớn... cô cảm nhận được xung quanh mình có rất đông người đang nhìn về phía cô... không ngờ đến một ngày cô kết hôn, lại đi lấy một người không hề yêu thương.
- Nhất bái thiên địa. - Tiếng vang giọng của người chủ trì vang lên.
Bà mối giúp cô xác định phương hướng để bái...Cô và hắn cùng cúi đầu bái lạy...
- Các người đang làm trò gì ở đây hả? - Giọng nói đầy tức giận vang lên.
Cô hơi ngạc nhiên, hôn lễ của công tử nhà họ Hán này ai lại dám đến phá như vậy?
- Cha... cha về thật đúng lúc, con đang bái đường thành thân, cha mau ngồi xuống đi ạ. - Hán Thành xem như không có việc gì, kéo cha mình về phía ghế mà nói.
- Ai đồng ý cho con thành thân hả. - Hán Thứ hất tay, sau đó lớn giọng. - Các người còn ở đây, mau cút hết cho ta.
Không ai muốn đắc tội với lão già này, nhanh chóng rời đi hết... ngôi nhà chật người rộn rang tiếng nói bỗng dưng im bặt.
- Con đang thành thân, vì sao cha lại xử xự như vậy? - Hán Thành tức giận nói.
- Ta đã cưng chiều con đến mức con không xem ta ra gì. Ai cho phép con thành thân hả, hôn ước với Thanh Vân công chúa con xem là chuyện đùa ư... con nghĩ công chúa sẽ chịu làm thê thiếp ư... tội khi quân chính là tội chết. - Hán Thứ tức giận mắng. - Con nghĩ mình thành thân với cô gái kia, ta sẽ không có cách ép con lấy công chúa sao?
Thì ra là như vậy, hắn ta là muốn cô thành thân với hắn để không phải lấy cô công chúa nào đó, xem ra là có mục đích. Vậy còn việc của nhà họ Đồng, nếu lần này cô không thành thân hắn ta liệu có nuốt lời.
- Con đã nói không lấy cô công chúa gì đó, cha thích thì mang cô ta về làm thiếp... - Hán Thành đáp. - Con và cô ấy đã bái đường xong, cha có nói gì cũng không thể thay đổi.
- Không có ta, con bái ai chứ. - Hán Thứ tức giận.
- Mẹ con. - Hàn Thành nhìn về phía linh cửu của mẹ mình đặt ở trên bàn mà nói.
- Hỗn xược. - Hán Thứ không kìm nỗi tức giận, tát vào gương mặt con trai mình.
Cha con họ cải nhau đánh nhau cũng không liên quan gì cô, cô chỉ đang muốn biết về việc của nhà họ Đồng mà thôi.
- Xin lỗi vì đã cắt ngang lời hai người, nhưng tôi muốn biết về tình trạng của Đồng đại phu thế nào? - cô mở khăn che mặt ra mà nói.
- Yên tâm, ta sẽ lo liệu mọi việc. - Hán Thành đáp.
- Lo liệu ư, Đồng Lập cam tội mưu sát Thiên hoàng... con lo liệu nỗi sao? - Hán Thứ nói. - Cô nương đây có mối quan hệ thế nào với Đồng Lập.
- Tôi là người quen của ông ấy. - Cô đáp.
- Hán Thành, con điên rồi ư lại đi thành thân với người liên quan đến nhà họ Đồng, muốn họ Hán chúng ta điêu đứng vì con ư. - Hán Thứ mắng. - Coi như chuyện lần này không có gì xảy ra, mời cô nương ra khỏi Hán phủ.
Nghĩa là sao chứ, nghĩa là cô chịu đựng cái tên đáng chết Hán Thành kia mấy ngày qua đều bị hắn ta lừa gạt sao. Đồng gia sẽ không còn đường cứu ư... và cô từ không thể rời đi trở thành bị đuổi đi ư... thật là lắm việc khó ngờ tới.
- Cha... muội ấy không thân không thích... cha đuổi muội ấy sẽ không có chốn dung thân. - Hán Thành hạ giọng khi Hán Thứ đuổi Đồng Hân đi.
- Ta nói con biết, Hán phủ không phải là nơi ai cũng có thể ra vào tùy ý... còn con nữa, mau về phòng mà suy nghĩ lại những gì mình vừa làm. Ta chỉ mới vào cung vài hôm, con đã gây ra chuyện lớn chuyện này mà đồn đến tai Hoàng hậu, xem ta còn dám nhìn mặt người.
Đúng là hổ báo thế nào cũng không thể qua nỗi song thân... Hán Thành của mọi ngày cao cao tự tại nay thành con rùa rụt cổ trước mặt cha mình.
- Tôi xin phép thay đổi xiêm y rồi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. - Cô nhìn Hàn Thành mà nói. - Ta không ngờ, huynh lại lừa gạt ta.
- Tin ta... ta không lừa muội. - Hán Thành đáp.
Cô không nói gì quay về căn phòng mà cô được hắn ta cho tá túc vài ngày qua... thay đổi trang phục nam nhân mà để lại tất cả... cô nhìn thấy miếng ngọc bội và cây trâm mà hắn ta từng tặng cho cô... xem như gặp nhau là có duyên, thôi thì mang theo bên mình làm kỉ niệm.
Cô rời khỏi Hán phủ một đoạn thì phát hiện người theo dõi mình... cô càng đi nhanh thì bọn họ càng đi nhanh theo. Là người của Hán phủ sao, cô từ hiện đại tới đây đâu gây thù oán gì với bất kì ai... lại đang trong bộ dạng nam nhi thì chỉ có Hán phủ mới nhận ra mình. Cô càng chạy bọn họ càng đuổi theo... toàn thân mệt lã, người ê ẩm không thể nhấc chân đi nỗi... cô ngã quỵ trong một con hẽm cụt vắng người...
- Các người là ai, tôi có thù oán gì với các người. - Cô thở dốc nói.
- Cô nương, cô đã biết quá nhiều và tốt nhất là nên đem nó xuống gặp diêm vương. - Tên sát thủ cười lạnh, giơ lưỡi gươm sáng bóng lên cao nhắm về phía chiếc cổ nhỏ nhắn của cô.
Xem ra quận công ngày xưa thật là giàu có, để chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới mà mọi người trở nên tất bật. Nào là thay rèm, lau dọn trong phủ và trang trí bằng những miếng dán màu đỏ bắt mắt. Chỉ trong một ngày, hết lựa vải đến lựa trâm rồi lựa màu son... mọi thứ xem ra đã được cái tên Hán Thành kia chuẩn bị từ trước. Cô ngồi trong gian phòng rộng, nhìn bốn bề mà suy nghĩ vì sao tên Hán Thành kia lại chớp nhoáng muốn thành thân với cô như vậy, vào cái thời này chính là không cần tình yêu cũng có thể mang về làm vợ ư?
- Đồng tiểu thư, đại công tử đã quay về, người cho mời tiểu thư đến gặp. - Một nô tỳ trong phủ bước vào trong phòng mà nói.
- Quay về rồi sao? - Cô nhìn ra ngoài thấy trời vẫn còn sáng, chẳng phải nói đi luyện võ công trên núi đến chiều tối mới quay về.
Cô đi theo cô gái người hầu trong phủ đến một căn phòng lớn, đây có lẽ là phòng của Hán Thành khi cô bước vào đã thấy hắn ta ngồi ở chiếc bàn đặt chính giữa phòng, trên tay đang cầm một tách trà nhỏ... cái cách hắn ta uống nếu không phải mang gương mặt của Thanh Duy thật chính là đang mê hoặc lòng nữ nhân.
- Ngươi lui ra ngoài, ta có việc cần nói với Đồng tiểu thư. - Hán Thành nhìn thấy Ngọc Hân bước vào liền nói.
- Dạ, thưa đại công tử. - Cô ta nhanh chóng cùi đầu cáo lui.
Trong căn phòng rộng kia chỉ còn cô và hắn ta đang nhìn nhau. Cô thật không thể nào nghĩ rằng mình và tên có gương mặt giống Thanh Duy lại sắp thành thân. Thật sự quá là vô nghĩa, dù Uy Phong đã không còn trên cõi đời này nữa... nhưng không phải là cô đã quên anh.
- Hôm nay tôi đây có nhiều sự bất ngờ đến không ngờ nỗi... chẳng hay đại công tử đây có thể lí giải thích Đồng Hân tôi. - Cô nhìn Hán Thành mà nói.
- Muội cứ nói, huynh đây sẵn sàng. - Hán Thành dửng dưng nói.
- Đại công tử và tôi gặp nhau chưa đến ba lần, nói là có quen biết chính là tôi quá trèo cao... vậy lí do gì bỗng dưng tôi lại trở thành hôn thê của công tử đây... thật là không thể hiểu nỗi. - Cô cất giọng, lời nói phải suy nghĩ thật kĩ càng... cái ngữ điệu phù hợp với thời thế.
- Nhà họ Hán đất đai nhiều vô số kễ, chưa nói được đương kim hoàng hậu sủng ái vì vậy cha của huynh rất có thế lực... lại nói huynh đây văn võ song toàn, bề ngoài tuấn tú... muội lấy huynh không phải phúc phần, cớ gì phải thắc mắc. - Hán Thành khá tự hào về gia thế lẫn bản thân mình.
Ngọc Hân chỉ muốn ha hả cười vào mặt cái tên ảo tưởng sức mạnh này, thật tình sao cô lại muốn ở thời hiện đại để bêu rếu cái tên quá tự tin về bản thân hắn ta như vậy. Quả nhiên Hán Thành là Hán Thành, còn Thanh Duy là Thanh Duy.
- Cuộc sống của tôi từ bé đã khó khăn bương trãi, tôi thiết nghĩ mình không có phúc phần trời cho mà phải nỗ lực hết mình. Vậy nên cái phúc phần kia tôi không dám nhận, lại nói tôi đây và công tử đây không có thứ tình cảm để nên vợ nên chồng. - Cô có chút cương quyết. - Mạn phép xin người ra lệnh cho tôi có thể rời phủ quận công.
Hán Thành không vội, đưa tách trà lên môi hớp một hớp nhỏ rồi nhìn về phía Ngọc Hân đang đứng đối diện, hắn ta đứng lên đi về phía cô mà nói nhỏ vào tai:" Chẳng phải muội muốn cứu gia đình Đồng đại phu sao, thành thân với ta... ta sẽ giúp bọn họ thoát chết."
Cô hơi nhíu mày lại, chẳng lẽ gia đình Đồng Long đang gặp nguy hiểm đến tính mạng như vậy. Mấy ngày ở nhà họ Đồng cô cảm nhận được tình cảm của Đồng phu nhân như mẹ hiền, Đồng đại phu tuy trầm tính ít nói nhưng xem cô như người một nhà... lại còn Đồng Long suốt ngày ríu rít bên cô mà gọi "tỷ tỷ"... đã từ khi nào cô xem họ chính là người thân thuộc của mình. Nghe Hán Thành nói họ sắp gặp nguy hiểm, trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh... trong lòng lo lắng đến bấn loạn.
- Đồng muội, không còn ai có thể giúp được muội ngoài ta đâu... vì vậy muội hãy chuẩn bị làm một cô dâu xinh đẹp đi, ta đã nói thì ta sẽ làm. - Hán Thành đưa bàn tay mình đến gần bờ má của cô... chỉ còn một chút nữa là chạm vào.
Cô hất tay hắn ra, ánh mắt nhìn Hán Thành một cách khinh bỉ... nhưng nếu hắn ta có thể cứu gia đình Đồng gia chẳng phải cô hy sinh một chút là rất tốt ư? Mạng này là do Đồng gia cứu sống, mang nó đổi lại mạng cả nhà họ xem ra là có tình có nghĩa.
- Nếu công tử đưa cả nhà họ ra ngoài, tôi sẽ thành thân cùng người. - Cô nắm chặt bàn tay mình lại mà đáp.
Là vì cô đã tự miệng nói đồng ý và Hán Thành cũng cảm nhận con người Đồng Hân kia là một người có nghĩa khí. Hắn ta không giam lỏng cô nữa mà để cô tự do đi lại trong phủ, nhưng khi ra ngoài sẽ có người đi theo... mang danh là hầu hạ bảo vệ nhưng cô cảm giác chính là canh chừng cô thì đúng hơn.
Kinh Thành sau những ngày tang trở lại hoạt động bình thường, mọi người đông đúc buôn bán rất rộn ràng. Hôm nay khi cô đi ra ngoài dạo chơi cho bớt nhàm chán khi ở trong cái phủ quận công kia, thì Hán Thành từ bên ngoài vừa về liền cùng cô đi một vòng quanh kinh thành dạo chơi. Cô tất nhiên không vui vì việc này, nhưng mặc kệ hắn ta... có từ chối hắn cũng chỉ làm theo ý mình.
- Tiểu Hân, muội thích cây trâm này không? - Hán Thành đứng cùng cô trước một cửa hàng bán trâm cài tóc... liền nhìn thấy một cây bắt mắt.
- Đại công tử quả thật tinh mắt, đây là cây trâm có giá trị nhất ở quầy của tôi. - Người bán hàng nức nở lấy lòng hắn ta.
- Không còn hứng thú. - Cô lườm hắn ta một cái, rồi bỏ đi.
Hán Thành bật cười, nhanh chóng bỏ cây trâm kia vào người rồi bước chân theo cô... đặt lên bàn một thỏi vàng khiến người bán vô cùng vui mừng.
Cô nhìn thấy mọi người tụ lại mộ chỗ rất náo nhiệt, liền tò mò chạy đến xem... thì ra đây chính là những người mãi võ ở đường. Họ múa đao, múa kiếm rồi lại diễn trò phi tiêu khiến cô chút thích thú, không ngờ có ngày mình lại có thể tận mắt chứng kiến.
- Đây là Ngọc bội Hàn Châu, là truyền nhân ba đời của tôi để lại... nay xin mời vị nào có thể trèo lên cao mười thướt mà lấy được nó... - Người đàn ông to lớn gõ chiêng mà nói, giọng ông ta khá lớn.
- Ngọc bội Hàn Châu ư... nghe tên đẹp nhỉ. - Cô khẽ mỉm cười nói, sau đó nhìn lên miếng ngọc bội treo tít trên thanh cây cao.
- Muội thích nó không? - Hán Thành hỏi.
- Huynh lấy nó cho ta sao? - Cô cười khẩy, hắn ta dám trèo lên cao như vậy chắc.
- Nếu muội thích. - Hán Thành nói.
- Mời. - Cô không tin hắn ta có thể lấy được...
Không một chút run sợ, gương mặt đầy tự tin mà bước lên phía trước khiến Ngọc Hân có chút bối rối... không phải hắn ta không màn nguy hiểm mà vì cô leo lên cao kia chứ. Nhà họ Hàn chỉ có một đứa con trai, hắn ta có mệnh hệ gì chẳng phải mười đời nhà họ nguyền rủa cô ư...
- Tôi... tôi không thích nó nữa... huynh không cần mạo hiểm. - Cô kéo hắn lại.
- Muội lo lắng cho ta. - Hán Thành quay đầu lại nhìn Ngọc Hân.
Cô buông áo hắn ra, cái ánh mắt đó khiến cô khó chịu:" Tôi chỉ lo nhà họ Hán các người tuyệt tôn, sẽ trách tội tôi."
- Huynh rất vui vì muội đã lo nghĩ cho gia đình huynh, xem ra muội là một thê tử tốt. - Nói rồi Hán Thành quay đầu bước về phía trước, dùng nội công phi thân lên cao lấy miếng ngọc bội kia một cách dễ dàng khiến cô há hốc miệng vô cùng bất ngờ, xem ra tên Hán Thành này võ công không phải dạng có thể xem thường.
Hắn ta nhận được lời khen ngợi của mọi người xem, cầm miếng ngọc trên tay đi về phía Ngọc Hân đang kinh ngạc nhìn hắn...
- Tặng muội. - Hán Thành nói.
- Huynh biết bay sao? - Cô chưa khỏi ngạc nhiên mà hỏi.
- Đi thôi, cô gái ngốc. - Hắn ta đeo ngọc bội lên người cô, sau đó nắm tay kéo đi.
Từ trên một quán rượu phía trên, một bàn rượu với một nam một nữ đang quan sát về phía Hán Thành và Ngọc Hân... xung quanh họ có rất nhiều người đi theo.
- Đại ca, muội cũng thích miếng ngọc bội đó... bảo huynh đi lấy huynh lại không đi. - Cô gái hờn trách khi thấy Hán Thành giành được miếng ngọc bội tặng cho Ngọc Hân.
- Chẳng phải muội có cả ngàn cái sao... lại đi tranh với thường dân. - Người đàn ông phong thái trang nhã, mặc trên người trang phục màu xanh nhu nhàn nhạ nói.
- Huynh xem vị nam nhân kia, hắn ta chỉ cần chưa đến 1 khắc đã lấy được miếng ngọc bội... thật đáng ngưỡng mộ.
- Nếu muội vui chơi xong rồi chúng ta quay về thôi. - Trên tay cầm kiếm, người đàn ông kia đứng lên.
- Muội muốn tìm hiểu về nam nhân kia. - Cô gái nói.
- Muội đừng quên hôn ước giữa mình và con trai của quận công Hán Thứ... vả lại nam nhân kia chẳng phải đã có ý trung nhân, mau về thôi.
Cô gái kia xụ mặt lại, nhìn qua nam nhân kia lần cuối rồi quay đầu đi theo người đàn ông khi nãy mà suy nghĩ. Phụ hoàng thật bất công, nghe lời Hoàng hậu mà ép hôn cô với người không quen không biết... đã vậy còn là con của một tên quan nịnh hót bên cạnh Hoàng hậu... bà ta chính là muốn ép cô rời khỏi cung càng nhanh càng tốt. Nay phụ hoàng băng hà, cô phải tìm cách mà từ hôn... Hoàng huynh thương cô nhất cô sẽ nhờ Hoàng huynh giúp.
- Muội sẽ không lấy tên Hán Thành kia đâu. - Thanh Vân công chúa đi phía sau mà nói. - Muội sẽ nhò Hoàng huynh hủy bỏ hôn lễ này.
- Hoàng huynh vừa lên ngôi, bận trăm công nghìn việc muội đừng gây chuyện nữa. - Triệu Tuấn Quốc nói. - Tốt nhất là muội nên thành thân đi, để bớt phá phách.
Triệu Thanh Vân đưa gương mặt hờn dỗi vị vương gia anh trai của mình liền nói:" Đại ca không thương muội nữa, muốn muội gã đi để không ai phiền huynh nữa."
Triệu Tuấn Quốc hết nói, chịu thưa cô công chúa nhỏ này. Tuy không cùng một mẹ sinh ra nhưng Triệu Thanh Vân từ bé mất mẹ, cảm thấy đáng thương nên mẹ của Triệu Tuấn Quốc và Triệu Tuấn Phong từ bé đã rất cưng chiều như con gái ruột. Từ bé cả ba đã chơi cùng học cùng, vì vậy khi Triệu Tuấn Phong lên ngôi... cả hai anh em mới không phải lo sợ bị hoàng hậu hãm hại.
- Trễ rồi, mau quay về trước đã. - Triệu Tuấn Quốc nói, sau đó hướng về phía cổng Kinh Thành.
*************************
Ngọc Hân mặc trên người một bộ trang phục toàn màu đỏ, sau đó được bà mối trùm khăn màu đỏ được thêu các hoa văn cực kì đẹp mắt. Cô hôm nay chính là xuất thân làm vợ của Hán Thành, con trai của Hán Thứ quận công... chuyện thật cứ như đùa.
Hắn ta đã hứa rằng khi cô và hắn bái đường thành thân, thì nhà họ Đồng cũng sẽ được thoát tội mà tự do. Thật ra cô không còn cách nào khác chọn lựa, nếu thoát khỏi nơi này cô cũng có còn quen biết người nào.
Cô được bà mối dẫn đướng đi vào bên trong căn phòng khách rộng lớn... cô cảm nhận được xung quanh mình có rất đông người đang nhìn về phía cô... không ngờ đến một ngày cô kết hôn, lại đi lấy một người không hề yêu thương.
- Nhất bái thiên địa. - Tiếng vang giọng của người chủ trì vang lên.
Bà mối giúp cô xác định phương hướng để bái...Cô và hắn cùng cúi đầu bái lạy...
- Các người đang làm trò gì ở đây hả? - Giọng nói đầy tức giận vang lên.
Cô hơi ngạc nhiên, hôn lễ của công tử nhà họ Hán này ai lại dám đến phá như vậy?
- Cha... cha về thật đúng lúc, con đang bái đường thành thân, cha mau ngồi xuống đi ạ. - Hán Thành xem như không có việc gì, kéo cha mình về phía ghế mà nói.
- Ai đồng ý cho con thành thân hả. - Hán Thứ hất tay, sau đó lớn giọng. - Các người còn ở đây, mau cút hết cho ta.
Không ai muốn đắc tội với lão già này, nhanh chóng rời đi hết... ngôi nhà chật người rộn rang tiếng nói bỗng dưng im bặt.
- Con đang thành thân, vì sao cha lại xử xự như vậy? - Hán Thành tức giận nói.
- Ta đã cưng chiều con đến mức con không xem ta ra gì. Ai cho phép con thành thân hả, hôn ước với Thanh Vân công chúa con xem là chuyện đùa ư... con nghĩ công chúa sẽ chịu làm thê thiếp ư... tội khi quân chính là tội chết. - Hán Thứ tức giận mắng. - Con nghĩ mình thành thân với cô gái kia, ta sẽ không có cách ép con lấy công chúa sao?
Thì ra là như vậy, hắn ta là muốn cô thành thân với hắn để không phải lấy cô công chúa nào đó, xem ra là có mục đích. Vậy còn việc của nhà họ Đồng, nếu lần này cô không thành thân hắn ta liệu có nuốt lời.
- Con đã nói không lấy cô công chúa gì đó, cha thích thì mang cô ta về làm thiếp... - Hán Thành đáp. - Con và cô ấy đã bái đường xong, cha có nói gì cũng không thể thay đổi.
- Không có ta, con bái ai chứ. - Hán Thứ tức giận.
- Mẹ con. - Hàn Thành nhìn về phía linh cửu của mẹ mình đặt ở trên bàn mà nói.
- Hỗn xược. - Hán Thứ không kìm nỗi tức giận, tát vào gương mặt con trai mình.
Cha con họ cải nhau đánh nhau cũng không liên quan gì cô, cô chỉ đang muốn biết về việc của nhà họ Đồng mà thôi.
- Xin lỗi vì đã cắt ngang lời hai người, nhưng tôi muốn biết về tình trạng của Đồng đại phu thế nào? - cô mở khăn che mặt ra mà nói.
- Yên tâm, ta sẽ lo liệu mọi việc. - Hán Thành đáp.
- Lo liệu ư, Đồng Lập cam tội mưu sát Thiên hoàng... con lo liệu nỗi sao? - Hán Thứ nói. - Cô nương đây có mối quan hệ thế nào với Đồng Lập.
- Tôi là người quen của ông ấy. - Cô đáp.
- Hán Thành, con điên rồi ư lại đi thành thân với người liên quan đến nhà họ Đồng, muốn họ Hán chúng ta điêu đứng vì con ư. - Hán Thứ mắng. - Coi như chuyện lần này không có gì xảy ra, mời cô nương ra khỏi Hán phủ.
Nghĩa là sao chứ, nghĩa là cô chịu đựng cái tên đáng chết Hán Thành kia mấy ngày qua đều bị hắn ta lừa gạt sao. Đồng gia sẽ không còn đường cứu ư... và cô từ không thể rời đi trở thành bị đuổi đi ư... thật là lắm việc khó ngờ tới.
- Cha... muội ấy không thân không thích... cha đuổi muội ấy sẽ không có chốn dung thân. - Hán Thành hạ giọng khi Hán Thứ đuổi Đồng Hân đi.
- Ta nói con biết, Hán phủ không phải là nơi ai cũng có thể ra vào tùy ý... còn con nữa, mau về phòng mà suy nghĩ lại những gì mình vừa làm. Ta chỉ mới vào cung vài hôm, con đã gây ra chuyện lớn chuyện này mà đồn đến tai Hoàng hậu, xem ta còn dám nhìn mặt người.
Đúng là hổ báo thế nào cũng không thể qua nỗi song thân... Hán Thành của mọi ngày cao cao tự tại nay thành con rùa rụt cổ trước mặt cha mình.
- Tôi xin phép thay đổi xiêm y rồi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. - Cô nhìn Hàn Thành mà nói. - Ta không ngờ, huynh lại lừa gạt ta.
- Tin ta... ta không lừa muội. - Hán Thành đáp.
Cô không nói gì quay về căn phòng mà cô được hắn ta cho tá túc vài ngày qua... thay đổi trang phục nam nhân mà để lại tất cả... cô nhìn thấy miếng ngọc bội và cây trâm mà hắn ta từng tặng cho cô... xem như gặp nhau là có duyên, thôi thì mang theo bên mình làm kỉ niệm.
Cô rời khỏi Hán phủ một đoạn thì phát hiện người theo dõi mình... cô càng đi nhanh thì bọn họ càng đi nhanh theo. Là người của Hán phủ sao, cô từ hiện đại tới đây đâu gây thù oán gì với bất kì ai... lại đang trong bộ dạng nam nhi thì chỉ có Hán phủ mới nhận ra mình. Cô càng chạy bọn họ càng đuổi theo... toàn thân mệt lã, người ê ẩm không thể nhấc chân đi nỗi... cô ngã quỵ trong một con hẽm cụt vắng người...
- Các người là ai, tôi có thù oán gì với các người. - Cô thở dốc nói.
- Cô nương, cô đã biết quá nhiều và tốt nhất là nên đem nó xuống gặp diêm vương. - Tên sát thủ cười lạnh, giơ lưỡi gươm sáng bóng lên cao nhắm về phía chiếc cổ nhỏ nhắn của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store