So Tay Theo Duoi Chong Cua Nhoc Ngoc
H
ạ Tuấn Lâm không rõ trước và sau giữa hai người có gì khác nhau, tóm lại là Nghiêm Hạo Tường lại tốt với cậu, cậu lại vui vẻ, lại hí hửng. Đến nỗi những lời Nghiêm Hạo Tường nói không thừa nhận thân phận của cậu, nói không thích cậu, tuy cậu hơi buồn, nhưng cũng không nghĩ ra cách gì, bèn tạm thời gác sang một bên.
Hai người ăn sáng cùng nhau, sau đó Hạ Tuấn Lâm tiễn Nghiêm Hạo Tường ra cửa, trưng vẻ mặt tươi cười xán lạn lên: “Tạm biệt anh. Về sớm một chút nha.”Nghiêm Hạo Tường không đưa Hạ Tuấn Lâm đến công ty nữa, cả ngày phải quan tâm cậu quá tốn thời gian, ít nhất trong khoảng thời gian này tạm thời sẽ không đưa cậu đi. Đợi đến lúc thảnh thơi chút rồi tính.Đối với Hạ Tuấn Lâm, chuyện này chẳng lớn là bao, niềm vui ngày hôm qua đã đủ để cậu nhấm nháp rồi.Đợi Nghiêm Hạo Tường đi, Hạ Tuấn Lâm cũng bắt đầu “công việc” của mình, chỉ là hạng mục công việc hôm nay có chút thay đổi, trước khi đọc sách phải viết nhật ký bổ sung cho hôm qua đã. Ngày hôm qua vui quá, cậu quên viết.“Ngày hôm qua, đến công ty của anh trai.Công ty thật lớn, có rất nhiều người!Rất nhiều người nhìn mình. Căng thẳng lắm luôn.
Anh vẫn luôn làm việc, bận lắm.
“Văn phòng của anh rất đẹp, chuẩn bị cho mình rất nhiều món ngon.
Người nói chuyện là người trẻ tuổi nọ.
Hạ Tuấn Lâm vừa quay đầu lại đã đứng thẳng mặt hai người kia, người trẻ tuổi nhìn thấy mặt Hạ Tuấn Lâm, chợt sửng sốt.
Hạ Tuấn Lâm bị người lạ đột nhiên xuất hiện dọa sợ, hoảng loạn lùi về sau mấy bước theo bản năng, thảng thốt nhìn hai người.“Ha ha, thấy cậu không nhìn đường, sợ đụng vào cậu nên mới lên tiếng nhắc nhở.” Người trung niên tay cầm cái thang, cười với Hạ Tuấn Lâm: “Bị chúng tôi dọa rồi hả?”Hạ Tuấn Lâm không có trả lời, lui thêm một bước, xoay người chạy đi.Người trung niên gãi gãi đầu, rồi lắc đầu, lẩm bẩm: “Chúng ta đáng sợ đến vậy sao? Chậc chậc, quả nhiên không được bình thường lắm.”“Không bình thường?” Người trẻ tuổi thính tai, nghe được.Người trung niên nhìn khắp nơi, thấp giọng nói: “Tôi vô ý nghe được phía trên nói, chỗ này có chút vấn đề,” người trung niên chỉ thái dương mình: “để chúng ta chú ý chút. Thật là, lớn lên cũng ổn, đáng tiếc. Nhưng mà cũng may được sinh ra trong nhà giàu, cơm áo không lo, dù có là cái kia, thì nhìn cũng sạch sẽ ngăn nắp.”Người trẻ tuổi vẫn luôn nhìn về hướng Hạ Tuấn Lâm chạy, thấy bộ dáng Hạ Tuấn Lâm hốt hoảng, suýt nữa thì té ngã, hắn nhướng mày, nở nụ cười.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store