[SNSD] Stars [Chap 36-End] Yulsic, Taeny...
[SNSD] Stars [Chap 33], Yulsic, Taeny
CHAPTER 33 : A STARNgày 13 tháng 6, 1997*Yuri 8 tuổi*Tại sao cậu ấy lại xinh đẹp như thế nhỉ ?Mình muốn biết tên cậu ấy là gì….nhưng cậu ấy trông thật sự rất đáng sợ và lạnh lùng. Cậu ấy có mái tóc nâu, có lẽ là người nước ngoài. Mình muốn làm bạn với cậu ấy nhưng – cậu ấy trông đáng sợ quá.----------------------Cô nhóc Yuri lén lút nhìn cô học sinh mới xuyên qua quyển tập của mình. Cô nhóc ấy mới chuyển đến, và vẫn chưa có ai làm bạnTrái tim nhóc Yuri đập nhanh hơn, nó đập nhanh hơn bình thường. Yuri nhìn thấy làn da cô bé đó rất mượt mà, mái tóc thì óng mượt….Yuri đỏ mặt khi cô nhóc đó quay lại nhìn cô---------------------------Hôm nay mình đã cố lại gần cậu ấy, nhưng vì mình nổi tiếng là người đáng sợ trong trường, cho nên mình đã nhanh chóng quay bước đi. Mình không muốn làm cậu ấy sợCậu ấy thật xinh đẹp – mình chưa bao giờ thấy ai đẹp như vậy. Con xin lỗi mẹ, nhưng con nghĩ cậu ấy đẹp hơn cả mẹ. Keke-Yul------------------------------Ngày 20 tháng 11, 1997Jessica JungĐó là tên của cậu ấy. Đó là một cái tên đẹp. Hơi khó để mình phát âm tên đó, nhưng không có vấn đề gì cả. Thật là xấu hổ khi một người hùng hổ như mình lại không có can đảm đến gần cậu ấy. Mình muốn làm điều đó….--------------------Yuri đẩy đứa nhóc đang chắn tầm nhìn của cô. Cô nhìn Jessica, người đang xếp đồ vào ba lô. Đã mấy tháng rồi, nhưng có vẻ như tình nhút nhát của cô vẫn còn đó. Jessica hất tóc ra sau và quẩy ba lô lên vai…‘’Eww ! Cậu thích cậu ấy à !!’’ một trong những người bạn của cô lên tiếng, vài đứa khác thì chỉ đứng nhìn. Yuri cười giễu cợt và khoanh tay lại‘’Không, mình không có. Eww. Sao mình có thể như thế ? Cậu ấy là kẻ lập dị’’ cô nói lớn, Jessica quay lại nhìn cô. Ngay lúc đó, Yuri nghĩ trong đầu ….Đúng vậy, mình đã thích cậu ấy-----------------------Lúc đầu, mình không thừa nhận là mình đã thích Jessica….nhưng càng ngày mình càng thích cậu ấy hơn, và rất khó để cho mình từ tiếp tục từ chối điều đóMình muốn kết hôn với cậu ấy-Yul-------------------------------Ngày 30, tháng 9, 1997Chúng ta có thể làm bạn không ?Xin chào, mình tên là Kwon Yuri. Mình biết là mình trông rất đáng sợ, nhưng hey, mình muốn chúng ta trở thành bạn. Mình cũng rất thích những con gấu bông, còn cậu thì thế nào ?------------------------Yuri vò tờ giấy. ‘’Ahh, thật là ngốc mà !’’ cô lấy một tờ giấy khác và viết lại lần nữa.Xin chào, mình là Kwon Yuri. Mình chỉ….mình muốn hỏi cậu liệu chúng ta có thể làm bạn không ?Cô vò nó lại lần nữa. cô đang cố viết một lá thư, một lá thư làm quen---nhưng không biết dùng từ nào cho thích hợp…bởi vì Yuri không muốn bộc lộ sự xấu hổ của mình trong đóCô thở dài và nhìn Jessica đi ra khỏi lớp như mọi ngày khác. Nhưng lần này, cô đã đứng dậy và đi theo cô ấy---------------Yuri đóng cánh của phía sau cô lạiCô thấy xe của ba mẹ đang ở bên ngoài cổng trường, nơi họ vẫn thường xuyên đợi cô. Cô chầm chậm bước qua đám đông----mọi người tránh ra cho cô đi. Nhưng sau đó, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt đi khi cô nhìn thấy JessicaJessica luôn mang theo con gấu teddy xanh đó bên cạnh. Yuri thắc mắc tại sao và con gấu bông này quan trọng thế nào với Jessica. Cậu ấy đâu còn là con nít đâu, sao lúc nào cũng mang theo nó. Hẳn là nó phải quan trọng lắm đâySau đó, một ý tưởng xuất hiện trong đầu cô. Và điều đó khiến cô mỉm cười toe toét.-----------------------Cô té xuống đất lần nữa. Yuri giơ cao con Bluey, khiến Jessica không thể với tới. Cô nở nụ cười ‘giả tạo’ khi những đứa trẻ xung quanh nhìn họKwon Yuri ! Mày là kẻ ngốc à ?, cô nghĩ khi tiếp tục cười. Những đứa kia cười lớn hơn khi Jessica cố giật lấy con gấu bôngBề ngoài Yuri trông có vẻ tự tin, nhưng bên trong, cô thật sự lo lắng và thấy có lỗi‘’TRẢ LẠI ĐÂY !’’ Jessica bât khóc, nhảy lên nhảy xuống giật con gấu bông. Yuri đẩy cô ấy té xuống đất. Cô không thể tử tế được, chỉ là không thể….cô định làm một kẻ bắt nạt mà. ‘’Muốn con teddy này hả ?’’ Yuri nói, ‘’Well đoán xem, cậu sẽ không có nó nữa ! Pwahahah!’’Jessica nhanh chóng đứng dậy và cố giật lấy nó từ Yuri. Yuri khá cao, vì thế không dễ chút nào đối với cô ấy. Ngay khi Yuri nhìn thấy cô ấy khóc, cô chỉ muốn trả lại nó và nói lời xin lỗi.Nhưng cô quá nhút nhát, cô đã không làm…cô không thể làmJessica nhảy và nhảy và nhảy và nhảy…cô ấy cố gắng hết sức, nhưng vẫn không với tới được. Cô khóc và thét lên ‘’Xin cậu đấy!’’‘’Xin…’’ chúng nhại lại. Jessica khóc lớn hơn, trong khi chúng thì cười lớn hơn. Bây giờ những đứa trả khác đang tập trung khá đông. Yuri ước gì cô không phải làm thế này. Nếu cô có đủ can đảm, cô sẽ tự mình đứng dậy giúp đỡ cho cô ấyLúc đó, Jessica không phải là do may mắn mà có Tiffany và Taeyeon ra giúp đỡ, vì Yuri đã lên kế hoạch tất cả mọi chuyện-------------------------------Cách đây 3 ngày, Yuri đã nói chuyện với Tiffany và Taeyeon. Hai người đó được biết đến là những đứa trẻ ngoan giỏi trong trường. Yuri sẽ bắt nạt Jesscia, lấy con Bluey đi (sau đó sẽ trả lại, xin lỗi, và sau đó sẽ có lý do để cô đến gần hơn với Jessica)…Tiffany và Taeyon sẽ ở đó giúp đỡ Jessica. Cả ba đã lên kế hoạch, nhưng sau đó mọi chuyện diễn ra chỉ đúng với một nữa dự định của họ.Sau sự cố đó---sau khi mang con Bluey về nhà cô ngày hôm đó---Yuri đã bất tỉnh. Và đó là lúc khởi đầu cho căn bệnh của cô. Cô phải đi sang Mỹ và không bao giờ có cơ hội giải thích mọi chuyện, không bao giờ có cơ hội để gặp cô ấy, để cầu xin sự tha thứ, hay để kết bạn với cô ấy…..như cô đã lên kế hoạch. Cô chưa bao giờ có cơ hội bắt đầu tình bạn của họ sớm hơnThay vào đó, nó chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn, và những ý định của Yuri đã hoàn toàn đảo lộn so với dự tình ban đầu------------------------------Mùa hè năm 2010Xin chào. Tên của mình là Kwon Yuri---và mình muốn kể một câu chuyện. Thật ra, đối với cậu, nó không hẳn là một câu chuyện---nó chính là sự thậtBa mẹ của mình chuyển sang Mỹ---và điều đó khiến mình nổi điên lên. Mình trở nên hung hăn, thô lỗ và xấu xa, và mình là nỗi sợ hãi của những đứa trẻ trong trường. Thật ra mình không phải là con người như thế, nhưng đó là cách mình giải tỏa bớt nỗi cay đắng trong lòng sau chuyện của ba mẹ. Nhưng cho đến một ngày, mình thấy cô gái đóCô gái đó có mái tóc màu nâu, và mình chưa bao giờ quên được vẻ óng đẹp và mượt mà của nó. Làn da của cậu ấy trông như mật ong, và đôi mắt cậu ấy---đôi mắt cậu ấy lấp lánh như những ngôi saoMặc dù lúc ấy mình còn nhỏ, nhưng mình vẫn nghĩ được những điều ấy. Và khi mình lớn hơn, thì cảm giác ấy lại càng mạnh mẽ hơnDù sao đi nữa thi cô gái đó---hoàn toàn thu hút mình. Cậu ấy đã làm trái tim sắt đá của mình tan chảy, và làm cho mỗi ngày của mình trở nên tươi sáng hơn. Mình muốn đến gần cậu ấy, nhưng mình không thể vì minh quá nhút nhát. Mình đỏ mặt bất cứ khi nào nhìn thấy cậu ấy, và vì là một người kiêu hãnh-–mình không muốn tháo bỏ cái mặt nạ ấy xuống. Mình không muốn những đứa trẻ khác nhìn thấy kẻ hay bắt nạt này lại có lúc mềm yếu. Mình không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng mình biết là mình đã rất hối hận về chuyện đóVì thế, sau nhiều tháng cố gắng tập viết thư cho cậu ấy, sau khi không có tự tin để đến gần cậu ấy…mình đã nảy ra kế hoạch táo bạo….một kế hoạch để đến gần cậu ấy hơnMình đã cướp lấy con Bluey của cậu ấy. Mình đã lấy nó đi, nhưng mình không định kết thúc mọi chuyện như thế. Mình đã lên kế hoạch trả lại cho cậu ấy vào ngay ngày hôm đó và nói lời xin lỗi----để làm bạn với cậu ấy. Mình đã một kẻ ngốc khi lập nên kế hoạch ấy, một kẻ ngốc đã không nhận ra rằng đó chỉ là một ‘kế hoạch’----đó hoàn toàn không phải là cách giải quyết mọi chuyệnMình đã bất tỉnh và được chuẩn đoán mắc căn bệnh mà lúc đó mình cũng không hiểu lắm. Ba mẹ đưa mình sang Mỹ tìm bác sĩ tốt hơn, và mình đã không thể trả lại nó cho cậu ấyNhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. Mình quay lại vài năm sau đó----và tình cảm dành cho cô gái đó càng mãnh liệt hơn trong tim mình. Mình giữ chặt con Bluey trong lòng---cầu mong cho đến ngày mình gặp lại cậu ấy. Mình không quan tâm việc cậu ấy có tha thứ cho mình hay không, hay có lẽ cậu ấy sẽ không còn nhớ mình…Tất cả những gì mình quan tâm là khoảnh khắc cậu ấy đón nhận lại con gấu bông quan trọng này từ tay mình….và mình vẫn rất muốn làm bạn với cậu ấyMọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Căn bệnh của mình ngày càng phát triển, kéo theo những năm tháng đen tối trong cuộc đời mình. Việc ba mẹ không còn ở bên cạnh mình và em gái mình; việc mình không thể tìm được cậu ấy; việc mình đã để lại những ký ức không tốt cho cậu ấy và cả căn bệnh này----mọi chuyện giống như một đám sương mù dày đặc vây lấy mình, khiến mình không thể suy nghĩ đúng đắnChuyện vẫn chưa kết thúc tại đó. Sau vụ tai nạn không mong đợi ấy----vụ tai nạn để lại hậu quả lâu dài không chỉ cho Seohyun, mà còn là cho mối quan hệ với người duy nhất lúc đó có thể khiến mình mỉm cười – em gái của mình – Yoona. Mình đã chọn cách quay lưng lại với mọi thứ. Mình đã chọn cách chạy trốn khỏi mọi chuyện. Mình nguyền rủa cuộc đời mình, mình nguyền rủa bản thân mình. Mình ghét chính bản thân mìnhMình đã chuyển đến sống gần bờ biển. Mình không muốn em gái mình sống với một kẻ gắt gỏng như mình, mình không muốn em ấy bị kéo vào chuyện rắc rối này. Sau khi chuyển đến đây một thời gian ngắn, mình được chuẩn đoán căn bệnh đã phát triển thành ung thư phổiNếu như trước đây, những rắc rối của mình chĩ giống như đám mây mù dày đặc---thì bây giờ nó giống như cái đường hầm không đáy phủ đầy một màu tối đen. Mình bị lạc trong đường hầm ấy, và mình cảm thấy thật vô vọng và chọn cách ở lại trong đường hầm đó…chết dần chết mòn trong đó cho đến khi căn bệnh này lấy đi mạng sống của mìnhNhưng -----Vào một buổi trưa, khi đang ngồi ở ban công, mình không biết tại sao mình lại nhìn sang người hàng xóm cạnh nhà. Và đó là lần đầu tiên trong đời mình---mình thật sự cảm thấy hạnh phúcJessica Jung. Cô gái mà mình luôn mong đợi, cô gái mà mình đã từng làm tổn thương, cô gái---người thật sự đã cứu vớt cuộc đời mình. Jessica Jung, người hàng xóm của mình----tình yêu đầu tiên của mìnhKề từ ngày hôm đó, mình như nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm. Mình nhìn thấy nó, nhưng vẫn chưa hoàn tòan rõ ràng lắm. Nhưng từ cái ngày mình nhìn thấy cậu ấy, mình đã dừng lại việc tự phá hủy cuộc đời mình, và mình chọn cách bước đi---bước đi về phía ánh sáng đóMình đã được ban tặng một cơ hội thứ hai---cơ hội thứ hai để đến gần cậu ấy. Nhưng thật bất ngờ, mình vẫn luôn là kẻ nhút nhát. Mình không dám đến gần cậu ấy, không dám chào hỏi cậu ấy như một người hàng xóm---mình không thể mỉm cười hay thậm chí nói chuyện với cậu ấy. Mình không muốn làm vậy, vì mình biết cậu ấy không đáng gặp phải một kẻ đầy tội lỗi như mìnhVì thế, mình chọn cách tự trau dồi lại bản thân mình…vì cậu ấy. Ba năm đó, mình đã cố gắng cải thiện bản thân…vì cậu ấy. Từng chút từng chút một mình cố vượt qua mọi chuyện – mình đã gặp gỡ những người bạn mới và mở lòng với cuộc sống mới mà mình đang tự xây dựng cho chính mình và cho cậu ấy. Mỗi buổi chiều mình nhìn thấy cậu ấy mang ván lướt sóng về nhà, cùng với mái tóc nâu và làn da mật ong của cậu ấy. Buổi tối, chúng tôi cùng nhau ngắm sao---mặc dù ở mình và cậu ấy ở hai ngôi nhà khác nhau nhưng mình thích nghĩ như thế. Cậu ấy nhìn lên những ngôi sao, khi mình nhìn cậu ấy----đối với mình, cậu ấy cũng là một ngôi sao được mang xuống từ trên bầu trời kiaCuối cùng, định mệnh cũng kéo chúng tôi lại với nhau---con chó Bluey của cậu ấy kéo chúng tôi lại với nhau. Mình không thích chó, nhưng qua chuyện đó, mình bắt đầu thấy yêu chúngMình không thể nói với Jessica mọi chuyện. Mình muốn cậu ấy ở bên cạnh mình, nhưng mình không muốn cậu ấy biết quá nhiều về mình. Mình đã không kể với cậu ấy về Mr.Bluey, về Seohyun, về cuộc đời tăm tối của mình….về mọi thứ. Mình không muốn cậu ấy rời xa mình….. Mình biết việc giấu cậu ấy mọi chuyện là việc rất mạo hiểm và ngu ngốc, nhưng mình không muốn mất cậu ấy….trải qua quá nhiều chuyện trong những năm qua….mình đã quyết định chọn cách mạo hiểm“Cô còn khoảng một năm” ----đó là những gì bác sĩ đã nói với mình. Nhưng sau khi nghe điều đó, mình đã nghĩ rằng mình xứng đáng bị như thế….mình hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi. Mình thầm nguyện cầu----có thể sống cùng với Jessica dù chỉ là một năm----chết đi với tình yêu của cậu ấy…còn tốt hơn nhiều so với việc sống thêm nhiều năm mà không có cậu ấyNhưng lời nguyện cầu đã không được đáp lại…nhưng cho dù như thế----nếu như mình chỉ có một mùa hè được ở bên cạnh cậu ấy…cho dù nó không phải là khoảng thời gian một năm…..nhưng mình đã có được khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đởi mình dù nó ngắn ngủi-------------------------------Cái ngày mà chúng ta nói chuyện với nhau lần đầu tiên----đó là lần đầu tiên mình thật sự thích thú lắng nghe tiếng chim hót, lần đầu tiên trái tim mình đập rộn ràng. Ngày chúng ta lần đầu tiên ôm nhau----đó là lần đầu tiên mình thật sự tin tưởng vào điều gì đó. Lần đầu tiên chúng ta nắm tay nhau----mình không bao giờ muốn bỏ bàn tay ấy ra, và là lần đầu tiên mình nắm thứ gì đó chặt như thế. Lần đầu tiên chúng ta hôn nhau – đó cũng là lần đầu tiên và cuối cùng mình yêu một ai đó.Cách cậu ăn mặc, cách cậu nhìn, nụ cười của cậu, mái tóc của cậu, mùi hương của cậu, giọng nói của cậu, tiếng cười của cậu, hình ảnh của cậu, mọi thứ về cậu --- cậu….đã biến mình từ ‘hạt bụi’ thành ‘bãi biển’, từ không khí thành một cơn lốc xoáy, từ hạt giống thành một cái cây đơm quả, từ sa mạc thành một khu vườn đầy những bông hoa, từ một cơn bão thành một cơn mưa, từ cơn mưa thành ánh sáng mặt trời, từ ánh sáng mặt trời thành một đêm đầy sao, từ một đêm đầy sao thành một ngôi sao băng – ngôi sao băng đó không đi đến nào khác ngoài trái tim cậu----từ không có gì thành tất cả….Cậu đã giúp mình thành một người khác – một người tốt hơn. Ngay lúc đó, mình lại thấy mình xứng đáng tiếp tục sốngKhi cậu giúp cho mình nhận ra những điều trên, mình muốn cho cậu biết rằng cậu ở vị trí nào trong lòng mình, dù mình biết những lời nói này là không đủ--nhưng hãy tin mình đi….không có gì có thể diễn tả được vị trí của cậu trong lòng mình.Khi mình là một ngôi sao băng, thì cậu chính là một ước muốn lớn lao, một lời nguyện cầu, một mục đích mà mình đã tỉm kiếm rất lâu, là một nửa còn thiếu của mình---cậu là niềm hạnh phúc của mình, là ánh sáng, là tất cả đối với mình----điều kỳ diệu trong cuộc đời mìnhMình mệt mỏi---căn bệnh này vẫn luôn bám theo mình---nó khiến mình ngã quỵ. Nhưng trong khi mình có hàng trăm lý do để bỏ cuộc, thì có một lý do duy nhất đã giữ mình lạiĐó là cậu, cậu chính là động lực giúp mình tự đứng dậy trên đôi chân mình một lần nữa….sau mỗi lần mình vấp ngãJessica….Mình có vẻ ngoài tự kiêu, ngạo mạn. Nhưng Jessica….Cậu giúp mình nhận ra rằng mình không phải là người như thế…mình không phải là một kẻ vứt đi, mình có thể yêu và được yêu. Cậu kéo mình ra khỏi những chướng ngại của bản thân mình, ra khỏi bóng tối bao trùm lấy mình----trong khi mình lại không thể tự làm điều đó-------------------------Vâng, keke. Mình chính là kẻ đã bắt nạt cậu lúc nhỏ. Mình rất muốn kết bạn với cậu đến nỗi mình đã nghĩ ra kế hoạch cướp con gấu bông của cậu…và mình đã khiến cậu đau lòng nhiều hơn. Nhưng Jessica, bây giờ Bluey đã quay về với cậu---mình hy vọng cậu có thể tha thứ cho hành động trẻ con của mình. Mình muốn chúng ta cùng chụp hình với con Bluey----nếu điều đó xảy ra…câu chuyện của chúng ta sẽ tuyệt với hơn. Nhưng…..Mình phải đi với mẹ mình. Mình phải đi, mặc dù nỗi đau khi phải rời xa cậu còn nhiều hơn ngàn lần nỗi đau đang gặm nhấm trong lồng ngực mình mỗi ngày. Mình phải làm điều này, để mình có thề trở thành một người tốt hơn đối với cậu và những người khác. Mình hy vọng cậu sẽ hiểu cho mình----mình còn đau đớn hơn khi nghĩ đến việc cậu lo lắng và khóc vì mình. Trái tim mình quặn đau khi mình không thể ở đó vì cậu, không ở bên cạnh cậu---trong thời gian 2 nămNhưng điều tệ hơn----là nỗi đau đó không đủ mạnh để mình có thể nói chuyện này----nói với cậu mọi chuyện. Mình đã cố gắng mạnh mẽ, nhưng nước mắt đã tuôn trào trước khi mình có thể nói lời nào. Jessica, cậu sẽ tha thứ cho mình chuyện này, đúng không ?Đã hai năm trôi quaHai năm đó---tràn ngập sự lo lắng, những nỗi buồn…nỗi đau….nỗi nhớ…Nhưng bất chấp những nỗi đau ấy---chúng ta vẫn giữ chặt lấy nhau. Cậu biết tại sao không ?Mình biết cậu sẽ làm thế, vì chúng ta có cùng nghĩ về một điều, đó là điều duy nhất mà chúng ta rất chắc chắn….…..đó là chúng ta sẽ vẫn yêu thương nhau dù cho có chuyện gì xảy ra.---------------Jessica…Cám ơn cậu rất nhiều. Cậu không chỉ giúp đỡ mình, mà còn yêu thương mình. Cám ơn cậu vì đã quan tâm đến một người lầm lỗi như mình. Cám ơn cậu về mùa hè đó, mùa hè mà mình sẽ mãi mang theo trong lòng…nó sẽ mãi mãi là một phần trong cuộc đời mình. Cám ơn cậu và mình tin rằng bây giờ cậu đã biết tại sao.Mình đã phạm nhiều lỗi lầm. Những điều mình đã gây ra cho Seohyun, cho Yoona, và cho cả cậu, việc ba mẹ mình không quan tâm đến việc mình bị bệnh chỉ vì công việc của họ…mọi thứ trở nên quá nặng nề đối với mìnhNhưng mình đã cố gắng thay đổi cuộc đời mình, mình cố gắng chịu đựng tất cả những gánh nặng ấy. Mình đã sống như một kẻ chết rồi…cho đến ngày cậu xuất hiện. Cậu mang lại sự sống cho mình.----------------------Trong hai năm, mình không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Mình không biết mình nên nói gì, hay phải viết gì trong lá thư này. Mình không quan tâm lá thư này sẽ kết thúc ở đâu và như thế nào….mình chỉ muốn cậu nhận thấy rằng mình luôn bên cạnh cậu khi cậu đọc lá thư này.Jessica---cậu biết là chuyện gì cũng có thể xảy ra đúng không ? Mình có thể sẽ quay trở về---hoặc là khôngMình xin lỗi vì điều đó….Mình xin lỗi nếu như….mình có từ bỏ cuộc chiến này. Nếu như mình khiến cậu chờ đợi mình trong vô vọng----nếu như mình không thể quay trở lại. Mình xin lỗi vì đã làm tổn thương cậu. Mình vẫn luôn ôm ấp hính ảnh đó trong đầu mình----hình ảnh đó, lúc chúng ta ở trong vòng tay của nhau, lúc chúng ta tay trong tay đi dạo bờ biển…Mình rất muốn được sống cùng cậu cho đến hết cuộc đời này, được nhìn thấy cậu vào mỗi buổi sáng khi mình thức dậy, được cậu hôn lên trán vào mỗi đêm trước khi mình ngủ....mình mong mỏi quá nhiều thứ, và mình hứa với cậu mình sẽ đấu tranh vì điều này đến cùngNhưng trong cuộc chiến đó…cho dù cậu có niềm tin mạnh mẽ thế nào, có quyết tâm nhiều ra sao thì cũng có lúc cậu sẽ thắng…hoặc sẽ thua cuộc.Mình biết những mong ước của mình có thể chỉ là một giấc mơ, không phải là hiện thực…nếu như mình không thể thóat ra khỏi giấc ngủ của mìnhGiấc ngủ…lấy mình đi khỏi cậu (rất khó khăn cho mình khi viết điều này). Nếu mọi chuyện xảy ra như thế thì mình xin cậu Jessica…mình muốn cậu sống một cuộc sống thật hạnh phúc. Hãy để mình ra đi, hãy để mọi chuyện qua đi. Cậu còn có cả cuộc đời phía trước và mình không muốn cậu mãi cứ mãi đứng mãi nơi này, cậu không đáng bị như thế. Xin thứ lỗi cho mình vì không đủ mạnh mẽ để quay về với cậu----về với vòng tay của cậu----đọc lá thư này cùng cậu…biến giấc mơ của chúng ta thành hiện thực….Cái chết không làm mình khiếp sợ----nhưng sự thật là mình có thể rời xa cậu….mình có thể sẽ để cậu lại đó….không thể nắm lấy bàn tay của cậu nữa……Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Mặc dù rất đau đớn khi nhìn thấy cậu khóc, mà không thể chạm vào và hôn cậu, không thể nói chuyện với cậu…nhưng mình sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu…..Người ta nói rằng những người chết đi….sẽ được mang đến một thiên đường riêng dành cho họ. Nếu như ---mình chết đi…mình biết mình sẽ tìm thấy thiên đường của mình trong tim cậuNhưng…..…mình biết chúng ta sẽ gặp lại nhau lần nữa…dù cho có chuyện gì xảy ra. Một ngày nào đó hay một nơi nào đó. Vào ngày đó---chúng ta sẽ cùng nhau cầm lấy con Bluey, đi dạo dọc bờ biểnNhưng cho dù thế…vẫn có những câu hỏi cứ luôn tồn tại trong mình.Con người lầm lỗi này yêu cậu có đủ hay không ? Con người này có xứng đáng với tình yêu cậu dành cho người đó hay không ?--------------------------Mình nhận ra rằng chúa đã tạo ra những ngôi sao nàyTừ xa nhìn chúng trông rất nhỏ, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy chúng sáng lấp lánh----giữa những bóng đêm vây quanh. Tại sao lại như vậy ?Sau khi mình có cậu, sau khi ở bênh cạnh cậu…mình nhận ra rằng…..Những ngôi sao sẽ luôn luôn tỏa sáng dù cho màn đêm có rộng và dày như thế nào – thì nó vẫn lấp lánh, những ngôi sao không bao giờ ngừng chiếu sáng. Và nếu như cậu nhìn lên những vì sao, cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn, nó sẽ mang đến cho cậu cảm giác ấm áp, tin tưởng và an ủi nỗi lòng của cậu.Những gì mình muốn nói ở đây là dù cho bóng tối có bao trùm như thế nào thì vẫn luôn sẽ có một luồng sáng nhỏ----và trong mọi vấn đề, dù cho là nó lớn hay nhỏ thì đều có cách giải quyết và đều có hy vọng. Và nếu như cậu bám chặt vào hy vọng đó---cậu sẽ có thể vượt qua được nó--------------------------Cậu là ngôi sao của mình, Jessica. Cậu lấp lánh trên bầu trời đêm. Và nếu như có ngày trời quá sáng, hay quá nhiều mây---ngôi sao đó sẽ vẫn ở nơi thuộc về nó, và sẽ mãi sáng lấp lánh. Cậu có thể ở rất xa mình nhưng lại rất gần trong tim mình. Cậu cho mình hy vọng, cho mình mục đích sống. Bởi vì cậu, mình đã luôn cố gắng, để tiếp tục sống. Mình hy vọng….một ngày nào đó mình có thể bày tỏ tình yêu của mình dành cho cậu. Và ngày đó, mình sẽ trở thành người tốt hơn----------------------------Nói thật với cậu điều này – mình đã rất khó khăn khi viết lá thư này. Có quá nhiều điều để nói, quá nhiều thứ để giải thích…nhưng điều đó không bao giờ là đủ. Mình xin lỗi vì đã viết lá thư này hơi lung tung---Keke vì khả năng viết của mình hơi tệ. Nhưng thật ra---mục đích thực sự lá thư này không phải là để mình khoe khoang khả năng ngữ pháp hay viết lách mà là muốn làm cho cậu cảm động….muốn cậu hiểu cho tình cảm của mình.Viết đã khó, kết thúc thư còn khó hơn. Mình sẽ không bao giờ kết thúc lá thư này với lời ‘tạm biệt’, bởi vì mình biết chúng ta sẽ gặp lại nhau lần nữa. Mình sẽ không kết thúc lá thư này bằng câu một câu dài dòng, hay bằng những lời ẩn dụ……mình sẽ kết thúc nó một cách thẳng thắng…..mình sẽ kết thúc nó với một câu ngắn gọn…cho dù chuyện gì có xảy ra…hơn tất cả….Mình sẽ kết thúc nó bằng một lời mở đầu….…“Mình yêu cậu, Jessica Jung”-Yuri
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store