Snh48 Daimo Snh48 Doi Manh X Mac Han
Tác giả: 明珂狗------------------------Đới Manh xuất hiện phá vỡ không khí yên tĩnh.Nàng giọng khàn khàn nói ra mục đích tới đây: "Mạc Hàn ở đâu?""Phòng...... Trong phòng chơi game" Từ Tử Hiên nơm nớp lo sợ chỉ hướng gian phòng gần nhấtĐây là một chung cư náo nhiệt, ba phòng ngủ một phòng khách, ở ba người.Mạc Hàn, Từ Tử Hiên, Ngô Triết Hàm.Đới Manh mặt không thay đổi đi đến gõ cửa phòng Mạc Hàn, "Mạc Hàn""Mạc Hàn""Má ơi, ngay cả Momo cũng không gọi, đây là xảy ra chuyện a!" Ngô Triết Hàm vội vàng kéo Từ Tử Hiên đang ăn nho tới gần nghe động tĩnh"Ah...... Sao vậy?" Mạc Hàn đầu tóc rối bù mở cửa, xuất hiện ở trước mặt Đới Manh.Mang theo cặp mắt kính đen, một gương mặt mộc, mặt mũi tràn đầy bóng loáng, cọng tóc bốn phía giang ra, còn có mấy cọng dựng đứng lên.Lúc đầu muốn nghiêm túc một bữa Đới Manh nhìn thấy bộ dạng này của nàng tâm tình gì cũng mất, đành phải che miệng cười nói: "Chị...... Chị đã bao lâu rồi không có ra cửa?""Mẹ a tại sao là em!""Ba" một tiếng, cửa phòng lại bị đóng chặt.Từ Tử Hiên cùng Ngô Triết Hàm ôm đầu gối nhàn nhã xem kịch, Đới Manh ở nơi này quay đầu hướng các nàng nhìn, hai người vội vàng đem ánh mắt chuyển hướng nơi khác."Không đúng" Đới Manh nghi hoặc trở lại bên cạnh hai người nhỏ giọng hỏi: "Chị mới không gặp mặt chị ấy mấy ngày, chị ấy làm sao vậy...... Làm sao trở thành cái bộ dáng này? Không lẽ nhớ chị đến phát bệnh rồi?"Nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Đới Manh, Từ Tử Hiên nhịn không được nói cho nàng biết sự thật, cùng Ngô Triết Hàm bên cạnh nghiêm túc cùng nhau gật đầu nói: "Là, chị ấy có thể là nhớ chị, nhớ chị đến nỗi một ngày không ăn cơm" Từ Tử Hiên nhớ lại một cái"Em thật rất muốn cáo trạng với Đới Manh a, các chị có biết chị ấy con người này có rất nhiều tật xấu hay không? Em cùng chị ấy ra ngoài ăn cũng không dám ăn, cơm cũng không dám ăn nhiều hơn một chén, sợ chị ấy nhìn ra em có thể ăn. Em cũng không dám nhai từ từ, sợ chị ấy đợi tụi em mất kiên nhẫn. À còn có, rốt cục không cần mỗi ngày dạy sớm trang điểm che đi quầng thâm mắt ra ngoài hẹn hò, cảm ơn trời đất em cuối cùng cũng đợi được ngày chị ấy ra khỏi nhà, Từ Tử Hiên em cảm thấy tụi em có cần phải ăn gà cả đêm để chúc mừng một chút không""Em...... Nói nhiều như vậy không mệt mỏi sao?" Mạc Hàn bóp lấy eo, một bên hướng quạt gió bên cạnh một bên cười lạnh nói: "A, cùng Đới Manh ra ngoài hẹn hò thiệt mệt nhỉ".Sau đó chị ấy liền nhịn chơi game ba ngày, ăn thức ăn nhanh ba ngày, không có trang điểm, ở trong phòng nghỉ ngơi ba ngày.Đới Manh nghe xong một mặt đau lòng nói: "Vậy làm sao có thể làm a, phải cho chị ấy ăn cơm a, chị nói ba ngày này chị ấy tại sao không trả lời tin nhắn chị, nguyên lai là nhớ chị a""Ừ, đích thật là nhớ chị rồi"Đới Manh lo âu nhìn xem phòng Mạc Hàn, muốn đợi nàng ra chiếu cố nàng thật tốt Mạc Hàn trong phòng điên cuồng chỉnh đốn mình.Một bên dọn dẹp chiến trường chưa kết thúc, một bên dùng phấn lót trang điểm"Chị cầu xin em, nhanh kết thúc đi, nếu không thì để Đới Manh đi mau" Mạc Hàn một bên cầu nguyện một bên thấp thỏm nghe tình hình bên ngoài."Woa người này làm sao vậy, đồng đội heo a!" Mạc Hàn tức giận, ba một phát đánh rơi máy tính.Phấn cũng gần như rơi xuốngNàng cầm điện thoại di động lên, mở wechat ra, lúc này mới phát hiện Đới Manh nhắn cho mình rất nhiều tin"Trời ạ, em đây là...... điên rồi sao???"Mạc Hàn tùy tiện thay quần áo khác, sửa sang tóc liền chạy ra khỏi phòng."Ah em tới rồi ~ " Mạc Hàn chạy chậm đến bên cạnh mối tình thầm kín Đới Manh nhìn nàng mỉm cười nói"Đúng vậy a, vừa rồi chúng ta có vẻ như chưa có gặp" Đới Manh ôm chầm Mạc Hàn, thuận thế ngồi xuống, ngồi đối diện Ngô Triết Hàm và từ Tử Hiên "Em nghe nói chị gần đây không có hảo hảo ăn cơm?" Đới Manh cầm trái cây lên vừa ăn vừa hỏi"Hả...... Đúng vậy a, em đi chị liền rất nhớ ngươi mà" Mạc Hàn làm dáng vẻ ủy khuất, còn thừa dịp Đới Manh không chú ý hướng hai người đối diện trừng mắt liếc nhắc nhở các nàng không nên nói lung tung."Ôi, thật sự là ủy khuất cho thỏ bảo bảo của chúng ta rồi" Đới Manh một mặt đau lòng, nói xong cũng đút Mạc Hàn một quả nho."Giữa trưa chúng ta ra ngoài ăn, muốn ăn gì cũng được. Buổi chiều em cùng chị hảo hảo dạo phố""Ừm" Mạc Hàn trong lòng rốt cục thở phào nhẹ nhõm.Đới Manh vẫn chưa xong, muốn đeo lên cho Mạc Hàn sợi dây chuyền nàng mang về lúc đi công tác "Hạng tổng nghe nói em có bạn gái, liền tặng em một sợi dây chuyền coi như lễ vật cho chị, đến đây, chị xem có thích hợp hay không" Đới Manh giống như ảo thuật từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ đựng dây chuyền muốn đeo lên cho Mạc Hàn "A, thật đẹp a" Mạc Hàn làm vẻ kinh ngạc, tự tay Đới Manh đeo lên cho nàng."Đẹp không?" Mắt Mạc Hàn bling bling hỏi Đới ManhĐới Manh nhìn dáng vẻ khả ái này của nàng lòng đều mềm nhũn, liên túc nói đẹp, "Rất đẹp a, bạn gái của em có thể không đẹp sao?"Bị lạnh nhạt thật lâu Ngô Triết Hàm cùng Từ Tử Hiên không hề nháy mắt một cái mà nhìn xem Mạc Hàn.Cao thủ này đẳng cấp thật cao a, chậc chậc chậc.Đúng vậy đúng vậy, em nói xem chị lúc nào có thể lợi hại giống như Momo?Giữa trưa, hai người cùng nhau đi ăn cơm"Ăn nhiều một chút, không cho phép để mình bị đói" Đới Manh không nói gì liền đem các loại đồ ăn hướng trong chén Mạc Hàn, Mạc Hàn mặt ngoài khó xử nhưng cao hứng.Mình cùng em ấy ra ngoài ăn bảy mươi sáu bữa cơm, chỉ có trận này là ăn no nê."Đới Manh, em lần sau còn phải đi công tác bao lâu?" Mạc Hàn cắn đũa đáng thương hỏi Đới ManhĐới Manh bất đắc dĩ nói: "Tháng sau lại phải ra ngoài, một tuần""A......" Mạc Hàn để đũa xuống, cắn môi, thật sự nhìn thấy mà yêu a.Đới Manh nhịn không được xoa mặt của nàng, an ủi: "Không sao, ca ca trở về sẽ sủng cưng gấp bội. Chị không biết ba ngày này chị không trả lời tin nhắn của em, em có bao nhiêu gấp đâu""Ừ" Mạc Hàn liền vội vàng gật đầu.Buổi chiều, Đới Manh kéo Mạc Hàn đi dạo phố."Mệt không? Có muốn em cõng chị không?" Mạc Hàn đi chưa được hai bước, Đới Manh liền hỏi nàng."Chị không có yếu như vậy" Mạc Hàn kéo cánh tay Đới Manh, hai người vừa đi vừa nói."Hơn nữa...... Rất mất mặt a". Mạc Hàn lúc này mới nói ra sự thật không muốn bị Đới Manh cõngĐới Manh có tính nóng nảy, nhất định sẽ chứng minh max năng lực bạn trai của mình, nàng mới mặc kệ ánh mắt người khác, không nói hai lời liền bế công chúa Mạc Hàn, một mặt bá đạo: "Em chính là muốn để người khác biết em cưng chìu chị, chị là người của em""Mau bỏ chị xuống...... Thật là mất mặt a" Mạc Hàn vội vàng đem mặt vùi vào ngực Đới Manh, không muốn người khác thấy được nàng.Đi chưa được hai bước, Đới Manh liền đỏ mặt.Nàng thở hổn hển nói: "Em nói...... chị...... chị không phải hai ngày này chưa ăn cơm sao, làm sao nặng như thế......?"A, đó là bởi vì chị ba ngày này một mực không ngừng ăn, ai nói chị một mực không ăn cơm? Nhất định là Từ Tử Hiên hai người kia, bất quá thật sự là đồng đội tốt của chị""Chị nào có nặng...... là khí lực của em quá yếu thôi" Mạc Hàn quyệt miệng nói.Đới Manh không muốn mất mặt trước bạn gái, chỉ có thể cứng rắn ôm đi tiếp"Em..... em nhất định có thể" Đới Manh động viên mình, rốt cục đi hai mươi bước, liền không chịu đựng nổi, nàng đem Mạc Hàn buông xuống ngồi xổm ở ven đường nghỉ ngơi.Mạc Hàn ở sau cười trộm nhảy đến phía trước nàng nói: "Ban đêm chúng ta đi đâu?"Đới Manh nghĩ nghĩ, thở gấp nói: "Tiếp tục dạo phố."Mạc Hàn khóe miệng co quắp một chút.Đới Manh dạo phố cũng không phải mệt, chỉ là đối với Mạc Hàn tiểu trạch nữ này mà nói, thật là muốn chân mệnh của nàng"Chị chị cảm giác chân mình giống như bị ung thư rồi". Mạc Hàn vừa đi vừa nghỉ, hướng Đới Manh phàn nàn nói."Hả? Có ung thư chân sao? Sao em chưa nghe qua?" Dáng vẻ nghiêm túc của Đới Manh đem Mạc Hàn chọc cười, nàng cũng không phiền hà, vuốt mặt Đới Manh ôn nhu cười nói: "Có a, bất quá chỉ có chị có. Chị muốn em cõng chị ~""Hừ, ban ngày còn nói mất mặt" Đới Manh miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực, nói liền đưa lưng về phía Mạc Hàn đợi nàng nhảy tới."Lão sói xám, phải cõng chị một mực đi về phía trước a""Chị không sợ lão sói xám ăn thịt chị sao?""Thỏ thỏ khả ái như vậy, em đành lòng sao?"Không đành lòng không đành lòng"8:53 PM.Hai người ở trên đường phố xa hoa truỵ lạc. Không, là đi một mình, Đới Manh còn đang cõng Mạc Hàn."Em không mệt sao? Thả chị xuống đi"."Không được, chân chị bị ung thư rồi, em không thể để cho chân của chị bị thương"Mạc Hàn mặc dù trong lòng nghĩ cái đồ ngốc này, nhưng vẫn là cảm động ngoan ngoãn đem mặt dán ở trên lưng nàngCái đồ ngốc này, tật xấu rất nhiều, nhưng có một cái rất tốt —— Đối với bạn gái rất tốt.Mạc Hàn nghĩ bản thân mình song diện đối với nàng có phải là nên xin lỗi nàng, bất quá nghĩ lại, nàng bình thường công việc đủ vất vả, nhiều ngọt một cái đi."Sau khi trở về đi ngủ sớm một chút, ăn ít đồ ăn vặt, không nên thức khuya. Cũng không cần chơi game.""Hả...... chị......" Mạc Hàn một trận đỏ mặt, nàng còn nghi ngờ Đới Manh làm sao biết rõ tình hình ba ngày này của mìnhĐới Manh cười nói: "Chị cho rằng em không biết sao? chỉ chị chút thủ đoạn nhỏ, chính là em đau lòng chị mới nói, chị chê em lải nhải em sẽ không nói."Mạc Hàn đỏ mặt sau tâm ngọn nguồn phun lên một dòng suối trong.Dòng suối mát lạnh tràn ra khóe mắt."Đồ ngốc, tại sao em lại tốt như vậy" mặt Mạc Hàn dán trên lưng nàng càng gần."Em không tốt với chị thì em tốt với ai đây? Ngày mai không cần phải ra ngoài, không cần trang điểm, nghỉ ngơi thật tốt. Em sẽ đốc xúc Từ Tử Hiên giám sát chị"Mạc Hàn thở phào nhẹ nhõm."Được"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store