[Snarry - SSHP] Niềm an ủi nhỏ bé
Chương 12
Chương 12Harry được cho là đã đủ khỏe để trở lại lớp học sau khi ăn gần hết ngũ cốc và bánh mì nướng mà bà Pomfrey đã đưa cho cậu, với điều kiện là cậu sẽ quay lại ngay nếu có tập tiếp theo, theo như cách mà bà ấy gọi. Cậu đã hứa; vui mừng vì cuối cùng cũng được ra ngoài. Cậu đã dành quá nhiều thời gian trong bệnh xá rồi.Harry không cảm thấy đói vào bữa trưa, vì vậy cậu tìm kiếm sự yên tĩnh của phòng sinh hoạt chung trong khi những người khác đang ở trong Đại Sảnh Đường. Cậu đã không ở một mình lâu. Hermione bước qua chiếc lỗ trên bức tranh chân dung, cái cau mày lo lắng của cô được thay thế bằng một nụ cười nhẹ nhõm khi cô thấy Harry ngồi ở một trong những chiếc ghế bên cửa sổ."Không đói à?" cô hỏi cậu, ngồi phịch xuống một trong những chiếc ghế sofa."Không," Harry nói, quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ.Hermione hắng giọng và đợi cho đến khi Harry quay lại đối mặt với cô. Hermione làm bộ mặt nghiêm túc và Harry đoán rằng mình sẽ không thích những gì mà cô ấy sắp nói đây."Harry, tớ biết có lẽ đây không phải là chuyện của tớ, nhưng tớ lo lắng cho cậu. Cậu phải cẩn thận hơn đấy.""Cẩn thận? Về chuyện gì?""Về cậu và giáo sư Snape. Đã có một cuộc nói chuyện.""Nói chuyện? Nói chuyện kiểu như thế nào?""Có tin đồn rằng cậu và giáo sư Snape - rằng cậu đang có quan hệ tình cảm với thầy ấy.""Rằng tớ sao chứ?" Harry rít lên. "Tại sao mọi người lại nghĩ như vậy?""Chà, gần đây cậu đã dành rất nhiều thời gian với thầy ấy, với các bài học Bế quan của cậu, nhưng mọi người không thực sự tin rằng cậu đang học Độc dược để chữa bệnh. Làm sao họ có thể tin được nếu cậu thật sự học lớp nâng cao? Và sau đó đêm qua cậu đã không trở lại ký túc xá và Ron nói-""Ron nói? Ron là người đã bắt đầu những tin đồn ngu ngốc này? Cậu tin cậu ấy, phải không?""Tớ không biết chuyện gì đang diễn ra, Harry. Tớ chỉ biết rằng kể từ khi - kể từ khi Sirius chết, cậu đã còn không hành động như chính mình nữa. Tớ lo lắng cho cậu.""Cậu đang lo lắng rằng Snape có thể lợi dụng tớ trong trạng thái tinh thần nhạy cảm của tớ, phải vậy chứ, Hermione?""Đại loại như thế," cô nhẹ nhàng thừa nhận. "Cậu đang cảm thấy rất dễ bị tổn thương ngay bây giờ và tớ không muốn cậu bị tổn thương.""Thầy ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương tớ, Hermione. Snape đang giúp tớ. Chúng tớ không có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào ở đây cả, mặc dù đôi khi tớ cũng muốn thế. Tớ nghĩ rằng tớ có một chút yêu thầy ấy. Khi chúng tớ không học Bế quan bí thuật, thầy ấy sẽ giúp tớ bằng những liệu pháp. Cậu ấy có biết thầy ấy là một nhà tâm lý học Muggle có trình độ không?""Không, tớ không biết điều đó. Trị liệu? Để làm gì chứ? Có chuyện gì vậy?"" Nhiều thứ lắm," Harry mơ hồ nói. "Thầy ấy đang giúp tớ giải quyết chúng.""Tớ hiểu rồi. Đợi một chút đã, cậu vừa nói rằng cậu yêu thầy ấy phải không? Thầy ấy là đàn ông, Harry cậu không thể. Điều đó không được phép.""Đừng nói với tớ là cậu đồng ý với Bộ về những thứ luật tình dục ngu ngốc của họ nhé?""Không, đương nhiên là tớ không rồi! Tớ chẳng có vấn đề gì với việc cậu là gay cả, tớ chỉ sợ cậu sẽ bị đưa đi nếu họ phát hiện ra điều này. Cậu chưa nói việc này cho ai khác chứ?""Dĩ nhiên là không rồi! Chắc là Snape biết. Thầy ấy chỉ chưa đề cập đến nó thôi.""Và thầy ấy có biết cậu cảm giác như thế nào về thầy ấy không?""Bây giờ thì có đấy," Harry trả lời, nhớ lại việc Snape đã nhìn thấy ký ức trong tâm trí mình. Không phải theo cách mà cậu muốn người đàn ông tìm hiểu cảm giác của Harry về ông ấy, nhưng cậu vẫn mừng vì Snape đã biết."Nếu tớ làm một đơn kiến nghị hay gì đó, liệu cậu có ký không?""Đơn kiến nghị?""Phải, để vận động Bộ về việc thay đổi luật giới tính. Tớ không thể là người duy nhất thấy chúng lỗi thời được, đó là chưa kể đến sự áp bức. Vì vậy, cậu sẽ ký chứ?"Ánh mắt của Hermione hiện lên một tia sáng. Harry có hy vọng gì để chống lại điều đó?Cậu đồng ý.*Snape ở trong phòng khách của mình, đợi Harry đến buổi trị liệu tối hôm đó của họ, những suy nghĩ của ông về những gì ông đã thoáng thấy trong tâm trí của Harry, và cả về những gì ông đã khám phá ra được ở Bộ về những người họ hàng của Harry. Liệu ông có nên nói với Harry những gì mà ông đã phát hiện ra hay lại nói dối về điều đó? Ông không biết đâu là cách tốt nhất nhưng biết rằng cuối cùng thì Harry cũng sẽ có thể đi vào ký ức của mình và Snape không muốn Harry phát hiện ra theo cách đó.8 giờ kém 5, ông gọi ra một khay trà và một ít bánh quy sôcôla, mặc dù ông thậm chí còn không chắc liệu Harry có thích bánh quy hay không. Vào lúc tám giờ kém một phút, ông cảm giác được kết giới trên cánh cửa phòng riêng của ông tan biến, nhưng Harry không vào. Cậu ấy gõ cửa trước và Snape sải bước ra mở cửa.Harry ngồi ở vị trí quen thuộc của mình, vắt vẻo trên mép ghế sô pha như thể cậu sắp cất cánh bất cứ lúc nào. Có phải cậu luôn lo lắng như vậy không? Harry nhìn khay trà như thể sợ Snape đã bỏ độc vào đó."Có một vài điều chúng ta phải cần thảo luận, Harry," Snape nói, rót ra hai tách trà. Ông đặt một chiếc bánh quy sô cô la lên đĩa của một chiếc cốc và đưa nó cho Harry. Tay cậu bé run đến nỗi nước trà tràn ra khỏi mép cốc, làm bắn tung tóe lên chiếc bánh quy. Harry hầu như không chú ý lắm. Điều gì đã khiến cậu ấy kích động như vậy đêm nay?"Em xin lỗi, thưa thầy. Xin đừng nói.""Harry? Có chuyện gì vậy? Điều gì làm cậu lo lắng?""Ký ức mà thầy đã thấy về em. Làm ơn đừng nói với Bộ. Em- em đã không thể dừng chuyện đó lại được. Em xin lỗi.""Harry, đó không phải là điều mà ta muốn thảo luận với cậu." Mặc dù có thể một ngày nào đó ông sẽ làm."Không phải sao?""Không. Nói ta nghe nào, Harry, cậu biết gì về nhà Dursley?""Họ là Muggle và họ sợ phép thuật. Họ ghét em vì em có thể làm phép thuật, nhưng họ không sợ em. Không phải khi họ có thể..." Harry ngừng lại và nhấp một ngụm trà."Cậu có biết Phòng Hồ sơ là gì không, Harry?""Em biết, thưa thầy.""Vậy cậu biết rằng hồ sơ phép thuật không thể bị giả mạo?"Harry gật đầu."Ta đã phát hiện ra trong Phòng Hồ sơ rằng Vernon Dursley là á phù thủy và vợ của ông ta là một phù thủy, họ được ghi chép là hai trong số những người giám hộ của cậu.""Không thể nào!" Harry lắp bắp. "Họ ghét phép thuật. Họ đã cố - họ đã cố -""Harry," Snape nhẹ nhàng thúc giục. "Điều đó là gì?""Họ đã cố tước phép thuật ra khỏi em," Harry cụp mắt xuống, những giọt nước mắt nhỏ giọt vào tách trà của cậu. "Họ đánh em; đấm em, thường là bằng thắt lưng hoặc bằng gậy. Dì Petunia thích dùng thắt lưng, dì không thể chịu được việc chạm vào em bằng tay không, dì không thích chạm vào em một chút nào. Vernon thích dùng cây gậy hoặc là tay ông ta, nhưng cây gậy là thứ ông ta thích nhất. Có một cái rãnh ở một đầu - thứ luôn làm cắt da em mỗi khi ông ta dùng nó để đánh em. Ông ta cảm thấy thích thú khi em chảy máu. Ông ta - ông ta - ông ta -"Nhưng Harry không thể tiếp tục được nữa, lúc này cậu khóc nức nở, chiếc tách kêu lạch cạch trên đĩa khi những cơn rùng mình lan ra khắp cơ thể cậu. Snape quên hết tất cả mọi thứ khi nhìn thấy cậu bé rơi vào đau khổ trên chiếc ghế sofa của mình. Quên đi những phép tắc, quên luật lệ, quên cả khuôn phép. Tất cả những gì ông biết là chàng trai trẻ trên ghế sofa của ông cần được an ủi và cậu sẽ không nhận được điều đó từ bất kỳ ai khác.Snape rời khỏi ghế và ngồi xuống bên cạnh Harry, vòng tay ôm lấy cậu bé và đung đưa để cậu dựa vào người mình, ôm đầu Harry vào ngực mình. "Thôi nào, Harry, không sao cả, không sao cả," Snape ngâm nga lặp đi lặp lại cho đến khi cuối cùng ông cảm thấy sự căng thẳng đã thoát ra khỏi cơ thể Harry. Snape cảm thấy nước mắt của Harry thấm vào áo choàng của mình khi cậu bé tiếp tục khóc trong im lặng.Họ cứ như thế một lúc; âm thanh duy nhất còn lại là hơi thở của họ và tiếng lửa tí tách trong lò sưởi. Snape xoa tay lên xuống lưng Harry, nhận ra rằng ông vẫn chưa muốn để cậu đi. Harry dường như cũng không muốn trốn tránh sự thoải mái trong vòng tay của Snape. Snape sẽ cứ giữ cậu như thế này đến bao lâu cũng được, miễn là Harry cho phép. Ông tự hỏi liệu đã có ai từng ôm Harry như thế này chưa, liệu cậu đã từng được an ủi như thế này bao giờ chưa. Có lẽ là từ Molly Weasley, ông đã nhìn thấy bà ấy đi cùng Harry trong các cuộc họp của Order và đối với bà ấy, bà đã xem Harry như một đứa con nuôi rồi."Harry, cậu có muốn nói về những gì ông ta đã làm với cậu không?" Snape nhẹ nhàng hỏi, biết rằng có lẽ đêm nay ông đã đẩy Harry đi quá xa, nhưng ông biết rằng Harry cần phải nói về điều đó, cần phải đưa nó ra ánh sáng. Ông đã nghi ngờ về chuyện gì đã xảy ra với Harry từ lâu, nhưng cho đến khi Harry có thể nói ra điều đó; nó vẫn sẽ cứ ám ảnh cậu bé.Harry cứng đờ trong vòng tay của ông; cảm giác giống như đang giữ một khối gỗ."Em đã nói với thầy những gì ông ta đã làm rồi đấy," Harry lầm bầm trong ngực của Snape. "Ông ta đánh em. Ông ta không làm gì khác. Ông ta không làm!"Harry vùng ra khỏi vòng tay Snape và loạng choạng đi về phía cửa, giật mạnh nó ra với sức mạnh của một người rõ ràng là đang chạy trốn. Snape để cậu đi, nhưng đồng thời ông cũng biết rằng một ngày nào đó Harry sẽ phải nói cho ông biết tất cả những gì Vernon đã làm với cậu.Vì Snape biết rằng chừng nào mà Harry chưa làm được điều đó thì cậu sẽ không bao giờ có thể khỏe lại được.Hết chương 12
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store