ZingTruyen.Store

Slug

một ly trà thảo mộc, có thể khiến con người ta vui vẻ lên.

chúng có mùi thơm tự nhiên và rất dễ chịu, khả năng nó đem lại cũng rất nhiều.

mỗi khi căn nhà nhỏ ở góc xóm luôn tỏa ra một mùi hương kì lạ vào mỗi chiều, ai nấy đi ở quãng đường cũng đều tấm tắc khen vì họ đó là mùi trà thảo mộc cao cấp, những loại trà thông thường sẽ chẳng bao giờ có mùi hương thơm như vậy.

yunho là một người thích uống trà, anh yêu trà đến mức có thể uống trà thay cơm được. trong nhà đủ loại trà khác nhau, yunho mỗi ngày tự bốc một nắm mà pha, rồi ra chiếc bàn đặt ở vườn mà thưởng thức một buổi chiều yên bình.

đương nhiên anh sẽ không thưởng thức một mình, mingi luôn là người theo cùng anh, họ đã yêu nhau 4 năm rồi.

ngày nào cũng vậy, họ đã sống như một đôi đã kết hôn, chỉ cần chiều đến là người ta sẽ thấy mingi và yunho, trên tay là li trà mà trò chuyện với nhau, đó là thói quen của họ, và mingi chẳng bao giờ than vãn về việc yunho uống nhiều trà quá mức, đơn giản là cậu cũng thích nó.

ngày nào cũng vậy, một căn nhà nhỏ, khu vườn đầy cây và hoa, hai con người nương tựa vào nhau mà sống, cũng chẳng cần phải giàu sang phú quý, hạnh phúc là được.

ai cũng thấy họ thật hạnh phúc, trước sau cũng cảm thán vì sự yên bình trước cuộc sống xô bồ bên ngoài kia, chẳng bao giờ cãi nhau, sống như những tấm bèo trôi, nhẹ nhàng dạt đi.

.

ai cũng ngỡ sẽ sống đến già, vì dù gì tuổi xuân của họ cũng đã qua đi rồi.

nhưng đâu ai ngờ được đâu...

có người lại phải già trước người còn lại.

thông báo tin buồn : song mingi, 31 tuổi, đã qua đời vì tai nạn giao thông, một tai nạn đầy thương tiếc khi chiếc xe ô tô bị mất lái mà đâm thẳng vào cậu ấy, chúc cậu sẽ được đầu thai làm người.

căn nhà nhỏ hôm ấy, bỗng trở nên u ám, tiếng khóc nức nở của yunho vang khắp xóm, anh gào khóc đòi người mình thương quay trở lại, thậm chí còn có ý định tự tử để đi theo cùng người mình thương.

tiếng khóc than cùng tiếng nấc của yunho, như thể là lời van xin gửi đến chúa trời, mong rằng chúa có thể nghe thấy mà cứu rỗi anh, nhưng chẳng thể thay đổi được gì.

người vẫn còn đó, chỉ tiếc là nằm trong chiếc hộp chật chội, hồn đi bỏ rơi anh ở lại, để lại cái xác lạnh lẽo.

rốt cuộc, hồn đi rồi, xác ở lại cũng làm gì chứ?

hôm đó trời nắng to, yunho tự mình chôn lấy phần mộ của mingi. đôi mắt sưng húp lên vì đau đớn.

yunho ít khóc lắm, anh nghĩ cuộc đời này quá đẹp để buồn.

nhưng anh không thể chịu nổi.

nghĩ cảnh người mình sẽ ở bên nhau đến già, yunho lại khóc.

một đứa trẻ lên ba, chúng rất hay khóc lóc, nếu chúng bị đau.

yunho, 31 tuổi, khóc hơn cả một đứa trẻ 3 tuổi, khóc vì nỗi đau đớn trong tim.

.

căn nhà đẹp đẽ đó, giờ chỉ còn yunho lẻ loi một mình.

yunho vẫn tiếp tục sống như họ đã từng làm, người qua đường vẫn ngửi thấy mùi trà thơm nức mũi phát ra từ căn nhà đó, nhưng họ đều nói rằng chúng không còn thơm như trước nữa.

có lẽ...

.

"mingi, hôm nay anh mới tìm được loại trà thơm lắm, chúng ta cùng uống trà chiều nhé?"

"anh cũng làm một ít bánh quy nữa"

"hôm nay nắng đẹp lắm, mấy cây hoa mà tụi mình trồng cũng nở ra hết rồi, nay là một ngày quá đẹp để làm những điều đó"

yunho bê khay bánh và trà ra, đặt lên bàn trà.

"trà này là trà hoa nhài, một loại trà có lẽ em sẽ rất thích đó, ăn bánh quy sẽ rất tuyệt"

"rồi chúng ta sẽ đọc sách nữa!!"

yunho mỉm cười ngây ngốc, vui vẻ đặt chiếc đĩa bánh và ly trà xuống.

trời đã xế chiều, yunho ngồi uống li trà rồi đọc sách, anh tự lẩm nhẩm một mình.

"anh nhớ em quá, mingi ơi..."

yunho lại rơi nước mắt.

"anh không ngờ, cái ngày chúng ta vui vẻ ngắm nhìn nụ hoa chưa nở đó, lại là ngày cuối cùng"

"hoa bây giờ nở hết rồi, nhưng chúng chẳng có nghĩa gì khi em không còn ở đây"

yunho vội lau nước mắt đi

"anh phải mạnh mẽ, em nhỉ? anh đã 31 tuổi rồi mà"

"anh thề rằng anh sẽ không yêu ai nữa"

trời bắt đầu tối dần, cảnh hoàng hôn hôm nay thật đẹp.

yunho nhìn qua chiếc ghế bên cạnh, bỗng nhìn thấy thứ gì đó ở đó.

"mingi...?" - yunho khẽ gọi.

bóng dáng đó bỗng biến mất theo làn gió. chỉ còn lại ánh nắng phai dần và tiếng động xào xạc của tán cây khi gió thổi qua.

end

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store