Slug
Sẽ có 1 số nhận vật phụ nhưng muốn biết ai thì xem là được chứ gì-------------------------------------------------------------------------------------------------------------Đêm khuya tại trung tâm thành phố. Những ánh đèn neon phản chiếu trên mặt đường ẩm ướt, tạo nên một bầu không khí vừa sôi động vừa đầy nguy hiểm. Trong một con hẻm nhỏ, tiếng động cơ xe máy vang lên, chói tai và đầy vội vã."Cậu sắp đến chưa đấy, HIẾU? Đừng nói là cậu đang đứng trước quán trà sữa nào đó nữa nhé!" – tiếng của Đăng Dương vang lên qua bộ đàm, xen lẫn tiếng gõ bàn phím. Anh đang ngồi trong một chiếc xe màu đen bóng loáng, gương mặt tập trung vào màn hình máy tính với những dòng mã phức tạp."Đừng lo, ông bạn! Tôi đang trên đường đây, chỉ mất 5 phút thôi! Mà này, trong lúc chờ, sao ông không hack luôn cái tài khoản ngân hàng của tôi nhỉ? Biết đâu nó bất ngờ có tiền!" – giọng của Hiếu vang lên, đầy hài hước và trêu chọc.Dương khịt mũi. "Nếu hack tài khoản mà cậu giàu được, thì tôi đã nghỉ làm từ lâu rồi. Nhanh lên, không thì kế hoạch toang."Phi vụ tối nay của họ khá đơn giản, ít nhất là trên lý thuyết. Một tập đoàn bí ẩn có tên Vortex Corp đang bí mật vận chuyển một con chip dữ liệu quan trọng đến cơ sở nghiên cứu của chúng. Con chip này chứa mã nguồn của một hệ thống trí tuệ nhân tạo nguy hiểm, có khả năng điều khiển cả thành phố. Nhiệm vụ của Biệt Đội Số Hiệu là đánh cắp nó trước khi Vortex Corp kịp sử dụng.5 phút sau, Hiếu xuất hiện đúng như đã hứa, nhưng không phải trên một chiếc mô tô phân khối lớn như Dương tưởng. Thay vào đó, cậu lái một... chiếc xe đạp điện. Trên tay còn là một ly trà sữa."Cậu đùa tôi đấy à?" – Dương nhìn cậu chằm chằm qua cửa kính xe, vừa tức vừa bất lực.Hiếu nhún vai, nở một nụ cười điệu nghệ. "Thời buổi này tiết kiệm là quốc sách. Với lại, uống trà sữa giúp tôi tập trung hơn đấy. Nào, làm việc thôi!""Lần sau tôi thề sẽ không đợi cậu." Dương càu nhàu, nhưng nhanh chóng quay lại với công việc.Cả hai bắt đầu di chuyển về hướng xe tải của Vortex Corp. Trong khi Dương điều khiển xe và hack hệ thống an ninh của tập đoàn, Hiếu ngồi kế bên, vừa lẩm bẩm những câu đùa nhạt vừa kiểm tra súng ngắm của mình."Ông bạn, tôi nói này. Lỡ chúng ta không thành công thì sao? Có phải tôi nên chuẩn bị một lời trăn trối để nói với người hâm mộ không?""Cậu chẳng có người hâm mộ nào đâu." Dương đáp, nhưng khóe miệng khẽ cong lên. Dù phiền phức, Hiếu luôn biết cách làm nhẹ bớt không khí căng thẳng.Chiếc xe tải của Vortex Corp đang di chuyển trên đường cao tốc. Từ xa, nó được bảo vệ bởi hai xe hộ tống, mỗi xe chứa 4 tên vệ sĩ được trang bị súng và áo giáp."Được rồi, đây là kế hoạch." – Dương nói, ánh mắt sắc lạnh. "Tôi sẽ hack hệ thống giao thông để làm chúng dừng lại. Khi chúng dừng, cậu sẽ xử lý vệ sĩ từ khoảng cách an toàn. Xong việc, tôi sẽ xâm nhập vào xe tải để lấy con chip."Hiếu bật cười, nhấc khẩu súng ngắm lên. "Dễ như ăn cháo! Nhưng tôi nói trước nhé, nếu có cô gái nào đẹp trong đám vệ sĩ thì tôi sẽ chỉ bắn vào súng của cô ấy thôi. Tôi không làm tổn thương mỹ nhân đâu."Dương lắc đầu ngán ngẩm, nhưng không đáp.Chỉ vài phút sau, kế hoạch được triển khai. Hệ thống đèn giao thông đột nhiên chuyển sang đỏ, buộc đoàn xe của Vortex Corp phải dừng lại. Từ một tòa nhà gần đó, Hiếu đã sẵn sàng trong tư thế bắn tỉa."Cậu làm đi." – Dương ra lệnh qua bộ đàm."Tôi đã làm xong từ 3 giây trước rồi. Mau vào lấy đồ đi!" – Hiếu trả lời, giọng đầy tự mãn.Thực sự, cậu không nói khoác. Từng viên đạn của cậu bay chuẩn xác, hạ gục từng tên vệ sĩ chỉ trong vài giây, không tên nào kịp phản ứng.Trong khi Hiếu bận ngắm nghía chiến tích của mình, Dương nhanh chóng tiến tới chiếc xe tải. Với kỹ năng của một hacker lão luyện, anh mở khóa cánh cửa sau và tìm thấy con chip."Xong rồi! Lên xe!" – Dương hét lên.Hai người nhanh chóng lao vào xe và phóng đi trước khi viện trợ của Vortex Corp kịp đến."Cậu giỏi đấy." – Dương nói khi cả hai đã an toàn trên đường cao tốc."Tất nhiên rồi, tôi luôn giỏi." – Hiếu nháy mắt. "Mà này, ông bạn, ghế phụ của cậu lúc nào cũng trống. Sao không tìm một cô gái đẹp nào đó ngồi cùng? Thế thì tôi khỏi phải đi ké."Dương cười nhạt, nhìn xa xăm qua kính xe. "Ghế phụ của tôi chỉ dành cho người đặc biệt. Cậu thì đặc biệt thật, nhưng không phải kiểu tôi muốn.""Ui trời, nói thế làm tôi đau lòng quá!" – Hiếu giả vờ ôm ngực.Nhưng cả hai đều hiểu, đó là cách Dương cảm ơn – một cách thầm lặng nhưng chân thành.Khi họ trở về căn cứ, mọi chuyện tưởng như đã xong xuôi. Nhưng trên màn hình máy tính của Dương, một dòng cảnh báo hiện lên:"Dữ liệu bị đánh cắp. Đội săn tiền thưởng của Vortex Corp đã được kích hoạt. Chúng đang đến tìm các người."Hiếu nhìn dòng chữ, rồi quay sang Dương. "Tôi nghĩ chúng ta lại phải làm việc tiếp thôi, ông bạn."Dương gật đầu, ánh mắt sáng lên. "Phi vụ tiếp theo bắt đầu rồi."Sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của Vortex Corp, Dương và Hiếu trở về căn cứ – một nhà kho bỏ hoang nằm ở rìa thành phố. Từng là nơi chứa hàng hóa cũ, giờ đây nơi này trở thành trụ sở của Biệt Đội Số Hiệu, được trang bị những công nghệ hiện đại mà chỉ anh mới hiểu cách vận hành.Tuấn Tài, thủ lĩnh của đội, đang ngồi trên chiếc ghế xoay, chăm chú vào bản đồ điện tử. Gã khẽ ngẩng đầu khi thấy Dương và Hiếu bước vào."Thành công chứ?" – Tuấn tài hỏi, giọng trầm nhưng đầy uy lực."Đương nhiên!" – Hiếu vỗ vai Dương, vẻ mặt tự mãn. "Tôi bắn gục bọn chúng như bắn ruồi. Còn Dương thì... cậu ấy đúng là thiên tài, hack cái gì cũng được."Dương lườm cậu một cái nhưng không nói gì. Thay vào đó, anh đặt con chip lên bàn. Tuấn tài gật đầu hài lòng."Đây mới chỉ là khởi đầu." – Tuấn Tài nói. "Vortex Corp chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Chúng ta cần tất cả mọi người trong đội chuẩn bị sẵn sàng.""Vậy còn kế hoạch tiếp theo?" – Bảo Khang, chàng cơ bắp của đội, bước vào từ cửa sau, tay vẫn đang lau mồ hôi sau buổi tập. "Tôi chờ mãi để 'trụng' thêm vài thằng đây."Tuấn Tài quay sang nhìn Bảo Khang, ánh mắt nghiêm nghị. "Lần này chúng ta không chỉ đối đầu với vệ sĩ thông thường. Theo tin tình báo, Vortex Corp đã thuê đội săn tiền thưởng chuyên nghiệp. Chúng ta cần tất cả sự phối hợp."Cùng lúc đó, từ tầng trên của căn cứ, An – chuyên gia hóa trang và gián điệp của đội – bước xuống. Nó khoác trên mình một bộ đồ sang trọng, tóc chải bóng loáng, giống hệt một ông chủ quyền lực trong giới thượng lưu."Nghe đồn chúng ta sắp có trò vui?" – An cười tươi. "Tôi sẵn sàng nằm vùng bất cứ lúc nào. Cần một doanh nhân, một quý ông hay một gã điên, tôi đều cân hết.""Thôi ngay cái trò nhiều chuyện của cậu đi." – Bảo Khang càu nhàu. "Đừng nói là cậu lại định cải trang thành... một bà lão như lần trước nhé!""Tôi phải công nhận lần đó tôi diễn quá đạt." – An nhún vai, không thèm chấp. "Còn lần này, nếu chúng ta phải tiếp cận Vortex Corp, tôi sẽ hóa thân thành một nhân viên cấp cao của chúng, dễ như chơi.""Cậu giỏi lắm, nhưng hãy để mọi chuyện trong tầm kiểm soát." – Tuấn tài ngắt lời, ánh mắt nhìn An đầy cảnh báo.Khi kế hoạch được thảo luận, Anh Tú – chuyên gia ảo thuật, bước vào từ phía sau với một nụ cười bí hiểm. Tay anh cầm một xấp tiền giả nhưng giống thật đến từng chi tiết."Tôi nghe loáng thoáng rằng chúng ta cần tiền để dụ đội săn tiền thưởng, đúng không?" – Anh Tú giơ xấp tiền lên, làm động tác ảo thuật khiến nó biến mất ngay trước mắt mọi người. "Với tài năng của tôi, chúng sẽ chẳng bao giờ biết mình đang bị lừa.""Đúng là phù thủy." – Hiếu bật cười, vỗ tay tán thưởng. "Tôi thích cách cậu biến tiền của kẻ khác thành của chúng ta. Nhưng mà này, đừng biến tiền của tôi, nhé?""Tôi chưa bao giờ lấy tiền của người nghèo." – Anh Tú nháy mắt với Hiếu. "Đừng lo, cậu an toàn."Tuấn tài cắt ngang màn đối đáp bằng cách đập tay xuống bàn. "Tập trung. Tôi cần tất cả mọi người phối hợp nhịp nhàng. Mỗi người sẽ có một vai trò trong kế hoạch lần này. Không được phép sai sót."Kế hoạch được Tuấn tài trình bày rõ ràng:An sẽ hóa trang thành một nhân viên cao cấp của Vortex Corp để xâm nhập vào buổi đấu giá ngầm – nơi đội săn tiền thưởng sẽ xuất hiện. Nó có nhiệm vụ thu thập thông tin và làm nhiễu loạn hệ thống an ninh.Hiếu và Anh Tú sẽ tham gia buổi đấu giá, giả danh đại gia. Hiếu sẽ "dùng sắc đẹp và cái miệng" để đánh lạc hướng, trong khi Anh Tú tạo ra những ảo thuật tinh vi nhằm cướp món hàng thật mà không ai hay biết.Dương chịu trách nhiệm điều phối từ xa, hack hệ thống giám sát của Vortex Corp và tạo đường rút lui. Anh cũng sẽ chuẩn bị phương tiện thoát hiểm – một siêu xe được độ lại với tốc độ kinh hoàng.Bảo Khang sẽ làm vệ sĩ, đảm bảo đội không bị kẻ địch phục kích.Tại một nhà hàng sang trọng dưới lòng đất, buổi đấu giá ngầm của Vortex Corp bắt đầu. Những kẻ quyền lực và giàu có từ khắp nơi tụ hội, tranh giành những món đồ bất hợp pháp. Trong không khí căng thẳng đó, An bước vào, mặc bộ vest chỉn chu, đóng vai một tay buôn vũ khí khét tiếng.Phía bên kia phòng, Hiếu lướt vào với nụ cười quyến rũ, thu hút ánh nhìn của không ít người. Đi bên cạnh anh, Anh Tú lặng lẽ làm những động tác nhỏ, khiến đám nhân viên an ninh mất tập trung."Các người nên cảm thấy may mắn vì hôm nay tôi có mặt." – Hiếu nói với một quý bà đang ngồi cạnh. "Tôi đến đây không phải vì tiền, mà vì nghệ thuật.""Cậu ta đúng là ông hoàng xạo ke." – Dương thở dài qua bộ đàm, nhưng không thể phủ nhận hiệu quả.Khi món hàng quan trọng – một tài liệu mật của Vortex Corp – được đưa ra đấu giá, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Nhờ tài ăn nói của Hiếu và màn ảo thuật của Anh Tú, đội đã cướp được tài liệu mà không ai nhận ra.Nhưng mọi thứ không diễn ra suôn sẻ quá lâu. Đội săn tiền thưởng của Vortex Corp nhanh chóng phát hiện ra sự hiện diện của họ. Dẫn đầu là Nam, một sát thủ lạnh lùng với ánh mắt như dao cạo."Chúng mày nghĩ có thể chơi đùa với Vortex Corp?" – Nam cười nhạt, giơ súng lên.Ngay lúc đó, Bảo Khang xuất hiện từ phía sau, đấm Nam văng vào tường. "Xin lỗi, nhưng chơi đùa là nghề của bọn tao."Cuộc đối đầu bắt đầu, và Biệt Đội Số Hiệu phải phối hợp nhịp nhàng để thoát khỏi nhà hàng, mang theo tài liệu quan trọng.Khi đội trở về căn cứ, ai cũng mệt mỏi nhưng đầy phấn khích. Tuy nhiên, Tuấn tài không hề thoải mái. Gã biết Vortex Corp sẽ không dừng lại."Tài liệu này chỉ là bước đầu." – Tuấn tài nói, ánh mắt sắc lạnh. "Họ sẽ tiếp tục săn lùng chúng ta. Nếu muốn sống sót, chúng ta phải luôn đi trước một bước."Dương ngồi xuống ghế, mở tài liệu trên màn hình. Bên trong là một bí mật động trời – Vortex Corp đang chế tạo một vũ khí hủy diệt có khả năng điều khiển ý thức con người."Chúng ta vừa mở cánh cửa địa ngục." – Dương nói, giọng trầm.Nhưng ánh mắt của cả đội lại ánh lên sự quyết tâm. Bất chấp nguy hiểm, họ sẵn sàng đối đầu với bất cứ thứ gì đang chờ đợi.Hành trình của Biệt Đội Số Hiệu vẫn còn dài và đầy thử thách. Nhưng với sự đoàn kết và tài năng của từng người, có lẽ họ sẽ viết tiếp những câu chuyện huyền thoại của mình.-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------Trả fic cho itmecloe09 ạAi đón chờ phần 2 thì nhớ bình cọn cho mình có động lực nhé😪😪
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store