Slug
Solar x Blaze : Tình yêu như ánh trăng máu, dù lạc lối giữa bóng tối, vẫn tìm thấy nhau qua những lời hứa chưa thành."
-------------------------------------------------------------------------------------
Solar, một thần chết cô độc, kẻ đã đánh mất cảm xúc từ hàng thế kỷ trước. Nhiệm vụ của anh là thu thập linh hồn một cách vô tình, không bao giờ bị chi phối bởi bất kỳ cảm xúc nào. Vì là thần chết, việc từ bỏ cảm xúc cũng chẳng sai. Sống trong sự cô độc và lạc lõng, Solar cứ ngỡ cả cuộc đời này sẽ chỉ là những chuỗi ngày đơn điệu, cho đến cái đêm định mệnh - đêm Halloween.Dưới ánh trăng máu, bầu trời chuyển sắc một cách đáng sợ, những làn sương mù mờ ảo phủ kín ngôi làng, tạo ra một không khí vừa kì bí vừa đầy chết chóc. Tiếng gió thổi rì rào qua những ngọn cây trụi lá, hòa vào tiếng lửa nổ lép bép từ đám cháy nhỏ ven đường. Dù tiếng cười của người dân trong lễ hội Halloween vang vọng khắp nơi, nhưng với Solar, không gian ấy vẫn chỉ là một chuỗi yên lặng kéo dài. Đó là loại yên lặng mà anh đã quen thuộc, loại yên lặng mà chỉ những kẻ sống ngoài ranh giới của sự sống và cái chết mới có thể cảm nhận được. Anh bước đi giữa đám đông, đôi mắt lạnh lùng chẳng hề dao động trước những bóng người trong bộ trang phục kỳ quái, gương mặt che khuất sau những chiếc mặt nạ màu sắc. Với anh, tất cả đều là phù phiếm. Công việc của anh đã rõ: tìm kiếm một linh hồn và đưa nó trở về thế giới bên kia.Trong đám đông hỗn loạn, linh hồn của Blaze vẫn tồn tại như một mảnh ghép lạc lối giữa cuộc đời. Cậu ngồi bên đống lửa, đôi mắt sáng rực phản chiếu ánh lửa như ngọc trai trong bóng tối. Mái tóc đen nhánh của cậu đung đưa trong gió nhẹ, hòa cùng không khí lễ hội như thể cậu không thuộc về thế giới này, nhưng cũng chẳng rời khỏi nó. Solar dừng lại, đôi mắt sắc bén của anh khóa chặt vào Blaze. Một cảm giác kỳ lạ nảy lên trong lòng anh, một điều gì đó lạ lẫm mà anh không thể định hình ngay lập tức. Dẫu vậy, Solar vẫn làm công việc của mình.Anh tiến lại gần Blaze, đứng lặng yên một lúc trước khi lên tiếng, giọng nói trầm và sắc bén vang lên trong không gian.-"Ngươi đã lang thang ở đây quá lâu. Đã đến lúc ngươi phải rời khỏi thế giới này."Blaze ngẩng đầu, đôi mắt cậu gặp ánh mắt của Solar. Dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng nó đủ để Solar cảm thấy một luồng nhiệt lạ len lỏi trong tim. Đôi mắt của Blaze không phải là đôi mắt của một linh hồn đã chết từ lâu, mà mang trong đó sự sống, sự mong mỏi. Cậu không hoảng sợ, cũng chẳng hề phản kháng. Thay vào đó, một nụ cười nhẹ thoáng qua môi Blaze, mềm mại và buồn bã.-"Em biết, nhưng em không thể đi được," Blaze trả lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Em còn một nguyện vọng chưa hoàn thành."Solar nhíu mày. Một nguyện vọng? Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối anh nghe thấy một linh hồn có nguyện vọng? Anh không phải là kẻ cho phép những nguyện vọng được hoàn thành. Nhiệm vụ của anh là kết thúc, không phải duy trì. Nhưng sự kiên trì của Blaze khiến Solar phải cân nhắc. Anh nhìn cậu thêm một lúc, ánh mắt trở nên trầm lặng hơn.-"Nguyện vọng của ngươi là gì?" Solar hỏi, giọng anh không còn cứng nhắc như ban đầu. Dù chính bản thân anh cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi này, nhưng anh vẫn không thể ngăn bản thân đặt câu hỏi.Blaze lặng người, đôi mắt cậu nhìn về phía xa, như thể cậu đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong ký ức của mình, nhưng lại không thể với tới. Đôi mày của cậu nhíu lại, và một biểu cảm buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt khi cậu trả lời.-"Em không nhớ rõ," Blaze thở dài. "Em chỉ biết rằng có một điều gì đó rất quan trọng với em, nhưng ký ức đó quá xa vời. Nó như một mảnh ghép đã mất, một giấc mơ mà em không thể với tới."Solar im lặng nhìn Blaze, cảm giác một sự thôi thúc mơ hồ trỗi dậy trong lòng. Anh không biết tại sao, nhưng dường như việc từ bỏ Blaze không còn đơn giản như bao linh hồn khác. Blaze không chỉ là một linh hồn vô danh, cậu có gì đó khác biệt, điều mà Solar chưa bao giờ gặp phải trước đây. Có lẽ là từ cách cậu nhìn anh, cách mà cậu vẫn giữ được sự tĩnh tại giữa hai thế giới, hoặc có lẽ là từ nụ cười nhẹ nhưng tràn đầy nỗi buồn kia.Nhưng điều quan trọng hơn, chính Solar cảm thấy bản thân mình cũng có gì đó... mất mát."Ta đã quen với việc đón nhận sự lạc lối của người khác," Solar tự nhủ, nhưng sâu thẳm, trong một góc khuất của trái tim, anh bắt đầu tự hỏi liệu bản thân anh có đang lạc lối giữa chính cảm xúc của mình hay không.Blaze đứng dậy, đôi mắt cậu vẫn giữ sự sáng rực kỳ lạ dưới ánh trăng, nhưng lần này, ánh mắt đó hướng về phía Solar một cách chăm chú. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu với anh.
-"Nếu anh muốn đưa em đi, em sẽ đi. Nhưng nếu có thể, anh hãy giúp em tìm lại ký ức đó. Chỉ một lần, trước khi tất cả kết thúc."Solar cảm thấy sự bối rối xâm chiếm. Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây. Một thần chết không bao giờ để linh hồn đàm phán hay thương lượng, nhưng giờ đây anh lại đứng trước một quyết định đầy mâu thuẫn. Giữa nhiệm vụ và cảm giác kỳ lạ trong tim, giữa lý trí và tình cảm mà chính anh cũng không muốn thừa nhận. Cuối cùng, anh chỉ gật đầu, một cử chỉ chấp nhận.Và thế là cuộc hành trình của họ bắt đầu. Trong suốt những ngày sau đó, Solar và Blaze cùng nhau lang thang qua những con đường cũ kỹ, những nơi mà Blaze tin rằng có thể giúp cậu tìm lại ký ức đã mất. Mỗi lần dừng lại, mỗi lần Blaze cố gắng nhớ lại quá khứ, Solar lại cảm thấy một mảnh ghép trong tâm hồn mình được kết nối với cậu. Điều đó thật kỳ lạ, nhưng cũng không thể phủ nhận. Anh đã gặp hàng ngàn linh hồn, nhưng chưa từng có ai khiến anh cảm thấy như vậy.Cuộc hành trình đưa họ đến những nơi đã bị thời gian bỏ quên: những căn nhà đổ nát, những ngọn đồi hoang vu, những nhà thờ cũ kỹ nơi thời gian như ngừng trôi. Tại một trong những nơi ấy, trong nhà thờ hoang sơ với cửa kính màu vỡ nát, Blaze dừng bước. Cậu đứng trước bức tượng Thiên Chúa, đôi mắt mờ đi, và rồi, một ký ức xa xôi trỗi dậy. Cậu nhớ ra một điều - cậu đã từng hứa với ai đó.Solar đứng bên cạnh, yên lặng quan sát, nhưng trái tim anh bắt đầu đập nhanh hơn. Anh biết Blaze đang nhớ lại điều gì đó quan trọng, nhưng không chỉ có thế, anh cũng cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt bên trong mình. Ký ức của Blaze dường như cũng gắn liền với anh, và rồi, một hình ảnh thoáng qua trong đầu Solar. Anh nhớ ra, ký ức này không phải là của Blaze một mình. Trong kiếp trước, họ đã gặp nhau. Họ đã yêu nhau.Blaze quay sang Solar, đôi mắt cậu ngập tràn xúc động. Cậu bước đến gần anh, đôi tay run run khi chạm vào tay anh.-"Solar... Anh là người mà em đã chờ đợi. Anh là người em đã yêu từ kiếp trước," giọng Blaze nghẹn ngào, nhưng vẫn vững vàng. "Lời hứa chưa trọn vẹn ấy, chính là em đã hứa sẽ tìm lại anh, dù cho kiếp này hay kiếp khác."
Solar cảm nhận được dòng cảm xúc mãnh liệt chảy qua người mình. Anh nhìn sâu vào đôi mắt của Blaze, và trong khoảnh khắc ấy, anh biết rõ mọi thứ. Anh nhớ lại tất cả, từ cuộc gặp gỡ định mệnh của họ, cho đến tình yêu bị chia cắt bởi số phận tàn nhẫn. Và giờ đây, anh đứng trước cậu, trong kiếp này, với một cơ hội thứ hai.-"Blaze..." Solar thì thầm, giọng anh đầy xúc động mà chính anh không thể kiểm soát. "Ta đã tìm ngươi, nhưng không thể giữ ngươi lại. Nhưng lần này, ta sẽ không để ngươi rời xa ta nữa."Blaze mỉm cười, một nụ cười ngập tràn sự thanh thản. "Em không cần phải đi đâu cả, đúng không? Chúng ta có thể ở bên nhau lần nữa."Solar không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo Blaze vào lòng. Anh cảm nhận được hơi ấm từ thân thể cậu, điều mà anh đã quên mất qua hàng ngàn năm cô độc. Hai người đứng giữa bóng tối và ánh sáng, giữa thế giới của cái chết và sự sống, nhưng lần này, họ không còn lạc lối nữa.Trong đêm trăng máu lạnh lùng phủ màn,
Một linh hồn lạc bước giữa nhân gian,
Mắt nhìn xa xăm, tìm trong ký ức,
Nguyện vọng chưa thành, nỗi đau ngỡ ngàng.Thần giữ cõi chết, lòng chẳng vấn vương,
Bao nhiêu linh hồn, đưa tiễn lên đường,
Nhưng kỳ lạ thay, trước ánh mắt ấy,
Trái tim từng lạnh bỗng rung khẽ thường.Người ngồi cùng nhau dưới ánh trăng khuya,
Lời nói trao nhau, dần thấu lòng kia,
Quá khứ mờ ảo, yêu thương bỏ lỡ,
Giờ đây tìm lại, khắc khoải từng tia.Giữa khu rừng sâu, họ bước cạnh nhau,
Từng chiếc lá khô, từng bước lặng thầm,
Lòng người trĩu nặng bởi bao câu hỏi,
Tình yêu từ kiếp xưa hay kiếp này?Nhà thờ hoang phế, thời gian vùi chôn,
Chứng nhân tình cũ, hứa nguyện còn vương,
Ánh mắt gặp nhau, nhận ra tình ấy,
Dù thời gian trôi, lòng chẳng phai mờ.Khoảnh khắc định mệnh, quyết định cận kề,
Giữa bổn phận xưa và tình chẳng kể,
Người giữ linh hồn chọn tình yêu đó,
Phá vỡ quy tắc, cùng nhau bước về.Khi bình minh lên, đêm trăng máu qua,
Người chẳng còn phải ly biệt chia xa,
Từ nay tự do, trong ánh bình minh,
Tình yêu trường cửu, vượt qua kiếp đời.HẾT trick or treat ?Mình không có kẹo nên tặng các bạn chương ngọt ngào này mong các bạn thích !Chúc độc giả có 1 đêm Halloween vui vẻ nhéCảm ơn và hẹn gặp lại tất cả các cậu vào những chương tiếp theo
-------------------------------------------------------------------------------------
Solar, một thần chết cô độc, kẻ đã đánh mất cảm xúc từ hàng thế kỷ trước. Nhiệm vụ của anh là thu thập linh hồn một cách vô tình, không bao giờ bị chi phối bởi bất kỳ cảm xúc nào. Vì là thần chết, việc từ bỏ cảm xúc cũng chẳng sai. Sống trong sự cô độc và lạc lõng, Solar cứ ngỡ cả cuộc đời này sẽ chỉ là những chuỗi ngày đơn điệu, cho đến cái đêm định mệnh - đêm Halloween.Dưới ánh trăng máu, bầu trời chuyển sắc một cách đáng sợ, những làn sương mù mờ ảo phủ kín ngôi làng, tạo ra một không khí vừa kì bí vừa đầy chết chóc. Tiếng gió thổi rì rào qua những ngọn cây trụi lá, hòa vào tiếng lửa nổ lép bép từ đám cháy nhỏ ven đường. Dù tiếng cười của người dân trong lễ hội Halloween vang vọng khắp nơi, nhưng với Solar, không gian ấy vẫn chỉ là một chuỗi yên lặng kéo dài. Đó là loại yên lặng mà anh đã quen thuộc, loại yên lặng mà chỉ những kẻ sống ngoài ranh giới của sự sống và cái chết mới có thể cảm nhận được. Anh bước đi giữa đám đông, đôi mắt lạnh lùng chẳng hề dao động trước những bóng người trong bộ trang phục kỳ quái, gương mặt che khuất sau những chiếc mặt nạ màu sắc. Với anh, tất cả đều là phù phiếm. Công việc của anh đã rõ: tìm kiếm một linh hồn và đưa nó trở về thế giới bên kia.Trong đám đông hỗn loạn, linh hồn của Blaze vẫn tồn tại như một mảnh ghép lạc lối giữa cuộc đời. Cậu ngồi bên đống lửa, đôi mắt sáng rực phản chiếu ánh lửa như ngọc trai trong bóng tối. Mái tóc đen nhánh của cậu đung đưa trong gió nhẹ, hòa cùng không khí lễ hội như thể cậu không thuộc về thế giới này, nhưng cũng chẳng rời khỏi nó. Solar dừng lại, đôi mắt sắc bén của anh khóa chặt vào Blaze. Một cảm giác kỳ lạ nảy lên trong lòng anh, một điều gì đó lạ lẫm mà anh không thể định hình ngay lập tức. Dẫu vậy, Solar vẫn làm công việc của mình.Anh tiến lại gần Blaze, đứng lặng yên một lúc trước khi lên tiếng, giọng nói trầm và sắc bén vang lên trong không gian.-"Ngươi đã lang thang ở đây quá lâu. Đã đến lúc ngươi phải rời khỏi thế giới này."Blaze ngẩng đầu, đôi mắt cậu gặp ánh mắt của Solar. Dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng nó đủ để Solar cảm thấy một luồng nhiệt lạ len lỏi trong tim. Đôi mắt của Blaze không phải là đôi mắt của một linh hồn đã chết từ lâu, mà mang trong đó sự sống, sự mong mỏi. Cậu không hoảng sợ, cũng chẳng hề phản kháng. Thay vào đó, một nụ cười nhẹ thoáng qua môi Blaze, mềm mại và buồn bã.-"Em biết, nhưng em không thể đi được," Blaze trả lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Em còn một nguyện vọng chưa hoàn thành."Solar nhíu mày. Một nguyện vọng? Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối anh nghe thấy một linh hồn có nguyện vọng? Anh không phải là kẻ cho phép những nguyện vọng được hoàn thành. Nhiệm vụ của anh là kết thúc, không phải duy trì. Nhưng sự kiên trì của Blaze khiến Solar phải cân nhắc. Anh nhìn cậu thêm một lúc, ánh mắt trở nên trầm lặng hơn.-"Nguyện vọng của ngươi là gì?" Solar hỏi, giọng anh không còn cứng nhắc như ban đầu. Dù chính bản thân anh cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi này, nhưng anh vẫn không thể ngăn bản thân đặt câu hỏi.Blaze lặng người, đôi mắt cậu nhìn về phía xa, như thể cậu đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong ký ức của mình, nhưng lại không thể với tới. Đôi mày của cậu nhíu lại, và một biểu cảm buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt khi cậu trả lời.-"Em không nhớ rõ," Blaze thở dài. "Em chỉ biết rằng có một điều gì đó rất quan trọng với em, nhưng ký ức đó quá xa vời. Nó như một mảnh ghép đã mất, một giấc mơ mà em không thể với tới."Solar im lặng nhìn Blaze, cảm giác một sự thôi thúc mơ hồ trỗi dậy trong lòng. Anh không biết tại sao, nhưng dường như việc từ bỏ Blaze không còn đơn giản như bao linh hồn khác. Blaze không chỉ là một linh hồn vô danh, cậu có gì đó khác biệt, điều mà Solar chưa bao giờ gặp phải trước đây. Có lẽ là từ cách cậu nhìn anh, cách mà cậu vẫn giữ được sự tĩnh tại giữa hai thế giới, hoặc có lẽ là từ nụ cười nhẹ nhưng tràn đầy nỗi buồn kia.Nhưng điều quan trọng hơn, chính Solar cảm thấy bản thân mình cũng có gì đó... mất mát."Ta đã quen với việc đón nhận sự lạc lối của người khác," Solar tự nhủ, nhưng sâu thẳm, trong một góc khuất của trái tim, anh bắt đầu tự hỏi liệu bản thân anh có đang lạc lối giữa chính cảm xúc của mình hay không.Blaze đứng dậy, đôi mắt cậu vẫn giữ sự sáng rực kỳ lạ dưới ánh trăng, nhưng lần này, ánh mắt đó hướng về phía Solar một cách chăm chú. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu với anh.
-"Nếu anh muốn đưa em đi, em sẽ đi. Nhưng nếu có thể, anh hãy giúp em tìm lại ký ức đó. Chỉ một lần, trước khi tất cả kết thúc."Solar cảm thấy sự bối rối xâm chiếm. Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây. Một thần chết không bao giờ để linh hồn đàm phán hay thương lượng, nhưng giờ đây anh lại đứng trước một quyết định đầy mâu thuẫn. Giữa nhiệm vụ và cảm giác kỳ lạ trong tim, giữa lý trí và tình cảm mà chính anh cũng không muốn thừa nhận. Cuối cùng, anh chỉ gật đầu, một cử chỉ chấp nhận.Và thế là cuộc hành trình của họ bắt đầu. Trong suốt những ngày sau đó, Solar và Blaze cùng nhau lang thang qua những con đường cũ kỹ, những nơi mà Blaze tin rằng có thể giúp cậu tìm lại ký ức đã mất. Mỗi lần dừng lại, mỗi lần Blaze cố gắng nhớ lại quá khứ, Solar lại cảm thấy một mảnh ghép trong tâm hồn mình được kết nối với cậu. Điều đó thật kỳ lạ, nhưng cũng không thể phủ nhận. Anh đã gặp hàng ngàn linh hồn, nhưng chưa từng có ai khiến anh cảm thấy như vậy.Cuộc hành trình đưa họ đến những nơi đã bị thời gian bỏ quên: những căn nhà đổ nát, những ngọn đồi hoang vu, những nhà thờ cũ kỹ nơi thời gian như ngừng trôi. Tại một trong những nơi ấy, trong nhà thờ hoang sơ với cửa kính màu vỡ nát, Blaze dừng bước. Cậu đứng trước bức tượng Thiên Chúa, đôi mắt mờ đi, và rồi, một ký ức xa xôi trỗi dậy. Cậu nhớ ra một điều - cậu đã từng hứa với ai đó.Solar đứng bên cạnh, yên lặng quan sát, nhưng trái tim anh bắt đầu đập nhanh hơn. Anh biết Blaze đang nhớ lại điều gì đó quan trọng, nhưng không chỉ có thế, anh cũng cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt bên trong mình. Ký ức của Blaze dường như cũng gắn liền với anh, và rồi, một hình ảnh thoáng qua trong đầu Solar. Anh nhớ ra, ký ức này không phải là của Blaze một mình. Trong kiếp trước, họ đã gặp nhau. Họ đã yêu nhau.Blaze quay sang Solar, đôi mắt cậu ngập tràn xúc động. Cậu bước đến gần anh, đôi tay run run khi chạm vào tay anh.-"Solar... Anh là người mà em đã chờ đợi. Anh là người em đã yêu từ kiếp trước," giọng Blaze nghẹn ngào, nhưng vẫn vững vàng. "Lời hứa chưa trọn vẹn ấy, chính là em đã hứa sẽ tìm lại anh, dù cho kiếp này hay kiếp khác."
Solar cảm nhận được dòng cảm xúc mãnh liệt chảy qua người mình. Anh nhìn sâu vào đôi mắt của Blaze, và trong khoảnh khắc ấy, anh biết rõ mọi thứ. Anh nhớ lại tất cả, từ cuộc gặp gỡ định mệnh của họ, cho đến tình yêu bị chia cắt bởi số phận tàn nhẫn. Và giờ đây, anh đứng trước cậu, trong kiếp này, với một cơ hội thứ hai.-"Blaze..." Solar thì thầm, giọng anh đầy xúc động mà chính anh không thể kiểm soát. "Ta đã tìm ngươi, nhưng không thể giữ ngươi lại. Nhưng lần này, ta sẽ không để ngươi rời xa ta nữa."Blaze mỉm cười, một nụ cười ngập tràn sự thanh thản. "Em không cần phải đi đâu cả, đúng không? Chúng ta có thể ở bên nhau lần nữa."Solar không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo Blaze vào lòng. Anh cảm nhận được hơi ấm từ thân thể cậu, điều mà anh đã quên mất qua hàng ngàn năm cô độc. Hai người đứng giữa bóng tối và ánh sáng, giữa thế giới của cái chết và sự sống, nhưng lần này, họ không còn lạc lối nữa.Trong đêm trăng máu lạnh lùng phủ màn,
Một linh hồn lạc bước giữa nhân gian,
Mắt nhìn xa xăm, tìm trong ký ức,
Nguyện vọng chưa thành, nỗi đau ngỡ ngàng.Thần giữ cõi chết, lòng chẳng vấn vương,
Bao nhiêu linh hồn, đưa tiễn lên đường,
Nhưng kỳ lạ thay, trước ánh mắt ấy,
Trái tim từng lạnh bỗng rung khẽ thường.Người ngồi cùng nhau dưới ánh trăng khuya,
Lời nói trao nhau, dần thấu lòng kia,
Quá khứ mờ ảo, yêu thương bỏ lỡ,
Giờ đây tìm lại, khắc khoải từng tia.Giữa khu rừng sâu, họ bước cạnh nhau,
Từng chiếc lá khô, từng bước lặng thầm,
Lòng người trĩu nặng bởi bao câu hỏi,
Tình yêu từ kiếp xưa hay kiếp này?Nhà thờ hoang phế, thời gian vùi chôn,
Chứng nhân tình cũ, hứa nguyện còn vương,
Ánh mắt gặp nhau, nhận ra tình ấy,
Dù thời gian trôi, lòng chẳng phai mờ.Khoảnh khắc định mệnh, quyết định cận kề,
Giữa bổn phận xưa và tình chẳng kể,
Người giữ linh hồn chọn tình yêu đó,
Phá vỡ quy tắc, cùng nhau bước về.Khi bình minh lên, đêm trăng máu qua,
Người chẳng còn phải ly biệt chia xa,
Từ nay tự do, trong ánh bình minh,
Tình yêu trường cửu, vượt qua kiếp đời.HẾT trick or treat ?Mình không có kẹo nên tặng các bạn chương ngọt ngào này mong các bạn thích !Chúc độc giả có 1 đêm Halloween vui vẻ nhéCảm ơn và hẹn gặp lại tất cả các cậu vào những chương tiếp theo
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store