ZingTruyen.Store

Slug

Thunderstrom x Blaze : Dù thiên giới có từ chối, trái tim tôi sẽ luôn thuộc về em, và nơi này, với anh, chính là thiên đường của chúng ta

Trả đơn cho bạn : shemyir86

Ai đặt Request cho mình vui đi :(( , cách đặt đơn mình đã kể ở #Request1 ; giới hạn là 3 lần đặt nhé
________________________________

Chiều muộn dần buông trên cánh rừng, nơi sương mù lững lờ trôi như những dải khói mỏng, ôm lấy từng thân cây, từng nhành lá. Thunderstorm lặng lẽ len lỏi qua những bụi cây, đôi mắt sắc bén dõi theo từng dấu vết mờ nhạt của con nai mà anh đã kiên nhẫn săn lùng suốt cả tuần. Ánh sáng yếu ớt của mặt trời cuối ngày lọt qua tán lá, tạo nên một không gian mờ ảo, vừa xa vắng vừa dịu dàng như một bài thơ cổ. Tiếng gió vi vu qua những cành lá tựa như tiếng thì thầm của khu rừng, nhắc nhở anh rằng mỗi bước chân đều phải cẩn trọng, vì bất kỳ âm thanh nào cũng có thể khiến con mồi vụt mất.

Nhưng rồi, trong một khoảnh khắc ngỡ như đã vĩnh viễn chìm vào quên lãng, Thunderstorm bỗng nhìn thấy một thứ gì đó khác lạ, một hình bóng mờ nhạt giữa màn sương. Tim anh khẽ ngừng lại khi ánh mắt anh chạm vào thân hình nhỏ nhắn đang nằm lặng lẽ dưới gốc cây cổ thụ, nơi ánh sáng mờ nhạt còn sót lại chỉ đủ để phác hoạ một hình dáng mảnh mai, yếu ớt. Đó không phải là con nai anh tìm kiếm, không phải một sinh vật của trần gian. Là một thiên thần.

Anh đứng sững người, mắt nhìn không rời khỏi thân thể gầy gò, đôi cánh xơ xác phủ đầy vết thương. Đôi cánh trắng muốt giờ đây nhuốm màu đỏ của máu khô, những chiếc lông vũ gãy lìa, tả tơi như những cánh hoa đào tàn úa. Mỗi chiếc lông vũ rơi rụng quanh thiên thần ấy như chứng nhân của một bi kịch thầm lặng, của một cuộc chiến không lời mà chỉ có đôi cánh nhuốm máu này làm chứng tích. Thiên thần ấy nằm đó, tựa như một đứa trẻ lạc lối giữa thế gian, gương mặt nhợt nhạt thanh khiết, đôi môi như búp hoa mai giữa mùa đông giá rét, vẻ đẹp mong manh đến mức Thunderstorm cảm thấy chỉ cần một làn gió khẽ lướt qua thôi, thiên thần ấy cũng sẽ tan vào cõi hư vô.

Trái tim anh, vốn vẫn luôn bình thản, chợt thắt lại, run rẩy. Thunderstorm chưa từng trải qua cảm giác này, cảm giác thôi thúc mạnh mẽ khiến anh quên đi mục đích săn bắn của mình. Những bản năng, những quy tắc vốn gắn liền với đời sống hoang dã của anh, bỗng chốc tan biến. Thay vào đó, một tiếng gọi sâu thẳm trong lòng thúc giục anh cúi xuống, nhẹ nhàng đưa đôi tay ra, đón lấy thiên thần đang bất tỉnh vào lòng. Anh ôm chặt thiên thần ấy, cảm nhận hơi lạnh từ thân thể cậu thấm qua làn da mình, nhưng lại không muốn buông ra.

Trong khoảnh khắc ấy, Thunderstorm thấy như mình đang chạm vào một phần của chính định mệnh, một thứ gì đó vượt xa sự hiểu biết của anh về thế giới. Dù không biết vì sao thiên thần này lại rơi xuống, không hiểu vì sao cảm giác đau đớn và tiếc thương lại trào dâng mãnh liệt đến vậy, anh vẫn cứ lặng lẽ bước đi. Bước chân chậm rãi đưa anh trở về, băng qua cánh rừng đẫm sương, nơi mọi âm thanh như lắng lại nhường chỗ cho hơi thở mong manh của người lạ trong vòng tay mình. Và trong lòng Thunderstorm dâng lên một niềm tin mãnh liệt, rằng cuộc đời của anh, kể từ đây, đã không còn là của riêng mình nữa.

Ánh chiều tà hắt nhẹ vào căn phòng gỗ nhỏ bé nơi Blaze đang dưỡng thương, bao phủ không gian một thứ ánh sáng ấm áp, mờ ảo, như thể cả thế giới đang chìm vào giấc ngủ dịu dàng. Sau những ngày dài hôn mê, Blaze cuối cùng đã tỉnh lại, đôi mắt đỏ rực hé mở, nhìn quanh căn phòng lạ lẫm, cảm giác trong cơ thể chỉ toàn là đau đớn và mệt mỏi. Đôi cánh của cậu, vốn từng trắng muốt và lộng lẫy, giờ xơ xác, lông vũ gãy rụng tả tơi, nhuốm máu khô và phủ lên cậu cảm giác thất bại nặng nề. Nhưng mỗi khi ánh mắt cậu bắt gặp Thunderstorm, người đàn ông kiệm lời nhưng luôn ở bên chăm sóc mình, Blaze lại thấy lòng mình được xoa dịu.

Thunderstorm chẳng bao giờ tỏ ra chán nản hay khó chịu, dù ngày nào anh cũng phải giúp Blaze từng việc nhỏ nhặt, từ việc nâng cậu ngồi dậy, đỡ cậu khi cậu không đủ sức tự mình đứng lên, cho đến cẩn thận chải lại từng chiếc lông vũ rụng rơi trên đôi cánh tả tơi. Mỗi khi cậu khẽ cựa mình vì đau đớn, Thunderstorm sẽ ngay lập tức ở bên, đưa đôi tay dịu dàng đặt lên vai cậu, trấn an, như thể mọi đau đớn sẽ tan biến trong hơi ấm ấy.

Rồi một ngày nọ, khi ánh sáng mặt trời mỏng manh chiếu qua ô cửa sổ, soi lên đôi cánh thương tích của mình, Blaze chợt thấy nỗi sợ và xấu hổ dâng lên mãnh liệt. Cậu quay mặt đi, không dám nhìn Thunderstorm, lòng dằn vặt khi nghĩ đến sự hiện diện của mình, đến đôi cánh giờ đây chỉ còn là một gánh nặng. Môi cậu run rẩy khi thốt ra những lời tự trách:

"Anh... tại sao lại cứu tôi?" Giọng cậu chỉ là một tiếng thì thầm yếu ớt, phảng phất nỗi tuyệt vọng và tự trách.

"Tôi không phải là con người... tôi... tôi là một thiên thần sa ngã. Một kẻ đã đánh mất thiên đường, chẳng còn chỗ để quay về..."

Đôi mắt Blaze vẫn đượm nỗi lo sợ khi nhìn Thunderstorm, như thể chỉ chờ đợi một ánh mắt lạnh lùng, một cái nhìn khinh thường sẽ rơi xuống. Nhưng Thunderstorm chỉ yên lặng, nhìn sâu vào đôi mắt xanh ấy với một vẻ bình thản, dịu dàng như cơn mưa rừng. Không một chút ngần ngại, anh đưa tay chạm nhẹ lên mái tóc mềm của Blaze, giọng trầm ấm, từng từ như hòa cùng với nhịp đập trái tim cậu:

"Thiên thần hay con người... cũng đều có thể cần đến sự giúp đỡ khi lạc lối và đau đớn. Tôi không biết cậu đã trải qua những gì, cũng không cần biết cậu từng là ai. Nhưng ngay lúc này, bên cạnh tôi, cậu là một người cần được chăm sóc, và tôi sẵn lòng giúp cậu, chỉ vì đó là điều mà tôi muốn."

Blaze lặng người. Câu trả lời ấy, tưởng chừng đơn giản, nhưng lại tràn ngập sự chấp nhận và cảm thông. Cậu cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ bàn tay của Thunderstorm, từ giọng nói trầm thấp và ánh mắt kiên định, như ánh lửa âm ỉ trong một đêm đông lạnh giá. Và lần đầu tiên sau chuỗi ngày dài hoang mang và lạc lõng, Blaze cảm thấy mình thực sự được chấp nhận, được an ủi trong sự hiện diện của người đàn ông ấy.

Từ đó, cả hai dần quen thuộc với sự hiện diện của nhau. Mỗi sáng sớm, Thunderstorm sẽ mang đến cho Blaze một ly trà nóng, hơi ấm của trà len lỏi vào lòng bàn tay lạnh giá của cậu, xoa dịu trái tim vốn luôn tràn ngập nỗi sầu muộn. Những buổi chiều, anh sẽ kể cho Blaze nghe về những câu chuyện trong khu rừng này – về những con thú nhỏ bé, về những cơn mưa bất chợt, và cả những ngày dài đuổi theo dấu vết của gió, mây và ánh nắng xuyên qua rừng. Những câu chuyện, dù bình dị và tưởng chừng chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại trở thành niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống của Blaze, khiến cậu tạm quên đi nỗi đau trên đôi cánh và những ký ức nặng nề từ thiên đường xa xăm.

Cứ như vậy, từng ngày trôi qua, hai người dần trở nên gắn bó với nhau trong sự yên bình của cánh rừng. Thunderstorm không còn chỉ là người cứu Blaze khỏi cơn hấp hối, mà dần dần trở thành người bạn, người đồng hành không thể thiếu. Blaze cũng không còn là thiên thần sa ngã lạnh lẽo, mà trở thành một phần trong cuộc sống của Thunderstorm, một ánh sáng mong manh nhưng bền bỉ trong căn phòng nhỏ bé giữa cánh rừng hoang sơ.

Và giữa sự im lặng của rừng núi, giữa tiếng gió và tiếng lá xào xạc, cả hai cùng nhau sống qua những ngày tháng bình dị, tựa như tất cả những đau thương, mất mát, và bí mật đều tan biến trong sự dịu dàng của hiện tại.

Mưa ngoài cửa sổ rơi từng giọt lách tách, như tiếng thở dài của đất trời, tạo nên một giai điệu u buồn nhưng cũng dịu dàng kỳ lạ. Trong ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn dầu, Blaze ngồi tựa vào thành giường, đôi mắt sâu thẳm, chất chứa những bí mật và nỗi buồn khó nói thành lời. Thunderstorm ngồi bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt tràn ngập sự kiên nhẫn và dịu dàng mà không cần đến lời nói.

Blaze từ từ cất tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ, khàn khàn nhưng chứa đựng sự day dứt.

"Tôi từng là một thiên thần, một thiên thần vụng về và thiếu sót... Tôi đã phạm một sai lầm. Không lớn lao, không gây hại cho ai, chỉ là... tôi đã không thể hoàn thành một nhiệm vụ của mình. Và với thiên giới, không gì đau đớn hơn một thiên thần không hoàn hảo. Thế nên họ đã trừng phạt tôi, đày tôi xuống nhân gian và cắt đứt đôi cánh này, như một lời nhắc nhở rằng tôi không còn thuộc về thiên đàng nữa."

Cậu dừng lại, khẽ đưa tay chạm vào đôi cánh xơ xác của mình, như thể cảm nhận lại từng mảnh vỡ của quá khứ. Những lông vũ giờ đây chỉ còn là những dấu tích của một đời cao quý và mộng mơ, đã bị vùi dập bởi sự nghiêm khắc đến tàn nhẫn. "Từ giây phút đó," Blaze tiếp tục, giọng lạc đi trong màn đêm, "tôi chỉ còn là một kẻ lưu đày, không còn nơi nào để thuộc về."

Thunderstorm nhìn Blaze, tim anh như thắt lại khi nghe từng lời kể đầy u uất và nỗi buồn của người thiên thần sa ngã. Không ngần ngại, anh vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh giá của Blaze, truyền cho cậu hơi ấm nhẹ nhàng nhưng vững chãi.

"Chỉ vì một lỗi lầm nhỏ mà họ đày đọa cậu đến mức này sao?" Thunderstorm hỏi, giọng anh dịu dàng nhưng cũng đầy sự phẫn nộ ẩn sâu.

Blaze nở một nụ cười buồn bã, ánh mắt cậu chứa đựng nỗi đau và sự cam chịu. "

Thiên giới vốn luôn như vậy... Nơi ấy không chấp nhận những sai sót, dù là nhỏ nhất. Mọi thứ phải tuyệt đối hoàn hảo, và những kẻ như tôi, những kẻ yếu đuối, không bao giờ có thể tồn tại lâu dài. Tôi chỉ là một thiên thần không hoàn hảo, và vì thế, tôi bị bỏ lại..."

Thunderstorm siết chặt bàn tay Blaze hơn, đôi mắt anh lấp lánh sự cảm thông, như một bến bờ an ủi cho kẻ lạc lối.

"Thiên giới có thể không chấp nhận cậu, nhưng với tôi, cậu vẫn là một thiên thần tuyệt vời. Không ai có quyền tước đi giá trị của cậu chỉ vì cậu không hoàn hảo. Ở đây, giữa thế gian này, cậu có một nơi để trở về, nếu cậu muốn."

Blaze ngước nhìn Thunderstorm, đôi mắt long lanh như ánh sao, ngập tràn sự bất ngờ và biết ơn. Lời nói của Thunderstorm nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sức mạnh khiến cậu cảm thấy như có một tia sáng rọi vào sâu thẳm tâm hồn mình. Lần đầu tiên, sau chuỗi ngày dài đầy tổn thương, cậu thấy một chút hy vọng, một chút an ủi. Trái tim cậu đập mạnh mẽ, cảm nhận một sự ấm áp lan tỏa trong lồng ngực, như thể Thunderstorm không chỉ chấp nhận cậu mà còn xóa nhòa những vết thương lòng mà cậu từng gánh chịu.

Đêm đó, cả hai ngồi bên nhau, trò chuyện, sẻ chia như thể thời gian đã ngừng lại. Những câu chuyện cũ, những lời tâm sự sâu kín mà Blaze chưa từng kể cho ai, cậu đã nói hết với Thunderstorm, không chút ngại ngần, không còn sợ hãi bị phán xét. Thunderstorm, với giọng nói trầm ấm, kể lại cho Blaze nghe những câu chuyện từ quá khứ của chính anh, về những ngày tháng cô độc giữa rừng sâu, về những mất mát mà anh từng chịu đựng. Những lời kể ấy, tưởng chừng rất bình thường, nhưng lại xoa dịu nỗi đau của Blaze, khiến cậu thấy mình không còn đơn độc.

Ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng sớm len lỏi qua khe cửa sổ nhỏ, chiếu lên khuôn mặt đầy vẻ bình yên của Blaze khi cậu dần chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng sau đêm dài tâm sự. Thunderstorm ngồi cạnh, lặng lẽ quan sát, đôi mắt anh lấp lánh một niềm cảm thông và dịu dàng sâu lắng. Chưa bao giờ anh thấy ai yếu ớt mà cũng kiên cường đến thế — một thiên thần sa ngã, đầy tổn thương, nhưng cũng ẩn chứa sức mạnh tinh thần hiếm có. Ánh nhìn ấy khiến Thunderstorm bất giác cảm thấy như chính mình đã bị gắn kết vào số phận của người lạ này.

Nhiều ngày trôi qua, Blaze bắt đầu phục hồi chậm rãi. Thunderstorm luôn túc trực bên cạnh, chăm sóc từng bữa ăn, từng giấc ngủ cho cậu. Những vết thương dần lành lại, những đôi cánh xơ xác dần hiện lên một vẻ đẹp lạ lùng trong mắt Thunderstorm, dù không còn hoàn hảo như xưa. Mỗi buổi sáng khi Blaze thức dậy, ánh mắt đầu tiên mà cậu nhìn thấy luôn là Thunderstorm, ánh mắt bình tĩnh nhưng ấm áp ấy dường như giúp cậu có thêm nghị lực vượt qua từng ngày. Những lời nói trầm lặng, sự quan tâm không lời, tất cả tạo nên một sợi dây vô hình giữa hai người, ngày càng khắng khít hơn.

Một buổi chiều, khi ánh mặt trời tắt dần sau dãy núi xa xa, hai người ngồi bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn những tia nắng cuối cùng của ngày tàn. Blaze khẽ hít thở không khí trong lành, đôi mắt ánh lên chút tiếc nuối.

"Trước khi bị đày xuống, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mặt đất lại rộng lớn và tự do đến thế. Tôi từng nghĩ thiên giới là tất cả, là nơi duy nhất chứa đựng sự bình yên và thuần khiết. Nhưng giờ đây, tôi mới hiểu ra... mình đã lầm."

Thunderstorm không nói gì, chỉ lắng nghe từng lời của Blaze.

"Nơi này, giữa thiên nhiên, giữa những cây cối và đất trời bao la... Tôi chưa từng cảm thấy thanh thản như lúc này, chưa từng cảm thấy tự do đến vậy," Blaze thì thầm, ánh mắt cậu mờ đi như chìm vào ký ức xa xăm.

Thunderstorm khẽ mỉm cười, "Thế giới này có vô vàn điều kỳ diệu, Blaze. Có những vẻ đẹp bình dị mà đôi khi chúng ta không nhận ra. Đó là những điều rất nhỏ bé nhưng lại khiến cuộc sống trở nên phong phú."

Blaze nhìn vào mắt Thunderstorm, đôi mắt ấy lấp lánh một niềm vui an yên, như thể đã từng thấy hết thảy những điều kỳ diệu ấy. Cậu bỗng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, một cảm giác mà cậu chưa từng có khi còn là thiên thần. Có lẽ, cậu không chỉ tìm thấy sự thanh thản và tự do nơi thế gian, mà còn tìm thấy một lý do để ở lại nơi này.

Thời gian tiếp tục trôi qua, và Blaze không còn là một thiên thần yếu đuối, lạc lõng như khi Thunderstorm tìm thấy cậu trong rừng. Cậu đã mạnh mẽ hơn, hiểu được rằng cuộc sống không chỉ là những quy tắc khắt khe của thiên giới, mà còn là những trải nghiệm, những mối quan hệ đã làm thay đổi cuộc đời cậu mãi mãi. Nhưng điều quý giá nhất mà cậu nhận được chính là Thunderstorm — người đã chấp nhận cậu với tất cả những khiếm khuyết và đau thương của mình.

Blaze và Thunderstorm đi dạo bên nhau. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua những tán lá và hương thơm dịu mát của hoa cỏ. Blaze khẽ cúi xuống, nhặt một bông hoa nhỏ xinh xắn và nhìn nó với đôi mắt long lanh.

"Nếu tôi là bông hoa này, thì cuộc sống của tôi thật ngắn ngủi và mong manh, như một phút giây thoáng qua trong cuộc đời rộng lớn."

Thunderstorm nhẹ nhàng đặt tay lên vai Blaze, "Nhưng trong phút giây ấy, cậu đã tỏa sáng, Blaze. Cậu đã để lại dấu ấn, không phải vì cậu hoàn hảo, mà vì cậu là chính mình. Chỉ một thoáng qua cũng đủ để ai đó nhớ mãi."

Blaze quay sang nhìn Thunderstorm, đôi mắt cậu lấp lánh ánh sáng của sự tin tưởng và tình cảm ấm áp. "Cảm ơn anh, Thunderstorm. Nếu không có anh, tôi đã không thể tìm thấy chính mình, cũng không thể hiểu rằng mình đáng được yêu thương."

Thunderstorm không nói gì, nhưng ánh mắt anh phản chiếu sự chân thành sâu sắc. Anh biết rằng, giữa hai người giờ đây đã có một mối ràng buộc không thể phá vỡ. Dù cho ngày mai có ra sao, dù cho Blaze có phải trở lại thiên giới hay không, khoảnh khắc này sẽ mãi là một phần của họ.

Một buổi tối êm ả, khi ánh trăng phủ lên cánh đồng một lớp sương mỏng, Thunderstorm và Blaze ngồi cạnh nhau dưới mái hiên nhà. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của hoa dại trong rừng, hòa cùng âm thanh của những giọt mưa rơi đều đặn từ bầu trời. Không gian im lặng nhưng ấm áp, như thể cả thế giới này đang dừng lại, chỉ để họ có thể ở bên nhau.

Blaze, dù cơ thể đã dần hồi phục, vẫn cảm thấy yếu ớt trong lòng. Những vết thương trên đôi cánh dần lành lại, nhưng nỗi đau trong tâm hồn cậu vẫn không dễ gì xóa đi được. Cậu đã từng là một thiên thần, một sinh linh hoàn hảo, được ban cho tất cả mọi thứ, nhưng lại vì một sai lầm mà bị trừng phạt, bị tước đi đôi cánh và bị ném xuống trần gian. Cảm giác mất mát ấy chưa bao giờ phai mờ, dù đã có Thunderstorm bên cạnh. Chính anh là người đã cho Blaze cảm nhận lại được sự ấm áp và yêu thương, thứ mà thiên giới không bao giờ mang lại cho cậu.

"Thunderstorm..." Blaze lên tiếng, giọng cậu nhẹ như hơi thở, nhưng trong đó có một sự băn khoăn sâu thẳm. Cậu nhìn vào đôi mắt của anh, những đám mây mỏng manh phản chiếu trong đôi mắt ấy, tựa như một câu hỏi chưa lời đáp.

"Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện tôi sẽ phải rời xa nơi này không?"

Thunderstorm ngồi im lặng một lúc, lòng anh như một cơn sóng cuộn lên, vừa đau đớn, vừa mong mỏi. Anh nhìn Blaze, thấy rõ sự yếu đuối trong đôi mắt xanh của cậu, và dù biết rằng cậu là một thiên thần, rằng số phận của Blaze không thể nào gắn bó lâu dài với anh, nhưng trái tim anh không thể ngừng nhói đau.

"Đôi khi, tôi tự hỏi... liệu có thể giữ cậu ở lại mãi mãi không," Thunderstorm khẽ nói, đôi tay anh nắm chặt lấy tay Blaze, như muốn níu giữ điều gì đó quý giá mà anh biết rằng sẽ không thể giữ mãi.

"Nhưng tôi không muốn ích kỷ, không muốn cản trở cậu. Cậu có quyền lựa chọn, có quyền quyết định số phận của mình."

Blaze lặng im, tay cậu siết chặt lấy tay Thunderstorm, đôi mắt ánh lên một thứ cảm xúc mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến. Cậu từng nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi lẻ loi, không có chỗ đứng, không có ai bên cạnh. Nhưng sự hiện diện của Thunderstorm, sự chăm sóc tỉ mỉ và tình yêu mà anh dành cho cậu, đã cho cậu thấy rằng thế giới này không hoàn toàn tàn nhẫn. Cậu không phải là một kẻ lạc lõng.

"Thunderstorm, tôi không biết mình có thể ở lại đây mãi không... Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn," Blaze khẽ nói, ánh mắt cậu giờ đây đã đầy kiên quyết, "Nếu tôi phải đi, thì tôi sẽ đi với một trái tim không còn cô đơn nữa. Anh đã cho tôi điều mà tôi không bao giờ dám mong ước."

Thunderstorm cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn. Anh đã biết rằng Blaze sẽ phải rời đi, nhưng khi nghe những lời này, cảm giác mất mát lại ùa về mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh không muốn nghĩ đến ngày ấy, ngày mà Blaze sẽ phải quay lại thiên giới, nơi mà cậu không thể có được sự tự do, không thể có được tình yêu.

"Blaze, tôi... tôi không biết mình sẽ làm gì nếu mất cậu. Nhưng tôi sẽ không giữ cậu lại, nếu điều đó khiến cậu không hạnh phúc." Thunderstorm mỉm cười, dù trong lòng anh như có hàng ngàn mũi dao đang đâm vào. "Nếu cậu có thể tìm được nơi nào đó làm cậu hạnh phúc, thì tôi sẽ chúc phúc cho cậu, dù đó có là một nơi xa xôi."

Blaze nhìn Thunderstorm, mắt cậu long lanh như hai viên ngọc sáng.

"Với tôi, anh chính là hạnh phúc, Thunderstorm. Anh đã mang đến cho tôi điều mà thiên giới không thể có được. Tôi đã không còn cảm thấy mình là một kẻ lạc loài nữa. Tôi chỉ muốn... ở bên anh, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi."

Câu nói ấy làm Thunderstorm nghẹn ngào. Anh kéo Blaze vào lòng, ôm cậu thật chặt như muốn giữ lấy giây phút này, như muốn lưu giữ tất cả những gì anh có. Và dưới bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi lên hai người, họ ngồi im lặng bên nhau, không cần nói gì thêm.

Những đêm sau đó, Blaze dần dần hồi phục hoàn toàn, nhưng trái tim cậu cũng dần nhận ra một sự thật không thể tránh khỏi. Anh biết rằng một ngày nào đó, số phận sẽ gọi tên mình, và dù có muốn hay không, cậu cũng sẽ phải quay trở lại nơi mà mình thuộc về. Nhưng trong sâu thẳm trái tim, Blaze hiểu rằng, dù cho có chia xa, tình cảm mà Thunderstorm dành cho cậu sẽ mãi mãi ở lại, như một ký ức đẹp đẽ không thể xóa nhòa.

Tình yêu giữa Thunderstorm và Blaze là một tình yêu bất diệt, vượt qua mọi biên giới của thiên giới và trần gian, một tình yêu mà họ biết sẽ không bao giờ có thể trọn vẹn, nhưng nó sẽ luôn sống mãi trong trái tim họ.

Đêm cuối cùng trước khi Blaze phải đưa ra quyết định quay lại thiên giới, Thunderstorm không thể nào chợp mắt. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh của gió thổi nhẹ qua khe cửa sổ, và tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà. Anh ngồi cạnh giường Blaze, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử động nhẹ nhàng của cậu trong giấc ngủ say. Mỗi lần cậu thở đều đặn, tim anh lại cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ, như thể có một sợi dây vô hình gắn kết anh và Blaze lại với nhau.

Nhưng điều đó không đủ để xoa dịu những cảm xúc hỗn độn trong lòng anh. Từ ngày Blaze đến với anh, anh đã không ngừng đấu tranh với chính mình, không ngừng cố gắng giữ khoảng cách, sợ rằng tình cảm của mình sẽ chỉ làm tổn thương cả hai. Nhưng tối nay, khi mọi thứ đã gần đến điểm kết thúc, anh không thể giữ im lặng nữa.

Cuối cùng, anh không thể chống lại sự thôi thúc mạnh mẽ từ trái tim mình. Anh nhẹ nhàng cúi xuống, khẽ vén mấy lọn tóc ẩm ướt khỏi trán Blaze, rồi thở dài, gọi tên cậu trong tiếng thở dịu dàng.

"Blaze... tôi có điều muốn nói."

Blaze từ từ mở mắt, lông mi dài khẽ lay động như cánh chim, và cậu nhìn lên Thunderstorm với ánh mắt mơ màng, vẫn còn ngái ngủ. "Chuyện gì vậy?" Giọng cậu khẽ run rẩy, như thể vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Thunderstorm nuốt nghẹn một hơi, nhìn vào đôi mắt ngái ngủ ấy, rồi cẩn thận nói tiếp. Ánh sáng của ngọn đèn dầu chiếu lên gương mặt anh, tạo nên những vệt sáng mờ ảo, như thể làm nổi bật lên cảm xúc sâu kín trong lòng anh.

"Tôi biết mình không nên nói điều này... nhưng tôi không muốn hối tiếc. Blaze, tôi yêu cậu. Từ ngày đầu tiên tôi gặp cậu, khi tôi nhìn thấy cậu nằm bất động dưới gốc cây, trái tim tôi đã không còn là của mình nữa. Tôi đã không thể dừng lại. Cậu không phải con người, cậu là một thiên thần, nhưng với tôi, cậu là tất cả. Dù cậu ở đâu, dù cậu có quay về thiên giới, tôi vẫn sẽ luôn hướng về cậu, luôn nhớ về cậu. Tôi sẽ không bao giờ quên cậu."

Đêm tối buông xuống như một tấm màn che phủ mọi vật, nhưng trong căn phòng ấm áp nhỏ bé bên trong ngôi nhà gỗ đơn sơ, ánh đèn dầu yếu ớt vẫn sáng, soi rõ từng góc khuất của căn phòng. Thunderstorm ngồi bên giường Blaze, đôi tay anh đặt nhẹ nhàng trên tay cậu, như muốn giữ lấy cậu, bảo vệ cậu khỏi mọi thứ ngoài kia. Cơn mưa bên ngoài vẫn rơi đều, tiếng mưa như những giọt nước mắt của thiên nhiên, lắng nghe sự im lặng đầy nặng nề giữa hai con người, hay có lẽ giờ đây là một thiên thần và một con người.

Blaze nằm đó, đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra, nhưng có lẽ anh cũng cảm nhận được sự hiện diện của Thunderstorm bên mình. Cậu khẽ thì thầm, giọng nói vừa tỉnh dậy vừa yếu ớt, như những ngọn gió thoảng qua:

"Anh... Anh nói gì lúc nãy... tôi có thể tin điều đó không?"

Thunderstorm cúi xuống, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Blaze. Trong ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt cậu toát lên sự hoang mang, nhưng cũng có một thứ gì đó rất mềm mại, rất con người. Thunderstorm hít một hơi thật sâu, để không gian này không trôi đi vội vã, để tận hưởng từng giây phút quý giá này.

"Blaze," anh nói, giọng khàn khàn vì những cảm xúc sâu kín không thể diễn tả hết bằng lời,

"Tôi yêu cậu. Từ lúc nhìn thấy cậu lần đầu tiên, tôi biết rằng tôi sẽ không thể sống thiếu cậu. Dù cậu là ai, từ đâu đến, tôi cũng yêu cậu. Và tôi sẽ yêu cậu mãi mãi, không quan trọng tương lai chúng ta sẽ như thế nào."

Blaze ngồi dậy trong chốc lát, ánh mắt cậu tìm kiếm sự thật trong đôi mắt của Thunderstorm. Cậu không thể tin được. Cậu, một thiên thần sa ngã, lại nhận được một tình yêu như thế. Điều này dường như quá xa vời đối với một sinh linh đã bị ruồng bỏ, bị đánh mất tất cả. Nhưng ánh mắt của Thunderstorm, đầy kiên định và chân thành, khiến cậu không thể quay lưng lại với tình cảm ấy.

"Nhưng tôi... tôi không xứng đáng với tình yêu của anh," Blaze nói, giọng cậu run rẩy, đôi mắt cậu dâng đầy những giọt nước mắt không thể kìm lại.

"Tôi đã làm sai quá nhiều, tôi là một thiên thần sa ngã. Tôi không có quyền..."

Thunderstorm không để cậu nói hết câu. Anh đặt tay lên môi Blaze, ngắt lời cậu bằng một cái hôn nhẹ nhàng. Đó là một nụ hôn đầy dịu dàng, đầy yêu thương, không vội vàng mà như muốn nói hết những điều mà anh không thể diễn tả bằng lời. Khi nụ hôn kết thúc, anh khẽ lùi lại, nhìn vào đôi mắt của Blaze, không hề tránh né ánh nhìn của cậu.'

"Blaze," anh nhẹ nhàng nói,

"Tình yêu không có lý do. Nó chỉ đơn giản là tồn tại, giống như cách trái tim tôi đập mỗi khi nhìn thấy cậu. Cậu có thể là thiên thần hay một sinh linh từ đâu, nhưng trong mắt tôi, cậu là tất cả. Cậu không cần phải xứng đáng, vì cậu đã là điều quý giá nhất đối với tôi rồi."

Blaze cảm thấy trái tim mình như vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Những cảm xúc chưa bao giờ bộc lộ giờ đây ùa về, nhấn chìm cậu trong sự mơ hồ lẫn hạnh phúc. Cậu đã quen với sự cô đơn, đã quen với việc bị bỏ rơi, nhưng giờ đây, trong lòng cậu tràn đầy một cảm giác lạ lùng, một cảm giác mà cậu không dám hy vọng sẽ có.

"Anh... anh nói thật chứ?" Blaze hỏi, không thể kiềm chế được giọng nói nghẹn ngào.

"Tôi không thể tin được... tôi chỉ là một kẻ đã sa ngã, không thể trở về được nữa."

Thunderstorm lắc đầu, ánh mắt anh vẫn giữ nguyên sự dịu dàng, kiên định. "Đừng nói như vậy, Blaze. Con người hay thiên thần, mọi lỗi lầm đều có thể được tha thứ. Còn tình yêu, nó không phải là thứ để phân biệt hay đo đếm. Nó là thứ khiến chúng ta sống, để mỗi ngày đều có ý nghĩa."

Blaze ngước nhìn anh, không còn có thể giấu nổi những giọt nước mắt, cậu buông thả mình vào vòng tay của Thunderstorm, như tìm thấy một nơi an toàn mà cậu luôn mong muốn. Lần đầu tiên trong suốt hành trình dài đằng đẵng của mình, Blaze cảm thấy mình thật sự có giá trị, thật sự xứng đáng được yêu.

Cả hai ngồi im lặng, không nói gì, chỉ để cho những cảm xúc chân thành truyền tải qua từng nhịp thở. Mưa vẫn rơi đều, nhưng trong căn phòng này, sự yên bình lạ kỳ bao trùm lấy họ. Blaze cảm nhận được hơi ấm của Thunderstorm, cảm nhận được tình yêu mà anh dành cho cậu. Và trong khoảnh khắc ấy, cậu không còn cảm thấy mình là một kẻ sa ngã. Cậu cảm thấy mình là một người, một người có thể yêu và được yêu.

"Cảm ơn anh," Blaze thì thầm, "Cảm ơn anh vì đã cho tôi thấy rằng tôi vẫn có thể yêu và được yêu."

Thunderstorm không trả lời, chỉ ôm chặt cậu hơn, như muốn nói rằng anh sẽ luôn ở đây, không bao giờ rời xa. Cả hai không cần lời nói nữa, vì tình yêu họ dành cho nhau đã đủ rõ ràng, đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách, mọi đau khổ mà họ từng trải qua.

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh bắt đầu len lỏi qua những tán lá rừng, Blaze bước ra ngoài, trái tim cậu đầy hy vọng, nhưng khi đứng trước thiên giới, cậu đã phải đối mặt với một thực tế đầy bất ngờ. Thiên giới, nơi mà Blaze từng là một phần, giờ đây lại từ chối cậu. Cánh cửa đóng lại trước mắt cậu, không một tiếng nói, không một dấu hiệu chào đón. Lòng cậu chợt se lại, nhưng cũng không còn sự đau đớn như trước, bởi vì Blaze biết, sự từ chối này chính là tự do mà cậu cần.

Cậu quay lại, đôi mắt lấp lánh không phải vì đau khổ, mà vì niềm vui mới, sự giải thoát khỏi một thế giới mà cậu không còn thuộc về. Cậu không phải trở lại một nơi không thể yêu thương, không còn những quy tắc vô lý và sự hoàn hảo cứng nhắc. Thay vào đó, cậu sẽ có những ngày tháng tự do, bên người mà cậu yêu thương nhất. Và người đó chính là Thunderstorm.

Khi Blaze quay trở lại, nụ cười của cậu rạng rỡ như một ngọn lửa ấm áp trong bóng tối. Cậu đứng trước Thunderstorm, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.

"Họ không chấp nhận tôi nữa," Blaze nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết, "Và tôi không có lý do gì để không ở bên anh."

Chỉ một câu nói ấy thôi đã khiến trái tim Thunderstorm rung lên mạnh mẽ, như thể một phần nào đó trong anh đã tìm thấy chỗ đứng thật sự. Anh bước tới, không kìm được, đôi tay giang rộng ôm lấy Blaze như sợ rằng nếu không làm vậy, cậu sẽ lại biến mất. Anh siết chặt cậu vào lòng, cảm nhận hơi ấm của người yêu, và một niềm vui trào dâng trong lòng anh. Cảm giác ấy thật dịu dàng, nhưng cũng đầy mạnh mẽ—một sự cam kết không lời mà cả hai đều cảm nhận được.

"Blaze, cậu có biết không?" Thunderstorm khẽ thì thầm, giọng anh trầm ấm. "Tôi không cần một thiên giới nào khác. Cậu chính là thiên đường của tôi."

Blaze ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh, và một nụ cười nhẹ nhàng vẽ lên môi cậu. "Vậy thì chúng ta sẽ tạo ra thiên đường của riêng mình, phải không anh?" Câu hỏi ấy vừa nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy sự khẳng định về tương lai mà họ sẽ cùng nhau xây dựng.

Cả hai im lặng trong giây lát, chìm đắm trong cảm giác bình yên không cần lời. Họ đã tìm thấy nhau giữa bao nhiêu bão tố, và giờ đây, họ chỉ cần sống, chỉ cần yêu thương nhau, không màng đến quá khứ hay tương lai. Thế giới bên ngoài có thể thay đổi, nhưng tình yêu này sẽ không bao giờ thay đổi. Và ở đây, trong vòng tay của nhau, họ đã tìm thấy một nơi mà họ thực sự thuộc về.

Những ngày tháng tiếp theo, cuộc sống của họ như một bản nhạc ngọt ngào, đầy ắp những khoảnh khắc hạnh phúc bình dị. Mỗi sáng, Blaze thức dậy và nhận thấy rằng mọi thứ xung quanh đều tươi đẹp hơn khi có Thunderstorm bên cạnh. Mỗi buổi chiều, khi hoàng hôn xuống, họ sẽ ngồi bên nhau, chia sẻ những câu chuyện cũ, những ước mơ chưa thành, và những giấc mơ mới.

Có những buổi tối, họ ngồi trên bãi cỏ, nhìn lên bầu trời đầy sao. Họ không nói gì, chỉ đơn giản là ngắm nhìn thiên nhiên, cảm nhận sự hòa hợp giữa họ và vũ trụ. Blaze có thể nghe thấy tiếng gió thì thầm trong cành cây, và tiếng suối chảy róc rách. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tiếng nói duy nhất mà Blaze cần là tiếng trái tim của Thunderstorm, nhịp đập của hai người hòa quyện vào nhau.

Một đêm, khi ánh trăng bạc chiếu sáng trên mặt đất, Thunderstorm kéo Blaze vào lòng, ôm cậu thật chặt. "Anh từng nghĩ sẽ không bao giờ có một ngày như thế này," anh nói, giọng khàn khàn, "Nơi mà tôi cảm thấy mình thực sự sống, thực sự yêu."

Blaze mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như những vì sao trong đêm. "Chúng ta đã tìm thấy nhau rồi, Thunderstorm. Anh và tôi... chúng ta là thiên đường của nhau. Từ nay, mọi nỗi buồn và sợ hãi sẽ không còn nữa."

Và trong khoảnh khắc ấy, khi đôi tay họ nắm chặt, ánh sáng của vầng trăng bao phủ cả hai, Thunderstorm và Blaze biết rằng họ đã tìm thấy nơi mình thực sự thuộc về. Không phải thiên giới hay bất cứ nơi nào khác, mà chính là bên nhau, trong trái tim của nhau.

Khi đôi mắt họ cùng hướng lên bầu trời, trong không gian rộng lớn, giữa những vì sao sáng lấp lánh, họ hiểu rằng tình yêu này sẽ là ngôi sao dẫn lối cho họ, một ngôi sao không bao giờ tắt, không bao giờ phai nhạt.

Và khi cuộc sống tiếp tục, không có gì có thể ngăn cản tình yêu của họ, không có gì có thể làm lu mờ niềm hạnh phúc mà họ đã tìm thấy—trong nhau, trong tình yêu mà họ chia sẻ.

Cánh vỡ không sao, tình vẫn tròn,
Lỡ một lần lạc, về lại nơi.
Mặt trời lặn tắt, sao còn sáng,
Bên anh, em tìm thấy bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store