ZingTruyen.Store

Slug


Cuối cùng vẫn quyết định không mang giòi về nhà, bởi vì quan sát ghi chép số liệu không thể dựa vào mỗi mắt thường mà còn phải mượn dụng cụ tinh vi của phòng thí nghiệm cơ quan, vận chuyển qua lại cũng có thể sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của số liệu. Nhưng Cố Ngụy đáp ứng Trần Vũ tạm thời không thèm nghĩ chuyện công việc nữa, trong lúc nghỉ phép sẽ tận lực nhàn rỗi thả lỏng, chỉ dùng nửa ngày đến cơ quan ngó ngó mấy con thú cưng là được rồi.

Buổi chiều Trần Vũ đi làm, Cố Ngụy không muốn về nhà một mình, liền ngốc trong văn phòng đọc sách. Phương Cẩm Tú ở bệnh viện nằm mãi không được, cũng về đi làm, cổ dán băng gạc, nhưng so với vết thương thân thể dĩ nhiên tinh thần chịu đả kích càng trầm trọng. Thẩm Trường Hải tự mình đến an ủi, cũng khuyến khích cô. Cố Ngụy âm thầm đặt một cái bánh kem nhỏ, rất nhanh đã đưa đến. Trương Càn Khôn đặt mua cho cô một cái gối ôm giữ nhiệt cao bằng nửa người. Dưới sự trợ giúp cẩn thẩn tỉ mỉ của đồng nghiệp, Cẩm Tú biểu thị quyết tâm "quên tra nam, làm lại từ đầu, cự tuyệt não luyến ái, hăng hái gầy dựng sự nghiệp".

Sự việc của Ngô Kỳ làm văn phòng tỉnh cực kỳ khiếp sợ, Sở trưởng tức giận, yêu cầu điều tra trả lại chân tướng, làm rõ ngọn ngành. Người cha bị trúng gió nửa nghỉ hưu của Ngô Kỳ cũng tạm thời bị cách chức chờ điều tra, hai vị thúc bá khác của Ngô Kỳ trong hệ thống công kiểm pháp cũng liên lụy, đến cả chủ nhiệm chính pháp ủy Tân Giang cũng bị cách chức. Có tới một nửa lực lượng của bên chuyên án đều dồn vào điều tra vụ án này, Triệu Trọng Cương, người có hiểu biết nhất đối với vụ án cũng tới trợ giúp cảnh sát. Cố Ngụy ở hành lang gặp được Triệu thúc thúc đầu đã bạc, hai người không tiếng động mà ôm nhau, lần này Cố Ngụy không rơi lệ, anh biểu đạt lòng biết ơn với Triệu Trọng Cuông, cảm ơn ông đã từng và ngay lúc này vẫn đang làm mọi thứ vì mình và em gái.

Đồng thời, án báo thù đối với sự kiện bắt nạt học đường trung học Thiếu Dương cũng tạm gác lại, một mặt là trọng tâm đã được thượng cấp dời đi chỗ khác, đâm ra nhân lực không đủ, mà bản thân manh mối vụ án lại quá ít; còn một nguyên nhân khác mọi người trong lòng điều hiểu rõ mà không nói ra ---- sau khi biết những chuyện mà những người bị hại năm đó đã làm, khát vọng điều tra rõ chân tướng, nghiêm trị hung thủ ở trong lòng mọi người đều chẳng còn bức thiết đến thế nữa. Cảnh sát cũng là người, chẳng phải cái máy điều tra, dù ngoài miệng không nói, cũng sẽ khó tránh nảy sinh cộng tình đằng sau mỗi vụ án, bởi vậy người bị hại trong từng vụ án trong lòng họ cũng không hoàn toàn bình đẳng, có những người bọn họ không tiếc mạng tăng ca cũng phải tìm ra hung thủ để an ủi hương hồn người vô tội, cũng có những người, làm cho bọn họ cảm thấy chết lặng thậm chí chán ghét, quá trình điều tra liền biến thành việc công thì cứ xử theo phép công đi, có thể phá án thì tốt, phá không được thì ngoại trừ lấy ít đi một phần tiền thưởng cũng chẳng có ý nghĩa gì khác gọi là.

Trần Vũ như nguyện được phân đi điều tra vụ Ngô Kỳ, để chứng thực từng tội danh một của tên Vương bát đản kia mà nỗ lực. Bọn họ rất nhanh đã điều tra được cha Ngô Kỳ và Hứa Hải Tuấn cùng một giuộc hợp lực đè chứng cứ phạm tội xuống, nếu đi theo đường dây của Hứa Hải Tuấn mà đào thêm, có thể đào ra không ít điểm đáng ngờ cực mạnh để đối chiếu với các bản án cũ. Cuộc đấu tranh quét hắc trừ ác trong nội bộ tỉnh bắt đầu triển khai, văn phòng tỉnh lại quyết đoán tăng thêm nhân lực, yêu cầu lôi tất cả án kiện của Hứa Hải Tuấn tuyên phạt trong 10 năm ra phúc thẩm một lần, vị đại phán quan họ Hứa này ngã xuống hồ đến cùng là ngoài ý muốn hay là do người khác làm, lại càng chẳng ai để ý nữa.

Miệng vết thương trên đầu Cố Ngụy đổi hai lần thuốc, cơ bản đã lành. Anh nghỉ phép ở nhà, mỗi ngày trôi qua vừa phong phú vừa thoải mái. Sáng dậy sớm đưa Tỏa Tỏa đi học, trở về cùng mẹ Trần ra ngoài mua đồ ăn. Ở siêu thị thường xuyên có thể ngẫu nhiên gặp được các đồng bọn trong nhóm múa quảng trường của mẹ Trần, nhóm các dì đều hỏi mẹ Trần Vũ có phải còn một cô con gái, đây là con rể đúng không? Mẹ Trần liền thần bí cười cười, nói không phải con rể, là con trai đã thất lạc nhiều năm. Sau đó cứ đứng đó chờ, đưa mắt ra hiệu cho anh, Cố Ngụy mặt đỏ mắt cũng đỏ, cười gọi "Mẹ!".

Buổi chiều Cố Ngụy ở trên lầu, quét tước vệ sinh, chăm hoa nhổ cỏ, xem một chút sách nghiệp vụ và video y học nước ngoài miễn phí trước chưa có thời gian xem. Chạng vạng thì đưa Cường Cường tử xuống lầu dạo quanh. Vui vẻ nhất náo nhiệt nhất vẫn là buổi tối vì Trần Vũ tan làm trở về.

Bọn họ ăn xong cơm chiều sẽ lên lầu, Trần Vũ như một con cún mỗi ngày đều ôm mặt trời trong tay mà đi, tinh lực tràn đầy quấn lấy anh hôn mãi không đủ cắn mãi không đủ. Nhưng Cố Ngụy quan sát, lúc làm việc Trần Vũ thập phần trầm ổn nội liễm, hoàn toàn không có loại tính tình trẻ con này, hơn nữa trước mặt người ngoài rất ít khi chủ động tiếp cận gần gũi, giống như vĩnh viễn chỉ nhiệt tình đối với mỗi mình anh.

Phát hiện như thế làm Cố Ngụy sinh ra một cảm giác hạnh phúc không thể gọi tên, anh biết mình đối với Trần Vũ là đặc thù, là duy nhất. Mà với anh mà nói, Trần Vũ chẳng lẽ không phải như vậy hay sao? Chàng trai làm anh có ý niệm gia đình, làm anh ý thức được hóa ra thế giới này cũng không bại hoại đến thế, và mình cũng được người khác yêu thương vô điều kiện. Nhờ có Trần Vũ, anh cũng lần đầu tiên sinh ra tò mò và khát vọng đối với tình dục, trước anh thấy cái đó thật nhơ bẩn, giờ anh đã vứt bỏ ý niệm này. Không chỉ như thế, anh còn biến thành một cậu bé có triệu chứng khát da thịt, mỗi lần hôn môi với Trần Vũ đều không muốn dừng lại.

Cố Ngụy cảm thấy mình hình như còn mong chờ chuyện này hơn cả Trần Vũ, anh chủ động mua sẵn những thứ cần dùng, rồi lại rất không câu nệ mà mở miệng đòi hỏi. Mà Trần Vũ mới đầu còn ngại đầu anh khâu năm mũi, lúc nào cũng dừng lại một giây ngay trước khi lau súng cướp cò, dặn dò anh phải tuân theo lời dặn của bác sĩ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi ngủ sớm, rồi lại một mình đi vào phòng tắm dội nước lạnh.

Bây giờ vết thương của Cố Ngụy cũng tháo chỉ rồi, không cần đeo băng gạc nữa, chỗ tóc cạo xung quanh cũng đã dần dần mọc dài trở lại. Cố Ngụy giơ cho bạn trai xem cái ót có hơi xấu của mình, hỏi: "Lành rồi này, em xem."

Cảm xúc Trần Vũ bộc lộ ra không phải là hưng phấn, chắc miệng vết thương cũng chưa hoàn toàn liền hẳn, vẫn như cũ làm cậu không nhịn được mà mắng: "Thằng cẩu tặc Ngô Kỳ, xuống tay ác như vậy."

"Nhưng hắn bị anh đánh thảm hơn nhiều ấy." Cố Ngụy cười nói, "Hơn nữa hắn mới không phải cẩu, cẩu cẩu cực kỳ đáng yêu."

"Không sai," Trần Vũ nói, "Em từ chối cho hắn làm đồng loại của em."

Cố Ngụy cười nhéo nhéo khuôn mặt người yêu niên hạ, nói: "Tiểu cẩu mau lao vào lòng ca ca."

Tiểu cẩu lại dựa vào sofa bất động. "Muốn ca ca nói thích em em mới vào."

Cố Ngụy giơ tay tắt đèn phòng, chỉ chừa lại một trản đèn dưới đất, trong mắt là ngọn lửa ái tình mờ ảo, anh đứng lên, ngồi khóa lên đùi đối phương, ôm lấy mặt cậu, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Anh hôn vô cùng chậm, có chút thẹn thùng, Trần Vũ cũng không sốt ruột giành lại quyền chủ động, chỉ phối hợp với tiết tấu của anh, dịu dàng đáp lại môi lưỡi Cố Ngụy.

"Thích em..." Anh tiến đến cạnh tai Trần Vũ, cắn vành tai cậu, "Lần trước em nói, chỉ cần anh chủ động mở miệng, sẽ cho anh, em nhớ chứ?"

Chàng trai thấp giọng cười một tiếng, bàn tay to chui vào áo ngủ của Cố Ngụy, ngón tay ấm áp xoa vòng quanh hõm eo anh, "Nhớ chứ. Cho nên?"

Cảm giác tê dại như gần như xa làm Cố Ngụy càng muốn dính chặt với người yêu, anh câu cổ Trần Vũ, vùi đầu vào vai cậu, trong tiếng tim đập chật vật mở miệng: "Muốn em... ý anh là, muốn làm tình với em."

Trần Vũ ghì lấy anh mà hôn, có chút hung dữ, không còn cùng anh chơi đùa vụn vặt nữa, bắt đầu bá đạo công thành chiếm đất, hơi thở phủ lên mặt anh, ngọn lửa tình yêu ẩm ướt, hừng hực.

Cố Ngụy phát hiện thật sự nói về hôn thì mình không phải đối thủ của cậu, thậm chí bắt đầu nghi ngờ trước kia Trần Vũ đã từng hôn người khác, nếu không sao lại thuần thục như vậy?

Ý niệm này làm ngực anh chua xót, ưỡn đầu ra sau không cho cậu hôn, nhưng khóe môi bị cậu dịu dàng đuổi lấy, Trần Vũ liếm láp nốt ruồi dưới môi anh, hỏi: "Làm sao thế?"

"Kỹ thuật hôn của em không tệ nhỉ." Cố Ngụy nói, "Đã có luyện tập."

Thanh niên phì cười, "Đúng rồi, từ cao trung đến giờ, luyện tập vô số lần."

Anh tức giận trừng lại, Trần Vũ còn cười đến là vui vẻ, "Ở trong mơ ấy," tiểu cẩu nói, "Đối tượng chính là anh."

"Có quỷ mới tin em!"

Trần Vũ nâng mông anh bế lên, vừa hôn vừa đi vào phòng ngủ, vài giây sau đã đặt anh trên giường, cúi người đè xuống.

"Em chưa từng yêu ai, sau khi bị anh block lúc nào cũng chìm đắm vào học hành, nếu không vì Thanh Hoa Bắc Đại không thèm em thì em cũng đến đó rồi, còn tìm ai mà luyện kỹ thuật hôn được nữa? Tiểu dấm tinh." Trần Vũ nhéo chóp mũi anh một tẹo, cười xấu xa, "Nhưng em thích lắm, cứ ghen tiếp cho em."

Trong phòng rất tối, thanh niên đứng dậy muốn đi bật đèn, bị anh kịp thời túm cổ áo, một lần nữa kéo về.

"Thật sự từng mơ thấy anh sao?"

"Thường xuyên mơ thấy, tỉnh dậy lại phải đi giặt quần lót." Tiểu cẩu ủy khuất lên án, "Quỷ xinh đẹp rất chi là hại người."

Cố Ngụy dời mắt đi cười trộm, lại bị nhéo cằm rồi xán lên hôn. "Cho nên anh phải bồi thường cho em." Trần Vũ nói, "Biết chưa, ngoan chút."

Anh ngẩng đầu đón nhận cái hôn mang đầy tính xâm lược của người yêu, giơ một tay ra cởi áo sơmi của Trần Vũ, lại rút cái áo thun trắng từ lưng quần ra, cuối cùng sờ được cơ bụng hình dáng rõ ràng, Cố Ngụy thích sờ chỗ này, thích cảm nhận quá trình làn da ở đây dưới sự vuốt ve của anh mà không ngừng căng chặt và co rút. Sau đó anh tháo bỏ thắt lưng của Trần Vũ, sờ được một thứ vừa cứng vừa nóng, hài lòng nghe tiếng chàng trai thở dốc bên tai mình, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ nhè nhẹ, nhưng rất nhanh cổ tay đã bị bắt lấy, Trần Vũ không cho anh sờ lung tung.

"Làm gì...?" Cố Ngụy không vui mà làm nũng, "Anh thích nó."

"Anh mà lôi em ra trước, tối nay anh đừng hòng ngủ." Trần Vũ hung tợn nhìn anh chằm chằm, vén viền áo ngủ của anh lên, "Em sợ anh chịu không nổi."

Anh muốn phản bác là mình không có yếu như vậy, nhưng mở miệng ra lại biến thành một tiếng rên rỉ mềm mại. Chàng trai nắm lấy eo anh, cứ thế ngậm lấy đầu vú anh.

"A... Tiểu Vũ!"

Đầu lưỡi nóng ướt đỉnh ở bên trên, khẩy qua khẩy lại, lại dùng hàm răng tinh tế cắn. Bên còn lại rơi vào đầu ngón tay thon dài, móng tay đã cắt phẳng khẽ khàng lướt qua chỗ nhòn nhọn yếu ớt đó, chọc Cố Ngụy ưỡn eo, rõ ràng là muốn né tránh, động tác lại như đón ý vào hùa, làm Trần Vũ lại ôm anh càng chặt, sủng ái anh.

"Ngọt quá," tiểu cẩu tự tung tự tác, "Như viên socola."

Cố Ngụy xấu hổ không chịu nổi, tiểu cẩu lại cứ tự nhiên như không: "Nó thích em hôn lắm nhé, đã dựng đứng lên rồi này."

"Em..." Cố Ngụy tức muốn hộc máu, "Em đừng có nói nữa!"

"Nhưng em thích nói." Trần Vũ lại một lần nữa phủ lên, hôn mút lấy môi anh, "Em muốn anh biết em yêu anh chừng nào, thích mắt anh, thích môi anh, từng chỗ từng chỗ trên cơ thể anh." Một bàn tay cởi bỏ quần ngủ của anh, với vào trong lật viền quần lót, thò tay vào nắm lấy, chàng trai cười khẽ bên tai anh: "Mặc đồ của em hình như có hơi rộng nhỉ."

Đồ cún thối! Cố Ngụy mắng thầm, lại nói không thành lời, anh đã bị Trần Vũ khống chế, mỗi lần đều dễ như trở bàn tay, chỉ cần bị nắm lấy, bị hôn liếm vành tai, là anh đã mềm nhũn, bắt đầu tan ra.

"Em muốn cho anh biết, em sẽ làm anh hung ác cỡ nào, ở bên trong anh mà đâm chọc, như thế anh sẽ không bao giờ chạy thoát được nữa." Trần Vũ vứt ra lời tàn nhẫn, lại lấy lại ngữ khí ôn nhu, thậm chí còn pha chút đáng thương, "Đừng chạy nữa anh nhé, cũng đừng nói không thích em nữa nhé, có được không?"

"Sẽ không chạy nữa." Anh duỗi tay ôm Trần Vũ, chủ động hôn môi và hầu kết cậu, "Anh cũng thích em, chỉ thích mỗi mình em." Anh nhấc một chân, cọ cọ vào hạ thân đang sưng to của người yêu, nóng hầm hập, mãnh liệt, ái muội, đến cả giọng nói cũng run lên vì hưng phấn. "Bôi trơn trong ngăn tủ, anh muốn em thao anh thật ác vào."





Đêm nay trăng tròn, da thịt trắng nõn dưới ánh trăng như phủ một tầng ngân quang mỏng manh, đường cong eo hông xinh đẹp phác họa thâm sơn cùng cốc, hồ nước lay động, nổi lên tầng tầng sóng gợn. Núi đồi no đủ, tiếp với núi là hai mảnh hồ ao nhợt nhạt, nhẹ nhàng hôn lên mặt, như gió phất qua cỏ cây nơi rừng sâu, cuốn xuống một trận lá rơi.

Cố Ngụy ghé đầu vào gối không nhìn thấy phong cảnh tuyệt mỹ, chỉ thấy tê dại khó nhịn, Trần Vũ bắt lấy eo anh, hôn phần đùi anh, lúc thì nói chúng như mật đào đã chín, lúc lại cắn hai miếng, nói ngọt như nước quả đào.

Anh bị những lời tục tĩu vừa đáng yêu vừa hạ lưu của Trần Vũ nói đến mức không biết phải làm sao, dưới thân trướng đến khó chịu, Cố Ngụy muốn tự mình làm, lại không được phép, Trần Vũ dùng cà vạt của mình trói cổ tay anh lại, nói: "Bảo bảo không ngoan, phải trói."

"Trần Vũ ..." Cố Ngụy không nhịn nổi mà vặn vẹo, muốn thoát khỏi gông cùm, nhưng chỉ cần bị liếm một cái vào hõm eo là đã lại biến thành một vũng nước, đến cả ánh mắt cũng nổi sương mù. "Đừng nghịch nữa, anh muốn em tiến vào, ngay lập tức tiến vào."

Trần Vũ ôm lấy anh từ phía sau, cười xấu xa nói: "Nhưng em còn chưa hôn đủ."

"Em không được hay là không biết làm đấy?" Cố Ngụy cáu, "Không biết để anh dạy em, không được thì anh... á!"

Ngón tay mang bôi trơn xông vào huyệt động thần bí giữa hai ngọn đồi, như một cậu bạn nhỏ đang sục tìm kho báu, không dám đi vào quá sâu, phải chậm rãi, từng chút từng chút dịch về phía trước, đả thông lối đi chật hẹp.

"Tiểu hỗn đản, lại còn khích tướng em." Thanh niên nghiến răng căm giận, hạ thân đỉnh vào hõm eo anh mà châm chọc, "Đợi lát nữa xin tha em sẽ không thèm để ý anh."

Trong phòng ngủ quanh quẩn tiếng thở dốc của hai người và tiếng nước lọc xọc, Cố Ngụy vùi mặt vào gối, cảm thấy mình chắc sắp bị hấp chín rồi. Ngực tràn đầy cảm giác hạnh phúc và sung sướng, nhưng lại không phải là cảm giác thỏa mãn hoàn toàn. Cánh tay của Trần Vũ vây lấy anh, xoa bóp hai đầu vú của anh, từ phía sau mút một bên tai anh, không ngừng dò hỏi anh có khó chịu không, có đau không, có thoải mái không, Cố Ngụy cắn môi dưới, chỉ có thể lấy gật đầu và lắc đầu đáp lại, bởi vì được ôm ấp hôn môi mà bao nhiêu ướt át đều dồn xuống hạ thân, vừa mở miệng sẽ chỉ phát ra tiếng rên rỉ ngọt dính.

Cuối cùng, Trần Vũ rút ngón tay ướt đầm ra, hôn hôn vai anh nói: "Bảo bảo, nhiều nước lắm, cho em vào đi thôi."

Anh nghe âm cuối tiếng mình run đến lợi hại, như một con mèo động dục, "Tiến vào..."

Hô hấp nóng bỏng hun người phả vào lưng, Cố Ngụy cảm nhận mình được dịu dàng kéo căng, thong thả xâm nhập, chàng trai cực kỳ kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại dừng lại, rời ra một chút, rồi lại một lần nữa chen vào. Cố Ngụy không khống chế nổi mà phát run, nước mắt ào ạt chảy xuống, Trần Vũ liền ngừng động tác, hai tay ôm chặt lấy anh, hôn xuống sống lưng anh.

"Rất đau sao? Bảo bảo, em xin lỗi."

Cố Ngụy liều mạng lắc đầu, "Không có..." anh nói, "Là quá thích em, anh sợ đây là nằm mơ, sợ có một ngày em sẽ không cần anh nữa."

Chàng trai khoa trương phì một tiếng, "Block em này, từ chối em này, vứt bỏ em này, người như thế mà còn không biết xấu hổ nói ra mấy lời này?"

"Gì chứ, cái đó anh cũng đâu phải thật sự... á!" Trần Vũ đột ngột đỉnh vào, trong lúc hoảng loạn anh muốn trở tay đẩy kẻ xâm lấn kia ra, chưa kịp đẩy thì phát hiện tay đã bị trói chặt, đành phải ủy khuất xin tha: "Chậm, chậm một chút đi mà."

"Tiểu cẩu vĩnh viễn đều yêu xương sườn," thanh niên nỉ non bên tai anh, "cần và chỉ cần một cục xương sườn họ Cố tên Ngụy, biệt danh Cường ca, là trân châu, là ánh trăng, là bảo bối của tiểu cẩu."

Cố Ngụy khịt mũi, đột nhiên vì mình đa sầu đa cảm mà tự xấu hổ, bèn có ý đồ nói lảng sang chuyện khác, thấp giọng hỏi: "Em... vào được hết rồi ư?"

Trần Vũ không nói, cởi cà vạt, kéo tay anh sờ ra đằng sau, Cố Ngụy kinh ngạc phát hiện vẫn còn một nửa ở ngoài, anh quả thật khóc không ra nước mắt, "Em... sao lại như thế này...?"

Trần Vũ cực kỳ vô tội, "Nó lớn lên đã vậy rồi á."

"Quá sâu rồi..." Cố Ngụy giọng nhỏ rí kháng nghị, "Không thể vào thêm được nữa..."

"Ừm." Trần Vũ dán sát vào anh, bắt lấy eo anh bắt đầu thọc rút biên độ nhỏ, "Bảo bảo đã rất giỏi rồi."

Đến lúc tiếng kêu đè ép đau đớn của anh dần chuyển thành tiếng ngâm nga rên rỉ mềm nhẹ nhỏ vụn, Trần Vũ biết anh đã quen, bàn tay to xoa nghiền trên eo anh, lưu lại những dấu tay ửng đỏ, bẻ cánh tay anh ra bắt đầu ra vào nhanh hơn, vào sâu ra nông mà đỉnh lộng, thanh âm trầm thấp, ẩm ướt, tràn đầy nhục dục: "Bảo bảo, anh cắn chặt quá, em muốn bắn."

Cố Ngụy ra đầy một thân mồ hôi, nước mắt rơi ngắt quãng. Trần Vũ mỗi lần sắp đỉnh vào, anh lại có chút sợ hãi, sợ sẽ bị đi vào quá sâu, nhưng khi cậu sắp rút ra, anh vẫn sẽ sợ, sợ cậu lại không vào nữa.

"Tiểu Vũ... ưm... a." Cố Ngụy nức nở như muốn khóc, "Anh... anh muốn ôm em."

Trần Vũ liền rút ra, lật anh nằm ngửa, dùng tư thế truyền thống một lần nữa tiến vào, gập đôi chân dài của anh lên, đồng thời cúi xuống hôn môi, nói: "Bảo bảo ngoan quá."

Vừa dứt lời đã động thân xông vào. Thân thể Cố Ngụy mẫn cảm mà bắn lên, tiếng thét chói tai đã bị môi hôn hãm vào trong yết hầu, eo bị bóp chặt, hung ác thao lộng, từng chút từng chút tiến vào chỗ sâu nhất, vừa thốn vừa căng, hai đùi run đến lợi hại, nói không lựa lời mà xin xỏ, "Trần Vũ ... a! Tiểu Vũ, đừng..."

Hứ.

Trần Vũ lôi tay anh, bắt anh sờ vào chỗ hai thân thể nối liền, chỗ đó đã sớm dính đầy bọt trắng, lầy lội bất kham. "Bảo bảo ướt quá rồi." Trần Vũ nút lấy hai đầu vú anh, lại buông ra, "Bị em thao thành màu hồng rồi này."

Cố Ngụy lúc trước đã bắn rồi, anh thẳng chân, khóc lóc định đá tên người xấu kia ra, nhưng người xấu ngược lại thao càng nhanh, sau đó đỉnh vào chỗ đoạt mạng nhất mà cọ xát, cứ thế mài đến khi anh bắn ra thì thôi. Cố Ngụy nhỏ giọng thét lên, thân dưới không tự giác mà xoắn chặt, nghe thấy từ miệng thanh niên tràn ra tiếng thở dốc nặng nề, đồng thời rất nhanh rời khỏi cơ thể anh, bình ổn một chút mới một lần nữa ôm lấy anh, hỏi anh có ổn không.

Cố Ngụy nhắm mắt, đầy mặt ửng đỏ, trên lông mi thon dài còn treo mấy hạt châu, ấm ách nói: "Không làm nữa à?"

"Lão đại hư, em mới không nhanh như vậy." Trần Vũ tiểu cẩu không phục nói, "Em chậm lắm ó."

Thanh niên rút ra lúc cao trào của anh còn chưa kết thúc, hoặc vì tiểu Tiểu Vũ cảm giác tồn tại quá mãnh liệt, bỗng chợt rời đi sẽ mang đến một cảm giác trống rỗng kỳ dị. Anh ôm chặt người yêu, muốn hỏi đối phương có định tiếp tục hay không, lại bởi cảm giác sung sướng vừa trải qua mà nảy sinh một tia sợ hãi, đấy là một sự mất khống chế hoàn toàn, khiến người ta vừa xa lạ vừa bất an.

Trần Vũ hôn mắt anh, thân dưới ép vào bụng anh, so với lúc nãy hình như còn nóng hơn.

"Mệt rồi à?" Trần Vũ hỏi, "Buồn ngủ không?" Cố Ngụy lắc đầu, vẫn như cũ không dám mở to mắt.

"Khăn trải giường bẩn rồi."

"Không sao, anh dịch về đằng trước một tí, em đổi khăn trải giường mới."

Cố Ngụy vẫn cứ lắc đầu.

"Sao thế?" Thanh niên thong thả xoa nắn mông anh, giọng nói ám màu tình dục đâm ra hơi khàn, "Muốn em ôm à?"

Cố Ngụy sờ sờ phần thân dưới của người yêu, cẩn thận nắm lấy, anh không nhìn ra bộ dạng cả người bốc nhiệt, mắt ngậm nước xuân của mình, chỉ nhắm mắt nói: "Dù sao cũng bẩn cả rồi, có thể làm tiếp." Cố Ngụy mở mắt, nhìn thẳng vào đáy mắt người yêu, ánh mắt thẹn thùng mà dũng cảm, nói: "Anh muốn em bắn vào trong."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store