Slug
12.Hai giờ đêm, vặn chốt cửa chính được mở khóa, thân ảnh cao gầy của Đỗ Hà trải dài chiếc bóng xuống nền gạch.Nàng đứng tần ngần ngoài hành lang, sau khi rời nhà họ Lương một mạch bay thẳng vào Sài Gòn, tâm trạng ăn uống đều không có, tóc vẫn búi cao, quần áo chưa thay cùng măng tô dày xụ, khí sắc nhợt nhạt phiếm hồng vì cái nóng của miền Nam trông vô cùng mệt mỏi.Vì sao lại gấp gáp, đến nàng cũng không kiểm soát được nữa rồi.Nơi phòng khách, ngoài tiếng gót giày chạm sàn vẫn chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc tẻ nhạt, Đỗ Hà chẳng buồn bật đèn cũng sớm đã quen với toàn bộ vị trí trong căn nhà và hơn hết, nàng cần nhìn thấy là Lương Thùy Linh chứ không phải những kiểu nội thất Lương Thùy Linh yêu thích rồi trưng bày đầy kia.Ngoại trừ, hai bó hoa cưới được đặt cạnh cửa sổ Lương Thùy Linh muốn khăng khăng chăm sóc cũng không cho nàng mang về Hà Nội, cô tận tuỵ kéo dài sự sinh trưởng cho chúng, mỗi đoá hoa luôn nở rộ đậm sắc, nàng biết Lương Thuỳ Linh trân quý, còn coi đó là hi vọng, tương lai, cuộc đời.Là tượng trưng cho nàng và cô."Chị ở Sài Gòn nhưng tâm hướng về Hà Nội, không có em, chị nhìn vật nhớ người."Tiếng thở dài thườn thượt không biết lần thứ mấy vang lên, bắt đầu ngày mới bằng những suy nghĩ tiêu cực tạo cho Đỗ Hà cảm giác chực chờ muốn bùng nổ, nhưng thời khắc nhìn thấy bó hoa cưới, nàng lại không đành giận Lương Thuỳ Linh nữa.Hướng mắt về phòng ngủ ở cuối dãy, lớp gỗ nhám chắn hết mọi cảnh vật bên trong, từng đường vân giống hệt các vết sẹo được khâu lành, sừng sửng hiên ngang như đã thạo việc đấu tranh để có thể sẵn sàng chống trội và bảo hộ Lương Thùy Linh một cách tuyệt đối an toàn, thậm chí, kể cả nàng.Đỗ Hà chưa từng để ý rằng, nàng đã chạm vào nó rất nhiều lần, dù là vô tình hay cố tình, ngẫm nghĩ, đa số, đều là dấu tích của nàng.Chút lí trí còn sót lại khiến cơ thể Đỗ Hà trở nên mềm nhũn, nàng đột nhiên cảm thấy không nỡ quấy rầy giấc ngủ của Lương Thùy Linh, nàng cần dọn dẹp sạch sẽ những mâu thuẫn đang tán loạn trong đầu và bù đắp vào đó bằng những vui vẻ, hạnh phúc hay bất kì sự tích cực nào đối với cô bởi Lương Thuỳ Linh đánh đổi, cố gắng, vì nàng.
13."Cháu không sợ, một ngày nào đó bị phản bội bởi người cháu tin tưởng nhất sao?"Câu hỏi đầy ẩn ý ngầm nhấn mạnh của bà Lương vang lên trước khi Đỗ Hà rời đi.Nàng khựng lại vài giây, lắc đầu: "Cháu từng sợ, nhưng điều khiến cháu sợ là phản bội chính mình. Chị Linh dạy cháu, cái gì càng sợ hãi càng phải chấm dứt ngay lập tức.""..." - Bà Lương lẩm nhẩm trong miệng, ánh mắt trực vào vô định.Đỗ Hà nhìn bà Lương, mỉm cười nói: "Chị Linh không sợ cho nên cháu cũng sẽ không sợ. Xin bác an tâm dù cháu không phải là một người đàn ông có thể làm chồng của chị ấy nhưng cháu chắc chắn sẽ là một điểm tựa bền vững để chị ấy có được một tiền tuyến hoặc một hậu phương mạnh mẽ, không vì nhan sắc, không vì tài chính hay hư vinh danh vọng, chỉ vì sự thấu hiểu lẫn nhau, cho nhau niềm tin thôi ạ.""...""Điều quan trọng và cháu nghĩ bác hiểu, chị Linh cần nhất ở tình yêu của cháu, một người bầu bạn tâm giao. Giới giải trí có bao nhiêu khắc nghiệt chính cháu cũng đã trải qua, cháu tuyệt vọng muốn buông bỏ... Nhưng vì chị Linh, cháu nhận ra có lẽ mưu cầu thiết thực trong cuộc sống chỉ là những điều đơn giản như thế. Chị Linh và cháu cách nhau một tuổi vì vậy có nhiều điều để nói, càng nói càng hợp ý, mà cháu cũng không ngờ cuộc đời này lại có người không phải là gia đình có thể vì cháu bất chấp yêu thương mình như vậy, cho nên, cháu nhất định sẽ không để lỡ.""...""Thưa bác, về chuyện tối hôm nay, cháu thật lòng giải bày tất cả để bác có thể chấp nhận tình yêu của chúng cháu, trong mọi lí do buộc chúng cháu phải chia tay nhưng chúng cháu chỉ luôn muốn cùng nhau. Yêu chị Linh, cháu không nghĩ có thể dừng lại hoặc yêu thêm ai khác, không ai có thể chạm vào trái tim cháu được nữa cả, và cháu, cũng sẽ không để ai bước vào thế giới của mình ngoài chị ấy, bằng bất cứ giá nào."
14."Đậu nhỏ."Không lâu, tâm trạng đang điều chỉnh của Đỗ Hà bởi âm thanh khẽ gọi ảnh hưởng, nàng không có chuẩn bị càng không có phòng bị, còn chưa kịp hoàn hồn, Lương Thuỳ Linh ở phía sau cúi người cũng chẳng nói chẳng rằng, cách một khoảng của lưng ghế vùi sâu vào hõm cổ với làn hơi ấm nóng, hai cánh tay thon dài bao trọn bờ vai nàng.Đỗ Hà không đáp, Lương Thuỳ Linh không nói gì, gian phòng trở nên im ắng, bất luận giằng co hay nỗi niềm ưu tư đều không thể sánh bằng sự da diết của nàng và cô, đã rất lâu, mặc định như thác chảy tự nhiên, ồ ạt nhưng êm ả, thuận nguồn xuôi dòng.Tĩnh lặng duy trì, hai cá thể tách biệt dần ăn nhập sự riêng rẽ thành một, biến chuyển cổ quạnh quẽ thành âu yếm trìu mến thoáng chốc khiến Đỗ Hà không kìm được nước mắt, nàng giữ chặt sợi xích nhẫn nhịn, nàng đã cố nén để nó không bị phá huỷ nhưng quên mất đôi khi chỉ cần cái chạm nhẹ của Lương Thùy Linh, nàng vì sự vỗ về dịu dàng kia mà buông thỏng sức mạnh của bản thân rồi mặc cho những tảng đá lớn rơi lăn lóc, cứ như thế đến lúc không còn trĩu nặng, Lương Thùy Linh lại tiếp tục phủi đi những hạt cát li ti còn vướng để trả nàng một diện mạo hoàn hảo đẹp đẽ nhất.Khi ấy, Lương Thuỳ Linh nói Đậu Nhỏ nảy mầm thành công liền gọi nàng Cô Gái Nhỏ, thơ ngây thanh thuần, tươi tắn trong trẻo, chính là Đỗ Hà mãi tuổi đôi mươi của năm đó, nàng hỏi năm đó trong mắt cô vì sao có nàng, Lương Thuỳ Linh không đáp, chỉ cười rồi hôn nàng."Linh...""Chị ở đây." - Giọng Lương Thùy Linh trầm thấp, vốn muốn chờ nàng bình tâm mới ngẩng đầu nhưng Đỗ Hà căn bản có chút vội, cô nhướn người chớp thời cơ hôn vào gò má hom hem của nàng, thuận lợi đặt môi mỏng ở đó thật lâu.Đỗ Hà bất ngờ cũng dung túng thêm một thời gian, định cất tiếng lần nữa không nghĩ gặp khó khăn bị Lương Thùy Linh vừa cười vừa chiếm tiện nghi, nhưng mà cái nhăn trán của nàng lập tức giãn ra, ngoài cảm giác bức bách khó tả, nàng cũng sực nhớ cảm giác thiếu thốn dồn ép mỗi khi thiếu vắng cô.
15."Chị không có vẻ gì kinh ngạc khi em trở về nhỉ?"Đồng hồ chỉ hai giờ ba mươi, sự thân mật vừa rồi ngốn hết gần mười phút của Đỗ Hà, trong lòng liền khinh thường Lương Thuỳ Linh, nàng lơ ngơ bị cô đùa giỡn, thậm chí làm cho nghệch người.Xem ra nàng phải suy xét chỉnh y Lương Thùy Linh sớm hơn dự định mới được.Lương Thùy Linh cười cười, nhìn ngắm ngũ quan xinh đẹp lại không nhịn được đưa tay vuốt gò má Đỗ Hà, thâm tình nói: "Em theo người yêu bỏ bạn, em nghĩ người ta sẽ nổi đóa không?"Đỗ Hà xếp bằng ở một bên nhìn Lương Thùy Linh nghịch ngợm, đưa tay giữ chặt bàn tay tùy hứng của cô: "Vậy là chị biết em đi đâu?"Lương Thùy Linh không lưỡng lự gật đầu, di mắt xuống hai tay đang nắm chặt: "Chỉ là không biết, em và mọi người đã nói gì.""Em không muốn kể."Khóe mi khẽ động, Lương Thùy Linh ngoái nhìn: "Tại sao?"Đỗ Hà nhướn mày: "Chị nói tại sao?"Lương Thùy Linh dò xét thái độ nàng, trống rỗng, thở hắt một hơi, ngồi thẳng người đối diện nàng, cô hạ giọng: "Trễ rồi, chị không muốn suy đoán tâm tư.""Em cũng không muốn chị suy nghĩ, em chỉ muốn nghe chị nói."Lương Thùy Linh nhíu mày: "Em rốt cuộc muốn chị nói cái gì?"Đỗ Hà im lặng, từng giây đang trôi chậm như cách nàng nghiền ngẫm sự vô ưu vô lo của đối phương, nàng thật không thể biết tấm khiên sắt bị hoen gỉ của Lương Thuỳ Linh được khử tẩy như thế nào, suốt mấy năm nay cô một mình không để chúng bám dính nàng, chất xúc tác ấy là nỗi bận tâm của Lương Thùy Linh cũng là sự lo lắng của nàng, nhưng chưa bao giờ, Lương Thùy Linh muốn nàng lo lắng về những mối bận tâm của cô.Dù đến tận thời khắc này, dù nàng đã ngăn chặn mọi sự hỗn tạp, Lương Thùy Linh vẫn giả vờ rằng tấm khiên ấy đủ chắc chắn che đi phần sét xấu xí.Nàng, có chút thất vọng."Chúng ta nói quá nhiều về nó, chị còn nhớ không, sự tin tưởng?"Lương Thùy Linh gật đầu, khẽ siết tay nàng."Chị hỏi em có phải không thoải mái yêu đương nhưng chị có nghĩ em cũng đã luôn tự vấn mình? Em, người yêu chị, trao chị sự tin tưởng chưa?""Hà à?""Có thể, em không đủ năng lực chịu đựng để chị trút hết buồn phiền, em cũng biết là chị không nỡ. Nhưng em từng nói muốn chia sẻ với chị, cùng chị gánh vác cơ mà?""..." - Lương Thùy Linh hít thở thật nhẹ, hai mắt đảo liên tục kĩ càng đánh giá biểu hiện của nàng, chỉ là, Đỗ Hà đáp lại bằng một cảm giác hư không, hụt hẫng không còn quá mạnh mẽ cuồng nộ."Chuyện đi gặp bố mẹ em, chị còn muốn im lặng đến khi nào?""Hà.""ĐỪNG LUÔN GỌI EM VỚI VẺ MẶT BẤT CẦN NHƯ THẾ." - Nàng quát, bằng tất cả sự bi phẫn bị kìm hãm."..."Trong giây lát, tất cả dường như ngưng đọng, Lương Thùy Linh cả kinh, đồng tử co giãn thu vào toàn bộ sự tức giận của nàng, quả thực trước nay cũng chưa từng chứng kiến Đỗ Hà nổi trận lôi đình như thế, hơn nữa, còn là dùng hết nội lực trở nên hung hăng với cô.Đỗ Hà trông dáng vẻ Lương Thùy Linh, chung quy vẫn chỉ có quẫn bách cùng đau lòng, tâm thức Lương Thùy Linh bị sự hiện diện của nàng lấn át, đảo ngược thế giới của cô bằng mọi thứ liên quan đến nàng, là lụy cũng được, nhưng cái nàng mong Lương Thùy Linh sẽ không mang ám ảnh về nàng, cô cần sống cho riêng mình, không phải cho nàng.Đỗ Hà lúc này có lẽ đã cảm nhận được sự trăn trở của ông bà Lương, Lương Thùy Linh lí trí là vậy, nhưng lí trí đến quên mất bản thân cũng cần được yêu chiều, đem chính mình biến thành điểm mù cũng bằng lòng chấp nhận mọi sự nhiễu loạn đến cực hình chỉ để nàng không cảm thấy buồn phiền.Lương Thùy Linh được sinh ra, không phải chỉ để mù quáng, thay nàng gánh vác những điều đó.Đỗ Hà thật sự căm ghét nàng, vì không thể tháo gỡ thậm chí chôn vùi từng mảng kim loại luôn được Lương Thuỳ Linh nhen nhóm, nung nấu bằng với nhiệt độ cao ngất ngưỡng.Nàng, chính là muốn tự mình làm ngọn lửa rực đỏ cho Lương Thuỳ Linh, chỉ nàng và duy nhất nàng, không vì bất cứ một tác động nào."Tại sao vậy Tiêu Tiêu?" - Giọng nàng giảm dần, ngã đầu vào vai Lương Thùy Linh khóc nấc.Lương Thùy Linh không nói gì theo thói quen vỗ về an ủi nàng, ánh mắt suy tư nhìn hai bó cưới bên kia được trăng sáng rọi vào, hiểu rõ Đỗ Hà dằn vặt cũng biết nàng luôn có ý muốn kéo cô thoát khỏi bờ vực thẳm, giống như hai bàn tay nàng hiện tại siết thật chặt tay cô, nhưng vô vọng.Lương Thùy Linh nâng tay nàng hôn khẽ, thật lâu, làn da mềm mịn cô yêu thích trắng bệch đến nổi cả gân xanh, Lương Thùy Linh xót xa, nhích người ôm trọn lấy nàng tựa hồ muốn dán chặt cơ thể của Đỗ Hà vào người: "Chị lo em mất bình tĩnh mới không nói."Tiếng khóc thương tâm cứ không ngừng quặn thắt trái tim Lương Thùy Linh, âm thanh thê lương của Đỗ Hà vang dội đánh thẳng vào nỗi lòng day dứt. Sự gào thét đỉnh điểm của nàng lại xảy ra vào lúc Lương Thùy Linh không ngờ tới nhất khiến cô thực có chút khủng hoảng, cũng có chút bất lực:"Nhưng chỉ cần em muốn nghe, chị cái gì đều sẽ kể, một chút giấu giếm cũng không có."Bàn tay từng nhịp từng nhịp vuốt ve lưng nàng, Lương Thuỳ Linh cong khoé môi: "Hà nè, chị nói, chị có một bí mật."Đỗ Hà nước mắt ngắn nước mắt dài ngẩng đầu, không chần chừ chờ đợi lại hồi hộp lắng nghe.Lương Thuỳ Linh cụp mắt nhìn nàng, mỉm cười, đưa tay lau đi những giọt nước trong suốt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Hà, chân thành nói:"Bí mật, chị yêu em."Đỗ Hà không biết suy nghĩ cái gì lại mếu máo làm Lương Thuỳ Linh hoảng hốt, vội nói thêm:"Nào Đậu nhỏ, bí mật này chị đã giấu ba năm rồi, nhưng cũng đã công khai, không còn là bí mật."Tiếp tục, Đỗ Hà oà lớn hơn, còn rụt tay siết thành nắm đấm đánh vào vai Lương Thuỳ Linh:"Chị đùa em vui lắm hả?"Lương Thuỳ Linh vừa cười cười vừa hứng đòn: "Không, chị không đùa, yêu em đúng là một bí mật quan trọng trong ba năm qua, bây giờ công khai rồi thì còn là bí mật đâu chứ? Việc quan trọng bây giờ phải rước em về nhà, cho nên, muốn nghe thì hỏi, chị đều sẽ nói hết, em chỉ cần yêu chị thôi, mọi việc cứ để chị lo.""Chị có thôi nói lòng vòng không?""Một vũ trụ nhỏ vốn đã phức tạp vì chấp chứa những tạp nham nên càng bị ô nhiễm, vũ trụ nhỏ không vì vậy loại trừ còn cố chấp hấp thụ mặc cho các tác nhân gây hại khiến phòng tuyến dần yếu đi, vũ trụ nhỏ cho rằng có thể bao dung cũng có thể hòa tan, em biết không, vũ trụ nhỏ dù có thoi thóp cũng đã tìm được liệu pháp và nguyên lí sống sót, còn có, khi vũ trụ nhỏ kiệt sức vẫn để hệ sinh thái không phá vỡ, vũ trụ nhỏ vì sự sống của mình đã cố gắng âm thầm như vậy đều do nhìn thấy được sự soi sáng của Thiên Hà, nhưng vì vũ trụ nhỏ ấy không chống trọi được sự xâm nhập độc hại nên Thiên Hà đã luôn ẩn mình vào đêm tối."Lương Thuỳ Linh ngừng vài giây, cưng chiều nhìn nàng thút thít:"Chị đã suy nghĩ rất lâu, có những lúc chị thực sự không biết giải thích với em như thế nào, rốt cuộc đành phải một mình tìm kiếm đáp án, đến bây giờ chị vẫn càng không biết nên nói gì, chỉ biết rằng không thể để em rời xa chị, sớm chiều mỗi ngày đều luôn ở bên cạnh chị, như vậy mới khiến chị không cảm thấy lo sợ... Giống Thiên Hà ấy, em là bầu Trời, chị sẽ làm mọi cách để ánh sáng của em không bị biến mất, chị không muốn cả đời này không thể nhìn thấy ánh sáng.""Linh, em...""Ngay khi được chia sẻ cùng em cũng chỉ muốn chia sẻ những điều tốt đẹp nhất, nụ cười của em, hạnh phúc của em là nguồn sống và lí tưởng sống của chị, bất kì một khoảnh khắc nào diễn ra giữa chúng ta, chị chỉ luôn mong là vui vẻ, là tiếng cười, là em."Đem hết tất thảy sự đánh đổi của Lương Thuỳ Linh gọi tắt bằng cái tên của Đỗ Thị Hà, Đỗ Hà lần nữa muốn khóc oà thêm, nàng vốn không thích khóc, Lương Thuỳ Linh kì thực rất giỏi gợi lên điểm này của nàng.
16."Khóc mệt chết đi, bắt đền cho em."Khóc suốt hai mươi phút, uỷ khuất, hờn dỗi cùng cảm động đều tuôn trào một lượt, nằm trong lòng Lương Thuỳ Linh khàn giọng cất tiếng, hai mắt cũng sớm đã đỏ hoe sưng húp, Đỗ Hà bấu chặt Lương Thuỳ Linh không để cô cách xa nàng dù là nửa mi li mét.Lương Thuỳ Linh cười cười, hôn đỉnh đầu nàng, khó khăn dỗ dành cuối cùng Đỗ Hà cũng dừng lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm, có lẽ, ngoài chuyện lạc mất nàng, điều Lương Thuỳ Linh sợ nhất cũng chính là để nước mắt Đỗ Hà rơi không ngừng:"Đền chị cho em, nhé?""Giận rồi, không nhận.""Càng giận là càng thương còn gì?""Em mới không thèm."Lương Thuỳ Linh nghiêm túc tách ra, khẽ khàng xoa gương mặt Đỗ Hà, hôn lên trán nàng:"Em hỏi chị tại sao giấu em, vậy sao em không hỏi chị có sợ không?""Em thừa biết là chị sợ.""Chị cũng thừa biết là em sợ, nhưng tại sao em vẫn đến gặp bố mẹ chị một mình?"Nàng nhướn mày: "Chị chất vấn em?""Không, chị đang hỏi em." - Lương Thuỳ Linh vẫn giữ nguyên một biểu cảm.Nàng đấu tranh một hồi, cụp mắt: "Em sai rồi.""Đậu nhỏ, đừng hiểu lầm rằng chị bỏ mặc cảm giác của em để ôm đồm hết mọi việc vào mình, chị hiểu những điều đó nhưng chị không muốn em bị bất kì một tác động nào chen chân vào tâm tư của em để đánh bật cái cảm giác ấy. Chị bảo em là cô gái nhỏ, cho nên đối với chị cảm giác của em là em cần chị và chị cũng chỉ cần như thế thôi."Đỗ Hà nhăn mặt, lắc đầu: "Nhưng tính cách cùng thái độ khi nóng giận của bố rất đáng sợ, thậm chí là có thể..."Lương Thuỳ Linh chỉ mỉm cười, không nói.Đỗ Hà ngăn không được suy nghĩ của nàng liền đưa tay áp vào gò má Lương Thuỳ Linh, run run:"Tiêu Tiêu, bố tát chị phải không?""Em đừng lo, không sao hết. Đã tất bật cả ngày rồi, đi ngủ thôi. Ngày mai chị cùng em về Cao Bằng, trên máy bay sẽ kể cho em nghe."
13."Cháu không sợ, một ngày nào đó bị phản bội bởi người cháu tin tưởng nhất sao?"Câu hỏi đầy ẩn ý ngầm nhấn mạnh của bà Lương vang lên trước khi Đỗ Hà rời đi.Nàng khựng lại vài giây, lắc đầu: "Cháu từng sợ, nhưng điều khiến cháu sợ là phản bội chính mình. Chị Linh dạy cháu, cái gì càng sợ hãi càng phải chấm dứt ngay lập tức.""..." - Bà Lương lẩm nhẩm trong miệng, ánh mắt trực vào vô định.Đỗ Hà nhìn bà Lương, mỉm cười nói: "Chị Linh không sợ cho nên cháu cũng sẽ không sợ. Xin bác an tâm dù cháu không phải là một người đàn ông có thể làm chồng của chị ấy nhưng cháu chắc chắn sẽ là một điểm tựa bền vững để chị ấy có được một tiền tuyến hoặc một hậu phương mạnh mẽ, không vì nhan sắc, không vì tài chính hay hư vinh danh vọng, chỉ vì sự thấu hiểu lẫn nhau, cho nhau niềm tin thôi ạ.""...""Điều quan trọng và cháu nghĩ bác hiểu, chị Linh cần nhất ở tình yêu của cháu, một người bầu bạn tâm giao. Giới giải trí có bao nhiêu khắc nghiệt chính cháu cũng đã trải qua, cháu tuyệt vọng muốn buông bỏ... Nhưng vì chị Linh, cháu nhận ra có lẽ mưu cầu thiết thực trong cuộc sống chỉ là những điều đơn giản như thế. Chị Linh và cháu cách nhau một tuổi vì vậy có nhiều điều để nói, càng nói càng hợp ý, mà cháu cũng không ngờ cuộc đời này lại có người không phải là gia đình có thể vì cháu bất chấp yêu thương mình như vậy, cho nên, cháu nhất định sẽ không để lỡ.""...""Thưa bác, về chuyện tối hôm nay, cháu thật lòng giải bày tất cả để bác có thể chấp nhận tình yêu của chúng cháu, trong mọi lí do buộc chúng cháu phải chia tay nhưng chúng cháu chỉ luôn muốn cùng nhau. Yêu chị Linh, cháu không nghĩ có thể dừng lại hoặc yêu thêm ai khác, không ai có thể chạm vào trái tim cháu được nữa cả, và cháu, cũng sẽ không để ai bước vào thế giới của mình ngoài chị ấy, bằng bất cứ giá nào."
14."Đậu nhỏ."Không lâu, tâm trạng đang điều chỉnh của Đỗ Hà bởi âm thanh khẽ gọi ảnh hưởng, nàng không có chuẩn bị càng không có phòng bị, còn chưa kịp hoàn hồn, Lương Thuỳ Linh ở phía sau cúi người cũng chẳng nói chẳng rằng, cách một khoảng của lưng ghế vùi sâu vào hõm cổ với làn hơi ấm nóng, hai cánh tay thon dài bao trọn bờ vai nàng.Đỗ Hà không đáp, Lương Thuỳ Linh không nói gì, gian phòng trở nên im ắng, bất luận giằng co hay nỗi niềm ưu tư đều không thể sánh bằng sự da diết của nàng và cô, đã rất lâu, mặc định như thác chảy tự nhiên, ồ ạt nhưng êm ả, thuận nguồn xuôi dòng.Tĩnh lặng duy trì, hai cá thể tách biệt dần ăn nhập sự riêng rẽ thành một, biến chuyển cổ quạnh quẽ thành âu yếm trìu mến thoáng chốc khiến Đỗ Hà không kìm được nước mắt, nàng giữ chặt sợi xích nhẫn nhịn, nàng đã cố nén để nó không bị phá huỷ nhưng quên mất đôi khi chỉ cần cái chạm nhẹ của Lương Thùy Linh, nàng vì sự vỗ về dịu dàng kia mà buông thỏng sức mạnh của bản thân rồi mặc cho những tảng đá lớn rơi lăn lóc, cứ như thế đến lúc không còn trĩu nặng, Lương Thùy Linh lại tiếp tục phủi đi những hạt cát li ti còn vướng để trả nàng một diện mạo hoàn hảo đẹp đẽ nhất.Khi ấy, Lương Thuỳ Linh nói Đậu Nhỏ nảy mầm thành công liền gọi nàng Cô Gái Nhỏ, thơ ngây thanh thuần, tươi tắn trong trẻo, chính là Đỗ Hà mãi tuổi đôi mươi của năm đó, nàng hỏi năm đó trong mắt cô vì sao có nàng, Lương Thuỳ Linh không đáp, chỉ cười rồi hôn nàng."Linh...""Chị ở đây." - Giọng Lương Thùy Linh trầm thấp, vốn muốn chờ nàng bình tâm mới ngẩng đầu nhưng Đỗ Hà căn bản có chút vội, cô nhướn người chớp thời cơ hôn vào gò má hom hem của nàng, thuận lợi đặt môi mỏng ở đó thật lâu.Đỗ Hà bất ngờ cũng dung túng thêm một thời gian, định cất tiếng lần nữa không nghĩ gặp khó khăn bị Lương Thùy Linh vừa cười vừa chiếm tiện nghi, nhưng mà cái nhăn trán của nàng lập tức giãn ra, ngoài cảm giác bức bách khó tả, nàng cũng sực nhớ cảm giác thiếu thốn dồn ép mỗi khi thiếu vắng cô.
15."Chị không có vẻ gì kinh ngạc khi em trở về nhỉ?"Đồng hồ chỉ hai giờ ba mươi, sự thân mật vừa rồi ngốn hết gần mười phút của Đỗ Hà, trong lòng liền khinh thường Lương Thuỳ Linh, nàng lơ ngơ bị cô đùa giỡn, thậm chí làm cho nghệch người.Xem ra nàng phải suy xét chỉnh y Lương Thùy Linh sớm hơn dự định mới được.Lương Thùy Linh cười cười, nhìn ngắm ngũ quan xinh đẹp lại không nhịn được đưa tay vuốt gò má Đỗ Hà, thâm tình nói: "Em theo người yêu bỏ bạn, em nghĩ người ta sẽ nổi đóa không?"Đỗ Hà xếp bằng ở một bên nhìn Lương Thùy Linh nghịch ngợm, đưa tay giữ chặt bàn tay tùy hứng của cô: "Vậy là chị biết em đi đâu?"Lương Thùy Linh không lưỡng lự gật đầu, di mắt xuống hai tay đang nắm chặt: "Chỉ là không biết, em và mọi người đã nói gì.""Em không muốn kể."Khóe mi khẽ động, Lương Thùy Linh ngoái nhìn: "Tại sao?"Đỗ Hà nhướn mày: "Chị nói tại sao?"Lương Thùy Linh dò xét thái độ nàng, trống rỗng, thở hắt một hơi, ngồi thẳng người đối diện nàng, cô hạ giọng: "Trễ rồi, chị không muốn suy đoán tâm tư.""Em cũng không muốn chị suy nghĩ, em chỉ muốn nghe chị nói."Lương Thùy Linh nhíu mày: "Em rốt cuộc muốn chị nói cái gì?"Đỗ Hà im lặng, từng giây đang trôi chậm như cách nàng nghiền ngẫm sự vô ưu vô lo của đối phương, nàng thật không thể biết tấm khiên sắt bị hoen gỉ của Lương Thuỳ Linh được khử tẩy như thế nào, suốt mấy năm nay cô một mình không để chúng bám dính nàng, chất xúc tác ấy là nỗi bận tâm của Lương Thùy Linh cũng là sự lo lắng của nàng, nhưng chưa bao giờ, Lương Thùy Linh muốn nàng lo lắng về những mối bận tâm của cô.Dù đến tận thời khắc này, dù nàng đã ngăn chặn mọi sự hỗn tạp, Lương Thùy Linh vẫn giả vờ rằng tấm khiên ấy đủ chắc chắn che đi phần sét xấu xí.Nàng, có chút thất vọng."Chúng ta nói quá nhiều về nó, chị còn nhớ không, sự tin tưởng?"Lương Thùy Linh gật đầu, khẽ siết tay nàng."Chị hỏi em có phải không thoải mái yêu đương nhưng chị có nghĩ em cũng đã luôn tự vấn mình? Em, người yêu chị, trao chị sự tin tưởng chưa?""Hà à?""Có thể, em không đủ năng lực chịu đựng để chị trút hết buồn phiền, em cũng biết là chị không nỡ. Nhưng em từng nói muốn chia sẻ với chị, cùng chị gánh vác cơ mà?""..." - Lương Thùy Linh hít thở thật nhẹ, hai mắt đảo liên tục kĩ càng đánh giá biểu hiện của nàng, chỉ là, Đỗ Hà đáp lại bằng một cảm giác hư không, hụt hẫng không còn quá mạnh mẽ cuồng nộ."Chuyện đi gặp bố mẹ em, chị còn muốn im lặng đến khi nào?""Hà.""ĐỪNG LUÔN GỌI EM VỚI VẺ MẶT BẤT CẦN NHƯ THẾ." - Nàng quát, bằng tất cả sự bi phẫn bị kìm hãm."..."Trong giây lát, tất cả dường như ngưng đọng, Lương Thùy Linh cả kinh, đồng tử co giãn thu vào toàn bộ sự tức giận của nàng, quả thực trước nay cũng chưa từng chứng kiến Đỗ Hà nổi trận lôi đình như thế, hơn nữa, còn là dùng hết nội lực trở nên hung hăng với cô.Đỗ Hà trông dáng vẻ Lương Thùy Linh, chung quy vẫn chỉ có quẫn bách cùng đau lòng, tâm thức Lương Thùy Linh bị sự hiện diện của nàng lấn át, đảo ngược thế giới của cô bằng mọi thứ liên quan đến nàng, là lụy cũng được, nhưng cái nàng mong Lương Thùy Linh sẽ không mang ám ảnh về nàng, cô cần sống cho riêng mình, không phải cho nàng.Đỗ Hà lúc này có lẽ đã cảm nhận được sự trăn trở của ông bà Lương, Lương Thùy Linh lí trí là vậy, nhưng lí trí đến quên mất bản thân cũng cần được yêu chiều, đem chính mình biến thành điểm mù cũng bằng lòng chấp nhận mọi sự nhiễu loạn đến cực hình chỉ để nàng không cảm thấy buồn phiền.Lương Thùy Linh được sinh ra, không phải chỉ để mù quáng, thay nàng gánh vác những điều đó.Đỗ Hà thật sự căm ghét nàng, vì không thể tháo gỡ thậm chí chôn vùi từng mảng kim loại luôn được Lương Thuỳ Linh nhen nhóm, nung nấu bằng với nhiệt độ cao ngất ngưỡng.Nàng, chính là muốn tự mình làm ngọn lửa rực đỏ cho Lương Thuỳ Linh, chỉ nàng và duy nhất nàng, không vì bất cứ một tác động nào."Tại sao vậy Tiêu Tiêu?" - Giọng nàng giảm dần, ngã đầu vào vai Lương Thùy Linh khóc nấc.Lương Thùy Linh không nói gì theo thói quen vỗ về an ủi nàng, ánh mắt suy tư nhìn hai bó cưới bên kia được trăng sáng rọi vào, hiểu rõ Đỗ Hà dằn vặt cũng biết nàng luôn có ý muốn kéo cô thoát khỏi bờ vực thẳm, giống như hai bàn tay nàng hiện tại siết thật chặt tay cô, nhưng vô vọng.Lương Thùy Linh nâng tay nàng hôn khẽ, thật lâu, làn da mềm mịn cô yêu thích trắng bệch đến nổi cả gân xanh, Lương Thùy Linh xót xa, nhích người ôm trọn lấy nàng tựa hồ muốn dán chặt cơ thể của Đỗ Hà vào người: "Chị lo em mất bình tĩnh mới không nói."Tiếng khóc thương tâm cứ không ngừng quặn thắt trái tim Lương Thùy Linh, âm thanh thê lương của Đỗ Hà vang dội đánh thẳng vào nỗi lòng day dứt. Sự gào thét đỉnh điểm của nàng lại xảy ra vào lúc Lương Thùy Linh không ngờ tới nhất khiến cô thực có chút khủng hoảng, cũng có chút bất lực:"Nhưng chỉ cần em muốn nghe, chị cái gì đều sẽ kể, một chút giấu giếm cũng không có."Bàn tay từng nhịp từng nhịp vuốt ve lưng nàng, Lương Thuỳ Linh cong khoé môi: "Hà nè, chị nói, chị có một bí mật."Đỗ Hà nước mắt ngắn nước mắt dài ngẩng đầu, không chần chừ chờ đợi lại hồi hộp lắng nghe.Lương Thuỳ Linh cụp mắt nhìn nàng, mỉm cười, đưa tay lau đi những giọt nước trong suốt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Hà, chân thành nói:"Bí mật, chị yêu em."Đỗ Hà không biết suy nghĩ cái gì lại mếu máo làm Lương Thuỳ Linh hoảng hốt, vội nói thêm:"Nào Đậu nhỏ, bí mật này chị đã giấu ba năm rồi, nhưng cũng đã công khai, không còn là bí mật."Tiếp tục, Đỗ Hà oà lớn hơn, còn rụt tay siết thành nắm đấm đánh vào vai Lương Thuỳ Linh:"Chị đùa em vui lắm hả?"Lương Thuỳ Linh vừa cười cười vừa hứng đòn: "Không, chị không đùa, yêu em đúng là một bí mật quan trọng trong ba năm qua, bây giờ công khai rồi thì còn là bí mật đâu chứ? Việc quan trọng bây giờ phải rước em về nhà, cho nên, muốn nghe thì hỏi, chị đều sẽ nói hết, em chỉ cần yêu chị thôi, mọi việc cứ để chị lo.""Chị có thôi nói lòng vòng không?""Một vũ trụ nhỏ vốn đã phức tạp vì chấp chứa những tạp nham nên càng bị ô nhiễm, vũ trụ nhỏ không vì vậy loại trừ còn cố chấp hấp thụ mặc cho các tác nhân gây hại khiến phòng tuyến dần yếu đi, vũ trụ nhỏ cho rằng có thể bao dung cũng có thể hòa tan, em biết không, vũ trụ nhỏ dù có thoi thóp cũng đã tìm được liệu pháp và nguyên lí sống sót, còn có, khi vũ trụ nhỏ kiệt sức vẫn để hệ sinh thái không phá vỡ, vũ trụ nhỏ vì sự sống của mình đã cố gắng âm thầm như vậy đều do nhìn thấy được sự soi sáng của Thiên Hà, nhưng vì vũ trụ nhỏ ấy không chống trọi được sự xâm nhập độc hại nên Thiên Hà đã luôn ẩn mình vào đêm tối."Lương Thuỳ Linh ngừng vài giây, cưng chiều nhìn nàng thút thít:"Chị đã suy nghĩ rất lâu, có những lúc chị thực sự không biết giải thích với em như thế nào, rốt cuộc đành phải một mình tìm kiếm đáp án, đến bây giờ chị vẫn càng không biết nên nói gì, chỉ biết rằng không thể để em rời xa chị, sớm chiều mỗi ngày đều luôn ở bên cạnh chị, như vậy mới khiến chị không cảm thấy lo sợ... Giống Thiên Hà ấy, em là bầu Trời, chị sẽ làm mọi cách để ánh sáng của em không bị biến mất, chị không muốn cả đời này không thể nhìn thấy ánh sáng.""Linh, em...""Ngay khi được chia sẻ cùng em cũng chỉ muốn chia sẻ những điều tốt đẹp nhất, nụ cười của em, hạnh phúc của em là nguồn sống và lí tưởng sống của chị, bất kì một khoảnh khắc nào diễn ra giữa chúng ta, chị chỉ luôn mong là vui vẻ, là tiếng cười, là em."Đem hết tất thảy sự đánh đổi của Lương Thuỳ Linh gọi tắt bằng cái tên của Đỗ Thị Hà, Đỗ Hà lần nữa muốn khóc oà thêm, nàng vốn không thích khóc, Lương Thuỳ Linh kì thực rất giỏi gợi lên điểm này của nàng.
16."Khóc mệt chết đi, bắt đền cho em."Khóc suốt hai mươi phút, uỷ khuất, hờn dỗi cùng cảm động đều tuôn trào một lượt, nằm trong lòng Lương Thuỳ Linh khàn giọng cất tiếng, hai mắt cũng sớm đã đỏ hoe sưng húp, Đỗ Hà bấu chặt Lương Thuỳ Linh không để cô cách xa nàng dù là nửa mi li mét.Lương Thuỳ Linh cười cười, hôn đỉnh đầu nàng, khó khăn dỗ dành cuối cùng Đỗ Hà cũng dừng lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm, có lẽ, ngoài chuyện lạc mất nàng, điều Lương Thuỳ Linh sợ nhất cũng chính là để nước mắt Đỗ Hà rơi không ngừng:"Đền chị cho em, nhé?""Giận rồi, không nhận.""Càng giận là càng thương còn gì?""Em mới không thèm."Lương Thuỳ Linh nghiêm túc tách ra, khẽ khàng xoa gương mặt Đỗ Hà, hôn lên trán nàng:"Em hỏi chị tại sao giấu em, vậy sao em không hỏi chị có sợ không?""Em thừa biết là chị sợ.""Chị cũng thừa biết là em sợ, nhưng tại sao em vẫn đến gặp bố mẹ chị một mình?"Nàng nhướn mày: "Chị chất vấn em?""Không, chị đang hỏi em." - Lương Thuỳ Linh vẫn giữ nguyên một biểu cảm.Nàng đấu tranh một hồi, cụp mắt: "Em sai rồi.""Đậu nhỏ, đừng hiểu lầm rằng chị bỏ mặc cảm giác của em để ôm đồm hết mọi việc vào mình, chị hiểu những điều đó nhưng chị không muốn em bị bất kì một tác động nào chen chân vào tâm tư của em để đánh bật cái cảm giác ấy. Chị bảo em là cô gái nhỏ, cho nên đối với chị cảm giác của em là em cần chị và chị cũng chỉ cần như thế thôi."Đỗ Hà nhăn mặt, lắc đầu: "Nhưng tính cách cùng thái độ khi nóng giận của bố rất đáng sợ, thậm chí là có thể..."Lương Thuỳ Linh chỉ mỉm cười, không nói.Đỗ Hà ngăn không được suy nghĩ của nàng liền đưa tay áp vào gò má Lương Thuỳ Linh, run run:"Tiêu Tiêu, bố tát chị phải không?""Em đừng lo, không sao hết. Đã tất bật cả ngày rồi, đi ngủ thôi. Ngày mai chị cùng em về Cao Bằng, trên máy bay sẽ kể cho em nghe."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store