ZingTruyen.Store

Slug


Vừa bước ra khỏi phòng thì đã có một vòng tay ôm lấy anh mà kéo đi. Thanh Tuấn giật mình vùng vẫy khỏi vòng tay đó nhưng càng muốn thoát ra thì vòng tay kia càng siết chặt lấy anh. Anh cũng chẳng biết mình bị kéo đi đâu, chỉ biết là mình bị xô ngã ra một chiếc giường lớn. Sau đó, một thân anh to lớn mạnh mẽ áp lên người anh. Mùi hương nam tính quen thuộc liền khiến anh nhận ra người này là ai. Ánh sáng màu vàng nhạt từ chiếc đèn bàn toả ra làm anh có thể thấy rõ hơn biểu tình trên khuôn mặt của hắn lúc này. Anh không chống cự nữa mà nhẹ nhàng nói:

"Cậu muốn gì?"

"Anh có tình cảm với em gái tôi?"

"Không!" Thanh Tuấn lạnh giọng đáp lại.

"Anh còn chối! Không có nhưng tại sao lại quan tâm em gái tôi đến như vậy? Huh?" Giọng hắn trở nên lè nhè vì rượu.

"Say rồi thì ngủ đi!"

Anh xô hắn ra rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng chưa được ba bước thì hắn đã nắm lấy cổ tay anh kéo về giường. Anh vì mất đà mà ngã lên người hắn. Thuận thế, đôi tay kia nhanh chóng ôm lấy anh. Thanh Tuấn định đẩy ra thì hắn lại thì thầm vào tai anh:

"Đừng đi có được không?"

Anh nhất thời bất ngờ vì câu nói kia. Trái tim cũng theo đó mà đập lệch một nhịp. Đôi tay kia mạnh mẽ ôm lấy anh như rằng nếu buông lỏng thì anh sẽ lập tức biến mất. Anh cũng không nói gì, yên lặng nằm trong lòng hắn mà đi vào giấc ngủ.
_______________________

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy đã thấy con người nhỏ bé kia nằm cuộn tròn trong lòng hắn. Mái tóc trở nên loà xoà, rối tung lên nhìn chẳng khác gì chú mèo con a. Khoé môi bất giác nhếch lên. Ôm lấy anh, hắn nhẹ nhàng đặt lên đôi môi kia một nụ hôn. Chiếc lưỡi ranh mãnh nhanh chóng tiến vào càn quét khoang miệng. Thanh Tuấn vì bị quấy rối nên lập tức mở mắt. Đập vào mắt anh là người đàn ông kia đang làm loạn trên cơ thể mình. Đôi tay hắn không kiêng dè mà luồn vào trong áo anh. Thanh Tuấn vội quay mặt đi tránh khỏi nụ hôn của hắn, sau đó nhanh chóng đẩy con người kia ra rồi bước vào phòng tắm. Khi anh trở ra, hắn đang an nhiên ngồi ở ghế sofa nhìn chằm chằm vào mình. Thanh Tuấn vì ánh mắt kia làm cho mất tự nhiên mà cau mày. Đôi chân nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Đức Thiện chỉ nhìn theo mà không nói gì. Đôi môi hắn thoáng nở ra nụ cười khó thấy...
________________________________________________

Ra vườn, anh thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi ở xích đu. Phương Ly mệt mỏi ngắm nhìn chậu hoa hồng viền trắng  kia, trong lòng cô dâng lên nỗi chua xót. Anh định bước đến thì ánh mắt kia đã hướng về mình. Phương Ly khi thấy anh liền kích động mà chạy lên phòng. Cô hiện tại vẫn chưa đủ can đảm để tiếp nhận mọi thứ. Vì vậy cứ nên tránh mặt thì tốt hơn. Anh hiểu cảm giác của cô nên cũng không đuổi theo, cần cho cô thêm thời gian để chữa lành vết thương kia.

Thanh Tuấn định bước vào nhà thì phía cổng xuất hiện hai bóng dáng thân thuộc. Trung Đan cùng Hoàng Khoa chậm rãi bước vào. Trung Đan cùng Hoàng Khoa chậm rãi bước vào.

Thấy Thanh Tuấn, Hoàng Khoa liền rời tay gã mà phấn khích bước về phía anh. Trung Đan chỉ nhìn theo, không nói gì liền bước lên phòng làm việc. Ôm lấy anh, cậu nũng nịu nói:

"Thanh Tuấn a, nhớ cậu quá!"

"Thôi đi, mới gắp nhau hôm qua!"

"Nỗi nhớ 6 năm chứ bộ!"

Thanh Tuấn khẽ cười vì cái tính trẻ con của người bạn thân. Cả hai cùng ngồi xuống ghế trò chuyện cùng nhau.
______________________________________________________________________________

Cùng lúc đó tại phòng làm việc, Trung Đan điềm đạm ngồi đối diện hắn mà nói:

"Cổ phiếu của SS bỗng rớt giá. Các hợp đồng làm ăn đều bị huỷ bỏ, các quán bar hiện nay đang bị rối loạn, gây gổ, đánh nhau xảy ra thường xuyên,...Tôi nghĩ, sau những chuyện này đều có người đứng đầu bày ra. Và đó không ai khác chính là lão già Lâm Vũ Phong kia!"

Đức Thiện vẫn trầm tĩnh nghe những gì Trung Đan nói, chất lỏng sóng sánh trong chiếc ly thuỷ tinh cũng dần cạn đi. Hắn ngước mắt nhìn Trung Đan, chất giọng lạnh người vang lên:

"Đã đến lúc chúng ta nên ra tay rồi..."
___________________________________________

Ở ngoài vườn, sau khi nghe Thanh Tuấn kể lại toàn bộ câu chuyện trong 6 năm qua mà cậu không khỏi xót xa. Người bạn thân của cậu đã chịu quá nhiều đau khổ. Như nghĩ được điều gì đó, Hoàng Khoa hứng khởi lay lay người anh:

"Sao cậu không trốn đi đi!"

"Hừ! Trốn?" Thanh Tuấn cười nhạt, trốn được anh đã trốn từ lâu rồi.

"Không trốn được đâu!"

"Mình sẽ giúp cậu mua vé máy bay. Qua nước ngoài bây giờ đảm bảo là cách tốt nhất cho cậu!"

Thanh Tuấn nhìn lòng thành của Khoa mà cười một cái hạnh phúc. Xem ra cũng có người quan tâm anh, vì anh mà làm như vậy. Nếu thật sự anh dám làm điều đó thì mạng của cậu ấy sẽ nằm trong tay tên Đức Thiện đó!

Thấy anh im lặng, Hoàng khoa hỏi:

"Chẳng lẽ...cậu có tình cảm với tên ác ma đó sao!"

Anh sau khi nghe câu nói kia trong lòng thầm đau nhói. Anh cũng chẳng biết tình cảm của mình thế nào. Yêu hận đan xen dày xéo tâm trí anh. Quay sang Hoàng Khoa, anh nói:

"Cám ơn lòng tốt của cậu. Mà này, nếu cậu để tên Đức Thiện đó nghe được hai từ "ác ma" từ cậu thì khổ đấy!"

Hoàng Khoa nghe anh doạ mà người bắt đầu lạnh. Mồ hôi trên trán túa ra.

Bỗng Trung Đan từ trong nhà bước ra, hướng cậu mà nói:

"Chúng ta đi thôi!"

Cậu luyến tiếc quay sang anh chào tạm biệt rồi cùng gã rời đi. Anh nhìn theo mà lòng thầm ghen tị. Anh cũng sẽ có được những chuỗi ngày hạnh phúc như vậy?
________________________________________________

Tại Lâm gia, Lâm Vũ Phong tức giận ném mạnh chiếc ly xuống sàn nhà khiến nó vỡ tan tành. Những người xung quanh theo đó cũng hoảng sợ ngồi rụt lại, chẳng dám hé nửa lời. Lão già kia ngồi trên ghế lớn, hai tay siết chặt thành quyền mà gằn giọng:

"Thằng ranh con đó! Dám kéo các cổ đông của Lâm thị về công ty của nó à. Lại còn dám cả gan lấy mảnh đất mà ta đã quyết đấu giá cho bằng được. Mày giỏi lắm! Chờ xem ông đây sẽ giải quyết mày như thế nào!"

Bỗng một tên cấp dưới gấp gáp chạy vào báo:

"Ông chủ!"

"Chuyện gì!" Lâm Vũ Phong giận dữ mà quát lớn.

"Dạ...các quán bar, club và trường đua nay đã bị người của SS thâu tóm hết rồi ạ...!"

Lão tao nghe xong lửa giận ngày càng cháy dữ dội hơn. Lật đổ chiếc bàn thuỷ tinh kia, ông điên tiết mà quát lớn:

"Thằng nhóc Vũ Đức Thiện, mày dám động đến tao thì ngày tàn của mày sắp đến rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store